• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Cà vạt


“Ngả Mễ, gọi trợ lý Lăng đi vào.” Lưu Phàm bấm gọi nội tuyến cho Ngả Mễ, anh muốn xem một chút xem Lăng Phỉ Tuyết có hình dáng gì.


Cốc cốc.


“Tổng giám đốc, anh tìm tôi.” Tuyết Nhi nhìn Lưu Phàm nói, nếu như không phải là cái mắt kính gọng đen đó, nhất định Lưu Phàm sẽ thấy đôi mắt kia tràn đầy linh tính xinh đẹp.


“Ừ. Ngồi đi.” Lưu Phàm thản nhiên nhìn Tuyết Nhi một cái, trong lòng nghĩ thầm làm một trợ lý chuyên gia thiết kế thời trang sao lại vẫn còn có phong cách bảo thủ như vậy được chứ, hơn nữa không chút nào hiểu vẻ đẹp vốn có của mình, là cố ý hay vốn là như thế, hoài nghi trong mắt Lưu Phàm chợt lóe lên.


“Bản thiết kế là của cô” Đây không phải là câu hỏi thăm, mà là câu khẳng định.


“Đó chính là tác phẩm mới nhất của Queen ở nước Pháp” Tuyết Nhi nhàn nhạt nói, quả nhiên Lưu Phàm đã biết, điểm này ngược lại không làm cho cô thất vọng.


“Cô biết? Vậy tại sao mới vừa rồi không nói.” Lưu Phàm chất vấn. Lăng Phỉ Tuyết biết rất rõ ràng xuất xứ của bản thiết kế đó cũng không nói ra, nếu như Thần Phàm dùng đến cái này cho khách hàng, đến lúc đó cả Thần Phàm cũng sẽ thân bại danh liệt. Chẳng lẽ đây chính là mục đích của cô sao? Ánh mắt của Lưu Phàm dần dần có chút không thiện ý.


“Bởi vì Tổng giám đốc sẽ biết, sẽ không để cho công ty chịu loại tổn thất này.” Tuyết Nhi nhàn nhạt nói, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng nghiêm túc. Những lời này ở trong mắt Lưu Phàm cũng là vô dụng, nói giỡn, nếu như mà ngay cả điều này cũng không biết, làm sao còn đứng được ở đây.


“Bản thiết kế đồ cô lấy từ đâu tới.”


“Một người bạn của tôi ở nước Pháp, biết tôi cảm thấy hứng thúđối với thiết kế, muốn cho tôi có thể học tập được chút gì đó từ tác phẩm mới nhất.” Tuyết Nhi vốn không muốn d□□ndan##[emailprotected] lừa gạt Lưu Phàm , bởi vì Lưu Phàm là một người đáng giá thưởng thức, nhưng mà, cô không thể để cho mình bại lộ, Queen là quá khứ, cô không muốn mang cái hào quang này, cô chỉ nghĩ tại trên đất Trung Quốc này bắt đàu lại lần nữa.


“A, thật sao? Xem ra cô giao hữu rất rộng rãi, học tập tốt, Daisy xác thực có chỗ hơn người, cô cũng rất có thiên phú.” Lưu Phàm khích lệ nói, đối với người có tài lại nỗ lực anh tự nhiên rất ưa thích, cũng dần dần tin tưởng Tuyết Nhi chỉ là một cô gái bình thường lại có mơ ước.


“Vâng, cám ơn Tổng giám đốc, tôi sẽ nỗ lực.” Như cô dự liệu, Lưu Phàm không có hoài nghi mình ư, chỉ là Tuyết Nhi mơ hồ có một chút áy náy.


“Chủ đề thiết kế lần này xong rồi sao?” Trong tiềm thức của Lưu Phàm vẫn là suy nghĩ muốn dạy Tuyết Nhi nhiều một chút, dù sao cô ấy rất có cố gắng.


“Ừ, tốt lắm.”


“Ngày mai đưa cho tôi xem một chút.”


“Vâng” Tuyết Nhi đi ra cửa.


“Tuyết Nhi, sao rồi, không phải Tổng giấm đốc mắng cậu chứ, nhất định là Lý phân đó làm cho anh ta mất hứng, anh ta bắt cậu trút giận thôi.” San San liến thoắng không ngừng.


“San San, dừng á…, không có rồi, câun yên tâm đi, Tổng giám đốc chỉ là theo thông lệ có một số việc hỏi mình một chút mà thôi. Đúng rồi, San San buổi tối cậu rảnh sao? Theo mình đi dạo phố đi.” Tuyết Nhi thừa cơ nói sang chuyện khác, nếu không đoán chừng San San nhất định phải đánh vỡ nồi cát hỏi tới cùng rồi.


“Đi dạo phố a, tốt. Ô ô, Tuyết nhi rất lâu cậu không có đi dạo phố cùng mình rồi, gần đây càng ngày mình càng cảm giác không muốn ra cửa, cũng không có quần áo mặc.” San San khóc lóc kể lể , gương mặt đáng thương. Trên thực tế, tiểu thư San San đã liên tục hơn một tuần lễ mặc quần áo mới mua, hơn nữa còn không có lặp lại nha, nghe nói đều là khi sinh nhật Hoàng thái hậu mua cho, ai, vị tiểu thư này vẫn còn không ốm mà rên nha.


“Tốt, chúng ta đi dạo phố nha.” Tuyết Nhi cũng không vạch trần San San, cô biết cô nàng này có cái thói quen này, hơn nữa chính xác dạo gần đây không có đi ra ngoài cùng cô ấy.


Trong siêu thị.


“Này, Tuyết Nhi, cậu xem cái này xem được không?” San San lại mang một bộ quần áo hỏi ý kiến Tuyết Nhi, tối hôm nay Tuyết Nhi giúp mình phối hợp không ít trang pục, lúc vừa mới bắt đầu còn có nhân viên phục vụ xem thường Tuyết Nhi, nhưng mỗi bộ quần áo Tuyết Nhi phối hợp cho mình đều rất đẹp mắt, mỗi bộ quần áo lại kèm theo phụ kiện riêng, không khỏi làm người ta tin phục, còn có nhân viên phục vụ muốn Tuyết Nhi giúp bọn họ xem một chút làm như thế nào phối hợp trang phục cho người mẫu, San San quả thật quá bội phục Tuyết Nhi rồi, đồng thời trong lòng cũng khó hiểu tại sao Tuyết Nhi biết phối hợp quần áo như vậy, nhưng chính mình lại ngày ngày mặc thành như vậy đây. Mặc kệ, sau đó hỏi Tuyết Nhi một chút, xem trang phục trước thôi.


Tuyết Nhi khẽ quét qua cửa hàng, lại tìm cho San San một bộ phù hợp, tự nhiên San San có mùa thu hoạch lớn. Chỉ là túi trống trơn rồi.


“Tuyết Nhi, cậu nói sao mình cứ có cảm giác mình có ít quần áo, cậu nói mình mua quần áo đi, lại cảm thấy giống như phải mua cái quần, mua cái quần nữa, lại cảm thấy phải đi mua đôi giày cho hợp, dù sao cũng mua rồi đúng không, lần nào cũng vậy, đến cuối cùng túi vô ích cũng không biết, cậu biết không, có một lần, mua được phía sau chữ tín của ta tạp cũng xoạt bạo, may mà anh trai tới cứu mình, trở về bị Hoàng thái hậu hung hăng phê phán, cậu nói mình thảm rồi.”


“Ha ha, đây chính là phụ nữ đi, vĩnh viễn cảm thấy trong tủ quần áo của mình ít đồ.”


“Này, Tuyết Nhi, sao cậu nói muốn đi dạo phố, kết quả chính mình mua vài món này đều là mặc đi làm, hơn nữa những trang phục đó không hợp, làm sao lại không cho mình vài bộ phù hợp chứ.”


“Mình à, chính là muốn mua mặc đi làm, ở nhà cũng không cần á.” Hơn nữa lần trước cùng anh Thần mua nhiều như vậy, hơn nữa qua một thời gian ngắn nữa anh Thần cũng sẽ đưa kiểu mới nhất của Paris cho mình chọn, mình không cần mua nữa.


“À, đúng rồi, mình muốn mua cho anh mình một chiếc cà vạt đã.” Mới vừa thấy một gian phòng trang phục nam, San San lập tức muốn xông vào mà lúc trước người vừa nói túi mình trống không nghĩ đến mua cho anh trai vẫn khẽ cắn môi, đây chính là tình thân chân chính thôi.


Cà vạt, Tuyết Nhi nghĩ đến mình cũng nên mua cho anh Thần một chiếc cà vạt, lâu như vậy tới bây giờ cũng không có tặng quà cho anh, nghĩ vậy liền đi cùng San San vào.


“Tuyết Nhi, cái này như thế nào?” San San lại bắt đầu hỏi ý kiến của Tuyết Nhi, bây giờ với San San đã xem Tuyết Nhi là người rất lợi hại, “Ừ, thật không tệ.” Nói xong Tuyết Nhi lại tiếp tục nhìn những chiếc cà vạt khác.


A cái này, thành thục đứng đắn lại có chút tinh thần phấn chấn kín kẽ, rất thích hợp với anh Thần đấy.


“Tiểu thư, mắt nhìn của cô thật tốt, đây chính kiểu mới nhất của tiệm chúng tôi, hôm nay mới từ Paris chuyển tới, , , , , , ” nhân viên phục vụ bắt đầu hướng Tuyết Nhi giới thiệu.


” Này, Tuyết Nhi, câun cũng cần mua sao? Mua cho ai vậy.” San San khí hiểu hỏi.


“Một người anh á.”


“Tiểu thư, bao nhiêu tiền” Tuyết Nhi mỉm cười với nhân viên phục vụ hỏi.


“Cô khỏe chứ, tiểu thư, chiếc cà vạt là mười vạn.”


“Cái gì, mười vạn, một cái cà vạt, Ặc, Tuyết Nhi, không sao chúng ta lại đi chỗ khác xem một chút.” San San lo âu, cô biết Tuyết Nhi không có nhiều tiền như vậy, mình chọn cho anh trai một cái cũng chỉ hơn năm ngàn.


“Tiểu thư, tiền nào của nấy, chiếc cà vạt là kiểu mới nhất, nếu như cô cảm thấy quá đắt có thể đi chỗ khác xem một chút đi.” Nhân viên phục vụ sau khi nghe San San nói, lại nhìn Tuyết Nhi ăn mặc, còn tưởng rằng là người phụ nữ giàu có, không ngờ là một người nhà quê nha, người không biết hàng.


“Giúp tôi bọc lại.” Tuyết Nhi nhàn nhạt nói.


Nhân viên phục vụ, San San cũng bị những lời này hù sợ, San San cho là Tuyết Nhi không muốn làm cho người ta xem thường mới, , , , cho nên kéo Tuyết Nhi đến gần.


“Tuyết Nhi, cậu làm sao vậy, không nên cậy mạnh nha.”


“San San, không có việc gì, cậu không phải lo lắng cho mình, chiếc cà vạt này chính xác là giá tiền này, hơn nữa là mình mua, không phải là nói với cậu rồi à, hai ngày trước mình trúng độc đắc mà, cho nên yên tâm đi.”


“Có thật không? Nhưng”


“Yên tâm đi, mình là loại người như vậy sao?”


Đúng vậy nha. Tuyết Nhi nhất định là một người có chừng mực. Chiếc cà vạt này nhất định là đưa cho người rất quan trọng đi, anh trai, là tình anh em thôi.


“Tiểu thư, cà thẻ, cám ơn.”


“Vâng, tiểu thư chờ chút.” Nhân viên phục vụ không ngờ Tuyết Nhi thật sự mua chiếc cà vạt này, mới vừa rồi mình còn xem thường cô ấy, một cái cà vạt liền xài mười vạn, nhất định là một người có tiền nha, mình nhất định không thể được tội.


“Tiểu thư, đây là đồ của cô, chào mừng cô lần sau lại tới.” Nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép nói, đây chính là người có tiền nha.


“Vâng, cám ơn” Tuyết Nhi nhàn nhạt đáp lời, cầm đồ, lôi kéo San San ra cửa. Trong lòng có một chút mong đợi, không biết anh Thần có thích quà tặng này hay không.




Chương 36: Thăng chức


Khi Tuyết Nhi về đến nhà thấy Âu Dương Thần ở trong thư phòng, đột nhiên có chút đau lòng, anh Thần luôn luôn bận rộn như vậy, lặng lẽ đi đến cửa phòng, thận trọng đi vào, từ từ che kín mắt của Âu Dương Thần, thật ra thì lúc Tuyết Nhi tiến vào Âu Dương Thần đã sớm phát hiện, thân là ông chủ Ám Dạ nếu như ngay cả chút cảnh giác này cũng không có vậy làm sao có thể dẫn dắt người khác chứ, chủ yếu là muốn nhìn một chút xem cô muốn làm gì thôi.


“Thử đoán xem em là ai?” Tuyết Nhi làm bộ dùng âm thanh thô thô nói.


“Ai nha, thật không biết là ai đây? Để choanh đoán một chút nha.” Âu Dương Thần cũng tốt bụng nói đùa với Tuyết Nhi.


“A, điều này cũng không biết sao, anh Thần, ngay cả em cũng không nhận ra à.” Tuyết Nhi méo miệng mà nói.


“Anh làm sao có thể không biết là em, em là bảo bối Tuyết Nhi của anh.” Lúc này Tuyết Nhi vẫn mặc bộ quần áo đi làm quê mùa kia còn là cái mắt kính gọng đen, ở trong mắt của Âu Dương Thần vẫn đẹp như thế.


“Anh Thần, em có món quà muốn tặng cho anh.” Tuyết Nhi có chút bối rối lấy ra cà vạt trong tay.


“Cái này là, , , , , ”


“Ai nha, không thích thì thôi.” Tuyết Nhi vội vàng rút quà tặng về.


“Làm sao có chuyện đó, Tuyết Nhi tặng anh đương nhiên đều thích.” Rất nhanh Âu Dương Thần giành lấy cà vạt, đây chính là quà tặng Tuyết Nhi tặng tại sao có thể lấy lại chứ chỉ là anh quá vui mừng, đây chính là lần đầu tiên Tuyết Nhi tặng quà cho anh. Cà vạt!


“Tại sao lại nghĩ muốn tặng anh cà vạt vậy?” Âu Dương Thần chỉ là tò mò hỏi, mà Tuyết Nhi lại nhớ lại lúc nhân viên phục vụ nói cà vạt là đưa cho người đàn ông của mình, ý muốn giữ chân người đàn ông đó, anh Thần và mình, , , , , , nhưng anh lại không thổ lộ, nghĩ đến cái này mặt Tuyết Nhi lập tức đỏ lên. Vội vàng nói: “Là San San mua cho anh trai cô ấy, em thấy cũng muốn mua cho anh thôi.”


Vốn là thấy Tuyết Nhi đỏ mặt Âu Dương Thần thật vui vẻ, nhưng câu anh trai phía sau kia lại làm cho Âu Dương Thần rất khó chịu, anh Thần, lúc trước thích Tuyết Nhi thưa dạ gọi mình là anh Thần như vậy, mà bây giờ, , , , , ,


“Tuyết Nhi, về sau không nên gọi anh là anh Thần.” Âu Dương Thần nghiêm túc nói.


“Tại sao?” Tuyết Nhi cho là mình nói sai cái gì rồi khiến Âu Dương Thần mất hứng.


“Tuyết Nhi, anh không muốn làm anh trai của em, em thật sự không hiểu sao? Ba năm trước đây anh đã thích em, mấy năm nay em không có ở bên anh, , , , , cho anh một cơ hội được không?” Âu Dương Thần kéo tay Tuyết Nhi thâm tình nói.


“Em, , , ” Mặc dù Tuyết Nhi cảm thấy cô cũng thật thích Âu Dương Thần, nhưng mà cô hoàn toàn không có ấn tượng đối với lời anh Thần vừa nói, mà cô thật có thể có được hạnh phúc này sao?


“Để cho em suy nghĩ một chút đã.” Tuyết Nhi chạy như bay ra khỏi thư phòng, khóa cửa phòng, cô không biết nên làm sao đây, đồng ý anh Thần sao? Trước kia cô thật sự yêu anh như vậy sao?


Mà Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi chạy mất, mặc dù có chút mất mác, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn nên cho cô một chút thời gia. Ít nhất cô không có cự tuyệt không phải sao, hơn nữa nhìn cà vạt trong tay anh tin tưởng Tuyết Nhi sẽ rất nhanh thuộc về anh rồi.


Buổi tối Tuyết Nhi cứ như vậy mất ngủ, ngày thứ hai Tuyết Nhi dậy thật sớm, trước khi Âu Dương Thần rời giường cô đã rời nhà trọ trước, đối mặt Âu Dương thần chính thức tỏ tình, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên đối mặt Âu Dương Thần thế nào, cho nên vẫn là lựa chọn trốn tránh. Đến công ty thật sớm.


Phòng làm việc Tổng giám đốc.


“Này, , , đây là cô thiết kế.” Lưu Phàm giật mình, nhìn bản thiết kế trong tay, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tuyết Nhi, ngày hôm qua mình không nghĩ tới hướng đẫn cho cô, không ngờ, , , , , một cô nhóc có dáng vẻ tầm thường nhưng thiết kế thậm chí so với mình cũng không kém chút nào, nhờ vào chủ đề lần này, làm cho người ta cảm giác ấm áp, mà Tuyết Nhi thiết kế chính là vừa khiêm tốn thanh lịch , nhưng làm cho người ta cảm giác thật sự rất ấm áp, nhẵn nhụi như thế. Là mình không làm được, thiết kế Phong Nhất của mình đúng là đối với phái nam mạnh mẽ, đối với phái nữ nhẵn nhụi dịu dàng mình quả thật không kịp, mà bản thiết kế trước mắt này , , , , ,


“Vâng, đúng vậy Tổng giám đốc, có chỗ nào không tốt sao?” Tuyết Nhi rất chân thành hỏi, bởi vì Lưu Phàm dù sao cũng là tiền bối, thiết kế của mình vẫn còn quá non nớt.


“Không có, rất tốt.” Lưu Phàm trong lòng suy nghĩ như vậy còn không tốt.


“Hôm nay bắt đầu thăng cô làm thiết kế chính, hạng mục này cô phụ trách.” Lưu Phàm trầm giọng nói.


“Này, Tổng giám đốc này điều này có chút không thích hợp, dù sao tôi cũng vừa tới công ty không lâu.” Lời nói của Lưu Phàm làm Tuyết Nhi có chút kinh ngạc, cũng không có nghĩ đến nhanh như vậy Lưu Phàm sẽ để cho cô phụ trách hạng mục này.


“Không tin mình sao? Hãy là chưa tin tôi…tôi nói có thể là có thể. Cố gắng làm cho tốt, không làm kịp đưa đầu tới gặp.” Lưu Phàm cũng khó có khi được nói đùa.


“Dạ, Tổng giám đốc.” Tuyết Nhi tự tin lên tiếng, .


“Tuyết Nhi, như thế nào, Tổng giám đốc rắn độc kia có phải lại mắng cậu rồi hay không, câun không cần để ở trong lòng, anh ta vốn là người như vậy.” San San vừa nhìn thấy Tuyết Nhi từ phòng làm việc của Tổng giám đốc đi ra, liền lôi kéo Tuyết Nhi hỏi.


Nhìn San San lo lắng cho mình như vậy, Tuyết Nhi không khỏi ấm áp.”Không sao, San San, Tổng giám đốc không có mắng mình đâu.”


“Yên lặng một chút.” Tuyết Nhi vừa định nói gì, Lưu Phàm từ phòng làm việc đi ra hướng về phía mọi người nói.


“Lăng Phỉ Tuyết từ trợ lý thăng làm thiết kế chính, hạng mục Sun này do cô ấy phụ trách, tốt lắm, tiếp tục thôi.” Lưu Phàm hướng về phía mọi người nhàn nhạt thông báo tin tức, sau đó xoay người trở lại phòng làm việc, giống như tất cả cũng không có xảy ra, mà cả phòng thiết kế cũng là rối như canh hẹ rồi, mọi người đối với trợ lí nhỏ bé vừa tới không lâu có thể thăng làm thiết kế chính, hơn nữa còn phụ trách hạng mục Sun quan trọng như vậy nên rất bất mãn, có người hoài nghi đến Tuyết Nhi âm thầm quyến rũ Tổng giám đốc, nhưng khi nhìn nhìn toàn thân đều là đáng vẻ quê mùa, Tổng giám đốc làm sao sẽ coi trọng cô ấy, người không hiểu, hâm mộ, ghen tỵ, bất mãn, khắp nơi đều có.


“Oa, Tuyết Nhi, thật tốt quá, cậu không biết mình lo lắng muốn chết rồi, không ngờ cậu lợi hại như vậy nha, mau mau, cho mình nhìn bản thiết kết của cậu một chút.” San San lảm nhảm nói, ôm Tuyết Nhi rất là vui vẻ, mặc dù mình còn là một trợ lý, nhưng Tuyết Nhi là bạn tốt của mình, dĩ nhiên nên mừng thay cho cô ấy rồi.


“San San, cám ơn cậu.” Tuyết Nhi ôm San San, cô biết San San là một cô gái đơn thuần, nhất định là thật lòng vì mình chúc phúc, Tuyết Nhi đưa bản thiết kế cho San San xem.


“Tuyết Nhi, đây là cậu thiết kế, thật là quá mạnh mẽ, thật là xinh đẹp a, làm cho người ta cảm giác thật là ấm áp, đây chính là Sun (mặt trời) đi, khó trách Tổng giám đốc lại giao cho cậu phụ trách, bảo bối Tuyết Nhi của mình thật là giỏi a.” Nói xong San San còn ôm gò má của Tuyết Nhi, những người bên cạnh cũng sang xem thiết kế của Tuyết Nhi, có ước ao, cũng có ghen tị, bởi vì bản thiết kế này quá hoàn hảo nên thiết kế lần này sẽ để cho cô phụ trách Sun, nhưng đại đa số người đều hiểu vì sao Tuyết Nhi phụ trách Sun, dù sao bản thiết kế của Tuyết Nhi cũng rất xuất sắc không thể nghi ngờ. Chân chính để cho bọn họ thấy được mặt trời. Cảm thấy ấm áp, đây mới thật sự là chủ đề đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK