Bởi vì y là băng linh căn, tu luyện lại là công pháp 《 đăng chân băng hàn quyết 》cao nhất, lúc này trong thùng gỗ đã nổi lên một tầng băng mỏng. Đường Thù lại đều không cảm thấy nửa điểm lạnh, ngược lại ngâm thực thoải mái.
Y rất nhanh chú ý tới Diệp Tử Tân ghé bên thùng gỗ ngủ say, nhíu mi, đứng dậy lại phát hiện mình đầy người huyết ô cùng hắc nê*. Lập tức lại ngồi trở về bằng tốc độ nhanh nhất đem mình tẩy sạch, lấy sơ mi xoa xoa nước trên người, liền khom lưng đem Diệp Tử Tân ôm đến trên tảng đá trơn nhẵn trong sơn động, thuận tiện đem áo khoác lên cho hắn. (*ô: Bùn; nê: Bẩn)
Đường Thù đứng bên cạnh thạch đầu cúi đầu nhìn một hồi, có lẽ ngay cả chính y cũng không hiểu rõ mình đến cùng là đang nghĩ gì, Đường Thù dừng một chút liền xoay người đi ra sơn động, tại cửa động đóng một tầng băng.
Từ khi rơi vào sơn cốc này, máy liên lạc của y và Diệp Tử Tân mang theo bởi vì không có tín hiệu nên mất đi phản ứng, bọn y tại đáy cốc ngốc càng lâu trên kia biến số lại càng nhiều, y phải nhanh một chút tìm đường có thể rời đi mới được.
Chỉ là bọn y hiện đang ở vị trí lưng trừng của vách núi. Nơi có thể nhìn đến đều là sơn mạch nối tiếp sơn mạch, phía trước lại là rừng cây mênh mông vô bờ, muốn dựa vào hai chân đi ra là không có hi vọng, Đường Thù vẫn là ôm tâm tình trước thử đi tìm một lần xem có đường nào có thể trở về F thị hay không.
Lúc Diệp Tử Tân tỉnh lại Đường Thù vẫn chưa trở về, sau khi linh khí trong cơ thể hắn cạn kiệt thì cảm giác mệt mỏi đến giờ vẫn chưa rút đi. Diệp Tử Tân dứt khoát khoanh chân đả tọa, vận hành vài vòng chu thiên. Cũng may là lúc đó đem linh khí ép ra hết một phần cũng không thừa lại, thậm chí ngay cả kinh mạch đều không lưu lại một tia linh khí nào, cho nên sau khi tu luyện thì linh khí trong cơ thể ngược lại càng thêm hùng hậu, nhảy một mạch đến Luyện Khí tầng hai viên mãn.
Diệp Tử Tân là bị hương vị nướng thịt câu dẫn thoát khỏi trạng thái đả tọa, hắn xoa xoa bụng nhịn không được nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy nvc kỳ thật rất có thiên phú nấu cơm, ít nhất so với hắn thì có thiên phú cao hơn.
Đường Thù đang nướng thỏ hoang, chỉ là con thỏ biến dị này to hơn gấp đôi thỏ hoang bình thường nhiều, khi thấy người cũng không trốn, ngược lại còn hướng về phía y phun mấy ngụm hỏa, cuối cùng bị y dùng băng tiễn đóng đinh trên mặt đất.
Diệp Tử Tân lười biếng duỗi eo từ trên tảng đá bính xuống, hắn không nghĩ qua mình là như thế nào từ bên thùng gỗ một đường lăn đến trên tảng đá, tế tư quá khủng bố không bằng đừng nghĩ thì hơn.
Đường Thù đem nướng chia cho Diệp Tử Tân một nửa, thuận tay lại đem một quả trứng ném vào lòng hắn. Diệp Tử Tân cắn thịt thỏ, luống cuống tay chân tiếp được trứng, dùng vẻ mặt đầy biểu tình khó hiểu càng lên án càng thêm bất đắc dĩ nhìn Đường Thù.
"Ngươi muốn dưỡng sủng vật." Đường Thù bình thản nói.
Diệp Tử Tân hít sâu một hơi, đem "đây là linh sủng của ngươi" những lời này nghẹn trở về. Hắn không phải chưa từng nghĩ qua đem rắn nhỏ có thể tiến hóa thành Giao Long này làm của riêng, thế nhưng này nọ của nvc, ngươi muốn chiếm là có thể chiếm sao?! Không phải chỉ là thay y dưỡng một trận thôi sao, hắn cũng không tin là sau khi mình đem tiểu xà nuôi lớn, nó còn có thể vô số lần nghiền áp mình.
Diệp Tử Tân cuối cùng an ủi bản thân hảo, đem xà đản thuận tay ném vào không gian. Vì cái gì không ấp ra mà lại thả vào không gian? Hỏi, xà là phải ấp như thế nào? Trả lời, hắn làm sao biết được, hắn cũng không phải xà mụ mụ a! Diệp Tử Tân có lý do tin tưởng có kịch tình quân tồn tại, sẽ khiến tiểu xà tự mình bính ra.
Hai người không trách nhiệm khoái trá giải quyết cả một đầu thỏ, Diệp Tử Tân lật qua lật lại tìm ra Bồi Nguyên đan lần trước rút được ném cho Đường Thù, cái thứ đồ chơi đắng nghét này hắn không muốn niếm lại lần hai.
Đường Thù cũng không trực tiếp nuốt xuống như lần trước, trải qua tần lâm tử vong* khiến y không dám tùy ý ăn này nọ mà Diệp Tử Tân đưa qua nữa, mà là nhìn về phía Diệp Tử Tân, hàm xúc ý hỏi thực rõ ràng.
"Bồi Nguyên đan, cố nguyên bồi đan, khơi thông kinh lạc, ngoại trừ rất đắng thì không có bất kì tác dụng phụ nào." Diệp Tử Tân xoa bụng nằm một vũng trên mặt đất, một đôi mắt đào hoa chọn lên rất có tư thế nếu sợ đắng thì ngươi đừng ăn.
Đường Thù ngược lại là từ động tác hắn liên tưởng đến loài bò sát nhuyễn thể nào đó, suy tư phỏng chừng hắn là vì thương tiếc đồng loại mới muốn dưỡng một quả trứng làm sủng vật, cũng không tiếp tục chần chờ mà trực tiếp đem Bồi Nguyên đan ném vào miệng.
Diệp Tử Tân thưởng thức biểu tình Đường Thù trong nháy mắt có chút vặn vẹo, coi như là có lương tâm cầm ra cho y một lọ nước, một bộ ta là vì tốt cho ngươi nói: "Thuốc đắng dã tật a."
Đường Thù sau khi uống mấy ngụm nước nói: "Hoàn hảo ta không bệnh."
Diệp Tử Tân nhịn không được tiến lên niết mặt Đường Thù: "Ngươi không phải là giả đi? Nói hảo băng sơn nvc đâu? Thế nhưng cũng biết nói đùa..."
Đường Thù tổng cảm thấy mình giống như không cẩn thận biết đến cái gì đó: "Ngươi đang nói cái gì?"
Diệp Tử Tân cũng phản ứng ra là mình nói hớ, thu hồi móng vuốt ngượng ngùng cười: "Không có gì, ngươi nghe lầm."
Đường Thù nhìn hắn một cái, không có tiếp tục miệt mài theo đuổi vấn đề này chỉ là nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta đi tìm đường ra ngoài."
Diệp Tử Tân lúc này mới phát hiện bọn hắn ở đây gây sức ép hơn một ngày, nếu Hoa bá biết được tin hắn mất tích không biết có bao nhiêu sốt ruột.
Bất quá hiện muốn làm gì cũng không có cách, bọn hắn buổi tối đều không có khả năng đi ra ngoài. Diệp Tử Tân dứt khoát vung vuốt, cầm ra một giường đôi rộng hai mét, còn mình thì hướng cửa sơn động khoanh chân ngồi xuống nói: "Ngươi ngủ trước, ta hai ngày này ngủ nhiều rồi, vừa lúc gác đêm."
Đường Thù nhìn giường lớn xuất hiện từ không trung thật sự không biết phải có biểu tình gì, bên trong không gian Diệp Tử Tân đến cùng là chứa những loạn thất bát tao gì a...
Diệp Tử Tân không quan tâm biến hóa tâm lý của Đường Thù, trực tiếp đả tọa lâm vào tu luyện, khóe mắt Đường Thù run rẩy một chút, ngồi trên giường cũng bắt đầu đả tọa tu luyện.
Vì thế hai người đả tọa đều không phát hiện có một quả trứng từ không trung lăn ra, rơi vào lòng Diệp Tử Tân.
Hệ thống quân: Ngu ngốc, bên trong không gian không thể chứa vật sống, ngươi là muốn nó nghẹn chết sao?
Hệ thống không muốn ngắt ngang Diệp Tử Tân tu luyện nên cũng chưa thật sự lên tiếng, chỉ là âm thầm oán giận một câu liền an tĩnh. Một bộ phận linh khí tụ lại bên người Diệp Tử Tân vẫn chưa tiến vào cơ thể hắn, mà là tụ vào trong xà đản.
Hai giờ sau xà đản giật giật, trên đỉnh nứt ra một đường văn thật nhỏ, không bao lâu một tiểu xà thuần trắng từ bên trong chui ra.
Nó trước duỗi duỗi đầu xà, rồi lập tức uốn éo thân mình từ trong vỏ trứng trườn ra, nó dùng cặp mắt to như hạt đậu hướng bốn phía nhìn nhìn, đem toàn bộ sơn động đánh giá một lần, liền thè lưỡi động tác nhanh như bay hướng lên vai Diệp Tử Tân mà trườn, tìm một chỗ an ổn đem mình cuộn thành một đoàn, cùng Diệp Tử Tân hấp thu linh khí tụ đến.
Đợi khi Diệp Tử Tân lại tu luyện năm vòng Chu Thiên mở mắt ra, vừa lúc bắt được ánh mắt phức tạp mà Đường Thù quăng qua, Diệp Tử Tân sửng sốt một chút chỉ cho là thời gian gác đêm đến, đứng dậy mới phát hiện vỏ trứng rớt dưới đất.
Diệp Tử Tân đứng hình, nháy mắt cảm nhận được ác ý của toàn thế giới... Xà đản không phải là nên ở bên trong không gian sao? Đây là tại thời điểm hắn không biết đem nó lộng ra ném vỡ hoặc là đập vụn sao? Hỏi, không cẩn thận đè chết linh sủng của nvc thì phải làm sao.
Đường Thù nhìn Diệp Tử Tân vẻ mặt đầy biểu tình vô tội, tiểu xà nằm sấp trên vai hắn bất quá chỉ dài bằng bàn tay cũng lộ ra biểu tình giống như đúc, không biết tại sao lại cảm thấy thực mắc cười... Có lẽ không đem xà đản nấu là quyết định chính xác. Y vỗ vỗ vào thân giường: "Lại đây."
"Ta không phải cố ý!" Diệp Tử Tân theo bản năng lui về phía sau một bước, như là thấy được kết cục mình bị nvc một chiêu nghiền áp, trong nguyên thư khi linh xà hóa thành Giao Long, trừ bỏ Cố Quân Ngôn bên cạnh Đường Thù lâu nhất, đã không có ai có thể cùng nó so sánh. Kết quả lại bị hắn...
Đường Thù nhìn bộ dáng Diệp Tử Tân mang vẻ mặt hắn chính là tội ác tày trời, biểu tình có điểm không nhịn được. Tuy rằng không thể lý giải hắn đối với mình e ngại là từ đâu đến, vẫn là hảo tâm chỉ chỉ bờ vai của hắn.
Vì thế khi Diệp Tử Tân nhìn qua, vừa lúc chống lại đầu Tiểu Bạch xà quay lại nhìn hắn, một người một sủng biểu tình động tác lại như nhau. Diệp Tử Tân hít sâu một hơi đem đồ chơi nhỏ vừa không có sức nặng, lại không cảm giác có tồn tại lấy xuống trực tiếp ném cho Đường Thù, liền hướng lên giường lớn nằm. Nửa đêm kinh hồn cái gì, thật sự là đủ!
Đường Thù ghét bỏ nhìn thoáng qua đồ chơi nhỏ như ngón tay mình, vừa định tùy tay ném xuống, không biết như thế nào liền nhớ đến vừa rồi biểu tình của nó cùng người nào đó rất giống. Lập tức đem tiểu xà hướng trên cổ tay quấn quanh, vừa lúc đủ vây một vòng, cứ như vậy mang theo nó đến cửa động đả tọa.
Sau khi y nhắm mắt lại, đầu Tiểu Bạch xà giật nhẹ, theo đùi y mon men bò xuống, thẳng đến bên người nằm trên giường lớn kia...
Sáng sớm khi Diệp Tử Tân thức dậy bỗng nhiên thấy được trên mặt ngứa ngứa, giống như có cái gì đó đang mấp máy... Dựa vào! Diệp Tử Tân bật dậy mang theo tiểu xà cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, sau mấy phút đồng hồ, Diệp Tử Tân cuối cùng bại trận thở dài nói: "Chủ nhân của ngươi không phải ta..."
"Tê tê." Tiểu Bạch xà thè lưỡi.
Diệp Tử Tân tận tình khuyên bảo lại tiếp tục khuyên nhủ: "... Cái người diện mạo hung thần ác sát kia mới là chủ nhân của ngươi, ngươi phải theo là y, không phải ta."
"Tê tê."
Vì thế thời điểm Đường Thù mang theo quả dại trở về vừa lúc nghe được đối thoại của một người một xà, biểu tình không đổi trên mặt lại một lần nữa xuất hiện vết rách.
Diệp Tử Tân rốt cuộc chú ý tới người đứng ở cửa động, khụ một tiếng thuận tay đem tiểu xà giấu sau lưng: "Muốn ăn điểm tâm sao? Ta nơi này còn có rất nhiều mỹ thực mà Hoa bá chuẩn bị, ngựa cao chưng vó, xôi gà hấp lá sen, tôm giáo, mì vằn thắn... Ân, ngươi muốn ăn cái gì? Hoa quả cũng có rất nhiều, chua, ngọt, đắng..."
Đường Thù chọn một quả hồng dại dùng tay áo xoa xoa rồi cắn một ngụm, có chút chua chát, nhưng so với dược hoàn Diệp Tử Tân cho y ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều. "Không bằng chúng ta tán gẫu về chuyện hung thần ác sát này trước?"
Diệp Tử Tân quyết đoán đem Tiểu Bạch xà làm bia đỡ đạn: "Lời này là nó nói không phải ta nói."
Đường Thù bỗng nhiên cảm thấy, mình trước kia vẫn cho rằng Diệp Tử Tân là người thông minh, giả dối, có loại ảo giác này y mới thật là xuẩn đến bạo...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Diệp Tử Tân: Không cần đi theo ta!
Tiểu xà: Tê tê......
Diệp Tử Tân: Mụ mụ ngươi ở bên kia......
Tiểu xà quyết đoán cuốn lấy Diệp Tử Tân: Tê tê......
Diệp Tử Tân: QAQ