• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Đồng ý hay không?

Khi tiết thể dục sắp kết thúc, đội thi công chuẩn bị cho cuộc họp báo của Zs- William bắt đầu làm việc. Ở giữa sân bóng rổ, đã có mô hình đài biểu diễn.

Sân bóng rổ bị cấm vào, tòa nhà cao lớn có nóc pha lê, chỉ có hai cửa lớn được mở rộng, không có tiếng vang thoát ra ngoài, trong lỗ tai đều là âm thanh thi công.

Hứa Anh lười nhác đứng trước đội ngũ tập hợp, lỗ tai không thể nghe nổi tin tức về đại hội mùa xuân do giáo viên thể dục nói. Các bạn lớp bảy nghị luận, âm thanh ồn ào, Hứa Anh từ trước nay không quan tâm học tập cùng việc vặt của lớp, trong miệng nhai kẹo cao su, tay đút trong túi áo đồng phục, đứng bên cạnh không quan tâm liếc mắt nhìn Cố Tinh Trầm xếp đằng sau.

Giữa lộn xộn mồm năm miệng mười, Cố Tinh Trầm đứng sừng sững bất động, hơi rũ mắt, một chút biểu tình cũng không có.

Thâm trầm.

Trong lòng Hứa Anh không yên, nhìn một hồi lâu cũng không nhận được một ánh mắt hồi đáp, có chút bực bội.

Trong đầu lại nghĩ lại ánh mắt Cố Tinh Trầm nhìn cô cùng câu nói kia …

Bên cạnh, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn còn đang vì chuyện uống nước khoáng mà cãi nhau, không thoải mái, Trần Tinh Phàm trừng mắt liếc Giang Hoàn một cái để ngừng chiến, quay đầu thấy Hứa Anh đang nhai kẹo cao su nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm, biểu tình nghiền ngẫm không vui, cô liền thò qua.

“ Sao, tán tỉnh học bá không thuận lợi, sắc mặt xấu như thế.”

Hứa Anh liếc mắt một cái, lại đem cảnh tượng trong phòng thay quần áo nói đại khái một chút.

Lúc ấy khi cô đuổi theo Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm chỉ thanh lãnh nhìn cô một cái nói: “ Hứa Anh, cậu vui vẻ sao?”

Ngữ điệu nhạt nhẽo như nước sôi để nguội, không đoán ra được một hai ba.

“ Vui vẻ? Loại tình huống này lại hỏi có vui vẻ hay không?”

Trần Tinh Phàm không thể tưởng tượng sờ cằm: “ Học bá thật khác biệt, khi chất vấn người khác còn bắt người ta phải nghiền ngẫm sâu xa. Vui vẻ, nói vui, hay không vui đều không được, so với mẹ chồng đối với con dâu còn khó khăn hơn!” “ Cho nên, cuối cùng cậu trả lời thế nào?”

“ Tớ không trả lời.” Hứa Anh tà tà cười: “ Thấy sao, độ nhạy bén vẫn rất mạnh mẽ phải không.”

Trần Tinh Phàm cười lạnh: “ Tớ nói này tiểu Anh, cậu cần gì phải chấp nhất với học bá? Cùng loại Cố Tinh Trầm đầy mình mực nước mặt lạnh thư sinh yêu đương, chả mệt chết?”

“ Loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển giống Giang Hoàn, chơi có gì vui?”

Hứa Anh ngó thiếu niên đạm bạc: “ Cậu không hiểu, nam nhân thâm trầm mới đủ cay.”

Trần Tinh Phàm khịt mũi coi thường, Hứa Anh nhai kẹo cao su nhìn thẳng Cố Tinh Trầm chậm rãi cười.

Ngườ thâm trầm vĩnh viễn không thể đoán ra tâm tư, nhìn không ra con át chủ bài.

Cố Tinh Trầm.

Khi cậu cười giống như một dòng suối sạch mát, khi không cười giống như mặt biển trầm mê.

– —

Giáo viên thể dục nói xong về việc chuẩn bị đại hội thể thao liền để cho ủy viên thể dục sắp xếp hai bạn học dọn dẹp thiết bị về phòng thể chất.

Chỉ còn vài phút là tan học, ai cũng không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi đi ôm công việc vừa bẩn vừa mệt này. Uỷ viên thể dục cũng không muốn đắc tội với ai, đang suy xét nên chọn ai đi cùng mình.

Lúc này, một đôi tay trắng như sương tuyết vươn lên giữa đỉnh đầu một đám người, vang lên âm thanh lười biếng của nữ sinh — “ Thầy giáo, em cùng Cố Tinh Trầm có thể.”

Từ Thiếu Khanh đẩy đẩy mắt kính, cùng các bạn học giống như đang nhìn quỷ nhìn Hứa Anh — Học cấp ba hai năm! Đây là lần đầu Hứa Anh tích cực hưởng ứng kêu gọi của giáo viên thể dục. Ai cũng đều biết Hứa Anh không thích vận động, vì cô rất gầy.

Việc này đến cả giáo viên thể dục cũng ngạc nhiên một phen.

Đối với việc này, tất cả các bạn học đều nhất trí: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*

[

* Đại loại có ý giống câu: Bỗng dưng niềm nở bất thường, không quân ăn cắp cũng phường lưu manh.

]

Tiết tiếng anh hoa hậu giảng đường đá ghế dựa của Cố Tinh Trầm, đến tiết thể dục lại bắt đầu.

Cô muốn làm gì?

Các bạn học lại tốp năm tốp ba ra sân vận động, một bên lấy ánh mắt đồng tình nhìn Cố Tinh Trầm đang lưu loát thu thập đệm, bóng rổ cùng dây nhảy.

Thiếu nữ giống như đại tiểu thư khoanh tay, giương cằm đứng nhìn, Cố Tinh Trầm một mình ngồi xổm trên mặt đất gập bụng thu thập đồ đạc.

“ Qúa đáng thương, Hứa hoa hậu giảng đường hóa ra là cố ý muốn chỉnh Cố Tinh Trầm. Nếu như để Cố Tinh Trầm cùng người khác làm tốt xấu gì cũng có người giúp đỡ, cậu xem Hứa hoa hậu giảng đường giống như nhà thầu cầm roi da …”

“ Đúng vậy, hiện tại theo đuổi soái ca đang thịnh hành kiểu bạo lực này sao?”

“ Qúa đáng thương, Cố Tinh Trầm ơi…”

Tai Hứa Anh nghe được mắt trợn trắng, vừa lúc Cố Tinh Trầm đang nhặt cái đệm trước mặt của Hứa Anh, bỗng dưng đôi chân nhỏ của thiếu nữ không nhanh không chậm giẫm lên cái đệm.

Hứa Anh hơi cong môi, nhưng Cố Tinh Trầm không phản ứng, đối với hành đông này của cô chỉ yên lặng rũ đầu thu thập cái khác.

Hứa Anh cũng không giận, nhấc miệng có ý cười, Cố Tinh Trầm không để ý đến cô, cô cũng chẳng nói lời nào nhìn chằm chằm cậu làm việc, nhìn mái tóc đen nhánh của cậu chậm rãi ẩm ướt, từ huyệt thái dương chảy ra một tầng mịn mồ hôi, thoạt nhìn lại có loại — hương vị gợi cảm.

Sau khi đem những cái đệm cuối cùng dọn về phòng thiết bị, Cố Tinh Trầm mệt đến có chút thở không nổi, tay áo sơ mi trắng cũng hơi bẩn.

Hứa Anh trên người sạch sẽ, ôm cánh tay khom lưng, tiến đến bên sườn tai Cố Tinh Trầm, cánh môi như có như không chạm vào da thịt cậu —

“ Tinh Trầm, thể lực cậu, vẫn tốt như thế.”

– — Từ sân vận động đi ra, chuông tan học đã vang lên.

Hứa Anh bước nhanh đuổi kịp Cố Tinh Trầm.

“ Này, cậu chậm một chút, tớ không theo kịp.”

Cố Tinh Trầm đi nhanh một đường.

Hứa Anh cũng không biết cậu phát điên cái gì, vừa nãy chỉ là đùa giỡn một chút mà cậu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái liền đi luôn.

Không cho một chút mặt mũi, cô cứ tưởng rằng ít nhất được một cái hôn.

“ Cố Tinh Trầm cậu đứng lại, cậu không thích nghe thì thôi, đừng nóng giận được không?”

“ Tớ sẽ không làm gì hết!”

“ Này.”

Một người đi một người đuổi hướng tới khu dạy học.

Trong phòng học, giáo viên hóa học đã bắt đầu giảng bài, trên bảng đen viết viết vẽ vẽ đề, đang giảng say sưa liền có một tiếng lãnh đạm: “ Báo cáo.”

Giáo viên hóa học tính tình không tốt lắm, không thích nhất là người đến trễ, nhưng nhìn thấy học sinh tới là Cố Tinh Trầm, hạng nhất của khối, điểm lý 297, đại học bá được điểm tối đa hóa học, trong tâm tự nói rằng học sinh tốt như vậy tuyệt đối không phải cố ý, đang muốn để cho Cố Tinh Trầm về vị trí, cửa liền bị một cái chân đá văng.

Hứa Anh xuất hiện ở cạnh cửa ôm cánh tay, bộ dạng cho thấy tâm tình cô đang không tốt lắm. Đầu giáo viên hóa học lập tức nổ tung: “ Hứa Anh em đá cửa cái gì! Đi học không đi trễ thì là về sớm, em có điểm nào giống bộ dạng của học sinh không.”

Hứa Anh ôm cánh tay lười nhác dựa vào khung cửa, đang rất không vui, khóe môi lại có ý cười, loại tương phản cảm xúc trên gương mặt kiều mĩ xinh đẹp tạo ra hiệu ứng thị giác rất kì diệu, làm người ta liếc mắt một cái có thể nhớ kỹ, thậm chí còn bị mê hoặc.

“ Thật ngại quá thầy giáo, vừa nãy bạn học Cố Tinh Trầm bắt nạt em, tâm tình có chút không tốt nên lực chân hơi mạnh. Thầy đừng sợ, nhé?”

Bạn học trong lớp đều thấp giọng cười, hai mặt nhìn nhau: Cố Tinh Trầm bắt nạt cô? Phải là ngược lại đi. Nhìn xem đến giáo viên cũng dám đùa giỡn, ai dám bắt nạt cô?

Kết quả đương nhiên giáo viên hóa học tức giận đến không nổi, bắt Hứa Anh đi đứng phạt ngoài hành lang.

Cô vi phạm nôi quy đã quá quen, làm sao có chuyện nghe lời, ôm cánh tay dẫm lên đôi giày vải bạt lỏng lẻo từ cửa sau đi ra.

Công khai làm trò trước mặt giáo viên, phá hoại tiết học, làm giáo viên hóa học tức giận đến mặt trắng bệch, ném ra một câu từ lần sau cấm Hứa Anh tiếp tục học tiết của mình.

Bất quá cũng chẳng có tác dụng gì cả — Đe dọa cũng không phải lần đầu tiên. Dù sao mỗi lần cũng chả giải quyết được vấn đề gì.

“ Ai lại chọc đại tiểu thư của chúng ta?” Giang Hoàn một bên thu đồ đạc, một bên hỏi.

“ Sao mà biết được.” Trần Tinh Phàm thấp giọng nói: “ Đại khái là con gái khi đang yêu thường hay tức giận, tâm tình không được ổn định?”

“ Thật không hổ là anh em chơi cùng chúng ta, tiểu nha đầu cương lên còn cứng hơn cả hai ta.”

Giang Hoàn đem cặp sách của Hứa Anh từ trong ngăn bàn ném sang chỗ Trần Tinh Phàm: “ Cặp sách của cậu ấy, Trần Tinh Phàm.”

Trần Tinh Phàm cầm cặp sách Hứa Anh, cùng Giang Hoàn, Tống Tiểu Chi một đường lặng lẽ từ cửa sau đi ra tìm Hứa Anh.

Biệt đôi xấu xa còn một thành viên khác là Kim Vũ, mấy ngày nay đang vội vàng biên khúc cho dàn nhạc, không có thời gian đi học. Cho nên chỗ ngồi phía sau trống không.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Cố Tinh Trầm rũ con ngươi hết sức chuyên chú đọc sách, chỉ là ánh mắt dừng lại ở chỗ trống trên trang sách, một chữ cũng không có.

Bút mực trung tính ở giữa trang giấy trắng vạch ra một đường đen.

– — Hứa Anh vẫn là Hứa Anh.

– — Là chúng tinh phủng nguyệt*, bên người, vĩnh viễn không thiếu người vây quanh.

[

* Được trăng sao vây quanh, nâng niu, là cái rốn của vũ trụ.

]

– — Thiếu nữ sau hôm trốn học ở lớp hóa, buổi sáng hôm sau chỉ tới học xong tiết tiếng tiếng anh liền đi, một giây cũng không muốn lãng phí ở phòng học.

Cố Tinh Trầm vẫn như mọi hôm đi học đều, nên làm gì thì làm gì, hôm nay đến phiên cậu trực nhật, sau khi tan học cùng một nam sinh ở phòng học dọn dẹp.

Nam sinh kia là học sinh ngoại trú nhà xa, mỗi lần làm cùng Cố Tinh Trầm cậu ta đều đi trước, để Cố Tinh Trầm tự mình giải quyết hậu quả.

Ngày xuân, hoàng hôn cũng đa tình.

Ánh sáng mặt trời thanh lãnh đạm bạc, phủ lên phòng học một lớp sáng như pha lê, chiếu lên bảng đen cùng tủ sách.

Không gian an tĩnh, chỉ có thiếu niên một người.

Cố Tinh Trầm làm việc vô cùng cẩn thận lưu loát, không giống như nhiều nam sinh được nuông chiều từ bé lôi thôi lếch thếch, cậu khom lưng đem rác đổ vào thùng.

Ngồi xổm xuống, Cố Tinh Trầm định lấy ra túi rác, sọt rác bên cạnh liền bị một chân đá.

– — Đôi chân con gái, một đôi giày vải bạt màu đen, gót bị giẫm xuống, dây giày hai màu giao nhau thật sự thời thượng, lại có một chút khí chất cổ phong tao nhã.

Tay Cố Tinh Trầm dừng một chút không ngẩng đầu.

Thiếu nữ càng quá phận, đôi chân nhẹ nhàng đẩy, đem số rác cậu vất vả quét được đổ đầy ra đất.

“ A.”

Cô cười khẽ.

Tiếng nói dễ nghe ở trong phòng học trống vắng có chút tiếng vang.

Cố Tinh Trầm rũ con ngươi trầm mặc một giây, không ngẩng đầu cậu cũng biết là ai, cho nên yên lặng duỗi tay nhặt lại rác, cậu vừa chạm đến tờ giấy, tờ giấy liền bị giẫm lên.

Cô chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.

“ Tránh ra!” Cố Tinh Trầm lạnh lùng nói.

“ Không.”

“ Đừng để tớ nói lần hai.”

“ Tớ càng không!”

Kết quả vẫn là Cố Tinh Trầm nhượng bộ, cậu từ bỏ tờ giấy kia, nhặt tờ giấy khác, chỉ là cậu vừa chạm vào cái nào, Hứa Anh liền giẫm cái đấy.

Cậu rất kiên nhẫn, nhưng khi Hứa Anh muốn lăn lộn người khác, so với cậu còn kiên nhẫn hơn.

Hứa Anh giương giương cằm:

“ À, tớ thích bắt nạt cậu như thế đấy? Cố Tinh Trầm.”

“ Cậu chắc chắn phải vĩnh viễn đừng nói chuyện, vĩnh viễn đừng để ý tới tớ, tớ nói cho cậu biết, tớ không chỉ có bạn trai cũ chiều hôm nay, bạn trai cũ của tớ còn rất nhiều! Toàn bộ trường học đều là bạn trai cũ.”

“ Cậu không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, hơn nữa cậu cũng là một trong số đó.”

“ Anh em các cậu cũng đều cùng một cảnh ngộ!”

Rốt cuộc Cố Tinh Trầm nâng mặt.

Cậu ngồi xổm, rõ ràng là góc độ ngước nhìn, lại có một loại khí chất từ trong xương cốt thà gãy chứ không chịu cong, giống như sắt thép băng cứng, thanh lãnh.

Ánh mắt cậu có ánh sáng lạnh làm trong lòng Hứa Anh hơi run run. Tính tình Cố Tinh Trầm tốt, thường sẽ không tức giận. nhưng cậu vừa giận, bản năng Hứa Anh liền có chút sợ, nhưng điểm sợ hãi này chỉ là lướt qua trong giây lát.

Hứa Anh cười lạnh, lại có ý vị bỡn cợt: “ Cố Tinh Trầm, cậu thông minh như vậy, không biết tớ là loại con gái như nào sao?”

“ Biết tớ hư, đừng có đối với tớ yêu cầu quá cao!”

Hờ hững nhìn nhau một lát, Cố Tinh Trầm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đứng lên. Hứa Anh có chút tức chết, cô bla bla tự cho là đẳng cấp cao mà bắt nạt người khác, kết quả đối phương chẳng thèm quan tâm, đến cơ hội quyết chiến cũng không cho!

“ Này! Tớ đang nói chuyện cùng cậu đấy, cậu câm sao Cố Tinh Trầm, cậu… Này!”

Lời còn chưa dứt Hứa Anh liền thấy trời đất quay cuồng, cằm bị nắm thật mạnh, hung hăng đẩy trên tường.

Động tác Cố Tinh Trầm gần như thô bạo, Hứa Anh bị ăn đau rầm rì rên, cô hoảng loạng ngước nhìn, một tay Cố Tinh Trầm bóp eo cô, một tay nhéo cằm.

Sự rụt rè bị xé nát, đôi mắt thanh lãnh cậu nhìn chằm chằm cô, đáy mắt có lửa giận, đè ép hô hấp đến không thở nổi.

Rõ ràng cậu đang bắt nạt cô, nhưng Hứa Anh ngược lại cảm thấy hưng phấn, giẫm lên bàn chân thiếu niên, một chút, đôi tay bám vào cổ cậu, nhẹ giọng —

“ Tinh Trầm, hôn tớ.”

Chương 20: Tự do

Lưng Hứa Anh dựa vào tường, phổi siết chặt hô hấp, tròng mắt đen lúng liếng nhìn thiếu niên.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm nhìn xuống thâm trầm không thấy đáy, gương mặt thanh lãnh văn nhã thập phần căng thẳng.

Hứa Anh cảm thấy cậu đang tức giận.

Mỗi khi Cố Tinh Trầm tức giận đều có khí chất vô cùng nghiêm túc.

Nghe nói nam nhân khi nghiêm túc, chính là mê người nhất.

Tim Hứa Anh, vẫn luôn đập bình bịch, cảm thụ được tim đập quá nhanh, so với hôm ở hẻm nhỏ còn rõ ràng hơn.

Da mặt cô dày, mời gọi cậu hôn, sau đó nhắm mắt lại, đưa lên đôi môi tinh xảo đỏ thắm.

Chờ mãi tới khi môi cô còn lạnh hơn cả mặt Cố Tinh Trầm vẫn chưa thấy môi Cố Tinh Trầm ấn xuống.

Hứa Anh hồ nghi trợn trừng mắt, Cố Tinh Trầm đầy mặt bỡn cợt, đôi mắt nhìn xuống nửa đóng nửa mở, mông lung bóng ma.

” Ai nói tớ muốn hôn cậu?”

Hứa Anh ngây người một chút, thẹn quá hóa giận: ” Vậy cậu kích động vậy làm gì? Có bệnh à!”

Cố Tinh Trầm hạ thấp tiếng nói, ghé bên sườn tai Hứa Anh lạnh băng hung ác:

” Tớ là muốn nói với cậu, lại tiếp tục bắt nạt tớ, cậu xong rồi! Hứa Anh.”

– —

Kết quả hai vé Kim Vũ đưa cho Hứa Anh lãng phí.

Kế hoạch hẹn Cố Tinh Trầm của Hứa Anh đã thất bại.

Kế hoạch ngu ngốc của cô là, ở phòng học hơi đùa giỡn cậu, sau khi cậu tức giận liền lấy ra hai tờ phiếu rủ đi xem, sau đó hơi lãng mạng một chút, chờ tâm tình của Cố Tinh Trầm trở nên vui sướng, thả lòng cảnh giác, nhân cơ hội đó để cho cậu đồng ý quay lại.

Kết quả vừa mở màn đã bại trận, hôn còn chưa hôn được, còn làm Cố Tinh Trầm cảnh cáo cô.

” Xong rồi?”

Hứa Anh ha hả!

Cậu muốn để cô ” xong” như thế nào?

Khá tò mò.

Ban đêm, bố mẹ Hứa lại ra khỏi nhà đánh bài.

– — Cũng không có cách nào, nhà giàu mới nổi lập nghiệp, văn hóa học thức có hạn, chỉ sợ không kịp nếm dương xuân bạch tuyết trên cõi đời, chỉ thích những cái trò tục khí. Cá cược, đánh bài, mua bán quặng.

Hứa Anh vui mừng vì không ai quản lý, ăn bữa tối do bảo mẫu làm, rửa mặt thay váy ngủ, ngồi bên cạnh tủ sách trong phòng.

Tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên vai thỉnh thoảng rung rinh theo động tác. Ánh đèn làm lộ ra da thịt trắng hồng của cô, Hứa Anh nâng má, lật xem notebook của Cố Tinh Trầm.

Chữ viết thiếu niên thanh tú cứng cáp, rất có phong độ.

Hứa Anh xem một lúc lâu, than thở, cầm lấy di động mở khóa, đập vào mi mắt chính là một đống tin Wechat từ hội bạn cẩu của cô.

Đều là những tin tức vô dinh dưỡng chó má, hôm nay đánh bài, ngày mai trốn học, cuối ngày lại đi đâu chơi, làm như thế nào để phá phách.

Hứa Anh xem qua một lượt cảm thấy chẳng có gì bổ ích, lại tìm đến số di động của Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm lại không dùng Wechat, cho dù nhiều người thích cậu, nhưng cậu giống như đối với bất kỳ ai cũng duy trì khoảng cách.

Cậu chỉ luôn có một mình.

Không phải bị người xa lánh mà từ trong xương cốt của cậu luôn có một loại khí chất thanh lãnh an tĩnh.

” Cố Tinh Trầm hiện tại, đang làm gì nhỉ…”

Hứa Anh nhìn số điện thoại của Cố Tinh Trầm nỉ non, muốn gọi điện thoại qua lại sợ Cố Tinh Trầm không để ý tới, lần nữa vấp vào do dự. Thật ra cô không sợ Cố Tinh Trầm tức giận, chỉ là cậu vừa giận cô cũng tức giận theo, tức giận lại phải phát giận, mỗi lần phát giận đều không thu được tính tình.

Cho nên, Hứa Anh vẫn chọn gửi tin nhắn.

– —

Phố cũ ban đêm rất yên tĩnh.

Thành phố lớn chuyển biến từng ngày, giống như duy chỉ quên đi nơi này.

Nhà ở kiểu dáng cũ kỹ như từ vài thập niên trước, đèn đường đen tối, không khí an bình, ưu điểm lớn nhất là không khí ở nơi đây so với đường phố thành thị thanh mát hơn nhiều.

Cửa sổ vuông vức mở ra, gió đêm từ từ tiến vào.

Cố Tinh Trầm vừa mới tắm rửa, tóc ngắn ướt át, giống như điêu khắc, hình dạng rõ ràng, làm nổi lên gương mặt thiếu niên mười phần thanh tú anh khí.

Ở bên cạnh bàn học ngồi xuống, ấn đèn bàn, Cố Tinh Trầm lấy ra một quyển sách bài tập hóa học từ trong một chồng sách thật dày.

Con mèo gầy yếu nhân cơ hội nhảy lên ghế dựa, làm nũng tựa vào lưng thẳng tắp của thiếu niên, lộc cộc lộc cộc dí sát đầu.

Bị cọ ngứa, môi Cố Tinh Trầm hơi cong.

Khi cậu cười, luôn có một loại cực hạn lãnh cảm cùng với ôn nhu.

Thiếu niên xoay người đem con mèo bắt lấy, đặt trên bàn sách vuốt ve một hồi lâu.

Con mèo híp mắt, rất dính người.

” Tiểu Anh, đừng nghịch. Tiếp tục nghịch sẽ không cho ăn cá.”

Cố Tinh Trầm nói không nhiều, nhưng tiếng nói lãnh đạm ôn hòa.

Con mèo xù xù đầu cọ vào mu bàn tay cùng ngón tay dài cân xứng của Cố Tinh Trầm, yết hầu lộc cộc lộc cộc. Sau đó không bao lâu lại nhảy vào khe hở ở ghế dựa sau lưng của Cố Tinh Trầm, ngủ ở giữa.

Cố Tinh Trầm rảnh rỗi rút ra một tờ giấy viết bản thảo trắng tinh, ngòi bút điểm trên tờ giấy, không nhanh không chậm, viết một công thức hóa học xti- ren.

Lúc này, bên cạnh bàn bỗng dưng vang lên.

Màn hình sáng lên.

Cố Tinh Trầm tùy tay lấy lại, là một cái tên quen thuộc, cũng là giọng điệu quen thuộc.

< Này!>

Chỉ một chữ.

Cố Tinh Trầm bất giác cười một chút, còn chưa nghĩ xong di động đã tới một tin nhắn nữa.

<Cậu dám buông di động xuống thì xong đời!>

“…” Cố Tinh Trầm khẽ cười, rốt cuộc cũng không buông di động xuống, nhìn chằm chằm màn hình xem Hứa Anh rốt cuộc muốn làm gì.

<Hôm nay cậu ở phòng học!>

Con mèo bị âm thanh chấn động của di động hấp dẫn, nhảy lên bàn lấy móng vuốt cào cào di động. Cố Tinh Trầm đẩy ra con mèo hoa mai: ” Đừng nghịch, tiểu Anh.”

Vừa mới đối phó xong một tiểu Anh trên bàn, lại một tiểu Anh trong di động tới.

<Cậu làm như vậy với tớ!>

< Không sợ tớ sẽ không thích cậu nữa sao!!>

Sau đó khoảng cách các tin nhắn ngày càng nhỏ, Cố Tinh Trầm dứt khoát đặt luôn sang một bên, pin của di động không còn nhiều, cậu cẩn thận cắm sạc.

Trong chốc lát Hứa Anh nhắn tin quá mệt, lại gọi điện thoại nhưng cậu không nghe, tiếng chuông thông báo dồn dập giống như sắp bùng nổ đại chiến thế giới.

Con mèo ham chơi, đến một cái tin nhắn, màn hình hơi sáng, nó liền duỗi móng vuốt, định đem tin nhắn của Hứa Anh trên màn hình kéo ra.

Cố Tinh Trầm cười một chút, vỗ vỗ đầu: ” Bé nhỏ, tiểu Anh này so với tiểu Anh con còn lợi hại hơn, để cô ấy biết con nghịch đồ của cô ấy, sẽ đánh con đấy.”

Con mèo cắn cắn ngón tay thiếu niên, liếm.

” Tiểu Anh kia hung ác lên, đến bố còn sợ đấy.” Cố Tinh Trầm nói.

Màn hình lại lóe lên.

<Tớ đối với cậu quá tốt rồi, cậu đắc ý vênh váo quá Cố Tinh Trầm!>

<Tớ nói cho cậu biết, hiện tại người theo đuổi cậu chính là Hứa Anh!!!!!!!>

< Hứa Anh!!!!!!!>

Phòng ngủ yên tĩnh, Hứa Anh nằm trên giường, hai chân chống ngược dựa tường, cổ chân giao nhau, một bên chờ Cố Tinh Trầm trả lời, một bên vừa lòng với miệng lưỡi cứng cỏi của mình.

Di động lại vang, Hứa Anh nhanh tay cầm di động lên —

< Dấu chấm than dùng sai rồi, bạn học.>

Nụ cười cứng đờ, Hứa Anh giống như lò xo ngồi thẳng dậy, cào mạnh tóc một cái.

” Cố, Tinh, Trầm!”

Di động bị ném ở trên giường, bắn ra rơi trên sàn nhà.

– —

Cố Tinh Trầm làm xong bài tập các môn, con mèo đã ghé trên ghế ngủ say, ấm áp một cục, không thể bỏ xuống.

Cố Tinh Trầm đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, di động an tĩnh cả đêm lại đến hai tin nhắn.

< Cậu đừng bao giờ mong được hôn tớ nữa!!!>

< Tớ nói thật!!!!!!!!>

Cố Tinh Trầm nhịn không được cười rộ lên.

Tác phong này thật đúng là Hứa Anh.

Giao diện tắt, Cố Tinh Trầm lục cuộc gọi nhỡ, ngón tay dừng một chút, mi nhăn thật sâu — số điện thoại gọi qua kia, là nam sinh lớp mười ba đó.

Tắt màn hình di động, Cố Tinh Trầm nhắm mắt ngủ.

Nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại ngày hai năm trước ấy.

Ngày đó, Hứa Anh cùng cậu chia tay.

Hai năm trước Hứa Anh so với hiện tại non nớt hơn, nhưng kiêu ngạo, mĩ lệ, giương giương tự đắc trên mặt không giảm một phần.

Cô cầm một chiếc ô, đi từ trong mưa tới ôm cổ cậu hôn.

Cô hôn nhiệt tình mà chủ động.

Ngọt, giống mật.

Ngọt từ đầu lưỡi tiến vào trong lồng ngực.

Răng môi tách ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô nhìn cậu trong chốc lát, nói: ” Tinh Trầm, chúng ta chia tay đi.”

Đột nhiên, không có sự chuẩn bị.

Cậu cũng không biết có phải chính mình là món đồ chơi bị nghịch quá nhiều nên nhàm chán, hay là do quá giám sát, theo dõi làm cô phiền, tóm lại, cô chặt đứt liên hệ giữa bọn họ.

Không có dấu hiệu, cũng không có chút nương tay.

Hứa Anh bất cần đời, ngây thơ mờ mịt, yêu ai đó, cô sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người ấy, nhưng khi cô phải đi, cũng giơ tay chém, vô cùng lưu loát.

Yêu cô, hận cô, cuối cùng, vẫn là yêu…

Hứa Anh là cơn gió nóng, nhiệt liệt nhu tình, tự do không thể kiềm chế được.

Thiếu niên ở hành lang trên sân vận động làm Cố Tinh Trầm không nhịn được nghĩ tới chính mình năm đó.

Hay không cũng chật vật như vậy.

Không.

Có lẽ cậu, càng chật vật hơn.

Một lần nữa di động lại sáng, ngón tay hơi điểm, Cố Tinh Trầm xóa thông tin cuộc gọi nhỡ của Tân Thần.

– — Đã nhiều ngày mưa xuân tí tách tí tách mãi không tạnh.

Thành phố S so với khí hậu phía Nam khô ráo hơn, đã quen sự khô ráo nên mưa xuân mang đến ẩm ướt làm người có chút buồn.

Hứa Anh mềm như bông ghé trên bàn, giáo viên ngữ văn trên bục giảng đang đọc diễn cảm một đoạn cổ văn, cô thả tâm hồn của mình vào bóng dáng thiếu niên ngồi đằng trước.

Tống Tiểu Chi vì đền bù tội lỗi của sự kiện thư tình, hai ngày nay tất cả thư tình gửi cho Cố Tinh Trầm, đều chỉnh chỉnh tề tề tất cả đều nộp lên trên Hứa Anh.

Hứa Anh xem cũng chẳng xem một cái, trực tiếp xé nát vứt vào thùng rác, toàn bộ hành trình đôi mắt đều nhìn Cố Tinh Trầm đang nghiêm túc đọc sách, làm bài tập.

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Anh chưa bao giờ kiên nhẫn theo đuổi một người như vậy.

Chính là, Cố Tinh Trầm đầu gỗ này không hề cảm kích.

Nửa tiết như đi vào cõi thần tiên, Hứa Anh tìm tờ giấy, ào ào viết xuống một dòng chữ, sau đó cảm thấy những dòng chữ quá phóng đãng, không đủ tú mĩ, không đẹp chỉnh tề giống như những nữ sinh viết thư tình, vậy nên lại xóa bỏ, ghé trên bàn, bả vai che đi hơi thở dài ủ rũ.

Cuối cùng, Hứa Anh quyết định giải quyết bằng tin nhắn.

Di động trong túi quần hơi rung.

Ngòi bút Cố Tinh Trầm dừng lại, một lúc, đến tận mười phút sau cũng không có tiếng vang thứ hai, Cố Tinh Trầm thấy dị thường cúi đầu lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua.

<Tinh Trầm, đừng làm như thế, tớ buồn lắm.> Hứa Anh.

– —

Tiết học ba mươi lăm phút.

Ngày mưa, không cần học tiết thể dục, học sinh trong phòng học vui giống như được ăn Tết, ầm ĩ.

Khu dạy học, bên cạnh cây hương chương có một mảnh rừng trúc lùn.

Mưa không lớn, bên trong rừng trúc vẫn khô ráo.

Hứa Anh còn chưa tan học đã tới, khi Cố Tinh Trầm đến, thiếu nữ đã đang cầm một quyển sách xem.

Không sai, là một quyển sách!

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Anh khép lại sách, cô ngẩng đầu, Cố Tinh Trầm rũ mắt, vừa lúc hai ánh mắt giao nhau, Hứa Anh nhẹ run lên, đem cuốn sách trong tay đưa qua.

” Cho cậu.”

Cố Tinh Trầm hơi hơi sửng sốt, tiếp nhận. Là ” Tam thể 3″ ký tên Lưu Từ Hân tiếng anh nguyên bản, là bản giới hạn, cho dù có tiền cũng không mua được.

Hứa Anh vô tâm vô phế, nhưng đôi khi cũng là người tinh tế, hôm đó khi tới nhà Cố Tinh Trầm, thấy Cố Tinh Trầm đang xem tập 2, thấy trong nhà không có tập 3, liền yên lặng nhớ kĩ.

” Tớ không thể xem cùng cậu, nhưng tớ có thể đưa sách cho cậu.” Hứa Anh nói.

Cố Tinh Trầm: ” Cảm ơn.”

” Thích sao?”

” Ừ.”

” Vậy là tốt rồi.”

Hứa Anh cất bước đi trước, giống như ngày thường, chỉ là không có sức sống như mọi hôm, có chút an tĩnh, nhấc chân đi về khu dạy học.

Cố Tinh Trầm cúi đầu nhìn bìa sách, bị thiếu nữ cầm lâu nên bìa sách có lưu lại chút ấm áp của cô.

Ấm áp kia chui vào mạch máu của cậu, mạnh mẽ tấn công vào đầu quả tim.

” Tinh Trầm.” Hứa Anh đưa lưng về phía Cố Tinh Trầm, dừng bước chân:

” Cậu vẫn trách tớ trước kia chia tay với cậu, phải không.”

Một lát sau, Cố Tinh Trầm thấp giọng trả lời: ” Ừ.”

” Tớ cho rằng cậu ở lại chính là tha thứ cho tớ. Quả nhiên là tớ đã ảo tưởng, nghĩ quá tốt.”

Xoay người đối diện bóng dáng Hứa Anh, Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói:

” Hứa Anh, cậu thiếu tớ một lý do.”

Dừng một chút: ” Lý do chia tay của chúng ta.”

Hứa Anh ngẩn ra một chút.

” Thật xin lỗi, lý do… tớ nghĩ không ra.” Cô có chút mê man, không khí trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: ” Thật sự, tớ nghĩ không ra. Đại khái lúc ấy là… có chút sợ hãi.”

” Sợ cái gì?”

“… Cậu.”

Hứa Anh nói ra, cảm thấy những lời mình nói có chút hoang đường.

Cố Tinh Trầm chưa bao giờ thương tổn cô, nhiều lắm là tương đối thích quản lý cô, bắt cô học, không được trốn học, đều là muốn tốt cho cô, nếu khuyên không được cậu cũng sẽ đi cùng cô. Cô chơi đùa, cô phá phách, cậu sẽ ở bên cạnh làm bài tập, chờ cô, sau đó đưa cô về nhà.

Hứa Anh: ” Thật xin lỗi, có lẽ vấn đề không phải ở cậu, hẳn là của tớ. Tớ trời sinh giống như chỉ thích đồ vật mới mẻ, không chịu nổi tịch mịch, cũng không bền lòng.”

Hứa Anh: ” Tớ sẽ nghĩ lại thật kỹ.”

Hứa Anh: ” Nếu tớ không thể thay đổi tính tình, tớ sẽ… để cậu tự do.”

Hứa Anh nói xong cũng không lập tức đi, đứng chờ hồi phục tâm tình.

Qua một hồi lâu Cố Tinh Trầm mới dùng giọng mũi khàn khàn trả lời:

” Ừ.”

” Này, tớ trở về phòng học.”

Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh đi xa, hoàn toàn tiến vào khu dạy học.

Cố Tinh Trầm miết miết quyển sách trong tay, cười một chút:

” Để tớ tự do… Hứa Anh, tâm đều cho cậu, cậu còn muốn thả tớ đi đâu tự do?”

Trừ bỏ ở bên cạnh cậu, nơi nào tớ cũng không thể sống.

Chỉ là, Cố Tinh Trầm nghĩ đến lý do lúc trước Hứa Anh cùng cậu chia tay, lại là sợ cậu.

Nhất thời không biết trong lòng có tư vị gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK