• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Con Mồi Của Lang Vương


Đến đêm ngày thứ ba, Bạch Tuyết lại giật mình tỉnh lại, nhịn xuống ý muốn bóp chết sói con. Thì ra là sói con lại tiến vào trong áo ngủ, ăn xong phía trên còn không tính dừng lại, mà lại còn tập kích phía dưới của cô!


Phẫn nộ!


“Mày là đồ đáng ghét, tao chẳng thich mày nữa, mau lăn xuống……”


Bịch ——


Con sói con bị Bạch Tuyết đá một phát từ trên giường xuống.


Sói con bị đá xuống giường, lập tức xuất hiện một làn khói nhẹ……


“Con người lớn mật, dám đá bổn vương……” ánh mắt Bạch Tuyết khẽ đảo liền lăn ra hôn mê!


“Đến lúc ngươi đủ mười tám tuổi, bổn vương sẽ lại tới hưởng thụ thân thể của ngươi.” Lại xuất hiện một làn khói nhẹ, Lang Vương liền biến mất không thấy.


Sau khi Bạch Tuyết tỉnh lại, trong lòng liền hỗn loạn, phân vân không rõ đó là mơ hay là thật? Cuối cùng cô xác định đó chỉ là một giấc mơ, bởi vì sự thật trong cuộc sống, sẽ không có yêu ma quỷ quái.


Mười tám tuổi.


Ác mộng đã bắt đầu.


Hôm nay Bạch Tuyết đã được mười tám tuổi, hơn nữa sinh nhật vừa mới qua không lâu, cô không nghĩ tới sẽ lại bị cha đưa tới cho người ta làm đồ chơi! cô lại càng không thể nghĩ đến người đàn ông tàn phá mình lúc này lại chính là con sói con hai năm trước kia!


Hạ thân truyền đến từng trận đau đớn, cô lại không dám cầu xin tha thứ, không dám khóc thành tiếng, lại càng không dám nói không cần!


Nhẫn nhịn!


Tất cả đều sẽ qua!


Anh rốt cục dừng lại động tác giống như dã thú !


Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào người cô, cô rất đẹp, rất giống như trong tưởng tượng của anh. Bởi vì lo lắng thể lực của cô không chống đỡ nổi, đành phải buông tha cho cô, dù sao cô cũng là con người!


Bạch Tuyết đang nằm ngủ, nói là ngủ, nhưng không bằng nói là ngất xỉu đi, bởi cô không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình đau đến ngất xỉu nữa! Người đàn ông này quá hung bạo, thiếu chút là lấy đi mạng của cô!


Từ hôm nay về sau, cô đã không cò là xử nữ nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ rồi!


Sau khi Lãnh Dạ tắm rửa xong, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ say, liến vừa lòng rời đi.


Sau khi Bạch Tuyết tỉnh lại đã là ba giờ chiều, cô khẽ lảo đảo chạy vào trong phòng tắm, chịu đựng sự run rẩy giữa hai chân tẩy rửa sạch sẽ phía dưới thân thể, kỳ thật, cô hiểu được dù có tẩy bao nhiêu cũng sẽ không sạch sẽ được!


Thương tâm bước xuống lầu, trong lòng suy nghĩ, không biết như vậy có được tính là hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho không ?


“Cô tỉnh rồi sao?” Một cô gái đứng ở dưới lầu chào hỏi cô.


Bạch Tuyết sửng sốt, không nghĩ tới ở nơi này của Lãnh Dạ lại bỗng nhiên xuất hiện một cô gái, xem ra tuổi không khác nhau cô là bao nhiêu. Chẳng lẽ là con gái của anh.


Thật xấu hổ!


“Uh……” Bạch Tuyết cúi đầu, nhìn bậc thang, đi từng bước một ra phía ngoài. Ánh nắng chiếu xuống, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng,không còn thể diện, và cảm thấy không tốt chút nào!


“Cô đi đâu vậy?” Cô ấy lại hỏi.


“Về nhà!” Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời.


Giờ phút này, cô thật muốn tìm cái động để chui xuống, cảm thấy mình thực mất mặt !


“Chẳng lẽ cô không muốn ở lại đây sao?” Cô gái hỏi.


“Đúng vậy……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết xấu hổ đến đỏ bừng, chịu đựng cả người đau nhức chạy ra ngoài cửa.


Cô gái nhìn Bạch Tuyết hấp tấp chạy đi gấp gáp? Liền lấy điện thoại di động ra.


“Anh, người phụ nữ mới của anh có phải bị anh ép buộc đến sợ hãi rồi không? Làm sao lại khiến cô ấy bỏ chạy vậy!” Hoá ra cô gái này là em gái của Lãnh Dạ gọi là Lãnh Nguyệt. Lãnh Dạ gọi là Lãnh Dạ, em gái gọi là Lãnh Nguyệt, đều có ý nghĩa thích bóng tối.


Lãnh Dạ vốn lo lắng cho Bạch Tuyết sau khi tỉnh lại sẽ thấy đói, vì thế liền gọi em gái cùng tuổi với Bạch Tuyết không kém là bao nhiêu tới tiếp đón cô, không nghĩ tới vẫn dọa cô!


“Đã biết, em trở về đi.” Lãnh Dạ lạnh lùng nói.


“Anh, đây là người mà anh hao tổn tâm cơ muốn cô ấy làm chị dâu sao? Thật nhát gan giống con thỏ, chẳng có cái gì tốt cả!” suy đi tính lại “Vẫn là người trong tộc chúng ta làm chị dâu thích hợp với anh hơn!.” Cô gái không đợi Lãnh Dạ nói gì, liền bĩu môi, cúp điện thoại.


Bạch Tuyết khóc nức nở chạy ra khỏi biệt thự, giờ này cô vốn hẳn là đang ở trường học, nay lại phải ở nơi này bị một người đàn ông giằng co cho tới trưa, hiện tại cô nên về nhà, sau đó ngày mai tiếp tục đi đến trường!


Về đến nhà, cha còn ở công ty chưa có về, mẹ kế lại ra mở cửa, nhìn thấy cô liền giật mình.


“Con nhỏ chết tiệt kia, cô làm gì mà đã trở lại như vậy?” mẹ kế nhìn thấy Bạch Tuyết liền tiến lên chất vấn, một tay còn dùng sức nhéo lỗ tai Bạch Tuyết, tay kia còn dùng sức đánh trên người Bạch Tuyết




Chương 4: Mẹ Kế Đánh Người


Mẹ kế Bạch Tuyết tên là Vương Mai, nhưng Bạch Tuyết thường gọi bà là dì Mai.


Cô vốn không biết mẹ ruột của mình là ai? Lại càng không biết mẹ vì sao lại bỏ rơi mình?


“Dì Mai, dì Mai , mọi việc con đã làm xong hết rồi . . . . . .hu hu. . . . . .” Bạch Tuyết khóc nói.


Nghe thấy Bạch Tuyết nói đã làm xong mọi việc , bà liền dừng lại việc đánh chửi.


“Cái gì? Nhanh như vậy mà đã làm xong rồi sao? Người đàn ông đó thật sự là rât sốt ruột nha, ban ngày ban mặt mà đã đem cô lên giường rồi!”


“Là buổi sáng. . . . . .” Bạch Tuyết không vui nói.


“Thế nào rồi? Cái vị Lãnh tổng kia đã đồng ý giúp công ty của cha cô rồi sao?”Dì Mai lo lắng hỏi.


“Con, sau khi tỉnh lại con không có nhìn thấy anh ta đâu cả. . . . . .” Bạch Tuyết sợ hãi trả lời, bởi vì sắc mặt dì Mai càng ngày càng đáng sợ.


“Con nhỏ chết tiệt này, người ta còn chưa có đáp ứng giúp công ty nhà chúng ta, vậy mà cô đã trở về rồi? Cút ngay đi, mau quay lại đó, đi hầu hạ vị Lãnh tổng kia ngay, bằng không không cần trở về đây nữa, đồ vô dụng không làm được chuyện gì cả!”


“Cạch ——” Dì Mai liền đóng mạnh cửa lại.


Bạch Tuyết đứng đấy rơi nước mắt, đây thật sự là nhà của cô sao? Trước kia tuy rằng luôn bị đánh chửi, nhưng mà cô còn có thể quay trở về! Hiện tại thì. . . . . .


Bạch Tuyết không còn cách nào khác đành phải quay lại biệt thự của Lãnh Dạ , nhưng mà, cô lại không có đi vào, bởi vì cô không dám, người ta đến con gái cũng đã có, cô mà làm như vậy thì sẽ cảm thấy mình thật vô sỉ!


Cô không dám đi vào trong đó, cũng không dám trở về nhà, vì thế đành phải ngồi ở trước cửa biệt thự, tựa đầu vào hai chân, chỉ mong mọi việc sẽ qua đi nhanh !


Sau khi Lãnh Dạ trở về nhà, nhìn thấy trên giường lộn xộn, làm cho hắn lại nhớ tới tình cảm mãnh liệt ban ngày, thân thể không hiểu làm sao lại bắt đầu khô nóng, nhưng mà cô lại không còn ở đây nữa!


Đến khi trời tối, Lãnh Dạ cũng không có chịu bật đèn lên, bởi vì đối với anh đêm tối cũng nhìn rất rõ ràng.


Lãnh Dạ đứng ở trước cửa sổ nhìn tuyết rơi từng chút ở bên ngoài, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.Với hắn săn bắt là một bản tính vốn có , hắn có thể vì một con mồi mình thích mà chờ đợi gần hai năm, huống chi là hiện tại.


Hai tay vòng ở trước ngực, đôi mắt thì híp lại, chậm rãi nhìn chằm chằm con mồi phía trước. Con mồi đang ở ngoài cửa sổ, chỉ cần anh vừa ra tay, tất cả đều dễ như trở bàn tay.


Bạch Tuyết vừa đói lại vừa mệt, quay đầu nhìn vào trong biệt thự, nhưng lại không thấy gì ngoài bóng tối, chẳng lẽ là tất cả đều đã đi ngủ rồi, nhưng mà vì sao không có ai ra đóng cửa nhỉ?


Cô đứng dậy, chuẩn bị đi vào trong nhà, dù sao bây giờ cũng không có chỗ nào để đi, cũng không có việc gì phải sợ cả ! Chính mình cho mình thêm can đảm,sau đó đi vào trong biệt thự .


Dựa vào trí nhớ của ban ngày , cô liền lần mò đi lên trên tầng hai, sau đó lại tìm được phòng cô ngủ ban ngày, đứng ở trước cửa thật lâu, cũng không có dám đi vào!


Anh đã có con gái, vậy có khi nào anh cũng có vợ rồi hay không, không biết vợ anh hiện tại có ở bên trong hay không nữa?


Bạch Tuyết khó xử, nghĩ lại việc nghe dì Mai đánh chửi, và những việc cha đã dặn dò , đành phải cắn răng, đem giầy cởi ra, một tay cầm giầy, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.


Lãnh Dạ ngồi ở trên ghế, nhìn chăm chú con mồi tiến vào tầm mắt của mình. Bạch Tuyết rón ra rón rén buông giầy xuống tới gần giường nhìn xem lại không có ai ở đó?


“Vì sao lại quay trở về?” Thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền tới, dọa Bạch Tuyết dật mình nhảy cẫng lên**.


“Là ai vậy?” Hỏi xong cô liền thấy mình hỏi một câu rất ngu ngốc , đây là nhà của người ta, còn có thể là ai vào đây nữa chứ!


“. . . . . .”


“Là là tôi, Bạch Tuyết, tôi vẫn chưa có rời đi, tôi chỉ là đi dạo ở bên ngoài một chút thôi!” Không có nghe thấy tiếng anh trả lời, cũng không có nhìn thấy biểu tình của anh , bởi vậy Bạch Tuyết mới cuống quít giải thích, chỉ hi vọng anh sẽ không tức giận !


“Cho em 20 phút, hãy đi tắm rửa sạch sẽ cho tôi, hi vọng em hiểu được hôm nay em tới đây là để làm gì !”


Vâng”Tôi sẽ đi tắm ngay!” Bạch Tuyết vào phòng tắm liền rơi nước mắt, cô đương nhiên là hiểu được cô tại sao lại phải tới đây! Vì cha đã bảo cô đến ngủ với người đàn ông này, sau đó là đổi lấy sự giúp đỡ về tài chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK