"Cậu...cậu...cậu..." Diệp Mộc Âm vô cùng bất ngờ mà không thốt nổi nên câu.
Kỷ Thần Hi bắt đầu vào việc đầu tiên đó chính là tháo tấm kính trong suốt ra trước, cũng không quên nhắc nhở:"Cậu cứ ngồi yên ở đó, đừng động gì cả, cho mình ba phút."
Diệp Mộc Âm lần nữa nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Cuối cùng người trước mặt cô là thể loại gì vậy? Bọn họ đang ngồi cạnh bên một quả bom đó! Đặc biệt nó có thể nổ bất kì lúc nào, vậy mà cô gái trước mặt cô lại chẳng có chút e dè nào.
Mấy người còn lại cùng bị nhốt trong nhà kho và nhóm học sinh nữ sau khi thấy Kỷ Thần Hi động tay vào quả bom, một số liền muốn tiến đến ngăn cản. Dù sao thì, sẽ không một ai tin tưởng, một cô gái trẻ lạ mặt có thể làm những chuyện kinh người như thành công gỡ một quả bom.
"Cô...cô đừng có điên nữa! Tôi vẫn còn muốn sống, tôi...tôi..."
"Đúng vậy đó! Chúng ta có thể tạm thời không ra khỏi đây, nhưng không có nghĩa là sẽ chôn thay ở đây! Cô còn làm điều ngu xuẩn đó nữa, thì thật sự một đám sẽ chết ở đây đấy!"
Đa số người bị bọn khủng bố bắt vào đây đều là phụ nữ, nên không khí xung quanh ngay lập tức trở nên vô cùng bát nháo. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Kỷ Thần Hi tiếp tục cắt các sợi dây bên trong quả bom. Bởi vì những người phụ nữ đó chỉ biết mỗi người một câu, kêu cô nhanh chóng dừng tay, chứ không một ai dám tiến đến gần, hay hành động gì để ngăn cản cô lại cả.
Tuy nhiên ở phía cánh cửa truyền đến tiếng đập cửa liên hồi, cùng với lời quát lớn cảnh cáo:"The F***! Lũ chó cái chúng mày im hết cho tao!"
Vì quả bom ở sát ngay cánh cửa, nên khi âm thanh đập cửa liên tục ấy vang lên, đã tạo thành cộng hưởng khiến cho ống thủy ngân đỏ ở phía trung tâm hơi bị nghiêng sang một phía, khiến cho Kỷ Thần Hi toát hết mồ hôi.
May thay, vì chỉ hơi bị nghiêng một chút, thủy ngân bên trong vẫn nằm im, nên không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn gì.
Thấy Kỷ Thần Hi liên tục cắt đứt mấy sợi dây nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, những người phụ nữ kia dần dần im lặng lại. Bọn họ bỗng chóc có chút hy vọng, một hy vọng dù khá mong manh, nhưng nếu như...nếu như cô gái đó...thật sự sẽ làm nên kỳ tích thì sao?
Nhóm học sinh nữ, đặc biệt là cô gái tóc ngắn luôn gay gắt với Kỷ Thần Hi, giờ phút này hai mắt như phát sáng. Chị gái không chỉ xinh đẹp mà còn ngầu bá cháy nữa! Tiếc là tính cách hơi tệ, nếu không chắc bọn họ cũng sẽ trở thành một thành viên trong nhóm fan hâm mộ của cô rồi.
Và đương nhiên người kích động nhất vẫn là fan trung thành Diệp Mộc Âm ở ngay bên cạnh. Nhìn thao tác cắt dây dứt khoát cửa Kỷ Thần Hi, cô biết chắc chắn một điều, đây không là lần đầu Kỷ Thần Hi phá bom. Nhờ thế, sự yêu thích của cô dành cho "Thần tiên tỷ tỷ" uy vũ chết người ngày một tăng cao.
Qua đó, sau một phút ngắn ngủi, tất cả những người trong phòng cùng nín nở, tập trung mọi ánh mắt về phía Kỷ Thần Hi. Không ai dám nên tiếng làm phiền cô nữa, vì hầu hết các sợi dây điện bên trong quả bom đều đã bị cắt đứt.
Đúng như lời của Kỷ Thần Hi đã nói với Diệp Mộc Âm, khi đúng ba phút, cô đã thành công lấy được ống thủy ngân đỏ ra khỏi quả bom, đồng thời cắt đứt toàn bộ sợi dây điện phía bên trong và cũng là lúc quả bom đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng đặt ống thủy ngân xuống đất, sau đó xé mạnh phần chân váy của váy yếm dài đang mặc trên người ra, trực tiếp biến nó thành váy yếm ngắn, nhưng vẫn rất có thẩm mỹ. Cô nhẹ nhàng dùng phần vải vừa xé ra, cẩn thận bao lấy ống thủy ngân.
Dù hiện tại quả bom đã bị vô hiệu hoá, nhưng vẫn cần phải giữ ống thủy ngân này được nguyên vẹn. Nói gì thì nói độc thủy ngân vẫn rất độc, chẳng may nó bị vỡ, dù là bom không nổ vẫn sẽ có người chết vì trúng độc.
Lúc giải quyết xong ống thủy ngân, Kỷ Thần Hi mới thở phào ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt khác thường của những người còn lại. Cô bỗng đứng hình mất mấy giây rồi lên tiếng:"Nhìn tôi thế làm gì? Tôi có bạn trai rồi, tôi không có hứng thú với phụ nữ đâu!"
Diệp Mộc Âm không nhịn được mà phụt cười. Lại là câu này sao? Hi Thần của cô đúng thật là biết làm người ta cứng họng.
Kỷ Thần Hi khó hiểu nhìn sang:"Cậu cười gì chứ? Bọn họ nhìn tớ với ánh mắt y hệt ánh mắt cậu nhìn tớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu vậy. Tớ có chút sợ đấy nha!"
Cô không đùa đâu, cô thật sự sợ đó! Ánh mắt đó cứ như đang xem cô là vật báu phát sáng, mà ai cũng muốn giữ cho riêng mình. Nhưng cô chỉ là của riêng một người thôi, ai cũng đừng hòng có suy nghĩ đó!
...----------------...