• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Tớ nói tớ thích cậu

Thành phố S thời tiết thay đổi, hôm nay nhiệt độ không khí hơn 20 độ C, các bạn học sôi nổi cởi hết áo lông. Các bạn học nam không sợ lạnh chỉ mặc sơ mi trắng, các bạn học nữ cũng thay tất mỏng hơn.

Sau buổi chiều tan học, Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ buồn bực từ văn phòng Từ Tĩnh đi ra, bởi vì Hứa Anh vài ngày không đi học, Từ Tĩnh phê bình ủy ban học tập không coi chừng tốt bạn học, bắt bọn họ đem Hứa Anh, Trần Tinh Phàm, Kim Vũ, Giang Hoàn, bốn người tìm mang tới văn phòng.

– — Đây không phải là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành sao!

Đường Thơ đi vào phòng học, hỏi các nữ sinh đang thảo luận đề vật lý: “ Các cậu thấy Hứa Anh không?”

Các bạn học nữ đều sôi nổi lắc đầu.

“ Không có.”

“ Tớ cũng không thấy.”

“ Qúa nhiều ngày không nhìn thấy cậu ấy.”

“ Sao vậy lớp phó?”

Đường Thơ phiền lòng thở dài: “ Ai nha! Không phải cậu ấy trốn học quá dữ sao, hại chúng tớ bị giáo viên mắng… đã hỏi bao nhiêu người đều nói không thấy, cũng không biết bọn họ mấy người đó trốn học đi đâu chơi.”

Cả lớp một trận thổn thức, đáng thương cho ủy ban học tập.

Sau đó có người nhắc nhở: “ Hỏi Cố Tinh Trầm chưa?”

Những người khác cũng phản ứng lại: “ Đúng vậy, Hứa Anh không phải đang theo đuổi Cố Tinh Trầm sao, có lẽ Cố Tinh Trầm biết đó?”

“ Cố Tinh Trầm không có khả năng không biết.”

“ Lớp trưởng, lớp phó, các cậu tìm Tinh Trầm hỏi xem.”

Lúc này Cố Tinh Trầm cũng không trong phòng học, Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ một đường tìm tới sân thượng khu dạy học, đẩy cửa liền thấy Cố Tinh Trầm ngồi ở thành lan can, nhìn thập phần nguy hiểm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Từ Thiếu Khanh không dám gọi cậu, sợ vừa cất tiếng gọi sẽ làm cậu giật mình ngã xuống, đi tới gần mới hô một tiếng Cố Tinh Trầm.

Hoàng hôn chiếu xuống sườn mặt Cố Tinh Trầm, áo đồng phục sơ mi trắng nhiễm chút ánh vàng. Cậu nói chuyện vẫn là hương vị thanh lãnh ôn hòa: “ Lớp trưởng có việc?”

Từ Thiếu Khanh: “ Ừm, tớ không tìm thấy Hứa Anh.”

Đường Thơ: “ Mấy ngày hôm nay cậu ấy không tới trường học, cậu biết cậu ấy đi đâu không?”

Cố Tinh Trầm đáp: “ Không biết.”

Đường Thơ có chút ngoài ý muốn: “ Không thể nào. Cậu ấy thích cậu như vậy, cũng không nói cho cậu hành tung của cậu ấy?”

Từ Thiếu Khanh: “ Này Tinh Trầm, cậu đừng che dấu hộ cậu ấy.”

Khắp vườn trường tích lũy đủ mùi vị xuân, thủy thanh mộc hoa, nhưng trong lòng Cố Tinh Trầm lại giống như cái lạnh vẫn đang quấn lấy, luẩn quẩn trong ngực, không tản đi.

“ Tớ thật sự không biết cậu ấy ở đâu. Cậu ấy không nói cho tớ.”

Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ nhìn thoáng qua nhau, không tiếp tục nhiều lời, đi tới cửa nhỏ của sân thượng mới quay đầu lại nhìn Cố Tinh Trầm một cái, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“ Chẳng lẽ Hứa Anh đối với Cố Tinh Trầm mất sự mới mẻ rồi?”

“ Các nam sinh khác từ khi theo đuổi tới chia tay, đều không qua nổi nửa tháng. Tính theo thời gian, Cố Tinh Trầm đã được theo đuổi hơn một tháng rồi, cũng không sai biệt lắm….”

“ …… Tinh Trầm thật đáng thương…..”

Cố Tinh Trầm nghe được vài câu, thờ ơ, nhìn về tà dương nơi xa.

Cúi đầu mở hộp thư điện thoại di động.

Bên trong là tin nhắn Hứa Anh, đã là từ bốn ngày trước.

Lục danh bạ điện thoại, một hồi mới tới số điện thoại Hứa Anh.

– —

Trong câu lạc bộ của quán bar.

Bên cạnh công viên tháp đồng hồ là “ hủ bại 1 phố” – nơi ăn chơi tập kết sang quý nhất của thành phố S.

Vào đêm, sau khi nghe thấy âm thanh xe thể thao ầm ầm trên phố, thỉnh thoảng hấp dẫn một chút ánh nhìn quay đầu lại.

Một chiếc Martha đi thập phần quỷ dị, đường lớn không đi, chuyên chọn đường nhỏ, cuối cùng dừng ở bãi đậu xe của quảng trường.

Hôm nay vẫn là Hứa Anh lái xe, cô xuống xe liền hướng Kim Vũ đạp một cái.

“ Kim Vũ, cậu thật không biết xấu hổ, đàn ông đàn ang, đã tới nơi này bao lần, còn không tìm thấy đường! Làm tớ phải lái xe của cậu đi lòng vòng lèo vèo.”

Kim Vũ đen mặt nhìn chằm chằm Hứa Anh, nhưng xác thực Hứa Anh không oan uổng cậu, cho nên không dám hé răng.

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn cười ha ha, Trần Tinh Phàm khoác tay lên bả vai Hứa Anh: “ Tiểu Anh, cậu cũng không phải không biết a Vũ nhà chúng ta là một tên mù đường.”

“ Đừng thân thiết như vậy, tớ chỉ thích Tinh Trầm nhà tớ.” Hứa Anh cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu nói chuyện tương đối tùy ý, đẩy cánh tay Trần Tinh Phàm.

“ Còn không biết xấu hổ kêu Tinh Trầm nhà cậu, cậu xem sắp biến thành nhà người khác rồi. Tự mình nhìn lại xem bao nhiêu ngày rồi không gặp người ta?”

Trần Tinh Phàm không biết xấu hổ chọc phá.

“ ….. Cậu ấy sẽ không chạy dễ dàng như vậy!” Hứa Anh hơi quẫn bách, bị buộc ở trường học lâu như vậy, khó có được sinh hoạt thoải mái như hiện tại.

Hứa Anh đem túi sách hướng lên vai vung, đi tới phía trước.

Cái hôn chủ động của Cố Tinh Trầm kia cô đã nhìn ra.

Nam sinh rụt rè như vậy, nếu không thích, tay cũng sẽ không để cho người cầm.

Cho nên, một lần nữa, Hứa Anh nắm chắc thắng lợi.

Cố Tinh Trầm là của cô.

Hứa Anh mặc váy liền áo cùng với đôi giày nhỏ, đi vào thanh máy.

Ba người đều nhìn bóng dáng Hứa Anh.

Trần Tinh Phàm: “ Thật tốt một con hồ ly tinh chuyên gia moi tim câu dẫn người. Thấy thương Cố Tinh Trầm…..”

Giang Hoàn cùng Kim Vũ gật đầu.

Sau đó Giang Hoàn sờ sờ cằm: “ Cậu ấy như vậy, thật sự là tới đánh nhau sao?”

Mặt Kim Vũ không có biểu tình khóa kĩ cửa xe nói: “ Cậu ấy có bao giờ động tay qua? Đều là chúng ta để cho

nhặt sẵn?”

Sau đó, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn đều cảm thấy có đạo lý.

– — Qủa nhiên người âm trầm vẫn luôn tỉnh táo nhất.

– —

Quán bar ồn ào.

Hứa Anh gọi một ly rượu Cocktail ngồi ở khu sô pha, chậm rãi nhấp.

Ánh đèn màu sắc sặc sỡ, đinh tai nhức óc nhạc DJ, sân nhảy ầm ĩ tràn ngập những nhục thể vặn vẹo gợi cảm, lung tung rối loạn.

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn lấy đồ ở quầy bar xong, tiếng nhạc liền lớn hơn, cho nên dù có phát sinh chuyện gì cũng không ai chú ý.

Bọn họ bận việc đi, Hứa Anh ngồi một mình, trong lúc đó có người đến gần Hứa Anh, áo sơ mi trắng, quần tây đen, bàn tay mang một chiếc đồng hồ lãng tử, nhìn dáng vẻ là một ông chủ.

“ Tiểu muội muội bao lớn rồi? Nơi này không phải là nơi vị thành niên nên tới?”

Hứa Anh nhấp ly rượu Cocktail hạ mí mắt, có một chút ý cười: “ Anh thấy sao?”

Nam nhân thành thục khéo đưa đẩy, thập phần tự tin.

“ Mười tám, đến không?”

Hứa Anh trợn trắng mắt cười thanh thúy không phản ứng, nhấp chén rượu nhìn về sàn nhảy, bên kia Giang Hoàn cùng Kim Vũ đã kéo một người tới, Trần Tinh Phàm đuổi kịp.

Nam nhân đĩnh đạc nói trong chốc lát mới phát hiện thiếu nữ căn bản không nghe hắn ta nói, cho nên dừng lại đánh giá thiếu nữ.

Thế mà càng nhìn càng thấy hấp dẫn.

Cô xinh đẹp kiều diễm, lại giấu không được một cỗ hương vị thanh thuần.

Hắn ta đang muốn nói điều gì, thiếu nữ liền buông chén rượu đi mất, căn bản không để người khác giữ lại.

Hứa Anh đi tới phòng nghỉ ngơi nhỏ, đẩy cửa ra, hai người con trai đã bị đánh ngã liên tiếp khóc sướt mướt hướng một nữ sinh xin lỗi. Lúc sau, Kim Vũ đưa nữ sinh kia ra ngoài để lại Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn giải quyết nốt hậu quả.

“ Xong việc?” Hứa Anh chớp chớp mắt hỏi.

Giang Hoàn buông tay, Trần Tinh Phàm cầm lấy áo da đen của chính mình: “ Đi thôi.”

Hứa Anh cũng buông tay—

“ Loại này thật đầu voi đuôi chuột, tớ chưa bao giờ nhìn thấy!”

Giang Hoàn: “ Tra nam đùa bỡn tình cảm đều túng, chưa dọa tới hai lần đã nhận sai, thật không thú vị. Sớm biết vậy đã chẳng tới. A Vũ một người là có thể thu phục rồi. Hại bọn lão tử tìm nhiều ngày như vậy, hai đứa cháu này trốn thật kĩ!”

Giải quyết xong phiền toái, Trần Tinh Phàm đề nghị đi đua xe, Giang Hoàn cùng cô luôn ăn nhịp với nhau, Hứa Anh thì tùy tiện, nhưng Kim Vũ lại không đi.

Trần Tinh Phàm: “ A Vũ, gần đây không phải vừa được tuột xích sao! Sao lại không đi.”

Kim Vũ xoa đầu một cái: “ Các cậu cũng vừa thấy đó, chủ xướng của dàn nhạc bị hai tra nam kia đùa giỡn cảm tình, trái tim bị thương không nói, đến thứ bảy thi đấu còn không tìm được chủ xướng thích hợp, chỉ có thể bỏ quyền thi đấu. Hiện tại sao tớ có thể có tâm tình làm cái khác.”

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn gật gật đầu: “ Các cậu tập luyện lâu như vậy, bỏ quyền thật tiếc!” “ Thôi vậy, chúng tớ cũng trở về hỏi bạn bè một chút, có ai có tình yêu thương âm nhạc, hát tốt hay không.”

Hứa Anh móc di động ra gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, gọi hai lần bên kia cũng không tiếp.

Hứa Anh nhìn thời gian, 8:41, hẳn là tiết tự học buổi tối vẫn chưa kết thúc.

Chẳng lẽ là…. Cố Tinh Trầm không thể nghe được?

Hứa Anh đang nghĩ ngợi tới Cố Tinh Trầm càng ngày càng kiêu ngạo, liền phát hiện quanh mình quỷ dị an tĩnh:

“ Các cậu….. nhìn chằm chằm tớ làm gì? Tớ không quen biết ai biết hát cả.”

Trần Tinh Phàm: “ Không cần quen biết, chính là cậu.”

“ Tớ???” Hứa Anh chỉ chỉ khóe miệng giật giật: “ Chiếu theo trình độ hát của tớ trong KTV, các cậu tin tưởng tớ?”

Kim Vũ: “ Chính là cậu, bằng khuôn mặt dáng người cậu, lên đài õng ẹo tạo dáng một chút là được.”

Hứa Anh: …..

Cho nên, bọn họ coi cô là cái gì?!

– —

Phố cũ an tĩnh, đường phố ban đêm không có người đi đường, cửa hàng tạp hóa thưa thớt mở ra.

Âm thanh bánh xe đạp ở ngoài đường phố truyền tới, chủ cửa hàng tạp hóa theo tiếng động nhìn lại, quả nhiên thấy thiếu niên mặc đồng phục kia.

Cậu thật an tĩnh, nhưng ngoại hình cùng khí chất quá xuất sắc, sạch sẽ, vừa thấy chính là một đứa trẻ nghiêm túc ưu tú.

Cái loại cảm giác ưu tú này, nhìn một cái đã làm người khác nhớ kĩ.

Cố Tinh Trầm ở ngã ba hẻm nhỏ xuống xe, dắt xe đạp đi. Bỗng dưng sau lưng có tiếng bước chân tới gần, một thân ảnh bám chặt lấy cậu, đồng thời che lấy hai mắt cậu.

“ Đoán xem tớ là ai!”

Thanh âm cố ý lên giọng, thay đổi một chút.

Cố Tinh Trầm hô hấp hơi khẩn trương, không nói chuyện nhưng trong lòng đã có đáp án.

Vóc dáng Hứa Anh thấp hơn thiếu niên rất nhiều, phải nhón mũi chân mới có thể từ sau lưng che lại đôi mắt. Lòng bàn tay bị lông mi cậu chọc hơi ngứa một chút, trong lòng Hứa Anh cũng ngứa theo.

“ Mau đoán xem tớ là ai!”

“ Hứa Anh.”

Nghe thấy tên chính mình bị nói toạc ra, đôi tay mảnh khảnh của Hứa Anh lập tức buông ra khỏi đôi mắt thiếu niên, xụ mặt: “ Cậu có biết tình thú hay không! Lại còn không biết tán tỉnh, đoán thêm vài lần sẽ chết à….”

Ánh mắt Cố Tinh Trầm muốn nhìn về phía sau, nhưng lại không quay đầu nhìn Hứa Anh, sửa sang lại quai cặp sách bị kéo xô lệch, dắt xe đạp của mình.

“ Aiz! Cậu từ từ!” Hứa Anh chạy theo hai bước: “ Vài ngày không thấy, cậu không thể liếc mắt một cái?”

Đường phố an tĩnh, thiếu niên ít lời, chỉ có một nữ sinh ầm ầm tự nói không dứt.

“ Chẳng lẽ cậu không nhớ tớ sao Cố Tinh Trầm, tớ cho rằng cậu sẽ rất muốn gặp tớ.”

“ Mỗi ngày tớ đều rất nhớ cậu.” Oán giận xong Hứa Anh lại lập tức biến thành gương mặt tươi cười, ôm cánh tay Cố Tinh Trầm như trẻ nhỏ tùy hứng, ngẩng đầu xem cằm của cậu cùng hầu kết:

“ Tớ mỗi ngày đều nhớ tới nụ hôn vào buổi tối ngày hôm đó! Thật nóng thật oang liệt…..”

Thiếu nữ ngả ngớn, cực kì tùy tiện.

Cố Tinh Trầm lạnh như băng, không để ý tới.

– — Cô nhớ cậu?

– — Cô nhớ cậu sẽ mấy ngày không liên hệ một chút?

Cậu chỉ là chủ động một chút, cô đã đối với cậu nắm chắc thắng lợi không thèm quan tâm nữa.

Hứa Anh, chính là hư như vậy.

Thiếu niên an tĩnh thâm trầm, Hứa Anh không thể hiểu còn đang ầm ĩ không yên, toàn bộ đường phố đều là âm thanh ồn ào của cô.

“ Này!”

“ Cậu làm sao vậy Cố Tinh Trầm, lại chỗ nào không vui?”

“ Bởi vì cuối tuần phải thi tháng sao?”

“ Không có sao hết, cậu khẳng định vẫn là hạng nhất.”

“ Coi như cậu không phải hạng nhất, tớ cũng sẽ không bội tình bạc nghĩa!”

“ Tớ thề.”

“ Nhìn tớ đi, tớ bắt đầu thề đây.”

“ Cậu không nhìn tớ không thèm thề nữa?”

“ Này, không thề nữa thật đấy, đến lúc đó cậu thi được hạng hai tớ sẽ thay lòng đổi dạ, cậu cũng đừng trách tớ không cho cậu cơ hội.”

Cố Tinh Trầm tự đi đường mình.

“ Nhìn tớ!” Hứa Anh tức giận, dứt khoát dang hai tay ngăn lại, Cố Tinh Trầm đi bên trái cô liền hướng bên trái, cậu đi bên phải, cô liền đi bên phải, cậu kiên nhẫn, cô càng kiên nhẫn hơn.

Cuối cùng, Cố Tinh Trầm không thể không đứng lại, Hứa Anh như ý nguyện ngăn được cậu, đắc ý giương cằm cười: “ Dù sao mỗi lần đều là cậu phải nghe lời tớ, khuất phục trước tớ, không hiểu cậu còn giãy giụa làm cái gì?”

“ Ngay từ đầu thuận theo tớ không được sao?”

“ Nhất định một hai phải để tớ lăn lộn bắt nạt cậu.”

Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn cô một cái, lại bỏ qua một bên, ánh mắt dừng bên bóng dáng cột đèn đường không nói lời nào.

Hứa Anh cắn cắn môi, nói thật, cái gì cô cũng dám làm với Cố Tinh Trầm, bắt nạt cậu, lăn lộn cậu, đùa giỡn cậu…. duy độc thời điểm Cố Tinh Trầm không nói lời nào, cô liền không có một biện pháp nào hết.

– — Thiếu niên một khi lãnh đạm, trong xương cốt đều lạnh, không có chút nào hứng thú. Cậu không để ý tới cô, cô thật sự không có cách nào hết.

“ Này, cậu câm sao? Cậu từ từ, đừng đi.”

Hứa Anh bây giờ mới ý thức được, Cố Tinh Trầm đang thực sự tức giận, nhưng cô không rõ vì cái gì, ngưng mày đối với bóng dáng Cố Tinh Trầm chậm rãi đi xa suy tư.

“ Vì cái gì tức giận nhỉ…..”

Lúc này, bên cạnh có âm thanh động cơ, một chiếc BMW dừng ở bên cạnh cô, cửa sổ xe dần hạ xuống: “ Tiểu muội muội, lại gặp mặt rồi?”

Hứa Anh nhìn mặt tài xế, nhớ tới đây là người đàn ông gặp ở quán bar hôm nay: “ Anh theo dõi tôi?”

Hắn ta tiêu sái làm chủ thế cục: “ Không phải theo dõi, là đi theo.”

Hứa Anh ôm cánh tay mắt trợn trắng, đối với thời điểm tùy hứng đáng yêu trước mặt Cố Tinh Trầm bất đồng, hiện tại là cao ngạo lãnh đạm, không coi ai ra gì.

Hứa Anh lười phản ứng, tính toán đi gọi taxi.

Nhưng người đàn ông kia không buông tha, đánh xe đuổi kịp: “ Ở quán bar anh cảm thấy em chắc chắn chưa tới thành niên, không nghĩ tới là đúng. Nữ sinh một mình đi trên đường không sợ gặp được người xấu sao?”

“ Lên xe đi, ca ca đưa muội về nhà.”

Hứa Anh đang muốn nói tỉnh mộng đi bác trai, đột nhiên bả vai liền bị choàng lấy, lảo đảo tiến vào một vòng ôm, trong khoảng khắc có hương vị mát lạnh ôn hòa nhập vào khoang mũi.

Cố Tinh Trầm: “ Đi thôi!”

– — Mới chớp mắt không nhìn thấy cô cô đã bắt đầu không ngoan!

– — Đi đâu cũng lưu tình

_______

Gã da trắng bị ánh mắt lạnh băng của thiếu niên nhìn chằm chằm đến sửng sốt vài giây, một lúc sau mới phản ứng lại “này” một tiếng, nhưng thiếu niên cùng thiếu nữ đã đi xa.

Vừa rồi không quá tỉnh táo, hiện tại hồi tưởng lại, đôi mắt của thiếu niên vóc dáng cao ráo kia, cực hạn lạnh băng khiếp người, giống như một con sói đang ở giai đoạn trưởng thành ban đầu!

“Mẹ nó, hiện tại học sinh cấp ba đều yêu đương hung tàn vậy sao…..”

– ——-

Cố Tinh Trầm có chút tức giận vô danh, vừa nhớ tới ánh mắt trần trụi của gã kia dừng trên người Hứa Anh, cậu hận không thể cởi quần áo của mình bọc kín Hứa Anh lại, lại đem đôi mắt của hắn móc ra.

“ Ngồi sau, tớ đưa cậu ra đường chính gọi taxi.”

Hứa Anh hứng thú hừng hực: “ Được nha!!”

“Cậu vui vẻ cái gì?”

“……..” Hứa Anh im tiếng. Đương nhiên là vui vẻ cậu cuối cùng cũng để ý đến tớ ~.

“Về sau không được cùng đàn ông không quen biết nói một lời nào hết, nghe không?”

“……” Hứa Anh có chút không vui, cắn cắn môi:” Cố Tinh Trầm, cậu có phải quá bá đạo hay không~ lần trước không cho tớ cùng người ta uống rượu, lần này không cho tớ cùng người ta nói chuyện, cậu là bạo quân sao……”

Ở trong ánh mắt lạnh lùng không cho phép phản khán của thiếu niên, Hứa Anh lúng túng một chút, nhưng vẫn nhỏ giọng: “Kia, ngộ nhỡ người khác hỏi đường tớ thì sao? Tớ cũng không nói lời nào sao? Quá kỳ quái đi……”

“……” Cố Tinh Trầm tức quá hóa cười. “Hứa Anh, sao cậu không đem chút thông minh này dùng vào việc học đi? Nói không chừng là có thể tiến bộ lọt vào top 10!”

Hứa Anh: “…………”

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Học tập không được là lỗi của cô sao!!!

Ngồi trên ghế sau, Hứa Anh ôm lấy eo Cố Tinh Trầm, gương mặt thuận thế dán ở phía sau lưng cậu.

“Tinh Trầm, cậu mới vừa vì cái gì tức giận không để ý tới tớ?”

Cố Tinh Trầm sống nội tâm, tâm tư nhanh nhẹn, cái gì đều không thích nói toạc. Nhưng Hứa Anh lại cứ cùng cậu hoàn toàn tương phản, thật vô tâm vô phổi. Thoạt nhìn một thân thông minh lanh lợi, trên thực tế đầu óc lại thi thoảng hồ đồ.

Đây là người con gái cậu thích.

Một cái bao cỏ xinh đẹp!

Cậu giận cô tùy ý cùng cậu tán tỉnh, sau đó lại không nói một tiếng bỏ mặc, giận cậu đều đã chủ động hôn cô như vậy, cô còn không đau không ngứa, coi loại thân thiết này như nhất thời thân thể tham hoan mà thôi.

Cố Tinh Trầm cảm thấy chính mình hôn cô, thật sai lầm.

Cậu còn đang tức giận.

Nhưng cô thì sao?

Lại vì cái gì cậu tức giận cũng không biết!

Thật là đần.

Cố Tình Trầm buồn bã mà suy nghĩ một hồi, trong lòng thở dài một chút, cuối cùng vẫn là quyết định bỏ qua.

“Không vì cái gì, chỉ là muốn tức giận mà thôi.”

Hứa Anh: “….Lý do này của cậu cũng quá……”

Đôi tay cô ôm eo thiếu niên, Hứa Anh kiềm chế hạ giọng, ôn nhu: “Thôi, tớ không cùng cậu so đo. Nói chính sự, Tinh Trầm, cậu rốt cuộc khi nào mới đáp ứng tớ? Tớ theo đuổi cậu thật lâu rồi, nếu không theo đuổi được, người khác sẽ chê cười tớ.”

Cố Tinh Trầm: “…… Vậy đừng theo đuổi tớ nữa, học bá Bát Trung còn nhiều, cậu tùy tiện chọn một người. Nếu không, loại đàn ông giống như vừa nãy cũng được, cùng tớ giống nhau, đều là văn nhã bại hoại.”

“Như vậy sao được a.” Hứa Anh phản bác.

“Vì cái gì không được.”

“Còn có thể vì cái gì không được. Chúng ta không phải từ nhỏ liền ở bên nhau sao? Hơn nữa cậu từng có bạn gái xinh đẹp như tớ, về sau muốn tìm người so với tớ xinh đẹp hơn? Xác suất quá nhỏ, cậu đừng mơ.”

“A.” Cố tinh trầm cười lạnh một chút. “Ai nói nhất định phải tìm xinh đẹp.”

Hứa Anh nhớ tới những nữ sinh gửi thư tình cho Cố Tinh Trầm, ghen tuông ở ngực trào ra, lấy đầu đập mạnh vào lưng cậu một cái, hung dữ: “Cậu nói xem cậu muốn đi tìm ai!”

Lại mềm giọng xuống một ít, nhỏ giọng lẩm bẩm: “First Night, đều cho cậu……”

Không khí nhất thời an tĩnh.

Ban đêm, thiếu niên hít thở giống như hơi dồn dập một chút.

Tóc ngắn của cậu trong bóng đêm nhẹ nhàng bay bay, áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, mép tóc gọn gàng, ngay ngắn chỉnh tề đến làm người rung động.

Tiếng nói, giống như khí chất, thanh lãnh.

“Là First Night, phát âm sai rồi.”

“Cậu……!”

Hứa Anh trong lòng quả muốn chửi bậy một câu, nhảy xuống xe đạp, thẳng tắp trừng Cố Tinh Trầm.

Thiếu niên quay đầu lại, vân đạm phong khinh, mặt mày thanh tuấn hơi mang ý bỡn cợt.

“Từ đơn giản như vậy còn phát âm sai, tớ không ở cạnh mấy năm nay, cậu đi học rốt cuộc có từng nghe giảng hay không?”

Hứa Anh tức giận đến muốn chết. “Cậu còn quan tâm tớ phát âm như thế nào!”

Một đôi mắt nhạt như mây bay, một đôi mắt trong cơn giận dữ, sau đó Hứa Anh chậm rãi bị mặt mày thanh tuấn của thiếu niên hấp dẫn, tức giận tiêu bớt, tim đập nhanh, cũng vì ý nghĩa của từ đơn, mà mặt có chút mặt đỏ, ngượng ngùng.

Hứa Anh né tránh một chút, cắn cắn môi.

“Tinh Trầm.”

“Ừm”

“Tớ…… Thích cậu.”

“……”

Bọn họ rất nhỏ liền ở bên nhau, nhưng đại khái là không hiểu tình yêu, cũng không biết thích, ngẫu nhiên nói thích nhau, cũng là học người khác yêu đương, mơ mơ hồ hồ, cũng hoàn toàn không có thể coi là thích cái gì. Ít nhất, Hứa Anh là cái dạng này.

Nhưng mà hiện tại, đối với Cố Tinh Trầm, tâm tư cô giống như chậm rãi biến hóa.

Nhìn không thấy cậu sẽ nhớ, thấy, sẽ càng muốn.

—— Muốn nói với cậu vài lời nói, muốn chăm sóc cậu, muốn bắt nạt cậu, muốn đem gương mặt lạnh băng của cậu phá thành mảnh nhỏ, muốn ôm eo cậu, muốn vuốt ve hầu kết, muốn ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn nhiệt liệt của cậu, nhớ da thịt cậu, hương vị cậu, nhớ tới cậu khi không hề rụt rè, giống như dã thú đỏ lên đôi mắt……

Hứa Anh khó có được khi da mặt dày, kéo xuống giá trị con người, thâm tình thổ lộ, lại không được đáp lại, nghi hoặc lại xấu hổ nghiêng đầu nhìn Tinh Trầm.

Hứa Anh: “Này, tớ nói tớ thích cậu đấy, tốt xấu gì cũng cho chút phản ứng chứ?”

Sơ mi trắng thẳng tắp, thiếu niên thanh lãnh mà phong độ trí thức cười khẽ mỉa mai:

“Thành tích kém như vậy, cũng không biết xấu hổ nói thích hạng nhất của khối!”

“Mặt mũi đâu?”

“Hứa Anh.”

Chương 28: Làm hỏng

Đêm đen, thành phố đầy màu sắc, giữa đường cái có một hố nước, xe taxi đi qua làm tóe lên bọt nước, tưới xuống cỏ dại hai bên bờ.

Xe taxi vòng qua hai ngã rẽ, Hứa Anh ôm di động, đem tin nhắn của Cố Tinh Trầm đọc lại hai lần, nhưng cũng không liên hệ qua, chỉ cứ vậy nhìn chằm chằm những tin nhắn ngắn gọn ấy.

Sau đó một tay cầm chặt di động, một tay nâng má, nhìn những tòa nhà chạy như bay ngoài cửa sổ, trên mặt dần nở rộ một nụ cười.

Hứa Anh cảm thấy mình gần đây càng ngày càng choáng váng.

Luôn nhìn Cố Tinh Trầm ngây ngô cười, còn không thể rời mắt. Khách quan mà nói, cô cảm thấy loại hành vi này cực kỳ ngu ngốc, não tàn. Nhưng mà, cô nhìn không được.

Kỳ thật trước kia, Hứa Anh cũng không cảm thấy mình thích ở bên cạnh Cố Tinh Trầm, không cảm thấy thích hôn môi cùng cậu.

Nhưng hiện tại, cô luôn lơ đãng nhớ tới hơi thở trên người cậu, đôi mắt cậu, thậm chí là những khi cậu cùng cô gần gũi nói chuyện, tiếng nói rất nhỏ mà trầm thấp gợi cảm.

Ánh sáng đèn đường ngẫu nhiên rọi vào trong xe, hình ảnh mau chóng biến hóa, ánh sáng màu vàng nhạt.

Di động đã nắm lâu trong lòng bàn tay, trở nên ấm áp. Cuối cùng Hứa Anh vẫn là nhắn một cái tin—

< Cố Tinh Trầm, cậu là một con mọt sách cực kỳ ngu ngốc! Thành tích tốt thì sao! Hừ! *một cái mặt vênh váo*>

Nhìn lại một lần, thấy thật vừa lòng, cô mới gửi đi.

Hứa Anh không biết vì sao mà Cố Tinh Trầm không đáp ứng cô, nhưng cô có thể cảm nhận được, Cố Tinh Trầm thích mình, không hề cố kỳ, mâu thuẫn như lúc ban đầu.

Kỳ thật có đồng ý hay không, có danh phận hay không có gì quan trọng?

Bọn họ, đã chính thức yêu đương.

Hứa Anh nâng má, lòng bàn tay áp vào gương mặt có chút nóng, trong lòng lại như nếm vị mật, làm khóe miệng cũng hơi giương lên.

Tài xế Taxi là nữ, từ kính chiếu hậu đánh giá Hứa Anh đã lâu, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, quả thật không nhiều lắm. Nhưng có phải cô bé yêu sớm hay không? Cười ngọt ngào như vâỵ

Nữ tài xế cảm thấy có hơi đáng tiếc. Yêu sớm ảnh hưởng tới học tập, không tốt đâu.

Một chuỗi âm thanh di động quấy rầy sự an tĩnh trong xe, Hứa Anh vui vẻ, tưởng Cố Tinh Trầm gọi tới, nhưng vừa cầm tới di động, mặt liền xụ xuống.

“Dạ mẹ”

Hứa Anh vừa mở miệng, liện nhanh chóng đưa điện thoại ra xa lỗ tai một chút, cau mày nghe đủ loại tạp âm, xoa xoa lỗ tai.

Trong điện thoại, mẹ Hứa như súng liên thanh khiển trách:

“ Con nhóc chết tiệt này, mấy ngày hôm nay rốt cuộc con lêu lổng ở đâu?”

“Chủ nhiệm lớp còn phải gọi tới chỗ mẹ!”

“Con không muốn học chứ gì? Không muốn học mẹ liền đưa con tới quặng đào than đá để tự mình thể nghiệm kiếm tiền vất vả thế nào, xem con còn không muốn học hay không?’’

“ Con cho rằng tiền đều ở trên trời rơi xuống hay sao? Năm đó bố mẹ con cũng phải ăn đói mặc rách, nghèo túng khổ sở, chịu không biết bao nhiêu khó nhọc….”

Hứa Anh nghe thấy phát phiền: “ Được rồi được rồi được rồi, mẹ, mỗi lần mẹ đều nói mấy lời nhàm chán này, có thể có chút mới mẻ hay không? Dù con là con của mẹ, cũng không thể dạy dỗ không hợp lý như thế, con còn nghe thấy âm thanh mẹ đánh mạt chược đấy….

Mẹ Hứa trầm mặc một chút, quả nhiên khí thế yếu đi rất nhiều: “ Muốn con học tập thật tốt! Không phải là hại con!”

Hứa Anh lạnh mặt: “ Thời điểm bố mẹ còn trẻ đều học tập không tốt, con là con của bố mẹ, đương nhiên có di truyền! Đem kì vọng đặt trên người con, cha mẹ thấy có đáng tin cậy hay không…”

“ Con nói xem, bây giờ con không học tốt về sau phải làm thế nào?!”

“ Không phải khi còn đi học bố mẹ cũng học không tôt bây giờ không phải đều tốt rồi sao…” Hứa Anh từng câu uy hiếp bố mẹ.

“ Kia, không phải thời đại giống nhau! Năm ấy bố mẹ học tới cấp ba đã là không tồi. Thế hệ các con nếu không học hết đại học làm sao có thể sống, đừng nói đến việc kiếm tiền, liền tiền tiêu như thế nào cũng không biết.”

Hứa Anh thở dài.

Nhà cô có tiền thì cực kì có tiền, nhưng luôn có chút hơi thở thổ hào, không nói tới những điều khác, chỉ nói tới vấn đề bố mẹ giáo dục cô đều là những lời đó, hai ba câu đều không rời khỏi tiền, cũng không nói được tới đạo lý cao thâm nào.

Một thân hơi thở mùi tiền.

Bất quá bố mẹ cô cũng biết văn hóa của mình kém, cho nên vẫn luôn tôn trọng người làm công tác văn hóa, người đọc sách, tỉ như Cố Tinh Trầm, bọn họ liền đặc biệt thích!

Đặc biệt có một lần bố mẹ cô thấy phiếu điểm trong cặp sách Cố Tinh Trầm, ngoan ngoãn, tất cả đều là hạng nhất, đôi mắt giống như sắp chảy ra nước!

Lần đó cô liền đặc biệt không vui vẻ, rất không thích Cố Tinh Trầm, thậm chí hối hận cùng ở bên cậu, dẫn cậu tới nhà cô, có chút cảm thấy Cố Tinh Trầm cướp mất tình yêu của bố mẹ đối với mình, làm cho bọn họ cảm thấy cô rất kém cỏi.

Sau lần đó, Hứa Anh yên lặng nỗ lực đọc sách một ngày, sau đó nhìn lại mới phát hiện lấy sai sách giáo khoa, đó là của học kì một!

Sau đó trong lòng tràn đầy thất bại mà từ bỏ.

Nhìn Cố Tinh Trầm. cô chỉ có sự ghen ghét bất lực.

Trong điện thoại, mẹ còn đang trong âm thanh đánh mạt chược lách cách lải nhải, Hứa Anh câu được câu không nghe có chút ngủ gà ngủ gật.

Mẹ Hứa bận rộn đánh mạt chược, cũng không muốn tham chiến, hơn nữa bà cũng không hẳn cảm thấy Hứa Anh cần phải học rất nhiều, con gái mình là loại gì bố mẹ quá rõ ràng.

Dương xuân bạch tuyết là cha mẹ Hứa cũng không hiểu lắm, nhưng có một câu bọn họ từ chuyên gia giáo dục nghe lọt được.

– — Con trai phải nuôi theo cách nhà nghèo, con gái phải nuôi theo cách nhà giàu.

Cho nên, bọn họ không muốn để cho Hứa Anh chịu khổ sở, về sau chỉ cần tìm một người đàn ông tốt gả cho, thừa kế sản nghiệp, không có tiền liền kéo lên, dù sao số tiền trong nhà cũng không để cô đói chết được.

“ Con vẫn cần học tập thật tốt, nhận thức thật nhiều thứ! Nói năng tốt một chút, để người khác tôn trọng. Về sau, xã hội này phải có học thức mới được nâng lên. Không có văn hóa thì có khả năng gì? Những nhà có văn hóa đều không muốn qua lại với con.”

Hứa Anh từ trong ví rút ra đĩa CD Kim Vũ đưa cho cô thuận miệng nói: “ Con sẽ trở thành minh tinh là được rồi, dựa mặt kiếm cơm, không cần văn hóa gì hết.”

Bên kia bôa mẹ Hứa ai nha mà thở dài vài câu, nếu cô có thể trở thành minh tinh, lợn cũng có thể lên cây gì đó, dù sao chính là không tin con gái phế vật của mình ngoài khả năng tiêu tiền hưởng phúc còn có khả năng gì.

Bố mẹ văn hóa thấp phần lớn đều có bệnh chung này, trong lòng yêu con cái, ngoài miệng lại không nói được một hai câu hay, nói cái này không được, nói cái kia không được, thường thường là cho con cái trở nên không nghe lời, phản nghịch. Tỷ như Hứa Anh chính là vậy.

“ Vừa rồi bố con nói con còn chưa về nhà, lúc này lại đang ở đâu chơi vậy! Cùng Giang Hoàn, Kim Vũ mấy tiểu tử thối kia chơi cùng phải sao?”

“ Không! Đừng đoán mò nữa.” Hứa Anh tức giận nghe xong không hề kiên nhẫn, thuận miệng nói một câu: “ Con vừa mới ở bên Cố Tinh Trầm, cậu ấy bổ túc cho con!”

Qủa nhiên, mẹ cô lập tức đều tin, ngữ khí liền thay đổi: “ Nha, như vậy thật tốt.”

Hứa Anh không tiếng động cười gượng nhìn đi, vừa nói Cố Tinh Trầm bọn họ liền tin.

Mẹ Hứa: “ Tinh Trầm tới phương Bắc lâu như vậy sao không tới nhà chơi? Con mời cậu ấy cuối tuần sang đây chơi, mẹ để đầu bếp chuẩn bị một chút điểm tâm.”

“ Ai nha đừng vội vàng, học bá của khối mỗi ngày phải học tập rất nhiều không rảnh!”

Hứa Anh nói xong, nghĩ nghĩ, nhướn mày hơi cười: “ Mẹ, nếu con nói, con cùng Cố Tinh Trầm yêu đương, mẹ có tin không?”

Bên kia lập tức trầm mặc.

Hứa Anh đợi một hồi lâu, mẹ cô cả giận nói: “ Con dám!”

Lại nói: “ Đừng có làm ảnh hưởng người ta thi Bắc Đại Thanh Hoa!”

Hứa Anh:…..

Cau mày oán giận: “ Mẹ, kì thật con chính là con được mẹ nhặt ở ngoài thùng rác!”

– —

Thầy trò trường học Anh quốc giao lưu hoạt động xong, mục thông báo đều có chuyên đề, từ sáng đã có rất nhiều tổ thăm quan trường học, sân vận động, nơi bơi lội, nhà thiên văn… Cửa sổ đều mở ra. Mặt khác, từ bỏ phóng viên đưa tin từ vườn trường, còn có một số nhân viên nắm chắc bản thảo tâm đắc.

Ảnh chụp Cố Tinh Trầm mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu xanh lá đơn giản, trên cổ đeo cà vạt màu lam, không cười, đôi mắt nhàn nhạt nhìn màn ảnh.

Tuy rằng cùng với nam sinh bên ngoài lớn lên đẹp trai, nhưng lại văn nhã rụt rè, lại có chút khí lạnh của Cố Tinh Trầm thực sự là người khác không có.

“ Oa, nam sinh này là ai vậy, thật đẹp trai, thật có khí chất.”

“ Không biết là ai.”

“ A, các cậu có thấy giống học sinh khối 11 nào đó kéo cờ tay vào hôm chào cờ?”

Mấy nữ sinh vây quanh mục thông báo thảo luận, cuối cùng tìm ra tên Cố Tinh Trầm, còn tìm tới bản thảo của đối phương, chữ viết thanh tú cứng cáp, cực kì xinh đẹp chỉnh tề.

“ Chữ cũng đẹp như vậy.”

“ Đều nói chữ sao người vậy…”

Tay Hứa Anh đút trong túi áo đồng phục lỏng lẻo, nâng mày nghe nhóm chị em thảo luận Cố Tinh Trầm, có chút không vui vẻ, cô quay đầu, đối với thiếu niên đã bước đi xa “ Này” một tiếng.

Thái độ Cố Tinh Trầm đối với cô vẫn nhàn nhạt, nhưng cũng không hề trốn tránh, sáng nay Hứa Anh thức dậy sớm, bắt Đàm thúc đưa tới phố nhà Cố Tinh Trầm, chờ cậu, sống chết ăn vạ bắt Cố Tinh Trầm chở mình bằng xe đạp đi học.

“ Này, cái gì mà chữ nào người vậy, đều là vô căn cứ!” Hứa Anh đá đá cục đá, lăn đi xa, cô nghiêng đầu nhìn Cố Tinh Trầm, đúng tình hợp lý: “ Chữ tớ xấu như vậy, nhưng thế lại xinh đẹp như này! Đúng không! Hai năm luôn là hoa hậu giảng đường….”

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt liếc cô một cái: “ Người sao chữ vậy, nói chính là tâm hồn.”

Hứa Anh dừng lại bước chân, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần dài màu tối đã đi gần tới khu dạy học.

Hứa Anh nhăn lại ấn đường mới phản ứng lại:

“ Cậu có ý tứ gì! Cố Tinh Trầm, cậu đang châm chọc nội tâm tớ xấu sao?”

“ Này! Cậu đứng lại!”

“ Cậu không đứng lại tớ sẽ tức giận! Tớ sẽ bắt nạt cậu!”

Cố Tinh Trầm đã đi vào khu dạy học, nghe thấy nữ sinh kiêu căng oán giân, cong cong môi cười.

Từ mười hai mười ba tuổi bọn họ đã gặp nhau, Hứa Anh để lại cho cậu ấn tượng đều không khác biệt lắm — Xinh đẹp, hư hỏng, nông cạn.

Hứa Anh tuyệt đối không phải loại thục nữ phong độ tri thức, một khi hai người ở bên nhau, cô thường xuyên chẳng biết xấu hổ, chẳng biết rụt rè, cậu một bên cảm thấy cô nông cạn, một bên lại… thích.

Cô càng hư.

Cậu càng thích.

– —

Hứa Anh không biết Cố Tinh Trầm đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ trơ mắt nhìn thiếu niên biến mất ở cửa phòng, chu chu môi, bất mãn.

Nhìn đi nhìn đi, thật sự, trước kia cô không hề thích Cố Tinh Trầm, ghen ghét Cố Tinh Trầm đều có nguyên do cả.

Mọi người đều thích Cố Tinh Trầm, đi bên cạnh cậu cô đã bị so với khác gì cục đậu phụ!

Trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, nhiều bạn bè, cô giống như chẳng có điểm tốt nào cả.

Hứa Anh bắt đầu có điểm hoài nghi giá trị nhân sinh chính mình, đến cha mẹ cô đều bất công thiên vị Cố Tinh Trầm, thật là, cái loại văn nhã bại hoại đúng là diễn kịch giỏi!

Hứa Anh cảm thấy, cha mẹ cô không lẽ vì không có văn hóa nên đầu óc ngốc nghếch?

– — Con gái nhà bọn họ đều bị Cố Tinh Trầm làm hỏng, còn cảm thấy người này là đứa trẻ ngoan!

– —

Bởi vì đồng ý với Kim Vũ, cho nên từ giờ đến thời gian vòng một bắt đầu, chỉ còn chưa tới một tuần, Hứa Anh trừ ở phòng học triền miên cùng Cố Tinh Trầm, chọc chọc cậu, ngẫu nhiên học vài tiết, thời gian còn lại đều ở phòng truyền thông trên sân thượng, cùng Kim Vũ và dàn nhạc luyện giọng.

Từ Tĩnh biết cô ở tầng thượng gõ gõ đánh đánh không đi bên ngoài làm càn, cũng mắt nhắm mắt mở, rốt cuộc bố mẹ người ta cũng đều mắt nhắm mắt mở, chủ nhiệm lớp cũng chỉ có thể như vậy.

Lần này thi đấu là chương trình được ngôi sao tuyến hai cùng một số nhà tài trợ liên hợp tổ chức “ Tiếng hát đại tài”, tự mang dàn nhạc tới thi đấu, cũng không hẳn là quá long trọng, bất quá Kim Vũ có quan hệ tinh nhị đại, cùng với ngôi sao tuyến hai kia và một số tuyển thủ dự thi đều quen biết, cho nên nếu phát huy quá cùi bắp, cũng thật sự là ném đi mặt mũi.

Cho nên trận đấu này thoạt nhìn là tranh giành thắng thua, trên thực tế là trận chiến bảo vệ mặt mũi của Kim gia già trẻ.

Hứa Anh bị hành hạ một buổi trưa luyện âm cao, chuẩn âm, luyện tới giọng không thể nói nổi tức giận liếc Kim Vũ:

“ Vậy cho nên giới giải trí các cậu không cần văn hóa phải không? Không cần còn thi cái này làm gì? Tức chết.”

Kim Vũ hạ mắt một mí liếc Hứa Anh một cái, tức giận: “ Cậu thì biết cái gì! Nếu lần này tớ quá chật vật, về sau ra mắt sẽ biến thành một điểm đen. Vòng giải trí kia sớm muộn tớ cũng phải vào!”

“ Nói chuyện khách khí chút đi! Học Cố Tinh Trầm nhà tớ này, nói chuyện vừa ôn hòa vừa có tu dưỡng.”

Hứa Anh ôm cánh tay phì phò: “ Sợ thành điểm đen còn cùng bọn tớ đánh nhau trốn học, không sợ về sau phóng viên giải trí viết cậu thành thiếu niên bất lương?”

Kim Vũ lạnh buốt cười một tiếng, mắt trợn trắng, không muốn nhìn Hứa Anh.

Hứa Anh cũng mặc kệ cậu, dù sao Kim Vũ luôn là một kẻ cáo già. Bất quá tài soạn nhạc của cậu ta vẫn thật tốt.

Viết ca từ cũng ổn, nhưng tiết học cũng chưa bao giờ học cho tốt, môn ngữ văn luôn luôn không đạt tiêu chuẩn, là một học tra chính hiệu, làm sao có thể viết quá nội hàm.

Theo như chính lời Kim Vũ nói, cậu ta viết tiếng anh còn được, nhưng tiếng anh của Hứa Anh không ổn. Cũng không biết có phải cậu chỉ ra vẻ hay không.

Bởi vì tiếng anh Kim Vũ luôn không đạt tiêu chuẩn trường kì, Từ Tĩnh nói cậu viết văn đến rắm chó không kêu, phỏng chừng cũng chẳng tốt chỗ nào.

– —

Gió trên phòng truyền thông ở sân thượng có chút lớn, sau khi tan học hoàng hôn đã xuống tới nóc nhà.

Cố Tinh Trầm đi tới bước cuối cùng của bậc thang, liền đứng bên cạnh nhìn Hứa Anh trong ánh chiều tà cùng gió nhẹ.

Vóc dáng Hứa Anh coi như thuộc loại trung đẳng, nhưng tỉ lệ dáng người cực kì tốt, một đôi chân dài vừa tinh tế xinh đẹp, còn trắng, liền nâng cao thị giác rất nhiều.

Sợi tóc cô hơi tán ra, tà váy bay bay đứng ở trung tâm dàn nhạc, giống như một ca sĩ trên tạp chí, xinh đẹp lóng lánh.

Không có ánh đèn chiếu vào, cô đã tự lấp lánh sáng lên.

Tiếng hát Hứa Anh rất êm tai, nhưng Cố Tinh Trầm vừa nghe xong một câu mày liền gắt gao nhăn lại.

– — Miệng cô vừa phun ra những từ tiếng anh đó, không một tiếng nào phát âm chuẩn!

– — Đều hát những loại chú ngữ ma quỷ gì vậy?

Hứa Anh phát hiện Cố Tinh Trầm dừng lại, hướng Cố Tinh Trầm phất tay — “ Tinh Trầm!”

Kim Vũ đang chỉnh lại âm nhạc, nhìn qua thấy Cố Tinh Trầm hai bên chào hỏi, sau đó Kim Vũ liền tuyên bố kết thúc công việc, dịch chỗ cho hai người ngồi.

Hứa Anh nhìn Kim Vũ chớp mắt, nhỏ giọng nói: “ Cảm ơn nhiều, những chó độc thân không làm bóng đèn đều là bé ngoan, tốt lắm!”

Kim Vũ liếc liếc mắt nhìn Hứa Anh chửi nhỏ một câu, cùng thời điểm nhìn thoáng qua Cố Tinh Trầm, đôi mắt tương giao lẫn nhau hai giây, có chút vi diệu, giữa ánh mắt có một dòng chuyển động.

– — Không nói rõ, nhưng trong lòng lẫn nhau đều rõ ràng.

Chẳng sợ trong lòng cất giấu chuyện, Cố Tinh Trầm vẫn như cũ có thể vân đạm phong khinh, cậu đi tới đứng yên, gió đêm thổi cổ áo đồng phục sơ mi trắng, vén lên một ít, lộ ra một mảnh xương quai xanh trắng nõn.

Hứa Anh nhìn thoáng qua, liền nghịch ngợm cong môi đỏ cười rộ lên, ngón trỏ nhanh chóng xoa nhẹ một chút xương quai xanh thiếu niên.

“ Tớ muốn hôn nơi này của cậu! Được không.”

Trò đùa dai của cô, Cố Tinh Trầm cũng không tức giận, chống lại lan can sân thượng, ngồi xuống.

Bên ngoài còn có một vòng hàng rào cho nên rất an toàn. Hứa Anh nhảy một bước, ở bên người cậu ngồi xuống.

Cô ngồi gần nhất, chân hai người liền sát bên nhau.

Hôm nay thời tiết ấm, 25 độ C, Hứa Anh từ trước đến giờ cũng không sợ lạnh, không mặc tất lót nền, váy ngắn, đôi chân trần trụi. Lộ đùi khá nhiều, dán vào thiếu niên.

Cố Tinh Trầm rụt rè dịch sang bên cạnh một chút, Hứa Anh thoáng nhìn, chớp chớp mắt, lại dịch qua. Ánh mắt Cố Tinh Trầm trên cặp đùi trắng như tuyết dao động một chút, nghiêng đầu, lại hướng bên cạnh xê dịch, kéo ra khoảng cách.

Mày Hứa Anh nhăn lại, lại thò tới sát, còn ấn xuồng đôi chân thiếu niên một hai phải bắt cậu dựa vào chính mình, không lựa lời nói thầm —-

“ Đều đã làm, còn rụt rè cái gì? Làm ra vẻ.”

Cố Tinh Trầm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút bất mãn, cũng có chút…. Nhộn nhạo nóng bỏng tình cảm.

Vốn dĩ Hứa Anh không cảm thấy gì, nhưng đại khái sân thượng quá yên tĩnh, cũng có thể do nắng chiều cùng gió nhẹ có chút phiêu phiêu, tóm lại, dưới ánh mắt thiếu niên, mặt cô có chút nóng, yên lặng cúi đầu xem chân mình, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh.

Sau đó, yên lặng kéo váy ngắn, che đậy chút da thịt.

Bọn họ tuy đã làm, bất quá đều là trước đây. Sau khi gặp lại, bọn họ chưa từng. Cố Tinh Trầm cùng với trước kia thay đổi rất nhiều, cậu thành thục hơn, trở nên thâm trầm khắc chế mặc kệ có là phương diện nào đi nữa, kể cả phương diện kia.

“ Hứa Anh.”

Cô nghe thấy âm thanh Cố Tinh Trầm trầm thấp thanh lãnh gọi cô, âm sắc hình như có chút động tình.

Hứa Anh nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút khẩn trương, đáp lại cậu.

“ Ừm…….”

Sau đó, cũng không có sau đó.

An tĩnh, trái tim như có gợn sóng lắc lư, Hứa Anh nhịn không được nhìn trộm cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK