Bên trong bệnh viện
“Bác sĩ Diệp, ông nội tôi như thế nào?” Diệp Phi thấy bác sĩ Diệp từ phòng bệnh đi ra, lập tức xông lên phía trước hỏi tình trạng của ông cụ Diệp, mặc dù từ nhỏ ông nội đối với mình nghiêm nghị, nhưng ở trong mắt Diệp Phi ông cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, là người duy nhất anh quan tâm trừ Tuyết Nhi ra.
“Diệp tổng, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.” Giọng bác sĩ hơi nặng nề.
“Diệp tổng, đây là tài liệu bệnh tình của ông cụ, cậu cũng là người trong nghề, cũng có thể hiểu được những thứ này.”
Diệp Phi nắm thật chặt tấm phim bên trong hiện lên thân thể của ông nội, ánh mắt bén nhọn, này, sao lại có thể như thế nhỉ? Lần trước bị bệnh rõ ràng không có nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, những thứ này không thể nghi ngờ nói cho Diệp Phi biết thân thể ông nội thật không kiên trì được bao lâu, thân thể suy sụp đã đến mức độ này rồi, xơ gan, bắp thịt héo rút, càng sâu về phần cuối là ung thư dạ dày. . . Tuy là anh toàn lực nghiên cứu bệnh ung thư, nhưng cái này ngay cả anh cũng hoàn toàn hết cách rồi, như vậy ông nội thật. . . . . . Trong mắt của Diệp Phi tràn đầy đau đớn.
Bác sĩ Diệp nhìn dáng vẻ Diệp Phi khổ sở như vậy, trong lòng thật là không đành lòng, đứa bé này ông nhìn lớn lên từ nhỏ mà, bao nhiêu đau đớn trước mặt đều không cau mày, hôm nay, ai, thật sự không muốn làm những việc này, nhưng bây giờ không có biện pháp, ông cụ, cũng thật là độc ác nha, không biết chờ sau khi bị cậu ấy phát hiện sẽ như thế nào. Cái này bác sĩ Diệp không dám nghĩ, nhưng hiểu một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ thiên tài.
Bác sĩ Diệp nhanh chóng rõ ràng từng chữ, làm chính sự vẫn quan trọng hơn, “Ặc, Diệp tổng, tình huống ông cụ cậu cũng rõ ràng, tuyệt đối đừng khiến ông cụ nổi giận lần nữa, làm cháu, cũng nhẫn nhịn một chút, tận lực thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy thôi.”
“Chuyện khi nào, tại sao không báo cho tôi.” Diệp Phi đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt kia có hơi hồng, lại vô cùng tàn nhẫn.
“À, phát hiện hơn một năm trước, chỉ là ông cụ dấu cậu, chúng ta cũng không dám nói, chỉ sợ cậu đau lòng thôi.” Bác sĩ Diệp run run rẩy rẩy đáp trả, gừng càng già càng cay, ông cụ hoàn hảo có chuyện an bài trước tốt.
“Khốn kiếp, các người không nói sớm, thế nhưng dám can đảm kéo hơn một năm.” Diệp Phi rống giận.
“Không phải là, không phải là, ông Diệp đã tỉnh, ông Diệp nói muốn gặp anh.” Đang lúc Diệp Phi muốn nổi giận, ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Hiểu, Diệp Phi thật nhanh hướng phòng bệnh chạy đi, mà sau lưng bác sĩ Diệp cũng sâu thở ra một hơi thật mạnh, ai, nguy hiểm thật nha.
Bên trong phòng bệnh
“Ông nội, ông làm sao vậy.” Diệp Phi lo lắng hỏi, anh đối với ông nội thật là quá không hiếu thuận rồi, thậm chí ngay cả khi ông nội phát bệnh nặng như vậy mới biết.
Ông cụ nhìn này bộ dáng hối tiếc của Diệp Phi, thầm nghĩ kế hoạch nhất định sẽ thành công.
“Không phải là, không phải là . . . Ba mẹ cháu qua đời sớm, từ nhỏ ông cũng rất nghiêm với cháu, nhưng đây đều là vì muốn tốt cho cháu, cuộc sống ông nội cũng không còn bao nhiêu, chỉ có một tâm nguyện chưa dứt, đó chính là cháu. . . Khụ khụ. . . . Chính là hôn sự của cháu và Hiểu Hiểu, ông đã lớn tuổi. Khụ khụ. . . Chỉ muốn xem hai người kết hôn liền thỏa mãn.” Ông cụ Diệp đứt quãng nói, nghiễm nhiên lấy chuyện này ra giao phó hậu sự.
“Ông nội, ông sẽ không có chuyện gì.” Diệp Phi nghe được ông nội lại nhắc tới Lâm Hiểu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, diendanlequydon thừa cơ nói sang chuyện khác. Nhưng ông cụ nhưng cố tình không bỏ qua cho anh.
“Ông tự hiểu thân thể của ông. Khụ khụ. . . Cháu, nhất định phải đính hôn với Hiểu Hiểu, cháu. . . Không phải là . . . . . . Cháu là người thừa kế nhà họ Diệp, nên vì. . . Khụ khụ. . . Vì tương lai của mình suy tính. . . . Không nên ở chung một chỗ với cô gái kia.”
Tuyết Nhi, không, anh nhất định phải ở chung một chỗ với Tuyết Nhi, cô mới là người trong lòng của anh, nghĩ đến Tuyết Nhi Diệp Phi vội vàng nói : “Không, ông nội, cháu yêu Tuyết Nhi, chuyện của công ty cháu nhất định sẽ làm tốt, nhất định cháu sẽ bảo vệ nhà họ Diệp thật tốt, xin đồng ý cho cháu và Tuyết Nhi.”
“Cháu…cháu, . . . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ khụ khụ” ông cụ ho kịch liệt, ngoài cửa Hiểu Hiểu nghe trong phòng có động tĩnh, lập tức đẩy cửa ra đi vào, cô cũng không thể mất đi gốc cây đại thụ này giúp đỡ mình nha, thấy dáng vẻ ông cụ Diệp vẻ mặt khổ sở ho kịch liệt, lập tức xông tới khóc, một tiếng một tiếng kêu ông cụ Diệp, hết sức chọc người thương yêu, mà ông cụ Diệp nhìn Hiểu Hiểu khóc đứt từng khúc ruột gan cũng là một hồi vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt càng thêm khổ sở buộc Diệp Phi, mà Diệp Phi thấy ông nội hình như lập tức liền không kiên trì được, chỉ có thể nhả ra, “Được, cháu cưới, cháu cưới Lâm Hiểu” mấy chữ này Diệp Phi đều là cắn răng nghiến lợi nói xong, giống như bị thiên đại bức hiếp, trên thực tế đây đối với Diệp Phi mà nói thật sự là thiên đại bức hiếp, Tuyết Nhi hiện nay lại không có ở đây, không biết sau khi biết cô có khổ sở hay không.
“Có thật không?Anh thật nguyện ý lấy em rồi sao?” Lâm Hiểu nghe được lời nói Diệp Phi có chốc lát khiếp sợ, khi phản ứng lại quả thật cực kỳ vui mừng, rốt cuộc Diệp Phi đồng ý cưới mình, ha ha, Lăng Phỉ Tuyết, hừ, làm sao cô có thể là đối thủ của tôi, tôi mới danh chánh ngôn thuận là bà Diệp, là phu nhân Tổng giám đốc, ha ha. Diệp Phi nhìn Lâm Hiểu hài lòng càng làm người ta thêm chán ghét, mà ông cụ Diệp cũng bởi vì những lời này mà hòa hoãn lại, ngay sau đó từ từ khôi phục sắc mặt.
Bên trong phòng nhỏ màu trắng, sáng sớm Hân Nhi đang vẽ bản thiết kế, nhìn bản thiết kế cô cảm giác thật vô cùng phong phú, cảm giác bận rộn thật tốt, bất tri bất giác đã qua ba giờ rồi, buổi sáng anh Thần đi làm, chỉ còn lại một mình cô, nhưng kỳ thật loại cảm giác này đối với sáng tác mà nói thật rất tốt, diendanlequydon không gian yên tĩnh, có thể hoàn toàn chuyên tâm thiết kế, suy nghĩ một chút mình nên tìm việc làm, nhưng mà Âu Dương Thần còn chưa mang laptop tới, suy nghĩ một chút hay là trước xuống phòng khách xem TV, giải tỏa một chút mệt nhọc, Hân Nhi có lúc cũng thích xem hài kịch.
Mở ti vi, đột nhiên xuất hiện tin tức trọng đại lại còn là” Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Phi đính hôn cùng thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu, ngày mai cử hành nghi thức đính hôn” cái tin tức này không thể nghi ngờ đã cho Hân Nhi một gậy mạnh, thì ra là anh Phi muốn kết hôn, thì ra là anh đã quay trở về, tuy nhiên anh chưa có tới tìm mình, ha ha, Âu Dương Thần nói rất đúng, bọn họ muốn đặt cưới rồi, nơi nào sẽ chiếu cố đến cô, cho tới nay anh Phi nói đều là giả đi, dù là thật, nhà giàu kết thân là chuyện bình thường, cô làm sao có thể xứng với anh đây, cả quá khứ của mình cũng không có, làm sao có hạnh phúc chứ, nội tâm khổ sở không thôi, nhưng cũng là thật lòng chúc phúc anh Phi có thể hạnh phúc, chỉ là mình thật không thích thiên kim Lâm thị đó, nhưng, chỉ cần cô ấy đối với anh Phi thật tốt, cái này là đủ rồi, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Trong TV tiếp tục đưa tin tức lớn nhất thành phố A, mà Hân Nhi cũng không có nghe tiếp, chỉ đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Chương 20: Biết được đính hôn
Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi thật sự đả kích lớn đối với cô ấy như vậy sao? Đau lòng… . Bắt đầu từ khi nào thì ở trong lòng Tuyết Nhi, người kia đã quan trọng hơn, biết Tuyết Nhi đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng Âu Dương Thần vẫn rất không thoải mái, tuy nhiên anh cực kỳ tin tưởng sẽ làm cho cô nhớ ra dù không nhớ nổi cũng sẽ để cho cô một lần nữa yêu mình, nhưng bây giờ dáng vẻ Tuyết Nhi mất hồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
“Tuyết Nhi” nhẹ nhàng gọi một tiếng, Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, giờ phút này anh thậm chí cảm thấy Tuyết Nhi giống như thủy tinh khẽ đụng sẽ làm vỡ, làm người ta thương tiếc như vậy.
“Ừ. Anh Thần, anh đã trở về?” Hân Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm mình như vậy, cô cảm giác cực kỳ ấm áp, nhưng cũng trách mình thật sự đã quá thất thần. Ngay cả anh trở về cũng không biết, vừa rồi một mực nhớ đến tin tức anh Phi đính hôn tuy nhiên trong lòng không thoải mái; nhưng anh Phi đối xử với mình tốt như vậy, nên tặng thứ gì đó cho anh ấy mới đúng. Nhưng tất cả đồ của mình đều để lại ở Diệp gia, thật buồn rầu.
“Tuyết Nhi, Diệp phi anh ta muốn đính hôn, em… .” Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết rõ Tuyết Nhi khổ sở, cô để ý, nhưng, anh vẫn muốn để cho cô nhận rõ sự thật, Tuyết Nhi đau đớn sẽ do anh Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có anh có thể cho.
“Ừ, Đúng vậy, anh Phi muốn đính hôn, nhưng…” Em còn chưa chuẩn bị lễ vật gì. Ánh mắt Hân Nhi tối sầm. Một màn này ở trong mắt Âu Dương Thần lại có vẻ chói mắt, chết tiệt, để cho trong lòng anh không thoải mái như thế. Âu Dương Thần phiền lòng làm động tác cởi bỏ cúc áo sơmi, Hân Nhi thấy động tác này, trước mắt không khỏi sáng lên. Đúng rồi, mình học thiết kế thời trang, mà ngay cả thầy giao cũng khen mình có thiên phú, mình có thể giúp anh Phi thiết kế một bộ lễ phục đính hôn, tin tưởng anh Phi nhất định sẽ thích, nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu, không có chút nào chú ý đến sắc mặt người bên cạnh kia dường như muốn phun ra lửa.
Âu Dương Thần bị coi như không khí nhìn Tuyết Nhi đi lên lầu, thật sự cực kỳ bực bội, trong cơn tức giận lái xe trở lại công ty, thư ký thấy tổng giám đốc Âu Dương đột nhiên quay lại cực kì kinh ngạc, nói thật tâm tư bây giờ của tổng giám đốc thật sự càng ngày càng khó đoán, sau khi thấy tin tức trên tờ báo thì chậm rãi cong khóe miệng, thư ký Chu còn tưởng rằng hôm nay tâm tình tổng giám đốc không tồi, tiếp theo tổng giám đốc Âu Dương chúng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lái xe đi, mà giờ phút này lại giống như ăn thuốc nổ trở về, thật sự rất tò mò, cuối cùng là ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho tổng giám đốc Âu Dương chúng ta vui buồn thất thường như thế, ai cũng biết tổng giám đốc Âu Dương luôn lạnh lùng, đối với người nào đều lạnh nhạt như vậy, không có chuyện gì làm cho anh vui vẻ hoặc tức giận, tình hình bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta run sợ.
Reng Reng. . . Điện thoại nội bộ của Âu tổng, “Tổng giám đốc” thư ký nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, hôm nay tổng giám đốc Âu Dương tính tình rất kỳ lạ, chỉ sợ không cần thận đắc tội với anh.
“Một ly coffee” tút tút. ạch, tổng giám đốc, ngài thật đúng là một chữ ngàn vàng, ôi. Thư ký cúp điện thoại lập tức tự mình đi pha cà phê, Âu Dương Thần thích uống loại cà phê pha bằng phin, nhất là bây giờ thời khắc mấu chốt thư ký càng thật cẩn thận.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Âu Dương Thần cầm lấy cà phê uống một ngụm, nhíu mày, nặng nề đặt trên mặt bàn, lúc này vẻ mặt thư ký hoảng sợ, sợ câu nói đầu tiên của Âu Dương Thần bắt hắn rang xào, tổng giám đốc Âu Dương ngoại trừ danh tiếng nghiêm khắc, lãnh khốc, một năm này mình đã trải qua ít nhiều cố gắng mới đến được chức này, ài, ngàn vạn lần đừng. Trong lòng thư ký cầu nguyện …
“Ra ngoài” ngắn gọn hai chữ lại làm cho thư ký vui vẻ giống như nghe được đặc xá của hoàng đế, nhưng Âu Dương Thần đúng là cơm áo cha mẹ của hắn, so với hoàng đế vẫn phải quỳ gối.
Gương mặt Âu Dương Thần tức giận, nghĩ đến người trong nhà kia càng tức giận, rõ ràng lo lắng, vừa rồi làm sao mà rời khỏi, để bây giờ ở trong này làm việc cũng không xong, xem văn kiện trước mặt, thật sự một chút không có tâm tư nhìn, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên mình không khống chế được như vậy, thật ra so với ba năm trước đây cùng với Tuyết Nhi vẫn còn khống chế được, khi đó mình ít nhất còn có thể xử lý tốt chuyện công cùng việc tư, bây giờ, đương nhiên Âu Dương Thần đem toàn bộ quy về việc mất Tuyết Nhi mà được lại, quá sợ mất đi.
Trằn trọc, cuối cùng Âu Dương Thần quyết định vẫn tan ca sớm đi tìm Tuyết Nhi, cho dù Tuyết Nhi sống lại, thấy cô vì Diệp Phi thương tâm khổ sở vẫn không yên lòng về cô, người kia đã hoàn toàn chiếm cứ ở trong đầu của anh, ài, Âu Dương Thần, bắt đầu khi nào thì ở trên thương trường oai phong một cỏi, mà lại nghèo túng như vậy rồi.