Ít nhất cũng sẽ cố gắng hết sức giảm bớt lúng túng cho Hứa Vãn Hà.
Nhưng Dương Mặc Thư lại đứng trước mặt Hứa Vãn Hà cười hề hề hai tiếng, “Anh Cẩu Tử.”
Cơn giận Hứa Vãn Hà vọt lên, giơ tay tóm lấy cậu, không ngờ Dương Mặc Thư đã sớm chuẩn bị, bỏ chạy lấy người.
Tóc mái hất tung bay, lộ ra một vùng trán rộng, trắng mịn như miếng đậu phụ, lại có hơi thu hút người khác.
Hứa Vãn Hà theo phản xạ đuổi theo cậu vài bước, lại không đuổi kịp.
Điều này làm Hứa Vãn Hà có chút thất bại.
Dù sao xưa kia khi hắn đánh nhau, không chỉ là cú đấm tàn nhẫn, ít nhất tốc độ đuổi theo người ta cũng rất ghê gớm, không ngờ rằng tên nhóc Dương Mặc Thư này bình thường yếu ớt như gà, đến lúc chạy còn nhanh hơn thỏ.
Dương Mặc Thư chạy lao tới chỗ bảo vệ tiểu khu, ôm bánh tro bánh mật rồi chạy về nhà mình.
Hứa Vãn Hà lên xe, bắt đầu đuổi theo.
Nhưng đáng tiếc nhà Dương Mặc Thư nằm trong cửa tiểu khu, lúc Hứa Vãn Hà nhấn ga lái tới, Dương Mặc Thư đã chạy lên lầu mất rồi.
Cửa chống trộm dưới toà chung cư kiểu cũ đã lâu năm chưa sửa chửa, nhiều lúc đóng không được, Hứa Vãn Hà chỉ cần giơ tay kéo một cái, theo sau lên lầu.
Tiếng bước chân dày đặc bên trong hành lang toà nhà, làm người ta nghe mà phát hoảng.
Dương Mặc Thư liều mạng chạy tới cửa nhà, khó khăn lắm mới tới nơi, lúc lấy chìa khoá ra, tay không nhịn được mà run rẩy.
Đồ ăn ngon rơi hết xuống đất, âm thanh lên lầu ở phía sau càng lúc càng gần.
Hơi thở có hơi bất ổn, Dương Mặc Thư lo lắng cắm chìa khoá vào trong ổ khóa, đến lúc cuối cùng mở được cửa, Hứa Vãn Hà cũng đã chạy tới nơi.
Dương Mặc Thư nhấc chân đá túi đồ ăn rớt dưới mặt đất vào trong cửa, chuẩn bị phi người nhào vào nhà, kết quả vừa mới nhảy lên thì cổ áo đã bị xách ngược trở lại.
Hai cái bánh tro trong túi rơi ra ngoài, lăn trên sàn nhà mấy vòng, dừng ngay ở dưới chân tủ lạnh.
Hứa Vãn Hà túm tóc Dương Mặc Thư, áp lên trên cửa.
Hai tay Dương Mặc Thư che tóc, đôi mắt sáng lấp lánh, “… Tôi không phải bị chó làm, tôi bị anh làm…”
Lúc nói lời này, gương mặt Dương Mặc Thư ửng đỏ, đôi môi khẽ mở ra, hơi thở mềm mại phả lên cằm Hứa Vãn Hà, tựa như lông vũ trêu người.
Hứa Vãn Hà vẫn còn bùng lửa, nhưng hình như không phải do tức giận.
Thật mẹ nó muốn gặm cái miệng của tên tiểu tiện nhân này.
Kết quả ý nghĩ này còn chưa kết thúc, Dương Mặc Thư đã tới hôn lên môi Hứa Vãn Hà.
Hứa Vãn Hà buông tay tránh ra, nhưng vẫn bị Dương Mặc Thư hôn một cái.
Đôi môi Dương Mặc Thư rất mềm, hơi mát lạnh, phảng phất mùi vị của nước trái cây.
Hứa Vãn Hà vác cậu lên vai, đi vào phòng, giơ chân ngoắc cửa lại, Dương Mặc Thư nhẹ giọng nhắc nhở, “Dưới đất còn có túi đồ ăn.”
Hứa Vãn Hà tiện thể ngoắc túi đồ ăn ngoài kia vào nhà, rồi đá một cước, cửa phòng liền theo tiếng khóa lại.
Người rũ đầu trên vai khẽ nhấc tay, đầu ngón tay chạm vào công tắc trên tường.
Đèn trong phòng sáng lên.
Căn phòng nhỏ khoảng chừng bảy tám chục mét vuông, được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Hứa Vãn Hà ném cậu lên sôpha, đè lên bắt đầu tháo nút áo của cậu.
Dương Mặc Thư đá rớt dép, tách chân ra quấn chặt lên trên người đàn ông, giơ tay vén áo thun của hắn, rồi luồn tay vào sờ mó tấm lưng mạnh mẽ tráng kiện đó.
Cơ bắp trên lưng rắn chắc, giống như một khối thép, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ kinh người.
Phần ngực Dương Mặc Thư tê dại, sau khi sờ đủ rồi, mới gấp rút lột áo Hứa Vãn Hà ra.
Hứa Vãn Hà tuột quần cộc của cậu xuống, thô bạo nắn bóp mông cậu, rồi hung hăn đánh một cái, “Dâm cái đếch, uốn éo ghê thế, muốn tôi làm cậu tới vậy sao?”
Tay Dương Mặc Thư cách quần không ngừng vuốt ve thứ đã dựng lều cứng ngắc kia, “Sao anh không nói anh là tên lão sắc lang, cứng sắp chết tới nỗi muốn làm tôi luôn đi?”
Hứa Vãn Hà thẳng người dậy, tháo thắt lưng, móc tính khí ra, để ở ngoài miệng Dương Mặc Thư, “Mau ăn đi.”
Hai tay Dương Mặc Thư siết chặt thứ gần cứng đó, ngồi dậy, điều chỉnh tư thế, quỳ dưới đất khẩu giao cho Hứa Vãn Hà.
Do hai người không phải là lần đầu, nên kỹ thuật của Dương Mặc Thư cũng mạnh hơn lúc trước không ít, chỉ thấy cậu dùng đầu lưỡi liếm theo vòng tròn trên phần đỉnh, sau đó lại ngậm vào từng chút một, rồi hút vào nhả ra, không bao lâu đã làm ướt hết vật thô cứng đó, nghênh ngang vểnh cao.
Hứa Vãn Hà híp mắt, vươn tay xoa tóc Dương Mặc Thư.
Đỉnh đầu cần cù hoạt động giữa hai chân, men theo tính khí liếm dọc xuống dưới, thấm ướt hai quả trứng lòng đào, ngay cả phần lõm sâu ngoài cửa hậu cũng được chăm sóc tỉ mỉ, lại nhìn qua tên mặt trắng đang vùi đầu trong bụi cỏ rậm rạp, khẽ nhíu mày, một vẻ mặt rất chi là vất vả cực nhọc.
Hứa Vãn Hà chợt phát hiện gương mặt của Dương Mặc Thư cũng không tồi.
Đường nét thanh tú, đuôi mắt hơi ửng đỏ, rất đẹp.
Hứa Vãn Hà kéo tóc cậu, làm đầu cậu hơi ngẩng lên, rồi nhét hạ thể vào trong miệng cậu, eo nhấc lên, từ từ đâm vào cổ họng cậu.
Hai tay Dương Mặc Thư nắm chặt gốc cây, đôi mắt lại bắt đầu ươn ướt.
Hứa Vãn Hà thấy cũng được rồi, liền rút ra, “Chỗ cậu có bao không?”
Dương Mặc Thư quỳ dưới đất ho khan hai tiếng, mặt hơi đỏ, “… Không có…”
Hứa Vãn Hà quan sát cậu, “Vậy cậu tắm chưa?”
Dương Mặc Thư lau miệng, “Tôi đi tắm cái, anh chờ tôi chút.”
Nói xong rồi xách quần từ dưới đất bò dậy, còn tiện tay nhặt bánh tro dưới đất, đem vào phòng bên trong.
Lúc Hứa Vãn Hà nghe thấy tiếng kéo băng keo trong, liền cảnh giác nghiêng người qua đó nhìn một cái.
Dương Mặc Thư đang cầm một đoạn băng keo trong dài bọc tủ lạnh lại, cũng không biết có mưu đồ gì.
Khoảng chừng 10 phút, Dương Mặc Thư tắt vòi sen từ trong phòng tắm ra, trần truồng nhảy lên người Hứa Vãn Hà.
Ngọn lửa của Hứa Vãn Hà bị cậu làm cho lạnh băng, “Mẹ nó cậu lạnh muốn chết, cút xéo!”
Dương Mặc Thư đu trên cổ Hứa Vãn Hà, “Tôi cứ thích cái nóng hổi trên người anh đó, hai ta vừa khéo trung hoà nhau.”
Hứa Vãn Hà lười phí lời với cậu, vươn tay mò lỗ nhỏ phía sau cậu, “Rửa sạch chưa?”
Dương Mặc Thư run lên, nghiêng người lấy dầu bôi trơn ở trên bàn trà thoa mấy lần lên tay hắn, “Anh thử xem không phải sẽ biết sao.”
Hứa Vãn Hà nhét một ngón tay vào, cắn điểm nhỏ trên ngực Dương Mặc Thư.
Dương Mặc Thư tự giác đưa ngực về phía trước, còn thuận tiện phát ra một tiếng rên thoả mãn, “Ưm a…”
Đầu óc Hứa Vãn Hà có chút nóng, nặng nề hít một hơi, lại nhét thêm một ngón tay vào bên trong miệng nhỏ mềm mại đó.
Dương Mặc Thư ngồi vắt lên người Hứa Vãn Hà, phía sau nhét hai đầu ngón tay, chậm rãi vặn vẹo, để thích ứng với sự khai phá thô bạo của Hứa Vãn Hà.
Chờ đến khi mọi thứ đều đã ổn, Hứa Vãn Hà đã nhẫn nhịn đến cực hạn, rút tay ra, nâng mông Dương Mặc Thư lên, lấy tính khí nhắm ngay chỗ lõm xuống giữa hai mông, từng chút một đâm vào.
Dương Mặc Thư nắm lấy vai Hứa Vãn Hà, run rẩy dùng cơ thể chậm rãi nuốt lấy hắn, nhưng không thể vào hết toàn bộ được.
Cảm giác dạo đầu không tốt lắm, nóng rát, phần lớn là căng đau.
Hứa Vãn Hà thì sướng muốn chết, hít một hơi bắt đầu đâm cậu.
Tính khí thô to nhiều lần đâm vào lỗ huyệt màu trà nhạt, Dương Mặc Thư bị Hứa Vãn Hà tóm lấy eo, có chạy cũng không được, đành phải banh đùi ra, bắt đầu rên khóc.