Mục lục
Song Trùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Reng reng reng

Một hồi chuông điện thoại vang lên không dứt, Mộ Nhược Vi hơi cau mày mà đặt chiếc laptop trên đùi xuống, tiến đến chiếc điện thoại trên bàn đang không ngừng vang lên âm ỉ kia, trực tiếp nhấn nút nghe.

"Chủ điện thoại không có nhà, có gì liên hệ lại sau nha!" Cô không có nhiều thời gian để nghe bên kia trả lời, dứt khoát dập điện thoại luôn.

Đầu dây bên kia còn chưa kịp mở miệng:"..."

Khi Mộ Nhược Vi đang thầm mắng tên nào đó não cá vàng đến mức ra đường cũng quên mang điện thoại, khiến cô đang tập trung để code thì lại bị làm phiền, thì điện thoại lại vang lên lần nữa.

Nhìn số máy gọi đến vẫn là số ban nãy cô nghe máy, Mộ Nhược Vi thật sự sắp nổi đoá đến nơi rồi! Một tên não cá vàng thì thôi đi, thêm một tên có vấn đề về thính giác à?



"Alo..." Mộ Nhược Vi vừa mới mở lời thì bỗng bên kia vang lên một tràn mắng mỏ:"Nè! Ông đây làm shiper cũng có giá của shiper nha! Đặt hàng người ta giao đến tận cửa rồi cũng chỉ gọi ra nhận thôi cần nhảy vô họng tôi vậy không? Đồ ăn tôi treo ngoài cửa tự ra mà lấy! Tút...tút.." cùng với đó là âm thanh ngắt kết nối điện thoại.

Mộ Nhược Vi:"..."

Hoá ra là shiper à, hình như ban nãy Kỷ Hàn Phi cũng có nói đã đặt đồ ăn trưa cho cô thì phải. Đúng thật thì hình như cô hơi lỡ lời thì phải, cũng tại do mỗi lần tập trung vào code cô lại rất ghét bị làm phiền thôi.

Mộ Nhược Vi khẽ thở dài một cái, đặt chiếc điện thoại về vị trí cũ, rồi quay người ra hướng cửa chính để lấy đồ ship.

Nhưng sau khi mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút hoang mang và khó chịu. Một thằng nhóc mập tầm sáu, bảy tuổi đang ngồi giữa hành lang ăn lấy ăn để phần ăn vừa được ship đến của cô.

"Em có biết đây là đồ của ai không?" Mộ Nhược Vi khoanh tay đứng tựa vào cửa hạ giọng lên tiếng hỏi.

Nhưng thằng nhóc kia lại không hề trả lời cô, nó nhìn về phía cô lè lưỡi ra một cái như đang trêu tức, rồi liền bỏ chạy vào căn nhà phía đối diện sau đó đóng sầm cửa lại.

Mộ Nhược Vi liền nhíu mày, bọn trẻ bây giờ điều không được dậy dỗ vậy sao? Cô tiến đến căn chung cư đối diện khẽ gõ cửa vài cái.

Rất lâu sau đó cánh cửa mới được mở ra, một người phụ nữ trung niên lười nhác nhìn cô một lúc để đánh giá rồi mới lên tiếng hỏi:"Có chuyện gì?"



Mộ Nhược Vi đưa tay chỉ về phía đống túi thức ăn đã bị ăn sạch sẽ và vẫn còn đống túi không nằm trên hành lang:"Thằng bé nhà bà ăn trộm đồ của tôi, tính giải quyết sao đây?"

Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn về đống túi rỗng sau lưng cô rồi liền cười lớn:"Cô có chứng cứ gì bảo con trai tôi ăn trộm? Cô có tin tôi kiện cô tội vu khống hay không?"

Nói xong bà ta cũng không đợi cô lên tiếng liền đóng sầm cửa lại. Mộ Nhược Vi thật sự cảm thấy rất nực cười trước hai mẹ con không biết xấu hổ này. Chẳng trách thằng nhóc kia không có giáo dưỡng như vậy, hoá ra là do có một bạn mẹ siêu cấp "cực phẩm" như thế.

Cô đưa mắt đánh giá hành lang chạy dọc cả dãy chung cư, tuy đây không phải mà khu chung cư quá cao cấp, nhưng mà thứ cô cần tìm thì vẫn tìm được rồi, cô liền nở một nụ cười vô cùng hiền hoà mà nhìn về phía chiếc CCTV ở góc tường.

Nếu bà ta là mẹ nhưng lại không có khả năng giáo dục con cái như vậy, thì cô đành tốt bụng giúp đỡ bà ấy dậy dỗ cả nhà họ một chút vậy, dù sao hôm nay cô cũng rất "rảnh" không có việc gì làm!

Mộ Nhược Vi cúi người xuống đánh giá đống vỏ thức ăn bị vứt ở trước cửa nhà của Kỷ Hàn Phi. Không xem thì thôi, xem rồi cô mới thật sự hơi kinh ngạc, đây vậy mà lại là đồ của Kim Đỉnh Lâu?

Phải biết đồ của Kim Đỉnh Lâu không hề rẻ, một món ở đó dù thấp nhất cũng phải vài nghìn tệ, đằng này Kỷ Hàn Phi lại đặt nhiều đến như vậy. Cô thật sự có chút tò mò về thân phận của anh ta rồi.

Trong khi Mộ Nhược Vi đang thu gom lại đống vỏ rỗng dưới đất, thì bên trong căn nhà nọ người phụ nữ kia đang nói chuyện với chồng bà ta.

"Ai bên ngoài vậy?" Người chồng lên tiếng hỏi.

Người phụ nữ cười lạnh:"Hình như là bạn gái của cái tên vô công rỗi nghề nhà đối diện."

Người chồng cũng cười lớn:"Thằng đó mà cũng có bạn gái được sao? Nhưng cô ta qua đây làm gì?"

Bà vợ kia liền cười vô cùng châm biến:"Cô ta dám vu oan con trai bảo bối nhà chúng ta ăn trộm đồ ăn của cô ta, mà cho dù thằng bé ăn thì có sao? Mấy món rẻ tiền đó đáng bao nhiêu chứ?"

Người chồng cũng đồng tình với vợ mình:"Thằng ở nhà đối diện suốt ngày trốn trong nhà, vừa nhìn là biết một tên thất nghiệp, thì làm gì có thể tìm được cô bạn gái nào tốt cơ chứ. Vài món ăn rẻ tiền mà cũng dám bảo con trai chúng ta ăn trộm?"

...----------------...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK