Bạch Tuyết cẩn thận bước tới gần, ý tùy thời có thể xuất phát. Lãnh Dạ không có nói gì, nhâc cánh tay lên, ý bảo cô đến, Bạch Tuyết hiểu ý, ôm lấy cánh tay Lãnh Dạ đi theo anh ra ngoài.
Bọn họ đi vào một nhà ăn kiểu Pháp, Lãnh Dạ gọi hai phần bít tết thịt nướng, đều rất thành thục. Bạch Tuyết nhìn bàn ăn hầu như đều là bít tết tái, nghĩ đến phải ăn cái này đã thấy buồn nôn, cô luôn ăn những đồ ăn chín mà lớn lên, nhưng, tình hình hôm nay . . . . .
“Tôi không đói bụng, anh ăn trước đi.” Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.
Lãnh Dạ không nói gì, cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt bít tết, anh biết Bạch Tuyết muốn cái gì. Nhưng, làm người phụ nữ của anh, phải thích ứng việc này, sói thân là động vật ăn thịt để sống, hơn nữa là ăn thịt sống!
“Hi? Bạch Tuyết? Thật là cậu . . . . .” Ba nam ba nữ đối diện đang đi tới, trong đó có một người là bạn thân của Bạch Tuyết, cũng là người cô chơi
từ nhỏ tên là—— Khang Giai.
“Giai Giai?” Bạch Tuyết giật mình, bắt đầu bất an đứng lên, làm sao có thể khéo như vậy? Nhìn lại Lãnh Dạ ngồi đối diện, ăn một miếng lại một miếng bít tết, Bạch Tuyết thực sự lo lắng!
“Con nhỏ xấu xa, cậu mới mất tích, cuối cùng cũng tìm thấy cậu, cậu có biết tớ lo lắng muốn chết hay không? Chúng tới lại không dám đến nhà cậu hỏi, mẹ kế của cậu hận không thể ăn thịt chúng tớ!” Khang Giai tiến lên bắt đầu chất vấn Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết vừa thấy chạy không khỏi, liền kéo vài người
bọn họ đi ra chỗ khác.
“Giai Giai, về sau tớ sẽ giải thích cho cậu, nhưng, hiện tại không được, nhìn thấy các cậu thật tốt, nhưng tớ còn có việc, lần khác lại tán gẫu được không?”
“Không được, cậu có biết anh trai của tớ mấy ngày nay đều than phiền tớ hay không, mỗi ngày đuổi theo tớ hỏi cậu đi đâu?” Khang Giai nói xong, Lãnh Dạ vốn đang ăn bít tết bỗng nhiên dừng lại, lập tức lại đem một miếng tới miệng ăn .
“Nói cho anh ấy biết, tớ tốt lắm! Các cậu đi về trước đi, mấy ngày nữa tớ đi tìm các cậu.” Nghĩ đến có người quan tâm, trong lòng Bạch Tuyết
một hồi ấm áp, nhưng cô đã không thể như trước kia!
“Cậu không đi đến trường, rốt cuộc là sao vậy? Vừa rồi cái người soái ca đó là ai vậy?” Giai Giai hỏi.
“Một người bạn!” Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời, lo lắng Lãnh Dạ nghe thấy sẽ tức giận .
“Chớ gạt tớ, bạn bè của cậu tớ đều biết, anh ta? Vì sao tớ chưa thấy qua?” Khang Giai bất mãn chất vấn.
Lãnh Dạ nhìn cô bị hỏi sắp khóc, không khỏi hờn giận!
Người phụ nữ này thật sự là ngu dốt, chỉ biết cúi đầu, trừ bỏ biết đỏ mặt ra thật không biết cô còn có thể làm gì khác! Kỳ thật, cũng chính việc đỏ mặt này làm cho anh không hiểu lại xúc động, có khi muốn đem cô bóp chết ngay tại chỗ.
“Tuyết Nhi, đây là bạn bè của em?” Thanh âm tràn ngập từ tính từ phía sau Bạch Tuyết chuyền tới, Bạch Tuyết không có quay đầu lại cũng biết là ai đang nói chuyện.
“Các cậu đi nhanh đi, lần khác tớ đi tìm các cậu. . . . . .” Bạch Tuyết làm bộ không có nghe thấy, liền đẩy mấy bạn học đi khỏi. Lãnh Dạ đối với việc Bạch Tuyết không nhìn mình, rất không vui!
Kỳ thật, Bạch Tuyết sở dĩ to gan như vậy muốn bạn học rời đi, chủ yếu là sợ hãi Lãnh Dạ sẽ nói ra quan hệ của bọn họ, đến lúc đó cô làm sao có thể làm người, thật mất mặt đi!
“Bạch Tuyết, đừng đẩy, nói cho tớ biết, anh ta là ai vậy?” Các bạn học cũng nghe được cái người soái ca vừa rồi gọi Tuyết Nhi.
“A? Anh, Anh ấy là. . . . . .” Bạch Tuyết không biết trả lời
như thế nào?
“Tuyết Nhi, em không nói thì tôi sẽ nói?” Lãnh Dạ chuyển biến làm cho Bạch Tuyết sợ hãi, người đàn ông này lại muốn nói cái gì?, trước mặt người khác nhục nhã cô, chẳng lẽ còn muốn ở trước mặt bạn học hủy hoại cô?
Chương 10: Người Phụ Nữ Của Lãnh Dạ
Bạch Tuyết khó hiểu nhìn Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng nhìn chăm chú vào cô, đồng thời còn dùng ánh mắt cảnh cáo Bạch Tuyết: Em mà không nói tôi sẽ nói.
“Anh ấy là người bạn vừa về nước của tớ!” Bạch Tuyết đương nhiên hiểu được cảnh cáo của Lãnh Dạ, cô quyết không thể cho Lãnh Dạ cơ hội nói ra!
“Xú nha đầu, cái gì mà bạn bè? Tớ thế nào chưa từng nghe cậu nói? Chẳng lẽ mấy ngày nay cậu đều ở một chỗ cùng anh ta?”
“A? Đúng vậy a, tớ từ trước đến nay cùng anh ấy ở một chỗ, anh ấy định về nước buôn bán, cho nên tớ mang theo anh ấy đi khắp nơi nhìn xem!”
Cạc cạc cạc cạc. . . . . .
Bạch Tuyết giường như nhìn thấy quạ bay đỉnh đầu!
“Việc buôn bán Bạch Tuyết lại không hiểu, có cái gì chỉ dẫn! Soái ca? Anh không phải thích Tuyết Nhi nhà chúng tôi chứ, nói cho anh biết đến sau xếp hàng!” Khang Giai nhìn ánh mắt người đàn ông bá đạo kia, căn bản không tin lời Bạch Tuyết nói như vậy.
“Xếp hàng?” Lãnh Dạ không nghĩ tới những người này lại có phản ứng như thế.
“Đương nhiên phải xếp hàng, nhìn thấy không? Chúng tôi đều là đội ngũ sinh viên năm nhất, người phía sau còn nhiều hơn!” Một cậu bạn học nói.
Bạch Tuyết biết các bạn học là có ý tốt, nhưng là ý tốt này đem cô hại thảm! Người đàn ông bá đạo này về nhà còn không chỉnh mình!
“Tuyết Nhi, nói cho bọn họ biết tôi không cần phải xếp hàng?” Lãnh Dạ một tay dùng sức ôm chặt vòng eo Bạch Tuyết, cúi đầu đón nhận cô, trong ánh mắt không cho phép Bạch Tuyết phản kháng.
“Giai Giai, các cậu hiểu lầm, tớ cùng anh ấy không phải như các cậu nghĩ đâu!” Bạch Tuyết tuy rằng cảm thấy được sự uy hiếp của Lãnh Dạ, nhưng, cô vẫn không thể thừa nhận, bằng không cô về sau làm thế nào đến trường!
“Tuyết Nhi, em không ngoan nha? Hử?” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
“Buông tay, anh buông Bạch Tuyết ra!” Một cậu nam sinh tiến lên ý đồ nới tay Lãnh Dạ đặt ở trên lưng Bạch Tuyết, nhưng, cậu Nam đó còn chưa có tới gần đã bị thứ gì bắn cậu ta lùi ra ngoài!
Cậu ta kỳ quái nhìn xuống dưới chân, không có nước? Vì sao vừa rồi giống như dưới chân chượt về phía sau ?
“Tuyết Nhi là người phụ nữ của tôi, các cậu về sau ai còn dám xếp hàng, tôi sẽ rất tức giận!”
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Mọi người đều cho là mình nghe lầm, hoa hậu giảng đường thanh thuần của bọn họ khi nào thành người phụ nữ của anh ta?
Bạch Tuyết cúi đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống, anh vẫn nói ra!
Khang Giai không tin, phe phẩy Bạch Tuyết hỏi sao lại thế này?
Bạch Tuyết lắc đầu, chỉ lo khóc, cái gì cũng không nói, cô có thể nói cái gì? cô là người phụ nữ xấu!
“Hic híc. . . . . .”
Nhìn thấy nước mắt Bạch Tuyết, Lãnh Dạ đành phải mạnh mẽ hôn lên mắt cô, anh muốn hôn lên làn nước mắt!
Từ lúc bắt đầu, người đàn ông này không chỉ biến thái, cư nhiên còn lớn mật ở trước đám đông hôn cô? Bên cạnh còn có bao nhiều bạn học của cô, cô hoàn toàn bị anh ta hủy hoại!
“Đây là chứng minh, Tuyết Nhi là người phụ nữ của tôi, các cậu thấy rõ ràng, anh đi ra xe chờ em, cho em 10 phút.” Lãnh Dạ cả người tản ra khí chất vương giả, mọi người cũng không dám phản bác, cứ như vậy nhìn anh hôn Bạch Tuyết, lại nhìn anh rời đi, hơn nữa trong chốc lát anh còn có thể mang Bạch Tuyết đi!
Bạch Tuyết ngẩn người bị Giai Giai lôi kéo, xấu hổ, xấu hổ!
“Bạch Tuyết, cậu chừng nào thì có bạn trai? Chúng tớ như thế nào không biết? Cậu không phải bị bắt buộc chứ? Chúng tớ cùng cậu đi báo án, quốc gia này vẫn là nơi có pháp luật .”
Bạch Tuyết biết bọn họ có ý tốt, nhưng, cô là tự nguyện, làm sao có thể đi báo án, nói là vì cha, cô cũng phải nhịn!
“Giai Giai, cám ơn các cậu, tớ thật sự thích anh ấy, báo án sẽ không tốt! Vì anh ấy, tớ tình nguyện buông tha việc học hành!” Bạch Tuyết nói lời trái lương tâm, kỳ thật, sự tình đã náo loạn thành như vậy, cô chính xác mình không thể quay về trường đi học nữa!