Trận bóng rổ này, khí thế ngất trời.
Trần Chấn VS Cố Tinh Trầm.
Thiếu niên đầy vấn đề đối chiến với học sinh ba tốt.
Kết quả, ngoài dự đoán của mọi người.
— Thiếu niên văn nhã thanh tú Cố Tinh Trầm, vậy mà lại chiến thắng!
Đương nhiên, nhìn ra được cậu thắng cũng rất vất vả, cánh tay bị thương, thời điểm kết thúc vẫn luôn thở dốc, sắc mặt trắng tới mức dọa người.
Hứa Anh đem bình nước khoáng mang qua giận dỗi: “ Cố Tinh Trầm, cậu không phải là đồ ngốc đó chứ? Bị cảm như vậy còn thi đấu cái gì? Nếu xỉu thì biết làm sao!”
Cố Tinh Trầm bị Hứa Anh trắng mắt liếc một cái, nhưng cậu thấy khóe miệng cô hơi giương lên, sau đó biết được mục đích của mình đã đạt được, tâm tình vui hơn rất nhiều.
“ Cậu đã bị thương thế rồi còn nói là không sao ~”
Hứa Anh dùng ngón trỏ chọc chọc cánh tay ngã bị thương của Cố Tinh Trầm: “ Ở đây chờ đi! Tớ tới phòng y tế lấy thuốc cho cậu.”
Mấy nam sinh bên cạnh vây xem nghe thấy, cùng nhau thấp giọng thảo luận ồn ào.
“ Cậu có muốn ân ái vậy không.”
“ Tớ không có diễm phúc, không có diễm phúc.”
“ Ha ha ha. Hai vợ chồng này rải cẩu lương không cần tiền.”
Cố Tinh Trầm ngồi hơi cong lưng, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Có người bỡn cợt, dùng tay đẩy cậu về phía Hứa Anh. Cậu rũ mắt, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng lại nóng như đốt.
Nhưng còn Hứa Anh, chắp tay sau lưng cười hì hì, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng chẳng thèm quan tâm tới người khác nói gì.
Hứa Anh nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm rũ lông mi, thân thể nhẹ nhàng lung lay: “ Tớ đi đây! Ngoan ngoãn chờ tớ nhé ~~”
Cố Tinh Trầm nâng lên mắt, con ngươi hơi đen: “ Ừm.”
Hứa Anh thật sự hoạt bát, lá gan cũng lớn, nhiều người nhìn như vậy, cô xoay người còn cùng cậu chớp mắt một cái, sau đó bị Triệu Hiểu Văn cùng mấy nữ sinh khác vây quanh đi tới phòng y tế.
Cô vừa đi khỏi, đám nam sinh vây xem liền ầm ĩ.
“ Nha nha nha, ‘ ngoan ngoãn chờ tớ’, còn ‘ nhé’!”
“ Nhìn không ra, bông hoa của khối chúng ta lại yêu chiều cậu tới vậy!”
“ Lớp trưởng, cậu trở nên ‘ ngoan ngoãn’ từ lúc nào vậy, sao chúng tớ lại không biết nha!”
Lại một trận ồn ào cười nói ái muội.
Cố Tinh Trầm bị làm phiền không chịu nổi, ngẩng đầu, cười lạnh, liếc mắt một cái nhìn Trương Tiểu cười to nhất: “ Vừa rồi chơi trong sân chưa đủ, phải không?”
Tiếng nói cậu hơi thấp, có cảm giác lạnh lẽo trời sinh. Gợn sóng bất kinh, lại không giận tự uy.
“ Sợ wá.” Có người vỗ ngực thở ra một câu.
“ Không ầm ĩ, không ầm ĩ, lớp trưởng đại nhân tức giận rồi.”
“ Sếp lớn không thể trêu vào đâu ~”
Tất cả mọi người đều vừa bước vào tuổi dậy thì, đối với tình yêu phá lệ cảm thấy hứng thú, vừa im miệng đã tản ra xa.
Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lướt nửa sân bóng rổ, nhìn về phía Hứa Anh.
Bên cạnh giá bóng rổ, cô đi giữa mấy nữ sinh, tóc dài nhẹ nhàng lay động ở đằng sau lưng. Vậy là, cậu vừa được cô thừa nhận trước mặt mọi người, đúng không…..
Hứa Anh, đúng thật là cái gì cũng dám.
“ A, xem ra Hứa Anh vẫn thích cậu nhỉ.”
Nam sinh vừa tới thanh âm khàn khàn.
Cố Tinh Trầm thu ánh mắt từ nơi xa, quay mặt nhìn người này, mày không tự giác nhăn lại, ánh mắt có chút lười biếng cùng lạnh nhạt. Khinh thường để ý tới.
Không được trả lời, Trần Chấn cúi đầu cười một cái, kẹp bóng rổ ngồi xuống bên cạnh Cố Tinh Trầm. Lúc này những người khác đều đã tản ra.
Không hề giống với Cố Tinh Trầm áo sơ mi đồng phục chỉnh tề , Trần Chấn mặc áo vận động ngắn tay, quần đùi, ống quần còn cuốn lên một chút, mồ hôi dày đặc từ mép tóc lao xuống làn da lúa mạch để lại vệt dài.
“ Tôi còn tưởng rằng Hứa Anh không thích cậu. Cô ấy rất nhiều lần xem tôi đánh bóng rổ, tôi cảm thấy….. Cô ấy khẳng định có chút ý tứ với tôi.”
Cố Tinh Trầm nhìn cậu ta, từ túi quần lấy ra một chiếc khăn tay, xoa xoa ngón tay dính chút bụi.
Trần Chấn thấy, không thể hiểu nổi: “ Vãi, cậu còn vậy sao Cố Tinh Trầm. Đàn ông còn sợ chút bẩn này? Còn dùng khăn tay để lau!”
Động tác tay hơi dừng, Cố Tinh Trầm một bên gấp khăn tay, cầm trên tay. Cậu quay đầu, đôi mắt trầm tĩnh: “ Nếu tôi là cậu, thua, tuyệt đối sẽ không ở chỗ này nhận lấy mất mặt cùng xấu hổ.”
Trần Chấn híp mắt hạ mi, có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới học sinh ba tốt Cố Tinh Trầm thế mà lại là một con nhím ngầm.
Đầu lưỡi cậu ta liếm liếm hàm răng, cười chút hư hỏng: “ Này, Cố Tinh Trầm. Cậu ở bên Hứa Anh lâu rồi phải không, đã ‘ chơi’ cô ấy chưa?”
Cậu ta nhìn thoáng qua Hứa Anh nơi xa: “ Ha hả, nội y màu đen à, thật quyến rũ….”
Trần Chấn nói, bỗng nhiên cảm thấy da thịt trên cổ lạnh cực kỳ, quay đầu thấy ánh mắt sắc bén của Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm cậu ta. Cặp mắt kia rất đen, giống như động sâu hun hút, cậu ta ngay lập tức cảm thấy khiếp sợ.
“ Này, cậu….. Nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?”
Hứa Anh từ phòng y tế cầm thuốc ra, trở lại sân bóng rổ, xa xa liền thấy dưới bóng cây có rất nhiều bạn học vây quanh, có nữ sinh hét chói tai, dường như xảy ra xung đột.
Trong lòng có chút hoảng loạn, Hứa Anh chạy nhanh tới.
Lách qua đám người, thứ đầu tiên cô thấy chính là Trần Chấn mặt mũi bầm dập trên mặt đất, sau đó là thiếu niên văn nhã sạch sẽ bóp cổ cậu ta ấn xuống.
Đám người phát hiện ra cô, kêu loạn: “ Hứa Anh tới Hứa Anh tới…..”
Hứa Anh ngốc nghếch: “ Cố Tinh Trầm, cậu làm gì vậy!”
Rốt cuộc Cố Tinh Trầm cũng ngẩng đầu, Hứa Anh ngay lập tức đối diện với ánh mắt đen đầy sát khí của cậu.
Tăm bông màu trắng tẩm rượu thuốc, ngay lập tức biến thành màu tím.
Giáo viên phòng y tế bôi thuốc lên cánh tay Cố Tinh Trầm, phá lệ nhìn cậu thêm một cái. Đứa nhỏ này ông ta biết, thường xuyên ở trên đài kéo cờ đại diện học sinh ba tốt. Đứa trẻ ưu tú đoan chính như vậy, sao lại còn đánh nhau?
Sau đó giáo viên y tế lại thoáng nhìn qua nữ sinh một bên nhìn ông ta tiêu độc miệng vết thương, một bên cầm sợi tóc chơi đùa. Tuy rằng cô bé không nói chuyện, nhưng trên người lộ ra cảm giác trương dương kiêu ngạo, còn mặc một chiếc áo khoác đồng phục nam sinh rất lớn.
Nữ sinh này, cũng rất nổi danh. Ông ta cũng biết…..
Ở trong ánh mắt kỳ quái của giáo viên y tế, Cố Tinh Trầm được xử lý tốt miệng vết thương, cùng Hứa Anh ra khỏi phòng y tế.
Đường nhỏ không còn ai khác, Cố Tinh Trầm đi đằng trước, Hứa Anh không vui vẻ, chậm rì rì theo sau.
“ Trần Chấn còn lớn hơn cậu, cậu thế mà lại đánh thắng người ta, Cố Tinh Trầm, cậu thật hung ác…..”
“ Đánh nhau, không phải xem ở sức lực.”
“ Không xem ở sức lực vậy xem ở cái gì?”
Cố Tinh Trầm dừng lại, đương nhiên là xem ai tàn nhẫn hơn, nhưng lời này cậu không nói ra.
“ Này, vừa rồi cậu còn chưa trả lời tớ vì sao đánh Trần Chấn đâu!”
Cố Tinh Trầm nhớ tới hai câu đáng khinh bỉ của Trần Chấn, nhíu mày: “ Muốn đánh, thì đánh.”
Hứa Anh ôm cánh tay, liếc mắt nhìn bóng dáng thiếu niên một cái.
Bỏ đi áo khoác mùa đông dày nặng, Cố Tinh Trầm lộ ra một đoạn cổ, cổ áo sạch sẽ, làn da trắng nõn, hầu kết nhàn nhạt, tỏa ra một loại “ Đẹp trai” thuộc về nam sinh tuổi dậy thì.
Hứa Anh tham lam nhìn thêm vài lần, chu chu môi: “ Này, Cố Tinh Trầm, cậu không nói lời nào chính là cam chịu rằng vừa rồi chỉ trả lời có lệ với tớ phải không?”
Cô bước nhanh hai bước, tới gần hơn: “ Cậu mau nói đi, làm sao lại đánh Trần Chấn.”
“ Làm mắt cùng miệng của người ta đều đổ máu, cậu xuống tay cũng thật nặng!”
Cố Tinh Trầm bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm mắt to ngây thơ của thiếu nữ, lại thoáng hạ mắt, thấy từ trong áo sơ mi mơ hồ lộ ra áo nhỏ màu đen. Vội vàng liếc mắt qua một bên, chỉ dùng tay đem áo khoác của mình ở trên người thiếu nữ gom lại: “ Mặc tốt vào, không được cởi ra.”
“…..” Hứa Anh vẫn không rõ ràng tên hũ nút này đang nghĩ gì: “ Vậy nên, cậu làm sao lại đánh Trần Chấn, cậu ta cũng có trêu chọc gì cậu đâu.”
Bỗng nhiên bị Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm, sau giờ phút đối diện ngắn ngủi, Hứa Anh bị đẩy đến vách tường có dây thường xuân bên cạnh. Tay cậu chống bên sườn mặt cô, cúi xuống sát mặt: “ Hứa Anh, cậu nhắc tới cậu ta tớ sẽ tức giận!”
Hô hấp nặng nề, Hứa Anh có chút kiêng kỵ, nhưng vẫn hừ một cái: “ Lại còn tức giận. Cậu cảm thấy tớ sợ cậu sao?”
“……” Cậu biết, cô thật sự không sợ.
Hứa Anh còn đang vui vẻ vì bắt nạt được Cố Tinh Trầm, được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc: ‘ Tớ cứ nhắc đấy, Trần Chấn Trần Chấn Trần Chấn…..”
Cố Tinh Trầm mày ngày càng nhăn lại: “ Hứa Anh, tớ thực sự tức giận…..”
“ Cậu tức giận thì tức giận thôi, tớ cứ phải nhắc đấy. Trần a —”
Hứa Anh trợn to đôi mắt, môi, bị một đôi môi mềm mềm mại mại khác ngăn chặn lại.
Chữ “ Chấn”, ở thời điểm môi răng giao triền, bị nuốt vào đầu lưỡi của thiếu niên….
Đại não trống rỗng trong chốc lát, Hứa Anh trấn định chớp chớp mắt, thấy đôi lông mi màu đen của Cố Tinh Trầm hạ xuống bóng tối trên gương mặt trắng tinh.
“ Nhắm mắt lại, Hứa Anh.”
Tiếng nói của cậu rất thấp, ôn nhu, lại không cho người khác được phản kháng.
Trời xanh trong, đám mây như tuyết trắng, tới gió cũng mang hơi thở sạch sẽ của cỏ cây.
Bỗng nhiên Hứa Anh phát hiện, Cố Tinh Trầm trước mặt, quá đẹp trai. Không khí cũng quá lãng mạn. Cô cảm thấy nếu mình không phối hợp thì quá mất hứng, cho nên nghe lời nhắm mắt lại.
Thế giới chậm rãi tối lại, mọi cảm quan sở hữu đều tập trung vào da thịt bên gáy, thiếu niên có lòng bàn tay hơi thô, từng tấc từng tấc vuốt ve.
Cảm giác xa lạ này, vừa mới mẻ lại kích thích….
Hứa Anh một bên hãi hùng khiếp vía, một bên miên man suy nghĩ:
Bé ngoan đơn thuần Cố Tinh Trầm của cô, từ khi nào đã học xong mấy thói xấu này rồi….
Lần đó sau khi kết thúc tiết thể dục, Hứa Anh thật nhiều ngày không còn áp bách được Cố Tinh Trầm nữa. Cùng cậu ở bên nhau cũng trở nên văn tĩnh hơn. Cô thường xuyên lặng lẽ đánh giá cậu, nhìn trộm sự biến hóa trên người cậu.
Sau đó Hứa Anh đưa ra kết luận, Cố Tinh Trầm, thật sự không còn là bé chú lùn ngoan ngoãn bị cô chặn đứng khi đó nữa.
Tiếng nói trầm thấp ôn nhu.
Ngẫu nhiên tức giận còn rất hung dữ.
Có đôi khi, Hứa Anh sẽ nhớ laị ngày hôm đó, đôi môi Cố Tinh Trầm. Vừa đụng tới trong nháy mắt, chỉ cảm thấy môi có chút lạnh, cũng rất mềm, nhưng sau khi thân mật vuốt ve, liền cảm giác được nhiệt độ giấu giếm trong cơ thể của cậu.
Đặc biệt nhất, chính là đầu lưỡi cậu, mềm mượt giống như kem.
Việc của Trần Chấn tạm thời dừng lại ở một nắm đấm cùng firstkiss của Hứa Anh.
Ngày qua lóa mắt, đã tới lớp 9.
Cố Tinh Trầm hoàn toàn cao tới điên cuồng, khủng hoảng của Hứa Anh cũng đã qua, hiện tại thản nhiên tiếp nhận hiện thực. Những ngày tháng cô đứng trên cao nhìn xuống cậu đã một đi không trở lại.
Mùa thu thời điểm kiểm tra sức khỏe, Cố Tinh Trầm đã cao gần một mét tám, Trần Chấn cũng không cao bằng cậu.
Hơn nữa mặt cậu rất đẹp, thành tích vẫn luôn hạng nhất, quả thật chính là “ Bạch mã hoàng tử” được các nữ sinh âm thầm ái mộ.
Hứa Anh thường xuyên cùng bạn tốt lặng lẽ phỉ nhổ cái danh xưng “ Bạch mã hoàng tử” này, cảm thấy thật ghê tởm, chê bai Cố Tinh Trầm quá yêu sạch sẽ, vừa trắng vừa văn tĩnh giống như nữ vậy.
Cô một bên ghen ghét Cố Tinh Trầm, một bên lại có chút cảm thấy vui mừng vì ánh mắt sáng suốt của mình năm đó, xem đi, dường như cô đang bá chiếm được nam sinh rất tuyệt trong mắt mọi người.
Hứa Anh còn cảm nhận được một chút, Cố Tinh Trầm, không còn là “ Bé ngoan” nữa…..”
Cậu thích hôn. Bắt đầu từ lần kia, cậu dường như nếm được ngon ngọt không thể buông tay.
Cô chỉ có thể, lần lượt thỏa mãn cậu ~
Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Hứa Anh vì phải hoàn thành bài tập, cõng cặp sách tới nhà Cố Tinh Trầm.
Cố Hinh Bình ra mở cửa, hơi giật mình. Mới sáng sớm ngày mới bắt đầu thôi mà.
“ Chào dì ạ!” Hứa Anh cười hì hì, cố ý chỉ chỉ cặp sách trên vai, ý rằng mình tới vì “ Chính sự.”
Cố Hinh Bình ôn nhu cười để cô đi vào: “ Là tiểu Anh à, mau vào đi.”
“ Tinh Trầm đang tắm. Trên bàn trà có đồ ăn vặt trái cây, tự mình lấy nhé? Đừng khách khí.”
Hứa Anh tuy rằng ở trường học không nghe lời, nhưng diễn vai ngoan ngoãn lại là sở trường của cô. Cố Hinh Bình rất thích cô, hai mẹ con đều không thích đồ ăn vặt, đồ ăn vặt chuẩn bị trên bàn trà đều là cho Hứa Anh.
Hứa Anh cũng không khách khí, ngồi xuống liền lật tới lật lui trên bàn, TV cũng mở âm cực lớn, không ngừng đổi đài, tốc độ cực nhanh. Cố Hinh Bình ngồi đổi giày bên cửa, một bên cười nhìn thiếu nữ. Mỗi lần Hứa Anh tới, ngôi nhà an tĩnh liền trở nên rất náo nhiệt. Cũng không biết, một cô bé bé nhỏ như vậy lại mang ở đâu ra nhiều đại ma lực như thế, giống như sức sống dùng không bao giờ hết, đi tới nơi nào, nơi đó liền trở nên thật vui vẻ.
“ Tiểu Anh, muốn ăn gì tự mình lấy. Dì phải ra cửa một chuyến. Tinh Trầm tắm xong sẽ ra luôn.”
“ Vâng ạ. Dì đi thong thả!”
Hứa Anh ăn đồ ăn vặt, cười hì hì phất tay.
Cố Hinh Bình cảm thấy áp lực mấy ngày nay đã thoáng giảm bớt, gật gật đầu, đi ra cửa.
Hứa Anh một mình xem TV một lát, sau đó nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm.
“ Cố Tinh Trầm đang làm gì vậy…..”
Cô vừa lẩm bẩm vừa đi tới dựa bên cạnh cửa phòng tắm, mà tuyệt vời nhất chính là, cửa thế mà không khóa!
Cửa phòng tắm nhẹ nhàng để ra, một con mắt to kẹp ở kẹt cửa, rình coi bên trong.
Bên trong một phòng đều là hơi nóng, nước ấm từ vòi hoa sen phun xuống dưới, thiếu niên nhắm mắt ngửa đầu, hồn nhiên không nhận ra điều gì.
Hứa Anh nhỏ giọng: “ Oa……”