Đứng ở phía sau Đường lão gia tử, lão quản gia trong mắt lại mang theo không tha rõ ràng, nhưng ông lại chỉ lui ra phía sau vài bước, cũng không có phát biểu ý kiến gì. Thiếu gia nhà ông đã sớm không phải là chim non của ông, cánh chim của ông cũng không đủ để che chở thiếu gia, bởi vì thiếu gia của ông nhất định sẽ bay rất cao.
"Ông phải chiếu cố tốt bản thân." Diệp Tử Tân lại tự tay ngâm một ấm trà, không có biện pháp hắn vào không được phòng bếp, cũng chỉ có này một thủ đoạn còn miễn cưỡng có thể tạo niềm vui cho lão gia tử.
Lão gia tử "Hừ" một tiếng, thô bạo đem chén trà đặt bên cạnh, cuối cùng vẫn cầm đến uống một ngụm. "Bên ngoài khu an toàn không an toàn, hai người các cậu cũng phải chú ý chút."
"Ông yên tâm." Diệp Tử Tân cười hì hì bưng ấm trà đảo qua một vòng súc nước cho lão gia tử: "Con lần trước cùng ông giảng ông cũng phải chú ý tu luyện."
Thời điểm Diệp Tử Tân mới đến Đường gia đã bảo hệ thống kiểm tra đo lường, Đường lão gia tử cũng có linh căn, chỉ là tam linh căn không tốt lắm, hơn nữa tuổi tác lớn, cho nên không có dị năng. Bất quá chỉ cần có linh căn là có thể tu luyện, để cường thân kiện thể cũng là chuyện tốt.
"Một bó tuổi còn tu luyện cái gì?" Đường lão gia tử ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại vẫn rất hưởng thụ. Ba cháu trai của ông hai đứa đều là hũ nút, ngai cả khuôn mặt tươi cười cũng không có. Còn cháu trai nhỏ coi như không nuôi hư, ngẫu nhiên có bộ dáng tươi cười, nhưng cũng là thời điểm không có ai. Làm cho Đường Diệp ở bên cạnh y tâm sự cả buổi trời, không khác nói nhảm mà thôi.
"Thiếu gia cậu yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt Đường tiên sinh." Lão quản gia hợp thời đứng ra, đem nước phân tưới hoa đưa cho Đường lão gia tử.
"Ông cũng phải bảo trọng thân thể." Diệp Tử Tân kéo tay lão quản gia, có bao nhiêu luyến tiếc, tu luyện không năm tháng, bọn họ cũng không biết cần bao lâu mới có thể trở về.
"Thiếu gia, tôi sẽ." Lão quản gia do dự một lát hỏi: "Thiếu gia, các cậu đại khái phải rời khỏi bao lâu? Tôi đi chuẩn bị một ít thức ăn cho các cậu."
"Để người phòng bếp cùng chuẩn bị với ông, nhanh thêm chút, làm nhiều thứ bọn họ thích chút." Đường lão gia tử nhíu mi: "Trong không gian gì đó của cậu xác định sẽ không hư sao?"
"Gia gia không cần phiền toái như vậy, chúng con muốn đi tu luyện chứ không phải đi hưởng thụ." Diệp Tử Tân dở khóc dở cười nói, hắn nguyên bản đã dùng tích phân đổi gần một năm Tích Cốc đan, làm tốt chuẩn bị khổ tu. Bị lão quản gia cùng Đường lão gia tử tham gia vô, dám chừng biến thành xuất môn ăn cơm dã ngoại luôn quá.
Đường gia gia liếc mắt trắng: "Nên làm chuẩn bị vẫn phải làm."
Diệp Tử Tân không thể phản bác, chờ bọn họ làm xong, thực phẩm trong không gian cũng đủ bọn hắn dùng hơn một năm. Trừ bỏ lương khô thuận tiện đem theo, phần lớn đều là đồ ăn bọn họ thích.
Diệp Tử Tân đem không gian dùng để nhồi thực phẩm sau, nhìn còn ba chén canh gà lớn như thao rửa mặt còn lại, suy xét trình độ tiếp nhận của mình, bỗng nhiên cảm thấy sẽ không muốn yêu nữa.
Bọn Đường Thù sau khi tiến vào khu an toàn, liền đem vật tư đoạt được ở trong quân giới khố (khố như quốc khố vậy á chứ không phải quần síp đâu) toàn bộ nộp lên trên, chỉ là phong thư lúc trước bảo tồn ở trong không gian Cố Quân Ngôn kia không thể tìm về. Đường Thù căn cứ trí nhớ lại lần nữa sao chép một phần, tuy rằng tiếc nuối không phải nguyên bản, nhưng tốt xấu coi như là hoàn thành một phần tâm nguyện của bọn hắn.
Xe tăng bọn họ lái theo lý thuyết đã toàn bộ thuộc về quân đội, nhưng dưới Đường Yến đặc phê, khi Diệp Tử Tân cùng Đường Thù rời đi lại lần nữa lái đi một chiếc.
Thủ hạ của Đường Thù có Đường Yến hỗ trợ toàn bộ đều tiến quân vào đội dị năng giả, hơn nữa tự thành lập một đội, do Trang Túc cùng Mục Chi Hằng tạm làm người quản lý.
Khi đưa tiễn bọn họ còn đang huấn luyện, cho nên trừ bỏ người Đường gia chỉ có Mục Chi Hằng trình diện.
"Tôi ở trong khu an toàn thuê một biệt thự làm cứ điểm lâm thời, Chu Kỳ cùng Trang Túc bình thường ở bên đó công tác." Mặc dù là thời điểm sắp chia tay Mục Chi Hằng như trước vẫn duy trì thái độ giải quyết việc chung, nghiêm trang làm báo cáo. Nhìn không ra được chút lưu luyến nào, bất mãn ngược lại có rất nhiều, Đường Thù chạy tới làm chưởng quầy vung tay, việc còn lại liền trực tiếp áp lên người hắn...
"Ân, vất vả." Đường Thù như không nghe ra được thủ hạ đắc ý nhất của mình bất mãn, chỉ phân phó: "Hết thảy lấy an toàn làm trên hết."
Mục Chi Hằng dừng một chút, hứa hẹn: "Tôi hiểu được."
"Thiếu gia, sớm trở về." Mặc dù là trời nóng, lão quản gia như trước mặc tây trang ngay ngắn, đây là thói quen ông dưỡng thành từ nhiều năm trước tới nay.
Diệp Tử Tân ngồi ở phía trên xe tăng, thần sắc cẩn trọng công đạo: "Hoa bá ông cũng phải bảo trọng thân thể, nhất định phải cẩn trọng tu luyện."
"Thiếu gia yên tâm." Lão quản gia cười lắc lắc tay, bộ xương già này của ông, sống bao nhiêu năm kỳ thật cũng không sao, bất quá có thể bồi thiếu gia thêm vài năm liền nhiều bồi thêm vài năm đi.
Nhà họ Tiếu, trước mặt Tiếu Dịch đặt một chậu nước bằng sứ Thanh Hoa, nước trong suốt, sau khi tay cô ta lướt qua mặt nước nhanh chóng nổi lên gợn sóng, đúng là cảnh tượng khi Diệp Tử Tân cùng Đường Thù rời đi: "Anh không ngăn cản bọn họ rời đi sao?"
"Còn chưa tới thời điểm." Tiếu Mộc cũng không phải rất để ý liếc liếc mắt mặt nước một cái: "Chỉ cần Đường gia còn ở, bọn họ liền chạy không thoát."
Tiếu Dịch cắn môi, thanh âm rất nhẹ hỏi: "Kia mối thù của Tiếu Nhan đâu?"
"Bất quá là một hậu bối ở riêng mà thôi, còn không có thiên phú tu luyện." Tiếu Mộc nhắm mắt nói, gã nói có chút hàm hồ như là sắp ngủ tới nơi. "Không có giá trị bằng một thiên tài."
"Ba" Tiếu Dịch vỗ xuống nước mặt, mặt trên thân ảnh của Diệp Tử Tân cùng Đường Thù lập tức bị đánh tan...
Đây là một thời tiết tốt, mặt trời diễm lệ chiếu thật cao. Loại thời điểm này cho dù là tang thi không sợ ánh mặt trời cũng rất ít ở bên ngoài hoạt động, bọn nó càng thích trốn ở nơi râm mát, để tránh trên người vốn đã thừa không nhiều thịt thối hoàn toàn nướng sạch sẽ. Nhóm động thực vật biến dị ngược lại rất chịu khó, chúng nó ở bốn phía kiếm ăn, thời điểm không có thức ăn thậm chí lấy động vật biến dị cùng tang thi đỡ đói.
"Chúng ta đi nơi nào?" Diệp Tử Tân hừ ca hỏi, này đại khái là thời điểm nhẹ nhàng nhất hắn xuyên đến thế giới này tới nay, không có cốt truyện không có trách nhiệm, có thể phóng túng bản thân chỉ cần làm việc mình muốn làm.
Đường Thù nhấn mở màn hình hư tưởng trên cổ tay của mình, đây là máy liên lạc cùng định vị mới nhất Chu Kỳ nghiên cứu chế tạo ra. Từ khi lần trước Diệp Tử Tân cùng Đường Thù khiêu nhai, do vấn đề tín hiệu nên liên lạc không được, cậu ta liền vẫn cố gắng nghiên cứu phương thức cải tiến. Thành phẩm chỉ có một cái, ngay tại trên tay Đường Thù.
"Anh ở trong này có một căn biệt thự." Đường Thù chỉ vào một điểm trên màn hình hư tưởng: "Vị trí ở trên núi, độc môn độc đống (vắng lặng) thích hợp ẩn cư tu luyện."
Diệp Tử Tân dựa qua nhìn thoáng qua, sau khi định vị địa chỉ mới hỏi: "Anh ở nơi này mua nhà làm chi?"
Đường Thù đáp lại rất nhanh: "Thanh tịnh."
Diệp Tử Tân trầm mặc một lát, tự đáy lòng nói: "Anh nên đi xuất gia."
Đường Thù mặt không chút thay đổi "Ân" một tiếng, nhìn qua như là cẩn trọng nghe ý kiến Diệp Tử Tân.
"Em nói đùa!" Diệp Tử Tân chớp chớp mắt, từng chữ nhấn mạnh: "Anh ngàn vạn đừng luẩn quẩn trong lòng đi tìm Tịnh Tuệ quy y... Kia không thích hợp với anh."
"Thì tính sao?" Đường Thù động động khóe môi, trong ánh mắt cũng là ôn nhu khó được, thanh âm y cũng rất thong thả, như đã trải qua thận trọng tự hỏi, cũng giống như có chút thẹn thùng: "Xuất gia cũng giống nhau, anh nếu tu Phật cũng là vì kiếp sau còn có thể gặp được em."
Độ ấm trên mặt Diệp Tử Tân vẫn kéo dài đến phía dưới cổ, người rất ít nói lời tâm tình, ngẫu nhiên tuôn ra một câu như vậy hiệu quả quá mức kinh người, thế cho nên Diệp Tử Tân thiếu chút nữa đem xe đâm vào cây luôn.
"Chúng ta tốt xấu gì cũng là người tu tiên, cho nên em chỉ muốn anh kiếp này." Diệp Tử Tân phanh xe mạnh lại, cũng không biết hắn cùng Đường Thù ai trước chủ động, hai người nhanh chóng ôm hôn nhau.
Chờ bọn hắn tách ra quần áo đều có chút hỗn độn, phía dưới Đường Thù đã dựng lên lều trại nhỏ. Y mặt bình tĩnh đoạt lấy vị trí điều khiển, hơn một tháng hành trình cũng đủ để y học được điều khiển xe tăng như thế nào, cũng bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến mục đích của bọn họ.
Đường Thù nói căn biệt thự kia ở giữa sườn núi, dưới núi là một rừng cây. Bên trong cơ hồ không có động vật lớn, nhiều nhất cũng chỉ là chút thỏ sóc linh tinh.
"Chúng ta hôm nay nướng thịt đi." Diệp Tử Tân trên tay bắt mộ con sóc biến dị lớn, nắm đuôi nói: "Em có thể giúp anh... nhổ lông!" Hắn vẫn tự hiểu lấy mình, không có dự định trực tiếp hỗ trợ nướng thịt.
"Được." Trừ bỏ thỉnh cầu hành động một mình của Diệp Tử Tân, Đường Thù rất ít khi đưa ra ý kiến phản đối. Y vừa mới cùng Diệp Tử Tân ở trong xe đơn giản thư giải một chút, từ tinh thần tới nói cũng không có được thỏa mãn, cho nên với y mà nói bữa tối là cái gì cũng không có quá trọng yếu, y càng để ý chuyện sau bữa tối.
Đường núi không dễ lái xe tăng, Diệp Tử Tân cùng Đường Thù dứt khoát đậu xe bên kia đường tự đi lên, trong núi linh khí cũng rất đầy đủ, một đường đi đi dừng dừng cũng là một loại tu luyện thoải mái, thuận tiện thu hoạch không ít tinh hạch thực vật.
Biệt thự tổng cộng có hai tầng, bên ngoài còn có một sân nhỏ. Bình thường không có người ở lại, chỉ có người làm mỗi tuần đến quét tước một lần. Lúc tận thế, ngay cả người quét tước cũng không còn, trên đất tích góp từng tầng bụi.
Diệp Tử Tân cùng Đường Thù dùng thuật pháp thanh lý, cũng dùng rất nhiều giờ mới thanh lý xong. Diệp Tử Tân lại dùng gia cụ tương đối mới trong không gian đem cả biệt thự sắp xếp một lần nữa, sau khi nhìn qua có chút nhân khí mới dừng tay.
Đường Thù đem thực vật biến dị trong sân toàn bộ thanh lý sạch sẽ, đặt trận pháp cấm chế gần nhau. Bọn họ dù sao cũng là đến bế quan tu hành, thiết hạ trận pháp cấm chế có thể ngăn cản sinh vật biến dị trong rừng quấy rầy.
Y bên này vừa đem Tụ Linh Trận lớn hơn bày xong, Diệp Tử Tân bên kia đã bày ra giá nướng thịt xong xuôi, đem chú sóc đáng thương kia lột da róc xương.
Tiểu Bạch cũng khó có tinh thần một hồi, đang ghé vào trên vai Diệp Tử Tân, ánh mắt một người một thú khát vọng với thức ăn nhìn qua ngược lại giống nhau như đúc.
Đường Thù cước bộ tạm dừng, y cho tới bây giờ đều là người xa nhà bếp, lúc này lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân hẳn phải hảo hảo nghiên cứu một chút trù nghệ. Ít nhất nhà y còn có người cần nuôi nấng, hơn nữa là người cần nuôi cả đời...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Buổi tối một ngày nào đó...
Diệp Tử Tân từ bên ngoài trở về nhìn thấy Đường lão đại mặc tạp dề từ phòng bếp bước ra, trên bàn bày đầy đồ ăn... (⊙_⊙)
Hơn nữa giống như đều có thể ăn...
Diệp Tử Tân: Anh có hay không ngửi được mùi khét...
Đường Thù:...
Diệp Tử Tân:... Xin hỏi phòng bếp cháy sao.
Bị thiêu chỉ còn hài cốt phòng bếp...