Hai người đàn ông đó kêu gào đến xé nát tâm can, đóng cửa rồi vẫn có thể nghe thấy gào thét cùng với tiếng kêu cầu cứu xin tha càng ngày càng xa.
Cũng không biết bị lôi đi làm gì.
Có điều nhìn qua chắc kết quả cũng không mấy tốt đẹp.
Dương Mặc Thư ngồi xổm dưới đất không dám ngẩng đầu.
Đôi giày da được lau chùi sáng bóng đứng trước mặt mình, chiếc quần màu xám khói dường như muốn dán lên chóp mũi, Dương Mặc Thư đang muốn tránh ra phía sau, lại bị một bàn tay túm được tóc, bị ép cho ngẩng đầu lên.
Một tay Hứa Vãn Hà kéo căng Dương Mặc Thư, một cái tay khác bắt đầu tự tháo thắt lưng.
Dương Mặc Thư nhìn chằm chằm ngón tay linh hoạt trước mắt, miệng lưỡi khô khốc, “…Tôi chỉ đi ăn, tôi đi ngang qua, anh muốn làm gì…”
Hứa Vãn Hà móc thứ kia ra, cúi đầu nhìn cậu, hạ thân dán sát vào, “Chưa ăn phải không, nếm thử cái này đi?”
Tính khí từ trong quần nhảy ra trực tiếp kề sát lên môi Dương Mặc Thư, khuôn mặt cậu đỏ lên ngay lập tức.
Dương Mặc Thư vội vàng nghiêng đầu, “…Không cần, không cần đâu…”
Hứa Vãn Hà vặn đầu cậu lại, giọng điệu châm chọc, “Không nhân lúc còn nóng mà ăn à?”
Dương Mặc Thư vô thức tránh ra phía sau, “Cái này của anh cũng không nguội được đâu.”
“Nhanh lên một chút,” Hứa Vãn Hà rất không kiên nhẫn, giọng nói nghiêm khắc nặng nề, “Phí lời nhiều vậy.”
Dương Mặc Thư đang muốn phản bác lại, kết quả còn chưa kịp nói chuyện liền bị người ta bóp cằm buộc há miệng.
Thực ra Hứa Vãn Hà cũng chưa có cứng lắm, duờng như mới cứng phân nửa đã chọc vào, nhưng cường độ lại rất lớn, đâm về phía trước, làm cho chân Dương Mặc Thư liu xiu, sau đó nhích vài bước thì trực tiếp quỳ xuống đất.
Da đầu bị kéo đau, nhưng người trên đỉnh đầu hình như rất hưng phấn, nên thứ kia trong miệng cũng cứng hơn một chút.
Có ngon hay không là một chuyện, nhưng rất không dễ ăn là thật sự.
Dương Mặc Thư ngậm tính khí, dùng đầu lưỡi vụng về liếm láp phía trên.
Hứa Vãn Hà rất không vừa ý, thấp giọng mắng một câu, liền đâm thứ kia vào sâu trong cổ họng cậu.
Dương Mặc Thư trước nay chưa dùng miệng cho người ta bao giờ, cho nên hoàn toàn không thể chịu nổi sự thô bạo của Hứa Vãn, chỉ trong chốc lát khóe mắt đã ửng đỏ, nhoè ra vài giọt nước mắt.
Hứa Vãn Hà mới đầu còn làm nhạt nhẽo vô vị, nhìn bộ dạng này của cậu, trái lại có chút cảm giác, hơi thở cũng nặng nề theo, nâng gáy Dương Mặc Thư lên thúc nhanh một trận.
Dương Mặc Thư làm sao có thể chịu được loại thống khổ này, nước mắt nước miếng tí tách rơi, men theo gò má cằm chảy xuống, nhỏ giọt kéo kéo, ướt hết để lại một vệt sáng dài.
Hứa Vãn Hà rũ mắt nhìn người phía dưới, trên tay khẽ nới sức ra, sờ sờ tóc cậu.
Mềm mại, dày đặc một lớp, ngón tay đan vào bên trong, ấm áp khô ráo, xúc cảm quen thuộc không ngờ.
Hứa Vãn Hà nghĩ thế, trong lòng thiếu mất một mảnh, khó chịu trống trải.
Dương Mặc Thư thực sự thở không nổi, giãy giụa ra sau, mãi đến khi miễn cưỡng nhả được vật cứng đó ra, cứng rắn ngậm chặt miệng lại, sao cũng không chịu ăn lại.
Hứa Vãn Hà nắm tóc cậu, liếc mắt nhìn cổ áo thoáng mở ra của cậu, đường cong hõm cổ rất đẹp, nối liền với đường nét xương quai xanh, mê người ngon miệng.
Hứa Vãn Hà trên căn bản không kén chọn đối tượng làm tình lắm, xinh đẹp hay không, dáng người đẹp hay không cũng không quan trọng, chỉ cần trông trắng trẻo, phía dưới sạch sẽ là được, dù sao cũng không phải yêu đương, chỉ là nhu cầu sinh lý, làm tốt là được, không cần giống như kiểu Đường Tử Ngôn, chọn tới chọn lui, chọn đến cuối cùng không chỉ lỗ cái mông, mà còn phải bù cả trái tim vào.
Dương Mặc Thư hít sâu một hơi, đôi môi sáng lấp lánh.
Hơi thở đã không còn đứt quãng liền hất Hứa Vãn Hà ra, đẩy lên bàn, không cẩn thận đụng ngã lăn lên chõm điêu khắc đá trên bàn, đập xuống đất “bịch” một phát.
Hứa Vãn Hà không hề để ý, đè lên người cậu bắt đầu cởi quần.
Rất nhanh Dương Mặc Thư đã cảm thấy thân dưới mát lạnh, trên căn bản nhìn sơ qua cái gì cũng thấy hết.
Hứa Vãn Hà nâng một chân cậu lên, nhìn lướt qua.
Phía ngoài lỗ huyệt không có cọng lông nào cả, màu sắc cũng rất đẹp, màu trà nhạt, chưa được khai bao.
Hứa Vãn Hà nhanh chóng móc bao cao su ra từ trong ngăn kéo bên cạnh, sau đó đỡ thân dưới đâm vào.
Nhưng phần đầu còn chưa tiến vào, liền nghe thấy ngưới dưới thân la to một tiếng.
Hứa Vãn Hà hơi nhíu mày, “Đệt! Thả lỏng một chút, không nhét vào được.”
Cả người Dương Mặc Thư bắt đầu run cầm cập.
Mặc dù mình thích đàn ông, nhưng thật sự chỉ tự sướng một mình, trước giờ chưa từng làm với ai, tuy rằng trước đây xem phim cũng biết cách làm thế nào, nhưng thấy người trong đó sung sướng đến ồn ào, đâu có nghĩ tới bạo cúc thật sự lại có thể đau đến vậy.
Cảm giác đó giống như bị một con dao bổ ra, đau ứa nước mắt.
Dương Mặc Thư không làm nữa, bắt đầu nhấc chân đạp Hứa Vãn Hà, “Cút! Đau… đau quá…”
Hứa Vãn Hà thấy con thỏ con này nhảy lên bắt đầu cắn người, cũng cảm thấy thật thú vị, chỉ lấy chân của cậu tách ra hai bên, tiếp tục đùa dai thẳng lưng chọc vào.
Âm thanh trong cổ họng Dương Mặc Thư càng ngày càng đáng sợ, sắc hồng cũng rút bớt, cả người đau tới mặt trắng bệch, “Đi ra… Cút…”
Cậu càng mắng Hứa Vãn Hà, Hứa Vãn Hà càng như bị kích thích đâm mạnh vào bên trong, đâm cho đến khi máu chảy ra, thì Hứa Vãn Hà cũng đã cho hết cả chiều dài vào.
Dương Mặc Thư hoàn toàn bị đau đến quay cuồng đầu óc, liều mạng giãy dụa không nói, còn dùng hết sức bình sinh đá lên người đàn ông này.
Hứa Vãn Hà càng mất kiên nhẫn, mới đầu còn cố kìm nén trấn áp, kết quả chưa đầy nửa phút cả người đã giống như thuốc nổ, bắt đầu mắng người.
“Biết điều chút, động đậy nữa bố làm chết mày.”
Dương Mặc Thư cũng không vừa, nhấc chân đạp một phát lên dạ dày Hứa Vãn Hà, vừa mới thoát được, thu chân định chạy, kết quả mới leo xuống bàn đã bị tóm lại, lăn qua ghế sôpha kế bên.
Hai người cứ như vậy vừa làm vừa đánh lộn, giằng co hơn 10 phút, Dương Mặc Thư mới coi như yên tĩnh.
Thực ra điều quan trọng nhất không phải là đau.
Không biết là do bị thông, hay là do tê dại, nói chung quá trình kế tiếp, không có tồi tệ như vậy, trái lại còn có chút cảm giác khác thường.
Tay Dương Mặc Thư bị trói ra sau lưng, để người ta giữ chân trên ghế sôpha tàn nhẫn cắm vào nửa tiếng, cũng không phản kháng nữa, cứ như vậy nằm ngửa nhìn người này dốc sức trên người mình.
Mồ hôi trên trán Hứa Vãn Hà chảy xuống, thấm ướt hàng lông mi đen dày, vành môi ngậm chặt, sau đó men theo cằm rơi xuống quần áo Dương Mặc Thư.
Từng giọt từng giọt, tựa như bị nước mắt thấm ướt.
Trong khi cú đâm chọc càng lúc mạnh mẽ, Dương Mặc Thư chợt phát hiện toàn bộ quá trình thực sự chỉ đơn giản là thô bạo, không hôn môi, không ôm ấp, trò chơi khởi động cũng không có, Hứa Vãn Hà thậm chí ngay cả quần cũng không cởi, chỉ lộ ra bộ phận cần dùng, sau đó trực tiếp đâm vào làm.
Rõ ràng là đang cưỡng hiếp mà, nhưng trong lòng mình thực sự cũng không phải không muốn.
Dù sao người làm không phải là người khác, mà là Hứa Vãn Hà, bị hắn chà đạp một lần, bản thân cậu vẫn còn chịu được, nhưng lần này phải nhớ kỹ, có cơ hội nhất định phải trả lại.
Cả người Dương Mặc Thư ửng hồng, hơi thở hỗn loạn, “Anh… cởi dây trói cho tôi…”
Không ai trả lời cậu, chỉ có cơn rút mạnh bạo hết lần này đến lần khác.
Dương Mặc Thư kiên cường chống đỡ, dùng ngón tay khẽ chống nửa người trên lên.
Hứa Vãn Hà đang bước vào giây phút nước rút cuối cùng, chỉ lo vùi đầu mày mò, hoàn toàn không chú ý một đôi môi xông tới.
Cho nên khi Dương Mặc Thư tiến lên hôn, Hứa Vãn Hà thực sự bị doạ cho sợ hết hồn.
Sau khi sợ hãi, phía dưới cũng bắn.
Dương Mặc Thư trước một khắc Hứa Vãn Hà tránh về phía sau, đã cắn rách môi hắn.
Tiếp sau đó mang theo mùi máu tanh đầy miệng, hài lòng ngã lên ghế sôpha.
Hứa Vãn Hà thẹn quá hóa giận.
Mặc dù bản thân đã từng ngủ với rất nhiều người, nhưng trước giờ chưa từng hôn ai.
Bởi vì nụ hôn đầu này vốn để chuẩn bị cho Đường Tử Ngôn.
Mẹ nó, loại cưỡng dâm này đã không thành ngược lại còn bị làm cho buồn bực.