Nhưng nắm đấm của Hứa Vãn Hà lại chậm chạp không rơi xuống.
Một lát sau, Dương Mặc Thư mới dám len lén nhìn qua khe cánh tay, phát hiện Hứa Vãn Hà đang nhìn ngây ngốc eo mình, mới hiểu ra eo thon cũng là một lợi thế.
Vì bị lôi kéo, vạt áo sơmi bỏ trong quần của Dương Mặc Thư bị rơi ra ngoài, toàn bộ bị vén lên trên, vòng eo nhỏ cong cong, thực sự muốn bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu.
Lúc đó Hứa Vãn Hà liền thay đổi chủ ý.
Hắn bình thường không có đánh người muốn lên giường với mình, muốn đánh cũng là dùng nửa thân dưới đánh vào mông.
Men say vẫn chưa dứt, Hứa Vãn Hà choáng váng mặt mày, thuần thục cởi quần áo mình ra, để trần nửa người trên, giơ tay xoa chiếc eo thon nhỏ đó, men theo viền eo dò vào lưng quần, dùng sức nắn bóp mông Dương Mặc Thư.
“Thiếu thao đến vậy?”
Dương Mặc Thư nhìn cơ ngực Hứa Vãn Hà hít một hơi, “Vậy mà anh còn nói nhảm.”
Hứa Vãn Hà đầu tiên là sững sờ, sau đó thấy phẫn nộ lạ lùng, thô bạo kéo xuống một cái, nguyên cái quần của Dương Mặc Thư bị tuột xuống.
Nút quần văng ra, rơi xuống đất, phát ra một chuỗi tiếng vang liên tiếp.
Dương Mặc Thư dường như không hề quan tâm, chỉ duỗi hai tay ra hết lần này đến lần khác vuốt ve lên người Hứa Vãn.
Nhiệt độ trên làn da màu đồng nóng ran, cơ bắp rắn chắc tích tụ trên cánh tay với bả vai.
Hai mắt Dương Mặc Thư phát sáng, ngón tay lưu luyến phác hoạ những đường nét như được khắc trên cơ thể hắn, cảm thấy vóc dáng người này thực sự gần như hoàn mỹ, thậm chí ngay cả vết sẹo đầy trên người cũng gợi cảm đầy khí phách như muốn đòi mạng.
Sau khi Hứa Vãn Hà cởi quần Dương Mặc Thư, ngạc nhiên khi phát hiện tên nhóc này còn cứng hơn mình.
Dương Mặc Thư vuốt ve ngực Hứa Vãn Hà, hình như vô cùng hưởng thụ.
Hứa Vãn Hà bị cậu sờ mó nhíu mày, vung tay lên gạt đi, “Bớt con mẹ nó sờ sờ mó mó.”
Dương Mặc Thư lại đặt lên, “Cơ ngực anh đẹp thật.”
Sau đó đầu ngón tay gảy gảy vẽ tròn đầu v*, “Ưm… Mềm ghê…”
Một dòng điện chạy dọc theo sống lưng dồn thẳng lên trán, Hứa Vãn Hà cũng không biết là bị chọc tức hay là bị làm cho thoải mái, áp chế ngọn lửa giơ tay quăng người từ trên sôpha xuống, nhấn xuống đất, sau đó ngồi trở lại sôpha, thản nhiên mở rộng chân, móc cậu bé ở trong quần ra, “Qua đây.”
Dương Mặc Thư ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm cậu bé giữa hai chân Hứa Vãn Hà có chút há hốc mồm, “Ghê gớm thật nha…”
Trong lòng Hứa Vãn Hà nổi lửa, nhấc chân đá cậu, “Nhanh lên chút, rề rà cái gì.”
Dương Mặc Thư vội vàng tiến lên trước, dùng hai tay nắm chặt tính khí cứng rắn kia, tiện thể cọ xát, “Nóng quá…”
Hứa Vãn Hà thở dốc, âm thanh trầm thấp, “Liếm nhanh lên.”
Dương Mặc Thư ngậm “đầu con rùa” tròn trịa lấp lánh đó vào, nhưng bởi vì kỹ thuật thật sự không thành thạo, chỉ có thể cẩn thận lấy môi mút vào, sau đó từng chút ngậm vào trong cổ họng.
Hứa Vãn Hà không nhịn được phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Phần đỉnh cứng rắn chọc vào yết hầu, nước miếng của Dương Mặc Thư không bao lâu đã theo đó rơi xuống, ướt đẫm, thấm ướt hết cả cậu bé.
Hứa Vãn Hà thấy cậu vụng về như vậy, bèn tóm tóc cậu rút thứ đó ra một chút, “Không có bản lĩnh mà đâm sâu vô họng cái gì, lấy đầu lưỡi liếm, sau đó dùng miệng hút.”
Dương Mặc Thư làm theo lời của Hứa Vãn Hà, cong eo xuống quỳ trước mặt hắn, cố gắng hết sức khẩu giao cho hắn.
Khoái cảm càng lúc càng nồng đậm, Hứa Vãn Hà khẽ cúi người, hơi thở đầy mùi rượu phả lên trên mặt Dương Mặc Thư, “Ngon không? Hửm?”
Hai tay Dương Mặc Thư siết chặt phần thân, vừa vuốt vừa mút, âm thanh trong miệng nghẹn ngào nặng trịch, dường như chỉ tùy ý đáp một tiếng.
Giọng nói Hứa Vãn Hà không được ổn định, nhấc cậu lên, “Được rồi, đi, nằm sấp xuống bàn, chỏng cái mông lên cao chút.”
Dương Mặc Thư chợt nhớ tới vụ dầu bôi trơn, liền sờ lên cái quần bị cởi ra, kết quả sờ soạng nửa buổi ngoại trừ lấy ra được 2 tệ, một đồng tiền thừa cũng không có.
Hứa Vãn Hà không biết lấy bao cao su từ đâu ra, sau khi mang vào xong rũ mắt nhìn Dương Mặc Thư đang mò cá dưới đất, “Làm gì vậy, lại đây nhanh lên.”
“… Còn dầu bôi trơn…”
Hứa Vãn Hà hằn hộc nhăn mày lại, lục lọi ở bên cạnh một chút, ném một lọ nhỏ trong suốt qua, “Tự bôi đi.”
Dương Mặc Thư tiếp lấy, nhìn xung quanh, sau đó liền xông vào phòng tắm bên cạnh, bỏ lại cậu bé cứng rắn của Hứa Vãn Hà ngây ngốc tại chỗ.
Đợi 5 phút, Hứa Vãn Hà thực sự không thể nhịn được nữa.
Lúc đạp cửa đi vào, thấy người này đang ngồi ở trên bồn cầu, mở rộng hai chân ra, phía dưới còn cắm hai đầu ngón tay vào.
Dương Mặc Thư thấy Hứa Vãn Hà bước vào hình như bị hoảng sợ, ngón tay rút ra, cái hang nhỏ kia khẽ mở, còn chưa kịp khép lại.
Con ngươi của Hứa Vãn Hà sung huyết, hai tay dùng sức, nhấc người từ trên bồn cầu lên như nhấc thỏ, gạt sạch sau đó đặt lên trên bồn rửa tay, đẩy chân ra đâm vào trong.
Tuy rằng trước đó đã làm tốt công tác bôi trơn và mở rộng, nhưng cứ như vậy cứng rắn chen vào, Dương Mặc Thư vẫn cảm thấy căng đau khó chịu.
Hứa Vãn Hà nhìn cậu cau mày, vô cùng hưởng thụ, “Không phải cậu n*ng sao, làm cậu sao cậu còn khó chịu?”
Dương Mặc Thư đau không chịu nổi, nhấc chân đẩy vai Hứa Vãn Hà ra, “Đau… Kỹ thuật của anh không được…”
Hứa Vãn Hà nắm cổ chân cậu, eo thúc vào trong, “Đệt! Thả lỏng.”
Đầu Dương Mặc Thư bắt đầu đổ mồ hôi, “Hậu môn sắp tét rồi…”
Hứa Vãn Hà cúi đầu nhìn một cái, nhân tiện sờ sờ nơi tiếp giáp của hai người, dính trơn mềm mại, một chút tơ máu cũng không có, chỉ hơi đỏ, chắc không nghiêm trọng gì, Hứa Vãn Hà tiếp tục đâm.
Dương Mặc Thư lau mồ hôi, chỉ cảm thấy vật cứng từ phía dưới đâm sâu vào trong ruột, quả thực muốn đâm nát người mà.
Sau khi toàn bộ vẫn chưa được vào hết, Hứa Vãn Hà khẽ nâng mắt, “Thả lỏng chút, như vậy cậu cũng dễ chịu.”
Nói xong còn nâng tay sờ đầu Dương Mặc Thư.
Đôi mắt Dương Mặc Thư sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Hứa Vãn Hà, mặt đỏ bừng.
Hứa Vãn Hà xấu hổ mắng một câu, vươn tay giữ vai Dương Mặc Thư, liền bắt đầu nhẹ nhàng động.
Vật cứng trong cơ thể thuận lợi ra vào, ma sát vách ruột, cảm giác càng ngày càng khoan khoái.
Sau khi làm được nửa tiếng, cả người Dương Mặc Thư run rẩy, trên người bắt đầu ửng hồng, giương cổ dán lên mặt gương mát lạnh, chỉ trong chốc lát hơi khí bốc lên che đầy mặt kính.
Hơi thở Hứa Vãn Hà ngày càng gấp, dùng sức áp chế cậu, mồ hôi từ chân tóc chảy ra, men theo chóp mũi từng giọt từng giọt rơi lên khuôn ngực trần của Dương Mặc Thư.
Trận đâm chọc thô bạo không hề báo trước bắt đầu, trong tiếng hít thở đan quyện vào nhau bắt đầu sinh ra tiếng thở gấp âm mũi rất nặng, như một sợi dây nhỏ vô hình, buộc chặt trên cổ, nghẹt thở muốn đoạt mạng người.
Trong lúc nhất thời, trong phòng đều là âm thanh va chạm của cơ thể.
Hứa Vãn Hà chạy nước rút một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dương Mặc Thư, đôi mắt tối mịt, giống như con sói săn mồi, “Sướng không… Tiểu.tiện.nhân…”
Cảm giác sưng đau hòa lẫn với cơn tê dại, Dương Mặc Thư chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều chạy nhanh xuống hạ thân, “… Thoải mái lắm… Ông xã… Ông xã ơi…”
“…”
Hứa Vãn Hà trong nháy mắt bị dọa cho bắn ra.