“Thần, tôi muốn rời đi một thời gian ngắn. Đi Hi Lạp nghỉ ngơi, đã lâu rồi chưa ra ngoài”. Lưu Phàm dựa vào ghế, gương mặt nhàn nhã tự tại, ánh mặt trời có chút chói mắt chiếu lên người anh, áo sơ mi mở ba cúc lộ ra da thịt màu đồng cổ, cơ bụng mê người dưới ánh mặt trời càng thêm gợi cảm.
“Gần đây không phải có một hạng mục lớn sao?”. Âu Dương Thần nghe thấy lời nói của Lưu Phàm, có chút kinh ngạc, Lưu Phàm tuy phóng túng không chịu trói buộc nhưng lúc làm việc vẫn có chừng mực, tuy cậu ta chỉ thích thiết kế, không muốn tiếp xúc quá nhiều tới sự vụ của công ty nhưng lúc làm việc vẫn là nghiêm túc mười phần.
“Đúng vậy, nhưng cậu cứ yên tâm đi, thiết kế lần này tôi giao cho một người, là nhân viên mới, cô ấy rất có tài, nói thật thực lực cô ấy không hề thua kém tôi, hơn nữa phong cách lần này là sở trường của cô ấy, cậu cũng biết không thích hợp với tôi tôi sẽ không nhận, cậu cứ yên tâm đi”. Lưu Phàm có chút tự hào nói, dường như đang khoe khoang châu báu của mình vậy.
“A, người có thể để cho Lưu Phàm cậu bội phục trên phương diện thiết kế, tôi thật có chút tò mò nha”.
“Tài hoa, năng lực đều rất tốt, chẳng qua dung mạo thật đúng là khác nhau một trời một vực với chị dâu”. Lưu Phàm vừa nghĩ tới dụng mạo tuyệt sắc cùng khí chất xuất trần của Tuyết nhi khiến cho người nhìn quen mỹ nứ như anh cũng không thể không bị hấp dẫn, nhưng anh là bạn của Thần, đối với Lưu Phàm mà nói thì huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, cho nên anh hoàn toàn không nghĩ tới đặt tâm tư lên người Tuyết nhi. Mà Lăng Phỉ Tuyết dân nhà quê chính gốc cùng với làn da ố vàng, hiển nhiên không cùng một cấp bậc với mỹ nữ. Lưu Phàm yêu thích là mỹ nữ. Đối với cô gái xấu xí anh sẽ không kì thị nhưng tuyệt đối sẽ không thích.
“Cậu xử lí tốt là được”. Âu Dương Thần nghe Lưu Phàm nhắc tới Tuyết nhi không khỏi lại bắt đầu nhớ cô rồi, có đôi khi Âu Dương Thần sẽ cảm thấy Tuyết nhi bây giờ và trước đây rất khác nhau, trước kia Tuyết nhi là cô gái kiên cường khiến người ta đau lòng, còn Tuyết nhi bây giờ cũng vẫn thanh thuần như vậy nhưng cô không chỉ kiên cường mà còn đáng yêu, sự tự tin cùng cố gắng của cô, nghĩ đến bàn tay đánh mình, vì mình nấu cơm, nghĩ đến bộ dạng cô ở dưới người mình Âu Dương Thần liền muốn nhanh chóng tan tầm, nhanh chóng trở lại nhà nhỏ của họ, mặc dù nó chỉ cách đây một bức tường.
“Thần, buổi tối em phải tăng ca nên sẽ về trễ”. Âu Dương Thần đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về thì nhận được điện thoại của Tuyết nhi, Âu Dương Thần không khỏi cảm thấy thất vọng, liền nghĩ đầu sỏ tạo thành hết thảy là cái tên xin phép nghỉ ngơi kia.
“Ừ, được rồi, vậy em nhớ phải ăn cơm, tối anh sẽ đến đón em”. Âu Dương Thần bất đắc dĩ trở lại bàn làm việc tiếp tục xử lí những văn kiện kia, hình như từ lúc Tuyết nhi trở lại mình đã rất lâu rồi không làm thêm giờ, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ tan tầm về nhà, cùng Tuyết nhi chuẩn bị bữa tối, cuộc sống như vậy đối với Âu Dương Thần chính là hạnh phúc.
Công ty Thần Phàm.
“Ai, rốt cuộc cũng xong”. Tuyết nhi duỗi lưng, Lưu Phàm nói muốn nghỉ phép, hạng mục này liền hoàn toàn giao cho mình, tuy rằng trước đó cũng đã làm qua nhưng lần này không chỉ thiết kế mà còn có những chuyện khác phải xử lí, Tuyết nhi có chút kì quái, sao Lưu Phàm có thể tin tưởng cô tới vậy, dù sao cô cũng chỉ mới tới mấy tháng nay. Mặt khác, cô cũng vì cơ hội lần này của mình mà cao hứng, dù sao những chuyện này đều có thể rèn luyện năng lực của chính mình.
“Không ai có thể thay thế em trong lòng anh…” chuông điện thoại reo lên, là Thần.
Âu Dương Thần đợi trái đợi phải rốt cuộc không nhịn được mà gọi cho Tuyết nhi, sao lại tăng ca trễ như vậy? Công ty này làm gì vậy? Ngược đãi nhân viên sao? Âu Dương Thần có chút tức giận nghĩ, thật sự không nghĩ tới cái công ty ngược đãi nhân viên này là của mình, lại càng quên đi những lần mình tăng ca trước đây đều là tới rạng sáng, aizz, đàn ông lúc yêu chỉ số thông minh sẽ giảm xuống đấy.
“Thần, em sắp xong rồi, anh đến dưới cổng công ty Thần Phàm chờ em”. Tuyết nhi vui vẻ nói.
“Ừ, được”. Thần Phàm, đây, đây không phải là công ty của mình sao? Chẳng lẽ trước giờ Tuyết nhi đều làm ở Thần Phàm? Âu Dương Thần có chút kinh ngạc, Tuyết nhi trước giờ đều ở công ty của mình mà mình lại không biết, đây là chuyện châm chọc cỡ nào nha, đột nhiên nhớ tới lời Lưu Phàm nói lúc chiều, cô gái rất có thực lực nhưng lại xấu xí…Tuyết nhi cải trang, ha ha, Âu Dương Thần lúc này cảm thấy thế giới này thật rất nhỏ, đồng thời hận nghiến răng Lưu Phàm, chắc chắn là do cậu ta nghỉ phép mới khiến Tuyết nhi tăng ca trễ thế này.
Mà vị đẹp trai nào đó đang ngồi trên máy bay tới Hy Lạp đột ngột hắt xì hai cái, một là có người nhắc đến, hai là có người mắng, ba là bị cảm. Nghĩ tới Lưu Phàm anh quân tử phong độ, sẽ có ai mắng anh đây, bởi vậy Lưu Phàm liền tự kỷ lý giải rằng có hai vị mỹ nữ đang nhớ đến mình.
Tuyết nhi cầm tài liệu đi xuống thang máy, chạy chậm tới cửa ra vào, lại ngay lúc này không cẩn thận đụng trúng một người, tài liệu trong tay rơi lả tả trên đất, người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai, anh ta cuống quýt nhặt lại tài liệu đưa cho Tuyết nhi, xin lỗi sau đó nhanh chóng rời đi. Tuyết nhi cảm thấy có chút hiếu kỳ, người này thật kỳ lạ, lại không biết rằng tài liệu của cô lúc nãy đã bị chụp lại toàn bộ.
Âu Dương Thần đi đến cửa liền nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ vội vàng rời đi, sau đó liền thấy Tuyết nhi cầm tài liệu bước ra, trong mắt Âu Dương Thần chỉ có Tuyết nhi, thấy cô không sao liền cũng không để ý người kia.
“Sao lại tăng ca trễ như vậy?”. Âu Dương Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Tuyết nhi, tay cô thật lạnh, chắc là do thời tiết, bàn tay ấm áp của Âu Dương Thần rất dễ dàng bao bọc lấy tay của Tuyết nhi.
“Ông chủ nghỉ phép rồi, cho nên giao lại một hạng mục cho em, đành phải làm thêm giờ thôi”. Tuyết nhi bị Âu Dương Thần nắm tay, còn có thể cảm nhận bàn tay to lớn ấm áp của anh, Tuyết như lúc này thấy rất hạnh phúc, có một đôi bàn tay to lớn có thể cho cô sự ấm áp trong ngày đông giá rét.
“Cậu ta đúng là không biết xấu hổ”. Âu Dương Thần hừ lạnh.
“Hả?”. Tuyết nhi có chút kì quái, sau đó nghĩ tới ngày đó nhìn thấy Lưu Phàm ở Palace, anh ta là bạn tốt của Thần, Thần đương nhiên biết. “À đúng rồi, ông chủ của em là bạn tốt của anh đó”.
“Đúng vậy, Tuyết nhi, trước đây không biết hoá ra em làm ở nơi này, cậu ta một mình chạy đi nghỉ phép hại em phải tăng ca”.
“Thần, anh đừng nói thế, đây là ông chủ tín nhiệm em, có thể phụ trách hạng mục này em rất vui”.
“Em vui là được, đói không, anh dẫn em đi ăn khuya”. Âu Dương Thần thuần thục cài dây an toàn giúp cô, sau đó khởi động chiếc Lamborghini biến mất trên đường lớn.
Chương 50: Bản thiết kế bị tiết lộ
Công ty Thần Phàm.
“Tuyết Nhi, đi ăn cơm đi, cậu xem cậu kìa, kể từ khi đi theo Tổng giám đốc, ngày ngàyphải làm thêm giờ sao? Lúc này mới có mấy ngày, cậu đã gầy đi trông thấy, cẩn thận bạn trai cậu ghét bỏ cậu không thích ôm quê củi. ” San San nhanh chóng lấy được tài liệu trong tayTuyết Nhi, gương mặt nổi giận đùng đùng, sớm biết là khổ như vậy thì lúc đầu không nên vui mừng thay Tuyết Nhi, hay là mình tốt như vậy, những ngày sau này sẽ thư thản thoải mái, hiện tại San San càng thêm hiểu bản lãnh càng lớn, thì chuyện càng nhiều, cô còn là loại yên lặng vô danh cuộc sống gia đình vẫn tạm ổn thoải mái.
“Được rồi, San San bệ hạ, nô tỳ sai lầm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, không đi làm nữa” Tuyết Nhi dùng vẻ mặt lấy lòng hướng về phía San San nói.
“Lúc này mới biết sai sao, trẫm từ bi nên bỏ qua cho ngươi, nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trẫm suy nghĩ một chút, liền phạt ngươi buổi tối theo ta đi xem phi, gần đây mới ra một bộ phim bom tấn Hollywood”
“A, xem phim á.” Tuyết Nhi vẻ mặt khổ sở, San San xem phim cùng mình không khác gì trống đánh xuôi nha, còn nhớ rõ lần trước khi cùng cô đi xem phim, cô thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.
“Ừ, , , , , , , lời của trẫm cũng không nghe sao, “San San cố làm ra vẻ tức giận.
“Dạ, tạ ơn bệ hạ, nô tỳ tuân lệnh.” Tuyết Nhi kéo San San đi ra ngoài cửa. Không biết sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Tiểu Huệ, tại sao cô không đi ăn cơm, tìm Tuyết Nhi à, cô ấy mới vừa cùng San San đi ra ngoài.”
“Không có á…, chỉ là hai ngày trước tạp chí bị Tiểu Dương mượn đi, nên đến tìm, tôi lập tức đi ăn. Cô đi trước đi.” Tiểu Huệ cố làm vẻ bình tĩnh nói, nhất định không thể bại lộ bí mật, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo .
“Ừ, vậy cũng tốt, vậy cô tự tìm đi, tôi phải đi ăn rồi. Bái bai.” Gia Di cầm túi xách ra cửa.
“Ừ, được, mình muốn đi ra ngoài.” “Tuyết Nhi bảo bối ngày mai sẽ là hạn kết thúc bản thảo, chuẩn bị thế nào rồi.”
“Ừ, đều tốt, không thành vấn đề, yên tâm đi.”
“Mình còn không yên lòng về cậu sao? Mình muốn đi chơi một chút rồi, hai ngày nay không có Tổng giám đốc ở đây thật tốt mình và ông xã cùng giết hai bàn.” San San có chút hưng phấn nói.
“Cái gì, ông xã?” Tuyết Nhi buồn bực.
“Trò chơi á…, đứa ngốc.” San San xoay người đi tới chỗ ngồi của mình.
“Trời ạ. Đã xảy ra chuyện, mọi người mau đến xem này.” Gia Di bình thường có xem các trang giới thiệu các mẫu thiết kế, hôm nay vừa mở websites ra liền nhìn bản thiết kế lần này đã công bố tại trên web, hơn nữa còn là thiết kế của một người ở công ty khác, chủ quảng cáo tuyên truyền thiết kế lần này thu hút sự chú ý cùa bên Paris, công ty còn thần bí tuyên bố nên nhà thiết kế phải giữ bí mật, ngày mai sẽ là hạn đóng bản thảo, trong lúc nhất thời tất cả tác phẩm cũng bị đăng, vậy ngày mai thế nào đóng bản thảo, việc này còn liên quan đến vi phạm quy ước phải mất một khoản tiền lớn, mấu chốt nhất vẫn là vấn đề uy tín của Thần Phàm , Thần Phàm mặc dù mới thành lập mấy năm ngắn ngủn như vậy, nhưng trong ngành ai cũng biết Thần Phàm rất chú trọng uy tín, hơn nữa thiết kế của Thần Phàm chất lượng tuyệt đối là số một , hôm nay xuất hiện chuyện như vậy sẽ khiến cho Thần Phàm chịu tổn thất thật lớn.
“Tại sao có thể như vậy? Trời ạ. Tuyết Nhi đây không phải là thiết kế của cậu sao?” San San kêu lên, bản thiết kế làm sao bị lấy mất, vậy bây giờ phải làm sao nhỉ?
Tuyết Nhi vừa nhìn báo cáo trước mặt cũng là một phen kinh ngạc, tác phẩm của mình tại sao đều ở đây, Tuyết Nhi cẩn thận nghĩ lại mấy ngày này, nhưng không nghĩ đến khi nào để cho người khác lấy đi bản thảo của mình, đêm hôm đó, , , , , , , đụng vào người kia, nhưng không thể nào, đêm hôm đó mình vốn không có cầm tài liệu kia ở trên tay, như thế nào có thể đây? Tuyết Nhi thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải, Tổng giám đốc lần đầu tiên hoàn toàn giao hạng mục cho mình, liền xuất hiện chuyện như vậy, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp bổ túc, nhưng ngày mai sẽ phải đóng bản thảo rồi.
“Ồ, thật khó hiểu nha, lần này nhiều thiết kế như vậy chỉ có thiết kế của Tuyết Nhi bị trộm rồi.” Lúc mọi người đang lo lắng, tiểu Huệ như vô ý nói ra một câu, lập tức giống như một điếu thuốc châm ngòi cho đám người nổ tung, ánh mắt của mọi người xem nhìn Tuyết Nhi cũng từ từ thay đổi, chẳng lẽ chính là Tuyết Nhi cố ý mang bản thiết kế đi cho công ty khác, bởi vì có thể đưa tới chú ý của bên Paris có tiền đồ tốt hơn.
“Tuyết Nhi, là cô sao?” Phó Tổng Giám đốc Huyên Huyên hỏi. Đối với Tuyết Nhi lúc ban đầu cô cũng có chút đồng tình, dù sao đây là giới thời trang, dung mạo và cách ăn mặc của Tuyết Nhi ở Thần Phàm cũng sẽ bị bài xích, Huyên Huyên mặc dù đồng tình nhưng làm Phó Tổng Giám đốc cũng không có biện pháp, ở đây có rất nhiều việc cô đều phải phải dựa vào chính mình, người khác trợ giúp chỉ là nhất thời, quả nhiên Tuyết Nhi sau đó rất cố gắng cùng biểu hiện tốt làm cô rất là hài lòng, cho nên Lưu Phàm giao hạng mục này cho Tuyết Nhi phụ trách, cô cũng không phản đối, bởi vì cảm thấy cần bồi dưỡng người có năng lực, mà bây giờ hành động của Tuyết Nhi không thể không hoài nghi, thật ra thì Huyên Huyên cũng có chút tin tưởng Tuyết Nhi, nhưng tất cả mọi người ở nơi này, mà Tuyết Nhi quả thật có động cơ này.
Âu hỏi của Huyện Huyên giống như nói ra suy nghic của tất cả mọi người trong phòng thiết kế, nếu như mới vừa rồi mọi người chỉ phỏng đoán ở trong lòng, vậy thì hiện tại tất cả mọi người đã mang đề tài lên trên mặt bàn mà nói rồi.