Mục lục
Điện Vương Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong giọng điệu của Lam Hoàng tỏ ra khí thế khiến người khác không được từ chối.
Ông ta thật sự rất không thích người tên Diệp Đông này.
“U Ảnh tiên sinh, không được đâu!”
“Xin ngài hãy giúp đỡ Diệp Đông!”
Liên Thục Giai vội vã lên tiếng.
Mặc dù Liên Thục Giai biết anh rất mạnh!
Thế nhưng Lam Hoàng trước mặt kia còn mạnh hơn cả U Ảnh tiên sinh cấp bậc đại tông sư kia!
Cho nên, cô rất lo lắng cho Diệp Đông!
Nhưng U Ảnh tiên sinh lại không hề quan tâm tới lời Liên Thục Giai nói.
“Được!”
U Ảnh tiên sinh chỉ nói ra một chữ như vậy.
Trên gương mặt của Lam Hoàng tỏ ra ý cười lạnh lẽo uy nghiêm.
Ông ta nhìn về phía Diệp Đông.
“Cậu muốn tứ chi của cậu bị cắt đứt, hay là muốn trực tiếp bị đánh thành mảnh vụn đây?”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt Lam Hoàng nhìn về phía Diệp Đông.
Ở trong mắt ông ta, câu nói này của ông ta chính là đại ân đại đức dành cho Diệp Đông.
Bởi vì, có thể để cho Diệp Đông lựa chọn!
Theo lý mà nói, lúc này Diệp Đông nên quỳ xuống đất hết lời khổ sở van xin ngay lập tức!
Bản thân có lẽ chỉ bị cắt đứt tứ chi, nếu như có thể chăm sóc tĩnh dưỡng thật tốt, nói không chừng còn có thể khôi phục lại một chút, có thể đi đường được, hành động được một cách đơn giản!
Chứ không phải là bị đánh đến mức tứ chi hóa thành từng mảnh vụn!

“Đồ ngu… Ngốc!”
Trong miệng Diệp Đông chỉ thốt ra ba chữ này.
Lam Hoàng bỗng sững sờ.
Nụ cười đầy mưu mô trên gương mặt ông ta nhất thời cũng trở nên cứng đờ.
Một luồng khí lạnh lấy ông ta làm trung tâm nhanh chóng tản phát ra xung quanh.
“Cậu đang nói tôi?”
Từng câu từng chữ của Lam Hoàng tựa như được b ắn ra từ trong lưỡi dao sắc bén vậy.
“Đúng là một ông già ngu… Ngốc, nói ông, vậy mà còn cần phải xác nhận lại nữa chứ!”
Ánh mắt Diệp Đông hết sức bình tĩnh, hơi thở cũng vô cùng tĩnh lặng.
Chỉ có những người quen thuộc với Diệp Đông mới biết được, Diệp Đông của lúc này đây thực ra đã chẳng khác nào một viên đạn hạt nhân!
Bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng bùng nổ và lửa giận bên trong đã sắp ngút trời!
Giờ phút này Lam Hoàng tức giận bật cười.
“Ha ha ha… Một thằng ngu cuồng vọng, đáng chết!”
Trong tay Lam Hoàng đột nhiên xuất hiện một thanh đao sáng loáng, chỉ dài một thước!
Nhưng trong khoảnh khắc khi thanh đao kia xuất hiện, đã khiến nhiệt độ của toàn bộ nơi này trở nên lạnh lẽo đi!
Liên Thục Giai vô cùng lo lắng vội lên tiếng nói: “U Ảnh tiên sinh…”
Nhưng U Ảnh vẫn thẳng thừng ngăn cản Liên Thục Giai lại, thậm chí còn khiến cô không cách nào di chuyển được.
“Liên Thục Giai, lão già này lấy tư cách cung phụng của nhà họ Giang, chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của cô!”
“Vốn dĩ tôi cũng có thể đảm bảo cho cậu ta một mạng!”
“Nhưng, tiền đề là cậu ta hiểu được tốt xấu, hiểu rõ nông sâu, hiểu rõ trời cao đất rộng!”
“Nhưng mà cô thấy đó, vô cùng rõ ràng, cậu ta không biết trời cao đất rộng là gì!”
“Cho nên, cậu ta có bị phế bỏ tứ chi, có bị gi ết chết, đều là do lẽ tự nhiên nên làm mà thôi!”
U Ảnh khẽ lắc đầu rồi nói.


Diệp Đông thoáng nhìn về phía U Ảnh.
“Lão già, ông cũng rất tự mãn!”
Trong lòng U Ảnh đã nổi giận!
Nhưng ông ấy vẫn chưa kịp nói ra lời nào.

Lam Hoàng đã bắt đầu đi chuyển rồi!
Thanh phong đao một thước trong tay ông ta gào thét động đậy, khí thế hừng hực.
Người nào sành sỏi thì có thể biết mức độ của nó!
Trong ánh mắt của U Ảnh tỏ ra vẻ kiêng kỵ.
Tuy rằng bọn họ cùng là đại tông sư, nhưng giữa đại tông sư với nhau cũng có chênh lệch rất lớn!
U Ảnh sở trường ẩn nấp và tốc độ.
Nhưng mà về phương diện sức lực chiến đầu tổng thể lại kém hơn Lam Hoàng rất nhiều!
“E rằng, chỉ khi mình đạt đến Bán Bộ Nguyên Cảnh thì mới có thể so sánh với ông ta! Nhà họ Lam ở Điền Nam, bối cảnh vô cùng vững chắc nhỉ! Có lẽ đã sắp thăng cấp Võ minh thế gia rồi…”
Trong lòng U Ảnh cảm thán một hồi lâu.
Vốn dĩ ông ấy muốn mắng cho Diệp Đông một trận!
Nhưng lúc này ông ấy cũng dừng lại!
Không cần thiết nữa!
Suy cho cùng, Diệp Đông cũng lập tức sẽ nuốt hận mà chết ngay ở dưới đao của Lam Hoàng, không phải sao?”
Lúc này đây Diệp Đông không hề động đậy, như thể không nhìn thấy đao quang kiếm ảnh đang kéo tới vậy!
Trên gương mặt Lam Hoàng chỉ có vẻ hung thần lạnh lẽo đến vô tận.

“Nhóc con, bây giờ sợ đến ngu ngốc rồi sao?”
“Dáng vẻ thể hiện hừng hực khí thế của cậu vừa ban nãy đâu rồi?”
Lam Hoàng vừa dứt lời, thanh phong đao một thước kia đã tới gần ấn đường của Diệp Đông!
Thanh phong đao một thước này đã dấy lên một tràng lưỡi dao trong không khí đột ngột lao tới với tốc độ chóng mặt, hết sức bùng nổ!
Thậm chí chỗ bùng nổ kia trong nháy mắt đã khiến nhiệt độ tăng cao lên mấy chục độ! Gần như có thể khiến nước lạnh trở nên nóng hổi!
Đây chính là chỗ cường đại của Hóa Cảnh đại tông sư!
“Thằng ngu cuồng vọng kia, nếu như cậu đã thích thể hiện như vậy, vậy thì, tôi sẽ lấy não của cậu cho chó ăn, còn cái đầu thì ném vào trong bồn cầu vậy…”
Lời lẽ Lam Hoàng sắc bén lạnh lẽo, như thể đã nhìn thấy được cảnh tượng thanh phong đao một thước của mình đã đâm thủng đầu của Diệp Đông vậy!
Thế nhưng.
Trong lúc bất thình lình.
Ông ta bỗng ngây người.
Ngay cả, U Ảnh cũng hoàn toàn sững sờ.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Diệp Đông đã dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh phong đao một thước kia rồi!
Kinh ngạc đến mức không gì sánh được!
Chấn động đến mức không gì sánh được!
Vừa nãy tốc độ của Lam Hoàng nhanh đến thế nào, bản thân ông ta có thể biết được rất rõ!
Khi ông ta chỉ còn cách Diệp Đông khoảng cách năm ngón tay, e rằng, chỉ cần nửa giây đã có thể đâm thủng vào Diệp Đông!
Lúc đó, Diệp Đông đứng thẳng người tại chỗ, hai tay buông thõng, thậm chí còn không hề kích phát nội lực bên trong, không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Nhưng bây giờ, anh lại dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh đao!
Điều này có nghĩa là, trong vòng nửa giây, Diệp Đông đã hoàn thành được việc kích phát nội lực kẹp giữ lấy thanh phong đao một thước kia một cách hết sức chuẩn chỉnh và ổn định với tốc độ nhanh đến cực hạn!
Tốc độ này có thể nói là nhanh như tia chớp!
Điều quan trọng là.
Lam Hoàng, là một thành viên trong gia tộc cổ xưa ở Điền Nam, có sở trường dùng độc!
Trên thanh đao có kịch độc!
Khi chạm vào đao sẽ trúng độc!
Mà Diệp Đông lúc này lại bình an vô sự!

“Lão già ngu… Ngốc, ông thật sự rất yếu!”
Diệp Đông cất lời nói.
Ngay sau đó.
Hai ngón tay của Diệp Đông khẽ vặn ngang.
Thanh phong đao một thước mà Lam Hoàng sử dụng thép lạnh để luyện ra để bị đứt gãy!
Leng keng!
Thậm chí còn rơi xuống đất!
Lam Hoàng giật mình rồi bình tĩnh trở lại: “Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi có thể trả lại cậu công thức điều chế thuốc, chúng ta từ đây coi như không có gì xảy ra.”
Giờ phút này, Lam Hoàng buộc phải trấn tĩnh lên tiếng thương lượng.
Thế nhưng.
Ầm! Răng rắc!
Diệp Đông trực tiếp ra tay rồi.
Một quyền đánh ra, chớp sáng hệt như tia sấm, trực tiếp đánh vào trên vai trái của ông ta!
Vai trái của Lam Hoàng đã bị đánh vỡ vụn, hóa thành một đống huyết vụ cặn bã, rơi thẳng xuống đất.
Thậm chí, bởi vì nội lực cường đại xuyên qua, sau khi một bên cánh tay đã rơi xuống đất, còn vang lên một tràng âm thanh tiếng nổ lốp bốp, toàn bộ đều hóa thành mảnh vụn!
Động tác của Diệp Đông thực sự quá nhanh gọn!
Thậm chí lúc Lam Hoàng còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau đớn, Diệp Đông lại lần nữa đánh ra một quyền!
Ầm! Răng rắc!
Bên vai phải của Lam Hoàng, kể cả cánh tay phải cũng phải chịu cảnh tượng hệt như bên vai trái! Trở thành một đống huyết vụ cặn bã! Nổ lốp bốp! Sau đó mãi mãi tách rời khỏi cơ thể!
Sẽ không còn khả năng chữa trị!
Mà Lam Hoàng cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau đớn vô tận này!
Ông ta cũng bị hai luồng lực lượng công kích của Diệp Đông đánh cho ngã nhào trên mặt đất!
Ông ta có thể cảm nhận được, nội lực của Diệp Đông vừa cuộn trào mãnh liệt lại bá đạo, cường đại không thôi, thậm chí lúc này đây, từ bả vai của ông ta chui vào trong cơ thể, đánh sâu vào kinh mạch trong cơ thể ông ta.
Ông ta cố hết sức dùng toàn bộ nội lực còn lại của mình, lúc này mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được sự công kích của luồng nội lực này!
Mà phải biết rằng, dư âm của luồng nội lực công kích này của Diệp Đông chỉ nổ nát bả vai, cánh tay của ông ta mà thôi!
Cạch cạch cạch.
Tiếng bước chân của Diệp Đông vang lên, đi gần về phía ông ta.
Rất rõ ràng, Diệp Đông còn muốn tiếp tục phế ông ta!
“Nhóc con, cậu rất mạnh!”
“Nhưng, cậu phải lập tức dừng tay lại!”
“Lúc này cậu phế bỏ hai vai của tôi, cậu đã mắc phải một sai lầm lớn rồi!”
“Gia tộc của tôi, nhà họ Lam, đã là gia tộc dự khuyết Võ Minh! Bởi vì gia chủ của nhà họ Lam tôi đã là cao thủ Nguyên Cảnh! Hơn nữa đã là Nguyên Cảnh trung cấp đỉnh phong!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK