Diệp Đông này là người có thân phận như thế nào cơ chứ?
Thanh Huy Hưng vô cùng sợ hãi, vì thế nên đột nhiên mất tập trung.
Lúc này, Vương Điền cũng đã tới trước mặt Diệp Đông.
Hắn ts giờ phút này trong mắt chỉ có một vẻ hung ác tàn nhẫn mà thôi.
Vương Điền vốn học Taekwondo, đã đạt đến đai đỏ cấp một rồi.
Lúc này, hắn ta tung ra một cú đá với sức lực mạnh mẽ!
“Đừng!”
Kiều Lệ My hét lớn.
Thật ra, việc tu luyện võ học cùng linh lực là chuyện mà các thế gia thường làm.
Thậm chí họ cũng bỏ tiền bồi dưỡng những người có năng lực võ học và tu luyện linh lực.
Cho nên những ai có khả năng này đều được coi trọng, cấp bậc càng cao càng được coi trọng hơn.
Đặc biệt càng là một vài các gia tộc lớn thì càng có những người như vậy trấn thủ, nếu như không có ai trấn thủ, thậm chí họ sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn để bồi dưỡng cao thủ.
Ông cụ Lưu Viễn Hoàng thật ra cũng có luyện võ! Chính nhờ võ công của mình mà ông có thể dẫn dắt nhà họ Lưu từng bước phát triển...
Bản thân Thanh Huy Hưng cũng là người học võ, nhìn ra được Vương Điền kia là dùng lực rất mạnh.
Nhưng bỗng nhiên có một thứ gì đó ngăn cản lực, làm Vương Điền hơi khựng lại.
Hắn vẫn không hề dừng lại, càng ra lực mạnh hơn.
“Hôm nay tao sẽ phế một chân của mày.
Tao xem mày làm gì!”
Vương Thiếu Khanh cùng Xuân Thúy hiểu suy nghĩ của con trai họ, thậm chí trên mặt còn xuất hiện một nụ cười đắc ý.
Kiều Lệ My thực sự sững sờ.
Cô không ngờ họ lại độc ác như vậy.
Có thể ra tay với người thân như vậy.
Kiều Lệ My thậm chí có chút thất thần!
Bản thân Vương Điền còn trẻ và có sức sống, taekwondo đai đỏ cấp một, một đá mạnh mẽ này thậm chí còn mang đến một luồng gió siết.
“Không được! Dừng tay!”
Kiều Lệ My cũng kêu lên thất thanh.
Thế nhưng, Vương Điền dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Trong nháy mắt, cú đá của Vương Điền sắp trúng vào cánh tay của Diệp Đông rồi.
Tuy nhiên, Diệp Đông vẫn không né tránh chút nào.
Trên mặt của anh là sự thất vọng cùng kiên quyết.
Chỉ vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này Kiểu Lệ My theo bản năng hướng tới muốn bảo vệ Diệp Đông,
Nhìn bóng dáng đơn độc kia thì Kiều Lệ My dâng lên sự mất mát.
“Diệp Đông, tránh ra!” Kiều Lệ My hét lên.
Trong đôi mắt Vương Điền lại càng thêm phần tàn nhẫn.
Thậm chí hắn còn đẩy nhanh tốc độ.
Đột nhiên, Vương Điền ngây ngẩn cả người.
Diệp Đông không những không né tránh mà còn quan sát phía trước một chút rồi dùng một tay bắt lấy cổ chân hắn.
Đột nhiên, Vương Điền cảm giác được dường như có một cuộn thép quấn chặt ở quanh chân của mình!
Hắn gắng sức vùng vẫy đến nỗi mặt đỏ bừng hết lên, nhưng cũng không thể nào thoát ra được.
Có điều Taekwondo của anh ta là đai đỏ cấp một, với cấp bậc này đã là mạnh vô cùng rồi.
“Buông ra…” Vương Điền quát lớn.
Nhưng mới chỉ nói được hai chữ.
Bốp!
Một cái cái tát giáng xuống.
Vương Điền chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, bên trong miệng lại càng đầy vị tanh chát chát, răng rơi xuống rất nhiều.
“Một tát này là bởi vì anh đã ra tay tàn độc với tôi.”
Lúc này.
Bốp!
Lại là một cái tát vang lên.
Một bên mặt của Vương Điền như muốn vỡ ra.
Răng bên trong miệng cũng như lung lay muốn rơi ra hết cả.
“Một tát này là vì dám động vào vợ tôi!”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm nghị.
“Vừa rồi, nếu như một cước của anh hạ xuống chắc chắn là sẽ đá gãy tay của Kiều Lệ My.
Cho nên tôi muốn chặt cái chân này của anh.”
Lực trong tay Diệp Đông lập tức trở nên cực lớn.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt bị đè bẹp vang lên.
Nghe những âm thanh như thế cũng có thể khiến người ta có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tất cả mọi người cảm giác như chân Vương Điền sẽ đứt lìa làm hai đoạn.
Vương Điền kêu gào thê thảm đau đớn kinh thiên động địa: “Chân của tôi gãy mất thôi.
Cứu tôi với.”
Mọi người trong phòng trăm nghìn lần cũng không nghĩ tới Diệp Đông lại lợi hại như thế.
Giờ phút này, Kiều Lệ My cũng giật mình hoàn hồn.
“Diệp Đông, hay thôi đi, chúng ta đi là được rồi!” Trong mắt của Kiều Lệ My mang theo vẻ thỉnh cầu.
Đối với Kiều Lệ My một tiểu thư thế gia thì đã làm gì nhìn thấy những cảnh tàn khốc này.
Vương Điền đối với Diệp Đông quả thực là rất ác độc, theo lý mà nói thì bị Diệp Đông phế bỏ một chân cũng chỉ gieo nhân nào gặt quả đấy mà thôi.
Nhưng dù sao cũng là con người với nhau, Kiều Lệ My cũng không muốn vậy.
Lúc này, Diệp Đông phóng một lực lớn trên tay ra ngoài, cả người Vương Điền bay ra ngoài khoảng bốn năm mét rồi rơi xuống mặt đất.
Hắn không nhịn được hét lên một tiếng đau đớn.
“Thứ súc sinh, mày mà cũng có gan dám ra tay với Vương Điền!” Xuân Thúy quát lớn.
“Sao thế? Cho phép Vương Điền ra tay với tôi mà lại không cho phép tôi động thủ sao?” Giọng nói của Diệp Đông, trong bình tĩnh mang theo một phần lạnh băng.
“Mày không nhìn lại xem mình là ai? Mày có thể so được với Vương Điền à? Mày còn dám gây náo loạn ở trong nhà hàng của Tổng giám đốc Thanh.
Chắc mày không biết sẽ có kết cục gì đâu nhỉ.” Vương Thiếu Khanh nói.
Lúc này, Xuân Thúy nhìn về phía Thanh Huy Hưng: “Tổng giám đốc Thanh, ngài cứ việc xử lý nó đi.
Không cần nể mặt mũi của chúng tôi làm gì đâu.”
“Chúng tôi đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với những kẻ họ hàng nghèo nàn không có tiền đồ này từ sớm rồi.
Hôm nay, chúng tôi lập tức xin tuyên bố cắt đứt quan hệ với bọn họ.”
“Cho dù ngài có đem phế bỏ nó rồi làm thức ăn cho hổ trong vườn bách thú đi chăng nữa, chúng tôi cũng tuyệt đối không để tâm!”
Khuôn mặt Vương Thiếu Khanh cũng mang theo một vẻ lòng đầy căm phẫn như vậy.
“Quả thực là hạng lòng lang dạ sói!”
Xuân Thúy quát Diệp Đông: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta không có loại người thân này như nó.
Làm họ hàng của nó quả thực chính là một sự sự sỉ nhục với chúng ta!”
Thời khắc này, trên mặt Thanh Huy Hưng càng thêm tái nhợt, đôi mắt mơ hồ phiếm đỏ, cả người run rẩy lập cập.
Vừa rồi Vương Điền muốn ra tay với Diệp Đông, hắn ta lại ở trong trạng thái vô cùng hoảng hốt, mà chưa thể lấy lại tinh thần để ngăn cản.
Bây giờ, ông ta tuyệt đối không thể tiếp tục phạm sai lầm.
Thanh Huy Hưng cũng nhịn không được nữa.
“Câm miệng đi!”
Thanh Huy Hưng lên tiếng như đang gào lên, giọng nói khàn đặc.
Trong hai con mắt của ông ta giống như muốn bùng lên ngọn lửa.
Thanh Huy Hưng là một gia chủ đầy kiêu ngạo, chủ tịch một tập đoàn lớn, một khi hắn ta tức giận, có thể mang theo cả một luồng sát khí rợn người.
Vì vậy Xuân Thúy lập tức câm như hến.
Thời khắc ấy, Vương Thiếu Khanh cũng có chút sững sờ.
Có điều, Thanh Huy Hưng, căn bản là không nhìn bọn họ, càng không nghe mấy lời bọn họ nói!
Ông trực tiếp tiến về phía Diệp Đông!
Cộp!
Quỳ một chân trên đất!
“Ngài Diệp, vừa rồi bọn người Vương Thiếu Khanh đã thất lễ đối với ngài, nguyên nhân cũng do tôi mà ra, tôi xin chịu tội!”
“Xin ngài trách phạt!”
Thanh Huy Hưng thật sự không khống chế nổi nội tâm đang sợ hãi, chỉ có làm như vậy, ông ta mới có thể yên lòng hơn một chút.
Một khắc sau.
Toàn bộ căn phòng đều yên lặng đến sởn gai ốc.
Ngay cả Vương Điền vốn đang gào rống hình như cũng giống như quên đi đau đớn, ngừng gào lên, nhìn cảnh này mà mặt không dám tin.
Vương Thiếu Khanh kinh ngạc vô cùng, nói lắp: “ Tổng giám đốc Thanh… Chắc ngài không nhận lầm người chứ? Sao lại gọi nó là ngài chứ!”
Nhưng mà, giờ phút này, Thanh Huy Hưng không để tâm tới Vương Thiếu Khanh nữa rồi.
Ông ta chỉ lẳng lặng quỳ một chân trên đất, đối mặt với Diệp Đông.
Anhg không lên tiếng, ông ta không dám động đậy bất kỳ cái gì.
Diệp Đông khoát khoát tay nói: “Thanh Huy Hưng, chuyện này không có liên quan gì với anh đâu.
Đứng lên đi! Cứ để tự tôi xử lý đi!”
Thanh Huy Hưng nói: “Cảm ơn ngài đã lượng thứ.”
Lúc này ông ta mới thận trọng đứng dậy.
Cho đến tận giờ phút này, bọn người Vương Thiếu Khanh cùng Xuân Thúy vẫn không thể tin được.
Thậm chí, bọn họ không nhịn được mà véo vào bắp đùi mình một phát, cảm thấy đau nhói rồi, bọn họ mới biết tất cả những điều nhìn thấy đây đều là sự thật.
Chỉ có điều, Diệp Đông ở trước mắt đây không phải chỉ là một tên ở rể vô dụng thôi mà.
Làm sao có thể nhận được sự đối đãi cung kính như thế này của Thanh Huy Hưng cơ chứ.
Bởi vì bọn họ thực sự bị chấn động đến mức miệng đắng lưỡi khô rồi!
Kiểu Lệ My cũng không hiểu rõ, tại sao lại như vậy.
Nhưng giờ phút này cô thấy anh lại có cảm giác hơi xa lạ!.
Danh Sách Chương: