• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Tai Họa Bất Ngờ Ập Đến


Trong đó, có mấy nữ sinh hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, trong lòng đều đang mắng: Người phụ nữ như cô ta bởi vì có hình dáng xinh đẹp,thì luôn luôn đi quyến rũ đàn ông!


Bọn họ nhất định phải báo thù, bởi vì hôm qua Khang Giai bạn thân của Bạch Tuyết có đến tìm họ, đó chính là bí mật cảnh cáo họ, là không cho phép sau này bắt nạt Bạch Tuyết nữa, nếu không cô ta sẽ không khách khí !


Khang Giai cảnh cáo chẳng những không có tác dùng, mà còn làm cho những người đó càng thêm ghét Bạch Tuyết hơn, cũng bởi vậy phiền toái mới đến với Bạch Tuyết !


Sau khi tan lớp, Bạch Tuyết đi vào phòng vệ sinh, thì bị mấy nữ sinh gọi lại.


“Bạch Tuyết, chúng ta nói chuyện một chút nhé.” Một nữ sinh trong đó nói.


“Xin lỗi, nhưng sắp vào học rồi.” Bạch Tuyết không muốn cùng các cô nói chuyện, bởi vì cô cảm thấy đi theo những người này sẽ không có chuyện gì tốt lành! Bình thường bọn họ hay bắt nạt cô, đương nhiên là có thể trốn liền trốn.


“Cô không muốn mọi người biết đến quan hệ của cô cùng Lãnh Dạ chứ?” Một nữ sinh trong đó nói, đây vốn là tin tức cô lấy được ở chỗ cha, cha nói rằng Bạch Tuyết và tổng giám đốc Lãnh Dạ của Lang thị có mối quan hệ không đứng đắn, cho nên cô chuẩn bị lấy việc này để uy hiếp Bạch Tuyết rời xa Khang Cốc còn có soái ca mới chuyển tới !


Bạch Tuyết sửng sốt, đoán chắc cô ta nhất định là nghe được cái gì đó ? Thế là,cô đành ngoan ngoãn theo bọn họ đi tới một chỗ bí mật ở phía sau trường học.


“Các cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Bạch Tuyết hỏi.


“Làm gì? Mấy người chúng tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cô đã làm thế nào để quyến rũ đàn ông ?Đàn ông nhiều tuổi cô muốn, nam sinh cô cũng muốn, thực sự là không đơn giản nha, không ngờ hoa hậu giảng đường của chúng ta lại là một người đàn bà dâm đãng!”


Một người tên là Dương Phỉ nói bằng lời nói rất ác liệt, Bạch Tuyết mặt liền trắng bệch, cô ta sao lại biết quan hệ của cô và Lãnh Dạ chứ!


“Thế nào bị tôi nói trúng rồi sao? Vì sao không nói lời nào? Nói cho chúng tôi biết cô và cái vị tổng giám đốc Lãnh Dạ kia cùng nhau lên giường mấy lần rồi?” Dương Phỉ giận dữ trừng mắt ép hỏi Bạch Tuyết .


Bạch Tuyết lắc đầu, nước mắt liền rơi xuống…


“Nói chuyện đi chứ? Hồ ly tinh, đã vì tiền mà đi quyến rũ người khác, làm sao còn không biết xấu hổ ở trong trường học quyến rũ nam sinh? Cô thật là không đơn giản, rốt cuộc tính toán chơi đùa với mấy ngươi đàn ông mới tính dừng lại? Nói?”Mấy nữ sinh hung ác quát lên.


“Không nói lời nào sao! lột đồ cô ta ra, để nhìn xem trên người cô ta có hay không dấu vết của đàn ông lưu lại.” Dương Phỉ đề nghị, những người khác bắt đầu động thủ đi lột sạch quần áo của Bạch Tuyết .


“Không cần… Không cần… Ô ô… Chúng ta là bạn học mà… Các cô không thể làm như thế với tôi…” Bạch Tuyết ra sức ngăn lại hành động lột đồ của mấy người đó. Thế nhưng, cô vẫn là bị họ đem phía trên cởi hết sạch, cô hai tay run rẩy che đi bộ ngực, hoảng sợ nước mắt bất lực rơi xuống…


“Ha ha… mau đến nhìn xem, đây là cái gì?” Dương Phỉ nói.


“Còn có thể là cái gì? Này là dấu răng bị đàn ông cắn, thật không biết xấu hổ!” Một nữ sinh khác giễu cợt nói.


“Hai người các ngươi nắm lấy tay cô ta, bởi mình muốn chụp lai, ảnh,để làm cho các học sinh khác đều biết hoa hậu giảng đường của họ có bao nhiêu đâm đãng.” Nữ sinh cầm đầu liền cầm lên di động chuẩn đem hình ảnh trần trụi của Bạch Tuyết chụp lại .


Nghĩ muốn đem bộ dạng này chụp lại hết…


“Không được chụp –” Bạch Tuyết ra sức cùng họ chống cự, nghĩ đến cô lập tức sẽ trở thành trò cười cho các bạn học khác , cô liền phát điên vung vẩy hai tay…


“Ba — ”


Một cái tát liền rơi trên gươing mặt của Bạch Tuyết, trong nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay, có thể thấy một tát này là dùng toàn bộ sức lực, Bạch Tuyết cảm giác trong miệng có một cổ vị mặn mặn, hoá ra là đã chảy máu…


Sau Một cái tát hạ xuống , Bạch Tuyết bị bọn họ chụp mấy tấm hình!


“Nói? Đây là người đàn ông nào cắn ? Là Khang Cốc? Hay là do Lãnh Dạ tổng giám đốc? Hay vẫn là cậu nam sinh mới tới?” Dương Phỉ hỏi.


Dương Phỉ nhìn Bạch Tuyết một thân chật vật, còn có quần áo bị lột xuống cũng là hàng rẻ tiền, thật không biết là những người đàn ông đó thích cô ở đâu?


Nghe nói cái vị tổng giám đốc Lãnh Dạ của tập đoàn Lang thị rất tuấn tú rất lãnh khốc, hơn nữa rất có tiền, và có rất nhiều người phụ nữ xuất sắc đều muốn lên giường của anh ta,cha của Dương Phỉ đã từng nói với cô như vậy, mà hoa hậu giảng đường ở trường lại chính là người của Lãnh Dạ , lúc đó cô cũng không tin đây là sự thật , Lãnh Dạ tự nhiên lại coi trọng Bạch Tuyết?


Không nghĩ đến hôm nay cô không duyên cớ gì lại bị vũ nhục, một cỗ lửa giận lớn dâng lên trong lòng của Bạch Tuyết. . .




Chương 30: Tai Họa Bất Ngờ Ập Đến


Nhưng mà, Dương Phỉ vẫn như cũ được một tấc lại muốn tiến một thước.


“Đem quần áo của cô ta xé nát,rồi chúng ta đi, mình muốn đem những bức ảnh này phát tán trên mạng, để tất cả mọi người có thể thấy cô ta là một người như thế nào!” Dương Phỉ nói xong, liền đi đầu bước lên xé nát quần áo của Bạch Tuyết.


Bạch Tuyết nhìn thấy quần áo của mình bị xé nát, trong lòng lửa giận phun trào , nếu bây giờ Dương Phỉ cầm di động rời đi thì cô sẽ không thể làm gì được nữa, đến lúc đó toàn bộ mọi người sẽ biết quan hệ giữa cô và Lãnh Dạ !


Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!


Ngay tại lúc Dương Phỉ xé rách quần áo của Bạch Tuyết thì Bạch Tuyết đã nhanh tay cầm lấy một cành cây bên cạnh vọt tới trước mặt Dương Phỉ, điên cuồng đánh cô ta, cô dùng hết toàn lực quất vào người Dương Phỉ, bất chấp thân trên không mặc gì liền để lộ cảnh xuân ra ngoài,cô cũng chẳng quan tâm !


Dương Phỉ bị đau liền vứt quần áo đang xé ra, một tay túm lấy tóc dài rối tung của Bạch Tuyết, một tay kia hung hăng đánh ở trên ngực của Bạch Tuyết.


Trên thân đau đớn chuyền đến, Bạch Tuyết bất chấp tất cả, cô lúc này chỉ biết là không thể để cho bon họ cầm di động rời đi, bằng không cô sẽ bị bọn họ hủy hoại!


Lúc này Bạch Tuyết phẫn nộ, hung ác. Trong lòng có lửa giận, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy, lần đầu tiên hung ác ra tay đánh người!


“Đem cây gậy trong tay cô ta ra.” Dương Phỉ hô to, một nữ sinh khác liền đoạt lấy cành cây trong tay Bạch Tuyết.


“Các cậu mau giữ lấy cô ta,và đem cây gậy đến cho mình, mẹ nó, cô dám đánh tôi, hôm nay thế nào cũng phải cho cô biết tay, và để xem lần sau cô có còn dám đi quyến rũ đàn ông nữa hay không!”


Dương Phỉ cầm lấy cây gậy bắt đầu quật lên người Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bất chấp đau đớn trên người, nâng chân lên ý đồ muốn đá Dương Phỉ, nhưng là, chân của cô căn bản là không với tới người Dương Phỉ, cô phát điên lên lại càng thêm dãy dụa , bị Dương Phỉ đánh, trên người cô đã không cón một chỗ lành lặn, một chỗ xanh một chỗ tím, còn có vết máu!


Cuối cùng, Dương Phỉ đánh mệt mỏi, liền ném cành cây xuống.


“Phi —— chúng ta đi, đem những tấm ảnh chụp này phát trên mạng thôi.” Dương Phỉ cầm di động cùng mấy người chuẩn bị rời đi.


Bạch Tuyết vừa nhìn thấy bọn họ muốn đi, đành chịu đựng toàn thân đau đớn bò dậy, điên cuồng xô đụng vào Dương Phỉ, di động liền bị đánh bay, Bạch Tuyết tóc tai bù xù nhặt lên di động, sau đó nắm chặt ở trong tay, mấy người Dương Phỉ nhìn thấy di động bị Bạch Tuyết lấy được, bắt đầu đối vơi Bạch Tuyết ra tay đánh, Bạch Tuyết ngồi chồm hổm trên mặt đất, đem hai tay giấu vào trong ngực, gắt gao bảo vệ, không cho bọn họ cướp đi!


“Mẹ nó — con nhỏ chết tiệt, đem di động trả lại cho tao, nếu không thì tao sẽ đánh chết mày –” Dương Phỉ giống như đánh đến nghiện, cô ta bắt đầu nắm lấy tóc Bạch Tuyết , còn đánh vào mặt Bạch Tuyết,làm Bạch Tuyết không thể phản kháng, nhưng cô vẫn bảo vệ di động, cô không thể để cho bọn họ đem di động đi!


“Dừng tay ——”


Xa xa truyền đến một tiếng rống giận, Khang Cốc nhìn thấy Bạch Tuyết không mặc gì ngồi chồm hỗm dưới đất, còn có mấy người đang đánh cô, Khang Cốc hận không thể lập tức chạy đến, đem những người đánh Bạch Tuyết xử lý.


“Dương Phỉ, tôi lặp lại lần nữa, dừng tay ——” Khang cốc đã chạy lại đây, hắn một bên chặn những người kia một bên cởi áo khoác của mình khoác lên người Bạch Tuyết , rồi quay đầu lại căm tức với những người điên này.


“Như thế nào? Mấy cô có phải hay không là muốn bị đuổi học? hả? Nói? Có phải hay không là không muốn sống nữa?Lúc nãy khi mấy cô còn đánh người thì đã bị tôi chụp ảnh lại toàn bộ rồi, mấy cô cũng biết cha tôi là một luật sư có tiếng, những vụ kiện do ông nhận đều chưa từng thất bại, nên chỉ cần tôi đem những chứng cớ này cho ông, thì các cô sẽ phải đi thu thập sách vở rồi cút khỏi đây! Sau đó mà chờ ngồi tù đi.” Khang Cốc phẫn nộ nhìn mỗi người.


“Hừ! it hù người đi! Cha anh cũng chỉ là một luật sư nhỏ bé mà thôi, cha tôi có tiền, có quan hệ giúp đỡ thì anh có thể làm gì nào!” Dương Phỉ đắc ý khoe khoang cha của mình, nhất là ở trước mặt bạn bè, càng không thể để mất mặt mũi!


Cha của Dương Phỉ vốn là cục trưởng cục cảnh sát , cho nên cô mới càn rỡ như vậy.


“Cha của cô là ai tôi biết rất rõ ràng, nhưng trong tay của tôi có chứng cớ, nên dù cha cô cũng đừng mong có thể che trở hành vi phạm tội của các cô được! Hãy chờ bị xét sử đi.” Khang Cốc phẫn nộ quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK