“Rời giường, rời giường, con heo lười rời giường a” nghe tiếng chuông êm tai nhớ đến, công chúa giường người trên da thịt trắng như tuyết, một đôi mắt bồ câu chậm rãi mở ra, giống như thiên sứ thức tỉnh ở trên nhân gian, dụi mắt, ấn rơi đồng hồ báo thức, nhìn thời gian đã là sáu giờ sáng, ai nha, hôm nay người nào đó không thể được ngủ nướng, hai ngày trước Tuyết Nhi chuyển sơ yếu lý lịch đến một công ty, tổng giám đốc công ty thiết kế này là nhà thiết kế Lưu Phàm nổi tiếng trong và ngoài nước, nhà thiết kế này có nghe giáo sư nói qua, phong cách của hắn cực kỳ độc đáo, phần phóng khoáng không chịu trói buộc cũng là khuyết điểm của mình, giáo sư có nói thiết kế của mình rất nữ tính, nhưng lại ít đi một phần phóng khoáng, làm Tuyết Nhi có cơ hội học tập Lưu Phàm, nghe nói tính cách của Lưu Phàm giống như phong cách thiết kế của hắn phóng đãng không chịu trói buộc, không để bất luận kẻ nào để vào mắt, nhưng lại vẫn tài hoa hơn người, sau lưng có tập đoàn lớn chống đỡ, đại khái hắn đắc tội rất nhiều người, nhưng vẫn ở trong giới thiết kế đỏ thẫm đó như cũ.
Tuyết Nhi rửa mặt xong, đổi bộ đồ công sở, đây là bộ đồ công sở màu đen bình thường, nói thật trang phục quá mức người lớn như vậy, cũng không có phác thảo được dáng người Tuyết Nhi, nhưng dường như Tuyết Nhi đối với trang phục này cực kỳ hài lòng, soi gương nhìn mình ăn mặc quê mùa, dung nhan tuyệt sắc trong gương rõ ràng cùng trang phục này hoàn toàn không hợp, Tuyết Nhi cầm lấy gọng kính đen bên cạnh, đeo lên, lần này trang phục cùng gương mặt đã tương xứng, trong gương xuất hiện là một cô gái ăn mặc quê mùa, tướng mạo bình thường, Tuyết Nhi cười cười hài lòng, trong hai năm qua soi gương thường xuyên cảm thấy giống như không phải nhìn mình, dung nhan tuyệt mỹ như vậy cho dù là mình nhìn cũng có chút si mê, vẫn nên bình thường một chút, cho nên lúc ở nước ngoài mình cũng đeo kính mắt này, bởi vì không muốn để cho người khác bàn luận gì về dung mạo của mình, cũng muốn cho thấy tài năng chân chính mình một chút. Soi gương ngọt ngào cười, rốt cục có thể đi làm rồi.
“Xin chào.” Tuyết Nhi hướng về phía trước nhân viên lễ tân ngọt ngào gọi.
“A…, tiểu thư, xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?” Cho dù đối với người ăn mặc quê mùa trước mắt này không có thiện cảm gì, nhưng không hổ là công ty lớn, vẫn duy trì lễ phép cơ bản nhất.
“Tôi là Lăng Phỉ Tuyết mới tới làm trợ lý công ty Thần Phàm.”
“A…, bên này mời.” Nhân viên lễ tân lễ phép đưa cô đi vào.
“Chị Tiểu Phân, đây là trợ lý mới tới, chị sắp xếp đi.” Xuất hiện ở trước mắt có thêm gương mặt đẹp hơn, trang điểm tinh tế, chỉ là ở đây, trên người dày đặc mùi nước hoa làm cho khứu giác Tuyết Nhi bị đả kích lớn. Nhưng vào lúc lễ phép vẫn nên chủ động chào hỏi.
Lý phân nhìn trợ lý quê mùa trước mắt cái này, không có cảm giác uy hiếp quá lớn, yên tâm, nhưng nhìn người mới cho nên chưa cho sắc mặt hoà nhã gì, kêu cô đơn giản đi pha chút trà, chỉnh lý văn kiện vụn vặt rồi không để ý đến.
Đồng chí Lăng Phỉ Tuyết rất buồn bực, có vẻ như mình là trợ lý tổng giám đốc, nhưng bây giờ không nhìn thấy mặt mũi tổng giám đốc, còn một buổi sáng giúp bọn họ pha trà, pha coffee, chạy chạy, âm thầm cảm thán xã hội này.
“Cậu là người mới tới, xin chào, mình tên là Ngô san, gọi mình San San thì được rồi, mình cũng là trợ lý nhà thiết kế, rất hân hạnh được biết cậu.” Vẻ mặt cô gái thanh tú xấp xỉ tuổi với mình trước mắt này thiện chí cười với mình, nhất thời làm cho Tuyết Nhi có ấn tượng tốt.
“Xin chào, mình tên là Lăng Phỉ Tuyết, gọi mình Tuyết Nhi.”
“Tuyết Nhi, ừ ừ, tên rất dễ nghe, ha ha, tới đây đã quen chưa.”
“Ừ, không tồi, mới một buổi sáng cũng …. chưa thấy tổng giám đốc.”
“Ha ha, vừa đến đều như vậy, mình cũng mới đến, bị không ít bạch cốt tinh hành hạ.” Đến gần Tuyết Nhi lặng lẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Phân, Tuyết Nhi nháy mắt liền hiểu ngụ ý của cô, bạch cốt tinh … ha ha. Quả thật là tên gọi không sai, cứ như vậy, hai cô gái trẻ tuổi cứ như vậy trở thành bạn thân, có bạn tốt này, có thể nói Tuyết Nhi ít rất nhiều phiền phức, cũng rất nhanh hiểu biết rất nhiều chuyện về công ty, trong này bao gồm hai mặt trái phải, còn có thêm thành phần bát quái. Lúc giữa trưa Ngô San cùng Tuyết Nhi đến nhà ăn ăn cơm, hai người nói chuyện thật sự hợp.
Từ trong miệng San San, Tuyết Nhi biết bạch cốt tinh nồng nặc mùi nước hoa buổi sáng này là thư ký tổng giám đốc thâm niên nhất ở Thần Phàm, cao ốc 27 tầng này đều là bộ phận thiết kế Thần Phàm, tổng giám đốc Lưu Phàm có một văn phòng rất lớn, Lưu Phàm là một người có cuộc sống cực kỳ hỗn độn, nhưng khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, là một người điên cuồng làm việc, tính tình cũng cực kỳ thối nát, lúc hắn đang làm việc nếu ai đến quấy rầy hắn, sẽ bị một chửi như tát nước vào mặt, sai sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài, trước có một trợ lý cũng như thế bị đuổi đi, chỉ là hai ngày này Lưu Phàm xuất ngoại, cho nên Tuyết Nhi mới không thấy hắn đến, theo như San San miêu tả, Tuyết Nhi trực tiếp tưởng tượng Lưu Phàm thành người rất có thần kinh nghệ thuật, đến nỗi về sau nhìn đến khuôn mặt Lưu Phàm anh tuấn đó, không có biện pháp cùng người kia liên hệ cùng một chỗ. Tuyết Nhi còn biết rất nhiều người khác trong công ty, còn có mấy nhà thiết kế có vẻ xuất sắc Trương Lâm, Lý Ngọc, tóm lại mấy người trong công ty có vẻ nổi tiếng toàn bộ San San đều đã giới thiệu một chút, Tuyết Nhi cũng cực kỳ dụng tâm nhớ kỹ, dù sao mình lần đầu tiên đi làm, rất hi vọng có thể cùng đồng nghiệp ở chung hòa hợp.
Tuyết Nhi cứ bận rộn như vậy lại nhẹ nhõm dưới tình huống qua một ngày, lúc về đến nhà Âu Dương Thần còn gọi điện thoại trở về, những ngày qua Âu Dương Thần ra nước ngoài, cho nên cũng không biết Tuyết Nhi đi làm, Tuyết Nhi chỉ đại khái nói ra, thấy giọng nói Tuyết Nhi vui vẻ anh cũng không tiện trách mắng gì, chỉ ở trong lòng suy nghĩ nên âm thầm điều tra, vừa suy nghĩ xong, Tuyết Nhi bên kia giống như đã đoán được suy nghĩ của Âu Dương Thần, hi vọng Âu Dương Thần đừng nhúng tay vào công việc của mình, nếu không… Dĩ nhiên, hậu quả này tuyệt đối là Âu Dương Thần gánh không nổi được, mất đi Tuyết Nhi, đối với anh mà nói mất đi toàn bộ thế giới còn đáng sợ hơn, cho nên cũng không tiện áp dụng các biện pháp gì, đến nỗi đến thật lâu sau Âu Dương Thần mới biết thì ra là Tuyết Nhi đang đi làm ở công ty nhà mình, thật sự là người một nhà không biết người nhà.
Chương 26: Tìm nhà
Hôm nay là Chủ nhật, Tuyết Nhi cùng San San hẹn cùng đi xem nhà, đã đi làm gần được một tuần, mặc dù trong công ty vẫn thường hay bắt nạt người mới, nhưng có San San chăm sóc, Tuyết Nhi vẫn làm việc rất vui vẻ, nhưng mà, ngôi nhà nhỏ của Âu Dương Thần ở vùng ngoại ô, có thể nói là ở trên núi, mặc dù xung quanh có rất ít người, đối với việc đi làm của Tuyết Nhi cũng không dễ dàng, mỗi ngày hơn năm giờ đã phải rời giường, quan trọng nhất là cô không có xe, mỗi ngày vất vả chen lên xe buýt cũng rất cực khổ, cô lại không quen, cho nên lôi kéo San San cùng nhau đi xem một chút, có thể tìm nơi nào gần thành phố một chút để thuê hay không, đi làm cũng dễ dàng.
“Tuyết Nhi, tại sao đột nhiên lại muốn tìm nhà vậy, trước đây cậu ở chỗ nào?”
“Mình à, trước ở chỗ người khác, nhưng cách chỗ này xa quá.”
“A, như vậy sao, cũng đúng, ở cùng người khác cũng không có thoải mái, nhưng mà, dạo này, giá nhà rất đắt, thuê nhà thì phải mất hơn nửa tiền lương nha.” Ở trong nhận thức San San biết, Tuyết Nhi ăn mặc mộc mạc, lại khiêm tốn, nhất định là gia cảnh không tốt, hơn nữa, Tuyết Nhi không quen thuộc thành phố cho nên San San vẫn cảm thấy Tuyết Nhi là ở tại đây học đại học, sau đó ở chỗ này tìm việc làm, nói không chừng, trong nhà vẫn chờ cô phị dưỡng, ai, mặc dù trong nhà mình cũng không phải là giàu có gì, nhưng mà cha cũng có công ty nhỏ, cũng cho tự mua một phòng trọ nhỏ, cuộc sống thì không cần lo nghĩ. Trong tiềm thức, San San vẫn muốn chăm sóc Hạ Tuyết nhiều hơn.
“Đúng vậy nha, xem trước một chút thôi.” Tuyết Nhi nhàn nhạt đáp lại, nói thật mình rất yêu thích ngôi nhà nhỏ, anh Thần đối với cô cũng rất tốt, nghĩ đến anh Thần, Tuyết Nhi cảm giác mấy ngày nay cô luôn nghĩ đến anh, thói quen đúng là điều rất đáng sợ.
“Ai nha, người môi giới này cũng quá lừa gạt đi, dẫn chúng ta đi xem cái loại phòng đó còn thu 200 đồng, nơi như vậy người có thể ở sao? Thật là tức chết tớ rồi. . . . . .” San San ở một bên lảm nhảm oán trách, hai người tìm nửa ngày, nhìn hồi lâu, vẫn là không có hài lòng, không phải quá đắt, chính là phòng ốc quá tồi tàn, thật ra thì Tuyết Nhi cũng không phải là không có tiền, khi Âu Dương Thần đi đã để lại một số tiền mặt lớn, còn có một tờ giống như ghi mã số thẻ tín dụng, chỉ là trong tiềm thức, Tuyết Nhi có tư tưởng độc lập, cô cũng không muốn dùng đến tiền của Âu Dương Thần, bây giờ mặc dù cũng có tác dụng, nhưng mà cô vẫn còn tiền lương, hiện tại công việc trợ lý này cũng chỉ có 4000 đồng, tiêu thoải mái một chút một tháng cũng còn hơn 1000 đồng, hơn nữa còn ăn ở, ai, cảm thán nha, đúng là muốn giết người nha, thật ra thì tiền lương của Tuyết Nhi cũng không coi là thấp bởi vì ở tiền lương ở công ty Thần Phàm đã cao hơn nhiều so với những công ty khác, nhưng mà tiền nhiều hơn cũng cảm thấy không đủ nha.
“Ai, Tuyết Nhi còn đứng đó làm gì vậy, đừng như vậy, nếu không, cậu ở nhà tớ đi, dù sao bình thường cũng chỉ có một mình tớ, nhiều bạn thật tốt nha, cách công ty cũng không xa, như thế nào.”
“Ở nhà cậu.” Tuyết Nhi chần chừ.
“Đúng vậy, chủ ý của tớ quá tốt đi, tại sao tớ lại đần như vậy chứ, hiện tại vừa nghĩ đến nha, được rồi, coi như giúp tớ đi.”
“Nhưng. . . . . .”
“Chớ nhưng là, bình thường giúp tớ quét dọn vệ sinh nha, ừ ừ, không tệ nha.” San San ở một bên tưởng tượng. . . . . .
“Vậy, vậy cũng tốt.”
“Oa, thật tốt quá.” San San ở một bên hưng phấn, tưởng tưởng cùng Tuyết Nhi tan làm cảnh tượng thật tốt đẹp, nhưng tưởng tượng vĩnh viễn chỉ là ảo tưởng, người nào đó đang ở trên máy bay tuyệt đối sẽ không đồng ý. Tuyết Nhi khéo léo từ chối ý tốt của San San chủ động muốn tới giúp cô cầm hành lý, một mình cô lại trở về ngôi nhà nhỏ, mặc dù mới ở cái phòng nhỏ màu trắng này gần một tháng, nhưng cũng có không ít tình cảm, thậm chí so với nhà họ Diệp càng làm cho cô cảm thấy không nỡ, cái xích đu gần cửa đó, Tuyết Nhi lần nữa ngồi lên, còn nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy cái xích đu này liền yêu thích, trong nháy mắt, một tháng sắp hết, anh Phi tìm được hạnh phúc của anh, mà anh Thần đâu rồi, cô không dám nghĩ, anh đối với mình rất tốt, trong lòng rất đau khổ, nhưng cô lại cảm thấy những điều tốt như vậy rất không chân thật, Tuyết Nhi sợ, sợ mình mê luyến loại dịu dàng trí mạng này, sẽ không bỏ được, cho nên cô vẫn muốn giống như con rùa lựa chọn trốn tránh trong chính mai rùa của mình, cô luôn tránh né ánh mắt yêu say đắm của Âu Dương Thần, cô sợ sẽ đắm chìm trong đó.
Trở về phòng, thu thập một chút hành lý đơn giản, đột nhiên phát giác, ban đầu cũng là một mình đi tới nơi này, nhưng không biết, lại có nhiều đồ như vậy, trừ một xấp bản thiết kế thật dầy, còn có những vật nhỏ do anh Thần đưa cho, lại lâm vào một phen trầm tư, hai ngày nữa anh Thần trở về, khi biết mình đi anh sẽ có cảm giác gì, trước thấy anh uống thuốc dạ dày, không biết có ăn cơm đúng giờ hay không, nghĩ đi nghĩ lại, Tuyết Nhi không khỏi lại lo lắng cho Âu Dương Thần.