Hứa Vãn Hà đi vào từ cửa trước, Mạc Mặc chạy ra cửa sau, ra sau chính là khu nội trú của bệnh viện, ra sau nữa là tiểu khu riêng của bệnh viện, đường đi rất gồ ghề.
Hứa Vãn Hà đuổi theo gần 10 phút thì cảm thấy hơi sai sai.
Dù sao lúc trước cũng đã đuổi theo một lần rồi, đã biết tốc độ của tên nhóc này, nhưng lần này lại không giống vậy, đuổi theo có chút không kịp.
Người đang ở trước mắt, bảo toàn khoảng cách chừng 1m, vươn tay ra, vẫn còn hơi ngắn, với không tới, đưa chân ngoắc lại, còn sợ chưa ngoắc được đã té sấp mặt.
Nhớ tới chân, Hứa Vãn Hà mới có chút ý thức đau chân.
Cũng may không ảnh hưởng tới sự phát huy lắm.
Nhớ lúc trước mình máu me đầy mặt, hơn nữa còn chạy cực nhanh ra 10 con phố, vẫn làm mấy anh em chạy xe đạp theo sau muốn chém hắn mệt muốn xỉu.
Người này là cái thá gì?
Hai người cứ như vậy trước mắt mọi người, từ bệnh viện chạy vào tới tiểu khu.
Mạc Mặc lúc đầu vẫn còn ổn, nhưng sau khi qua 400m liền hơi trầy trật, tốc độ giảm tuột dốc, muốn quay đầu nhìn hắn có đuổi kịp không, kết quả không chú ý chút đã bị Hứa Vãn Hà bám vào cổ áo từ phía sau, lảo đảo một phát ngã xuống đất.
Hứa Vãn Hà bước lên đạp một cước, vết thương ở chân rách ra, đau âm ỉ.
Phản ứng của Mạc Mặc cũng không chậm, trở mình dưới đất, một đạp này trúng vào lưng, tuy nói là đau, nhưng vẫn có thể nằm trong phạm vi chịu đựng.
“Anh hai, em thua rồi, giờ phục hoàn toàn rồi, Tiểu Dương chắc chắn về với đội của anh… Chúng tôi thật sự không có gì…”
Hứa Vãn Hà xách người lên cho một bạt tai, “Cút mẹ mày đi… Cái gì mà mẹ nó về đội của tao, vốn là người của tao.”
Dương Mặc Thư theo sau 3 tên đàn em chạy vào tiểu khu bệnh viện, nhìn thấy một đám người vây quanh ở đầu đường, liền nhanh chóng chen vào.
Chỉ với một ít bản lĩnh như vậy, Mạc Mặc bị sưng phù hết nửa khuôn mặt, dưới đáy mũi toàn là máu.
Mấy bác gái xung quanh tới khuyên can, Hứa Vãn Hà phiền muốn chết, lại thấy thằng nhóc này không phản kháng, thái độ còn rất tốt, quất thêm hai lần xong bỏ.
Mạc Mặc giơ tay lau máu mũi một cái, “Anh hai, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, để lại số điện thoại đi, bữa khác cùng ra ngoài chơi một phát ha…”
Hứa Vãn Hà hừ lạnh một tiếng, “Cút mẹ mày đi, mày là cái đéo gì!”
Dương Mặc Thư đúng lúc chen vào.
Thấy cảnh tượng này có chút nổi giận.
Nghĩ Hứa Vãn Hà sao cũng không nên đánh người thành như vậy.
Mạc Mặc cũng không làm gì cả, Hứa Vãn Hà thực sự có hơi ngang ngược.
Hứa Vãn Hà thấy Dương Mặc Thư, chợt nhớ tới chuyện ra tay trước giành lợi thế, liền vẫy tay với cậu, “Lại đây.”
Dương Mặc Thư cũng không thèm nhìn hắn, mặt hướng về phía Mạc Mặc, “Đi thôi, dẫn anh đi bôi thuốc.”
Mạc Mặc sờ sờ mũi, “Không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ ra chút máu thôi…”
Dương Mặc Thư tiếp tục quay người lại, kéo anh ta đi, “Lượng máu chảy ra trong mũi anh rót đầy được nguyên đoạn dồi huyết (*) luôn á... Còn nói không sao…”
(*) Tên món ăn
Hứa Vãn Hà ngây người tại chỗ, nhìn hai người càng đi càng xa, hết sức phẫn nộ, đồng thời cũng vô cùng bất ngờ.
Trong ấn tượng về cậu bác sĩ này trước giờ đều mặt dày mày dạn bám theo, tìm đường chết như vậy đây là lần đầu tiên.