Vinh Vỹ nghĩ đến viễn cảnh lúc ở trong phòng kia, hắn ta cảm thấy ghê tởm chính những gì bản thân làm.
Lại nghĩ tới viễn cảnh ở cùng người phụ nữ kia thì lại cảm thấy không cam tâm.
“Cậu Diệp, nếu chỉ là không làm phiền Kiều Lệ My thì tôi làm được, không nhất thiết phải…” Vinh Vỹ là không muốn lấy Kiều Ngọc Nhã.
Vui chơi qua đường thì hắn ta chấp nhận, nhưng cưới một người chỉ biết lăn lộn về làm vợ thì lại khác.
“Hừ, Vinh thiếu, cậu đừng hiếp người quá đáng, Ngọc Nhã dù sao cũng là tiểu thư Kiều gia, có gì không xứng chứ?” Kiều Phong vô cùng khó chịu trước thái độ của Vinh Vỹ.
“Kiều tiểu thư? Ông muốn Kiều Lệ My? Ở cái thành phố Tỉnh này ai không biết Kiều gia này người xứng danh danh giá chỉ có Kiều Lệ My, ông đừng đánh gái quá cao con gái mình như thế.” Vinh Vỹ khinh bỉ vứt cho Kiều Phong ánh mắt cảnh cáo.
Kiều Phong lúc này cũng không còn gì để mất, ông ta cũng không còn khách khí với Vinh Vỹ như lúc đầu.
Diệp Đông nhìn bọn họ cắn nhau cũng biết đủ rồi, anh không có thời gian dây dưa với họ.
“Tôi không có nhiều thời gian, Vinh thiếu cứ thoải mái tôi đi.” Diệp Đông đang định quay người đi.
“Vậy tôi chỉ cần lấy Kiều Ngọc Nhã là được đúng không?” Vinh Vỹ nhanh chóng nói to.
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, cùng lắm nuôi thêm một người trong nhà, Diệp Đông chỉ bảo anh cưới, cũng không nói là không được bỏ.
Cưới xong bỏ thì ai làm gì được.
Xử lý chuyện trước mắt mới là quan trọng.
“Tôi đã nói, chỉ cần anh cưới Kiều Ngọc Nhã, tôi sẽ không công khai những thứ kia ra.
Còn có tặng một món quà lớn cho hai người làm quà cưới.” Diệp Đông cười cười đáp.
“Được, tôi đồng ý.” Vinh Vỹ cắn răng nói.
Kiều Phong nghe được kết quả như mong muốn, trong lòng thả lỏng một chút.
Dù sao với bê bối này Kiều Ngọc Nhã cũng khó mà gả đi, còn nếu gả cho người vô dụng như Diệp Đông thì ông không cam tâm.
Ông xem như hôm nay Diệp Đông may mắn nắm được thóp của Vinh Vỹ cũng xem như giúp ông ta.
Nhưng để cho cha con Kiều Lệ My yên ổn là chuyện không thể.
Vì chuyện hôm nay ông ta càng quyết tâm quấy phá cha con Kiều Lệ My, chỉ cần bọn họ có chuyện thì Diệp Đông còn phải chạy đông chạy tây giúp đỡ họ để cả nhà Kiều Lệ My yên ổn.
Còn không tốt sao?
“Tôi chờ tin vui từ các người.” Diệp Đông nói xong đi thẳng.
Dù sao Diệp Đông cũng không mấy tin tưởng vào nhân phẩm Kiều Phong, anh muốn là nhìn thấy bọn họ tự mâu thuẫn với nhau.
Cũng chưa muốn động tới Kiều gia vì ở đó vẫn còn ông cụ Kiều, người mà cha con Kiều Lệ My tâm niệm lâu nay.
Anh cũng tôn trọng cô, trước mắt cứ tìm cách tiếp cận ông cụ Kiều để xem bệnh tình ông ta.
Diệp Đông cảm nhận chuyện ông cụ Kiều bị bệnh không phải là tự nhiên.
Đó cũng là lý do anh muốn làm loạn bọn họ, dù Kiều Phong muốn quáy rầy họ cũng nên xem Vinh Vỹ có cho hay không nha.
Kịch hay còn chờ mọi người.
Diệp Đông cùng Thường Thuận về lại khu biệt thự phía Tây.
Anh cảm nhận lại có người gọi anh ở trong không gian kia, lần này vào lại không gian, linh khí lại lần nữa thay đổi.
Diệp Đông vẫn suy ngẫm về cái tên “Giang Hải” kia, anh vẫn không hiểu tại sao lại có sự liên kết này.
Nhưng anh cảm nhận nguồn lực kia rất lớn, lớn tới mức anh cảm giác rất áp lực, sau một hồi tịnh tâm vận linh lực trong người, anh cảm thấy vẫn chưa đột phá mức cao hơn.
“Thật lạ, linh lực đều đầy đủ, tại sao tới bước cuối lại không thể đột phá.” Diệp Đông tự lẩm bẩm.
Không gian đột nhiên biến đổi, từng đám mây vàng chưa linh lực chợt bay tới, Diệp Đông có chút ngỡ ngàng.
Từng luồng ánh sáng vàng như du nhập vào người Diệp Đông.
“Rầm”
Một tiếng động làm cả không gian rung chuyển, hồ nước lại đổi sang màu tím, cây linh lực cũng cao hơn một chút.
Nhưng quả trên cây thì không còn, chỉ có lá.
“Đây là gì?”
“Là thay đổi tu luyện.” Giọng nói vang lên vang vọng mọi nơi.
“Ai?” Diệp Đông tò mò.
Anh không cảm thấy sợ hãi, nhưng cảm giác không thể nắm quyền kiểm soát rất khó chịu.
“Đạt đủ tu vi, tự khắc rõ.”
Giọng nói ấy cứ vang vọng khắp nơi.
“Ngươi là…Giang Hải?”
Diệp Đông tò mò hỏi.
“Đạt đủ tu vi, tự khắc rõ.” Vẫn câu trả lời ấy, nhưng lần này thì yên tĩnh hơn.
Diệp Đông cảm giác linh lực trong người dao động mạnh, anh ngồi lại tĩnh tâm, một luồng sức mạnh trong người Diệp Đông như bức ra.
Tuy không rõ khả năng lần này của mình là gì? Nhưng Diệp Đông cảm nhận vô cùng dễ chịu.
Diệp Đông rời khỏi biệt thự này, về lại nhà.
Kiều Lượng Nguyên cùng Kiều Lệ My vẫn đang ăn tối.
Nhìn thấy Diệp Đông thì Kiều Lệ My hơi ngượng ngùng một chút.
“Anh…ăn chung đi.” Cô muốn để anh ngồi cùng.
“Được.” Diệp Đông không đói nhưng cũng không từ chối.
Kiều Lượng Nguyên nghĩ đến công việc béo bở vừa được nhận, mức lương này có thể nói là đủ lo cho ông.
“Diệp Đông ngày mai con đưa ta đi làm cùng nhé.” Kiều Lượng Nguyên vui vẻ nói.
“Vâng.” Anh cười gật đầu.
“Thực sự mức lương như cha nói sao?” Kiều Lệ My trước đó đã nghe ông kể qua.
Cô vẫn không tin lắm, chỉ là làm vườn, dù là nghệ nhân cũng phải làm ra được những sản phẩm độc đáo được tính bằng sản phẩm.
Vậy mà chỉ cần chăm vườn, trông coi biệt thự lại có thể đạt tới mức lương trăm triệu kia, thực quá bất ngờ.
“Đúng, con hỏi Diệp Đông xem, có cậu ấy ở đó nữa đấy.” Ông vui vẻ cười không khép được miệng.
“Xem ra lương cha còn cao hơn con nha.” Nhìn cha mình vui mừng Kiều Lệ My cũng rất vui.
“Còn chuyện Kiều Ngọc Nhã bên kia…” Kiều Lượng Nguyên chợt nghĩ tới chuyện Kiều gia.
“Con vừa nghe nói Vinh Vỹ sẽ cưới Kiều Ngọc Nhã.” Diệp Đông xóa tan sự lo lắng không vui kia.
“Sao anh biết?” Kiều Lệ My giật mình, nghi ngờ hỏi..
Danh Sách Chương: