• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Kế Mẫu Ngoan Độc


Trong xe lập tức bắn ra hàn quang hai phía, Lãnh Dạ nhìn bóng lưng Bạch Tuyết rời đi, cô muốn thoát khỏi anh như vậy, chẳng qua, mọi thứ anh coi trọng, chưa bao giờ thoát được, Bạch Tuyết cũng sẽ không ngoại lệ.


Bạch Tuyết về đến nhà nghênh đón cô ất nhiên là những lời đánh chửi. Cuối cùng,mẹ kế rốt cục phát tiết xong, Bạch Tuyết ngoan ngoãn đi làm cơm, trong mắt hàm chứa nước mắt không dám rơi xuống, lo lắng mẹ kế nhìn đến lại mắng cô!


Vốn tưởng rằng ở trong nhà có thể tốt hơn, hy sinh thứ quý giá nhất của mình, có thể đổi lấy sự bình tĩnh trong cuộc sống về sau, không nghĩ tới ác mộng giống như lại bắt đầu! Vừa phải xem sắc mặt mẹ kế, còn phải chịu được em gái châm biếm cùng hãm hại!


Bạch Tuyết ở trong phòng bếp bận rộn, Bạch Lan cùng mẹ cô ở trong phòng khách ăn các loại đồ ăn vặt, hai chân còn gác ở một bên sô pha, xem ra thực thoải mái.


“Mẹ, hôm nay một chiếc xe xịn đậu ở nhà chúng ta, không biết là của nhà ai a?” Bạch Lan vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói nói. Vốn đang thái rau Bạch Tuyết nghe thấy Bạch Lan nói đến xe của Lãnh Dạ thì trong lòng hoảng hốt, cắt đứt phải ngón tay!


Cô cuống quít láy băng dán bịt vết thương cầm máu, không dám làm cho mẹ kế biết, bởi vì trước đây cô từng cắt vào tay, mẹ kế liền rất tức giận, bởi vì như vậy làm việc cũng chậm chạp, khiến bà mất hứng!


“Ở nơi này trừ bỏ nhà chúng ta có tiền, những người khác đều là người nghèo, nào có so được nhà của chúng ta! Tám phần là có hồ ly tinh nào quyến rũ người giàu có! Hiện tại phụ nữ thật sự là ghê tởm, một ít đàn ông có tiền, họ sẽ không biết liêm sỉ cùng người ta lên giường.thật sự là không có gia giáo!” Mẹ kế nói những câu này giống một cây đao đâm vào trong lòng Bạch Tuyết, bà chính là mẹ kế mà lại nói những lời này


Trong mắt hàm chứa nước mắt căn bản là nhìn không thấy dao ở nơi nào? Đồ ăn ở nơi nào? Vì thế một dao đi xuống, máu tươi chảy ròng, cô không có cảm giác đau, bởi vì trong lòng đau so với đổ máu còn muốn đau hơn!


Giống như đổ máu mới là phương thức duy nhất có thể phát tiết !


Mẹ kế không có nghe thấy âm thanh trong bếp, biết Bạch Tuyết lại nhàn rỗi, nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp, nhìn thấy trên mặt bàn toàn là máu, nhanh đánh cho Bạch Tuyết một cái tát vào đầu.


“Con nhỏ chết tiệt kia, thái đồ ăn cũng không xong, mày còn có thể làm gì? Có phải sẽ cùng ngủ cùng đàn ông hay không? Hay? Mày không phải muốn chúng tao đói chết, ngốc như vậy, mau băng tay lại nhanh lên, một lần nữa rửa rau làm lại!”


Mẹ kế kéo Bạch Tuyết ra khỏi phòng bếp, Bạch Tuyết cuống quít đi băng bó, sau đó dùng tay kia bắt đầu thái đồ ăn, rửa rau, cuối cùng chịu đựng đau đớn trên tay bắt đầu thái, máu tươi đã ướt đẫm băng gạc, cô không dám ho he một tiếng, cũng không dám để cho mẹ kế nhìn thấy, bằng không mẹ kế lại mất hứng, cô sẽ thực thảm!


Rốt cục làm xong toàn bộ đồ ăn, Bạch Lan ngồi xuống bắt đầu ăn, mẹ kế cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Bạch Tuyết một cái, tiếp nhận cơm Bạch Tuyết đưa tới ăn .


“Mọi người ăn trước, con không có đói bụng, con đi ra ngoài nhìn xem cha đã trở lại hay chưa!” Bạch Tuyết cầm lấy áo khoác bỏ chạy ra ngoài, kỳ thật, cô không phải đi nhìn xem cha trở về chưa, mặc dù cha ở nhà cô vẫn sẽ bị mẹ kế mắng to, bởi vì cha cũng không yêu thương cô.


Cô khóc chạy đi ra, chỉ có ở bên ngoài cô mới tự do, cô có thể khóc, còn có thể khóc thành tiếng. . . . . .


Cô không có nơi có thể đi, miệng vết thương trên tay lại bắt đầu chảy máu, nhìn máu thấm ra bên ngoài, cô cũng không cảm thấy đau, hình như là tay người khác đổ máu, cùng cô không có vấn đề gì, mặt của cô càng ngày càng trắng. . .




Chương 20: NÉN ĐAU ĐỂ SỐNG


Bạch Tuyết không muốn để người khác chứng kiến cảnh chật vật của mình lúc này, tiếp tục chạy về phía trước. Nãy giờ vẫn chạy như thế sắc mặt ban đầu trắng bệch do mất máu bây giờ lại càng trắng ra. Buổi tối chưa ăn gì, máu lại chảy thật nhiều, cả người bắt đầu lảo đảo, chẳng lẽ cô sắp chết sao? Mấy năm nay, chịu đựng để người khác đánh chửi, chính là muốn đợi bản thân mình trưởng thành hơn. Sau đó, cô sẽ đi tìm mẹ. Cô tin chắc phải có nguyên nhân nào đó mới khiến mẹ bỏ cô lại mà rời đi. Cô vì mẹ mà nén đau để sống. Hiện tại bản thân đã trưởng thành, nhưng mẹ cô thì ở đâu?


Mọi thứ trước mắt càng lúc càng đen, xuyên thấu qua màn đêm, cô tựa hồ nhìn thấy mẹ. Mẹ đang lại gần cô, mẹ vẫn là người thương yêu cô nhất. Đây là ý thức cuối cùng của Bạch Tuyết trước khi té xỉu. Thân thể được người khác ôm lấy, nhưng người này căn bản không phải mẹ của cô. Cô chưa một lần nhìn thấy mẹ mình, cũng không biết bộ dáng của mẹ mình như thế nào.


Người đến là Lãnh Hạo, hắn cùng Lãnh Nguyệt đi uống rượu. Uống xong lại đưa Lãnh Nguyệt về nhà, chính là không muốn quay về cái hang ổ trống không lạnh lẽo của mình, chân không tự chủ lại đi đến đây. Đây là nơi lần trước hắn đưa Bạch Tuyết về nhà. Cô không chịu để hắn đưa tận lên nhà bắt hắn đậu xe ngoài đường, một mình đi lên. Hắn tò mò không biết một người nhát gan như thỏ đế như cô giờ phút này đang làm gì? Hắn muốn gặp cô, nhưng lại sợ khiến cho cô sợ hãi, nghĩ muốn đứng từ xa nhìn cô là đủ rồi. Nghĩ là như thế, hắn liền cho xe chạy ra phía ngoài, không nghĩ đến, chính mình lại thấy cô té xỉu nằm trên mặt đất. Lo lắng, hắn bước nhanh, chạy về phía Bạch Tuyết đang nằm.


Bạch Tuyết trong lòng nghĩ đến mẹ, vì thế sẽ sinh ra ảo giáo, đem Lãnh Hạo nhìn thành mẹ mình.


Lãnh Hạo đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, chạy nhanh đưa cô vào trong xe. Nhanh chóng khởi động xe, Bạch Tuyết bị thương khá nặng, máu chảy rất nhiều, nhìn xem rất nghiêm trọng. Hắn thật muốn chính mình cầm máu cho cô, nhưng nhớ đến lúc trước khi đi đến thế giới con người này, Lang Vương bắt bọn họ phải thề độc, tuyệt đối không được sử dụng ma lực, bằng không chính mình quay người trở về yêu giới, vĩnh viễn không được bước chân đến thế giới này nữa.


Giờ phút này, muốn cứu Bạch Tuyết, hắn chỉ có thể chạy đến bệnh viện. Đem xe đạt đến tốc độ cao nhất, Lãnh Hạo suy nghĩ không biết có nên nói cho Lang Vương biết chuyện này hay không? Cuối cùng, sợ bị trách phạt, hắn vẫn là không tình nguyện gọi điện thoại cho Lang Vương.


– Anh! Người phụ nữ của anh bị thương, em đang đưa cô ấy đến bệnh viện! – Lãnh Hạo không muốn chấp nhận đây là người phụ nữ của anh mình, nhưng sự thật mãi mãi vẫn là sự thật.


– Là bệnh viện nào ? Lang Vương lạnh lùng hỏi


– Ngũ Dân bệnh viện! Lãnh Hạo đơn giản trả lời, hắn phải chuyên tâm lái xe.


Lang Vương không nói gì thêm, lập tức cắt điện thoại đi ra cửa. Trong đầu bắt đầu suy tính, nguyên nhân gì khiến Bạch Tuyết bị thương? Là do bọn Pháp Vương động thủ?


Đê tiện! Dám ở nhân gian sử dụng ma lực.!


Lang Vương nhanh chóng đi đến bệnh viện Ngũ Dân. Nhìn đến bóng dáng Bạch Tuyết nhỏ bé, sắc mặt trắng bệch, nằm trong lòng Lãnh Hạo, ham muốn chiếm giữ nổi lên, hắn một phen đoạt lấy Bạch Tuyết trong tay Lãnh Hạo. Giận giữ, trừng mắt liếc nhìn Lãnh Hạo.


– Cậu liền như vậy nhìn cô ấy chảy máu!


– Em còn có biện pháp gì? Lãnh Hạo oan uổng trả lời, trong lòng hắn so với ai khác đều muốn cứu người, nhưng là hắn sợ hãi mệnh lệnh của Lang Vương. Đó là cho đến chết cũng không được phép bước nửa chân tới nhan gian. Với hắn, nơi này rất có sức quyến rũ, đặc biệt sau khi biết Bạch Tuyết. Hắn rất thích nơi này nha.


– Cậu không còn cách nào khác sao? Lang Vương căm tức hỏi lại


– Đến nơi của chúng ta! Lãnh Hạo bị Lang Vương trừng mắt sợ hại, chủ động mở cửa để Lang Vương giúp Bạch Tuyết cầm máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK