Kiều Lệ My nghe Diệp Đông nói vậy thì nhào vào lòng anh khóc lóc thảm thiết.
Bao nhiêu ấm ức tủi hờn đều không cần phải chịu đựng.
Cô vì Kiều gia đã làm biết bao nhiêu việc, vậy mà chỉ vì lợi ích kia mà họ sẵn sàng đem cô vứt vào hang sói.
“Tập đoàn MS có gọi đến tìm em, mai là có thể nhận chức rồi.”
Nghe Diệp Đông nói vậy Kiều Lệ My bỗng nhiên ngẩn ra.
“Em còn việc, dù sao cả nhà này cũng trông cậy vào em.
Còn Kiều gia kia, biết thế thì chúng ta tránh xa họ một chút là được.”
Kiều Lệ My gật đầu như vô thức.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Diệp Đông đỡ cô lên giường, sau đó đắp chăn cho cô.
“Em nghỉ ngơi một chút, anh ở ngay kia, cần gì cứ gọi anh.”
Diệp Đông vừa nói vừa chỉ vào góc tường phía xa gần cửa, anh muốn nằm dưới đất để trông cho cô ngủ.
Dù sao trải qua chuyện này, Diệp Đông trong lòng có chút lo sợ, anh cũng không muốn cô nghĩ quẩn.
Kiều Lệ My như ý thức gì đó gật gật đầu, cũng im lặng nằm, không nói gì, chỉ như thế mở mắt vô hồn.
“Tôi…sẽ vào lại ngay.”
Nói rồi Diệp Đông đi nhanh ra ngoài, gọi cho Thường Thuận.
“Bảo vệ Kiều Lượng Nguyên an toàn từ Kiều gia trở về…đám người ở nhà hàng Vĩnh Thụy kia, để cho dư luận biết về chuyện tốt đẹp của bọn họ đi.”
Đầu dây bên kia đáp “vâng” một tiếng rồi tắt máy, Thường Thuận làm việc Diệp Đông rất yên tâm.
Suy nghĩ một hồi, anh gọi cho Nhược Mai.
“Hôm nay…vợ tôi có chút sự cố.
Dù sao cô cũng là phụ nữ…có thể nói chuyện với cô ấy vài câu.”
Thực sự ngoài Nhược Mai ra Diệp Đông cũng không thể nghĩ đến ai.
Từ lúc vào Kiều gia, anh chỉ biết đến Kiều Lệ My, hiện tại lại thêm Nhược Mai mà thôi.
“Có…chuyện gì…sao?”
Nhược Mai vừa thay váy ngủ định bụng sẽ lên giường sớm một chút, dù sao cô ấy cũng chịu vất vả cả ngày rồi.
“Chuyện là…tôi cũng không thể giải thích ngay, nhưng có lẽ cô biết cách làm cho phụ nữ trấn tỉnh hơn…chí ít cũng là không suy nghĩ nhiều.”
Diệp Đông cũng không biết phải nói thế nào cho đúng.
“Được rồi, tôi sẽ tìm cách.”
“Cảm ơn cô.”
Nói xong câu khách sáo thì Diệp Đông cũng tắt máy quay lại phòng.
Đầu dây bên này, Nhược Mai có chút ghen tị, dù sao cô ấy được mệnh danh tài giỏi, xinh đẹp nhưng tới giờ vẫn một mình một bóng.
Cũng chẳng phải do Nhược Mai kén chọn hay khó khăn, chỉ là lăn lộn trong chốn thương trường ngươi chết ta sống kia.
Cô ấy không còn tin tưởng cái gì là tình yêu nữa, càng không tin vào đàn ông.
Vì sao ư?
Một gã đàn ông vì quyền lực, vì địa thế, thậm chí vì nhiều tiền mà có thể bán đứng cái gọi là tình yêu.
Nó thật sự quá mức mông lung, Nhược Mai cảm thấy quá mức mờ ảo, không chân thật.
Chính vì vậy nhiều năm qua cô ấy lựa chọn trở thành một người lạnh lùng không chút lưu tình.
Nhưng hiện tại trái tim của cô ấy hơi lạc nhịp, một Điện Vương uy thế, tài sản trong tay có thể gọi là khổng lồ, có gì mà không thể chứ?
Vậy mà anh lại chỉ quan tâm chăm sóc một Kiều Lệ My, còn lo lắng tới mức tìm người giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Nhược Mai chợt giật mình, cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức đáng sợ.
Cô ấy lắc lắc đầu như muốn bỏ đi suy nghĩ vừa rồi, sau đó lại thở dài nhấn số.
Tiếng chuông điện thoại cứ thế kéo dài….
Tiên Hiệp Hay
Tại Kiều gia,
Kiều Lượng Nguyên cũng đã tìm đến Kiều Phong, vẻ mắt cười như được mùa, trong lòng ông cho rằng Kiều gia sẽ lại đoàn tụ.
“Em trai à, anh về rồi.”
Bên này Kiều Phong vẫn chưa nhận được tin tức gì, nhưng lại nghe ngóng tình hình phòng bao kia phát ra âm thanh kỳ quái khiến người ta đỏ mặt tía tai thì lòng yên tâm không ít.
Còn về Kiều Hoàng Uy cùng Kiều Ngọc Nhã đây không phải lần đầu chúng nó bỏ đi mà không liên lạc được.
Có thể quá vui mừng lại tìm bạn bè đi chơi đâu đó.
“Về? Anh về làm gì?’
Kiều Phong lạnh nhạt nói.
Dù gì kế hoạch đã hoàn thành, một đứa con gái bị người ta chơi đến mức gào thét như đám phục vụ mô tả thì ở Kiều gia chỉ khiến mất mặt.
Lần này thì tốt rồi, càng có cớ để đuổi Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên khỏi Kiều gia, lại chặt đường lui của họ.
Gia sản Kiều gia này chỉ có thể là của Kiều Phong ông rồi.
“Em nói gì vậy.
Hôm qua…rõ ràng em…”
Nhìn Kiều Phong xa lạ như vậy, Kiều Lượng Nguyên có dự cảm không lành.
“Hôm qua? Ồ, nếu không nể tình còn gái anh, cũng là cháu gái tôi dốc sức vì Kiều gia thì hiện tại anh còn được vào đây sao? Ở đâu thì cứ ở đó, mỗi tháng nể tình ngày hôm qua tôi sẽ chu cấp cho các người năm triệu.”
Vừa nói Kiều Phong vừa bật lửa châm thuốc phà khói vô cùng thoải mái.
“Dốc sức? Chẳng phải Kiều Lệ My bao năm qua đều vì Kiều gia sao? Còn có chú nói sẽ đón chúng tôi về cơ mà.”
“Nói anh là đồ ngu ngốc thì đừng tự ái nhé.
Kiều gia làm sao chứa chấp một đứa cháu gái bị người ta chơi nát chứ.
Mất mặt lắm.”
Nói xong Kiều Phong ngửa mặt cười ha hả sảng khoái, như muốn thấy gương mặt Kiều Lượng Nguyên đau khổ ông ta mới vừa lòng.
“Là…là chuyện gì? Sao lại là…”
Kiều Lượng Nguyên dự cảm ngày càng lớn, muốn hỏi rõ, nhưng một câu cũng không nói hoàn chỉnh.
“À, chắc là con gái yêu quý của anh chưa về thì phải.
Dù sao cũng đang bị người ta cưỡi lên người, sao mà về được…À, tôi còn nghe bọn phục vụ kia kể lại, âm thanh la hét cầu xin…còn có chút làm bọn phục vụ kia thèm muốn cưỡi thử một chút.
Anh xem, đến mức này thì…sao mà về Kiều gia.”
“Ý chú…là Kiều Lệ My…Không, không thể nào! Chú nói láo.”
Kiều Lượng Nguyên mắt đỏ ngầu hét lớn..
Danh Sách Chương: