• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Tao Thích Mày

“Tao cũng thấy vậy, dù sao ngồi trong lớp cứ gật gù mãi chẳng học được gì. Mà này, mày còn bánh không? Tao đói.”

Giang duỗi duỗi chân, có cảm giác bắp chân bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nhức mỏi do phải đứng trong thời gian dài. Nó cũng đã thử đẩy cái tay đang choàng vai mình xuống nhưng vô ích thôi, chẳng khác gì đang bị kẹp gỗ khóa chặt lại cả, càng cử động mạnh lại càng khó thoát ra.

Thiếu niên bên cạnh thản nhiên xoa đầu Giang, vừa nghe cô nàng nói xong liền mím môi, cố gắng nhịn cười: “Mày nghĩ quần tao có khâu túi thần kì của Doremon chắc? Bỏ hai cái bánh quy bơ vào đã quá sức chịu đựng rồi, hiểu chưa?”

Một câu đói, hai câu thèm ăn. Cậu ở bên cạnh Giang lâu như vậy nhưng chưa từng thấy cô nàng thích thứ gì ngoài ăn uống, thiếu điều mỗi đêm đều nằm mơ thấy mình được dự tiệc sinh nhật của bạn bè để ăn cho thỏa lòng thôi. Quan niệm của cô nàng là thà bể bụng vì no chứ không bao giờ muốn làm ma đói.

Giang xì một tiếng rõ to rồi kéo áo khoác của Dương trên người mình phe phẩy vài cái, thật sự là nóng chết người. Nó có cảm tưởng giống như mình đang ngồi gần một đống lửa lớn vậy, còn bị thằng bạn ôm ôm ấp ấp, khó chịu nhưng không dám rời đi mới đau chứ!

“Nóng à?” Dương nhạy cảm phát hiện động tác nhỏ của cô nàng.

“Mày thử mặc ba lớp áo xem? Miền Nam có bốn mùa, mùa nắng, mùa quá nắng, mùa siêu cấp nắng và mùa nắng kinh dị, bộ không biết hay sao mà còn hỏi?”

Dương chăm chú lắng nghe, sau đó đưa tay phẩy phẩy trước mặt cô nàng.

“Mày làm gì vậy?” Giang đập cái bép lên tay cậu ta.

“Đang quạt cho mày đó, còn hỏi nữa.”

Nhìn khuôn mặt ra vẻ vô tội và đôi mắt xanh sâu hun hút của thiếu niên bên cạnh, nó thở hắt ra một hơi. Đôi lúc Dương giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn mang đến cho người khác cảm giác ấm áp dễ chịu bằng nụ cười tỏa nắng của mình. Đôi lúc lại tĩnh lặng như nước hồ thu, mỗi cái mím môi hay mỉm cười đều tươi mát như vậy, làm cho bất kể già trẻ lớn bé đều vô thức chìm đắm vào trong.

Hai năm, nó đã âm thầm dõi theo cậu ấy suốt hai năm trời rồi, thậm chí là lâu hơn nữa nhưng có lẽ nó không nhận ra? Dạo gần đây Dương cư xử rất lạ, hành động quan tâm thân thiết của cậu dễ làm xao nhãng tâm trí người khác, lại càng ảnh hưởng rất nhiều đến nó, tác dụng gần như gấp đôi.

Nó cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới chân nhưng thật ra lại không có tiêu cự.

“Dương, mày có thể đừng đối xử tốt với tao như bây giờ được không?”

Dương lặng người, bàn tay đang đặt trên tóc Giang hơi run lên.

“Sao vậy?”

Giọng Giang vô thức bé lại một chút: “Mày chỉ nên làm thế với người mày thích thôi.”

Dương cười đùa với mấy đứa con gái trong lớp nhiều lắm, tâm trạng thì luôn phơi phới, nó chưa từng thấy cậu ta khó chịu với ai bao giờ. Suy ra, cậu ta có cảm tình với chừng ấy người?

“Ừm. Biết rồi.” Dương chép miệng, thầm nghĩ đúng là cô bạn của mình lo xa.

Cách cậu đáp trả bọn họ được gọi là phép lịch sự tối thiểu, là xã giao đấy, trời ạ. Chẳng nhẽ biết người ta thích mình xong lại quay ra cạch mặt hoặc tỏ vẻ lạnh lùng ngầu lòi à? Nhưng cái con người đa nghi này lại vì chuyện đó mà cằn nhằn cậu thì đáng yêu thật.

Mặc dù bị phạt suốt hai tiết cuối, còn có nguy cơ bị cô chủ nhiệm trù dập một trận nhưng nó vẫn thấy hạnh phúc, vì người đứng bên cạnh nó lúc này là thằng Dương. Quả thật, học sinh đang tuổi nổi loạn, được nghỉ tiết chỉ có mừng chứ không có sợ.

Buổi tối hôm đó mẹ gọi điện thoại cho nó cằn nhằn một hồi, không cần nghĩ cũng biết giáo viên chủ nhiệm vừa mắng vốn xong. Oan ức chưa? Nó ghét học thì ghét thật đó, song không bao giờ cúp tiết hay lơ đãng trong giờ. Lần đầu cũng như lần cuối, sau này nó tuyệt đối sẽ cẩn thận với thằng quỷ kia, giỡn nhây quá trời.

Giang đang nằm nghiêng trên giường ăn trái cây thì âm báo tin nhắn chợt reo vang hai lần liền, nó nhanh tay nhét miếng táo vào miệng rồi mở điện thoại lên.

[Cứu mạng]

[Qua đây gấo]

Thằng Dương làm gì gấp gáp vậy nhỉ? Nhắn tin còn sai chính tả, chuyện hiếm thấy. Mặc dù thắc mắc nhưng nó vẫn nhổm dậy, xỏ đôi dép bông hình thỏ vào rồi lẹp bẹp chạy sang phòng Dương. Cửa phòng không khóa, vẫn là cái thói quen nguy hiểm này.

Nó đẩy cửa phòng ra rồi ló đầu vào, trước tiên nhìn đến là thằng Dương đang đứng trên bàn học và run lập cập, trên tay còn cầm chắc điện thoại.

Thiếu niên thở hổn hển, đột nhiên nhìn về phía nó rồi kêu lên: “Dưới chân! Dưới chân mày!”

Giang theo bản năng nhảy cà tưng tại chỗ, vừa la hét vừa nhìn xuống dưới chân mình. Trên nền gạch sáng bóng lúc này có một chú gián nhỏ xíu và dẹp lép nằm bất động, dưới bụng còn có cái gì trăng trắng xịt ra. Không xong… Đôi dép trị giá một trăm ba mươi ngàn của nó! Ối mẹ ơi! Nó ngồi xổm xuống, hấp tấp tháo đôi dép bông ra và kiểm tra. Quả nhiên, chiếc bên trái dính một đống nhầy nhụa chẳng biết là máu hay c*t của con gián!

Dương bên kia thở phào một hơi, từ trên bàn học trèo xuống, tiến tới bên cạnh nó.

“Cảm ơn đại hiệp ra tay tương trợ!”

“Má! Tương cái đầu mày ấy! Lớn tướng rồi còn sợ gián? Tao còn tưởng mày bị cái gì nghiêm trọng lắm? Coi đôi dép của tao nè!”

Giang xúc động đem dép đưa lại gần mặt thằng bạn làm cậu ta giật lùi về phía sau.

“Xin lỗi xin lỗi…. Hay ngày mai tao mua cho mày đôi khác!”

Sống gần Dương bao năm qua, nó đã từng thấy cậu dùng tay không bắt rắn, dùng tay chụp ếch, thậm chí cầm sâu lên chơi đùa, cứ nghĩ là thần thánh phương nào không sợ trời không sợ đất cơ! Ai ngờ được… lại sợ gián.

Nó nghĩ tới đó thì quên bẵng đi cái vụ dép bông mà phá lên cười sằng sặc.

“Hot boy của trường sợ gián nè, ho ho, mai tao sẽ đi bêu rếu mày. La la la.”

Giang cầm dép múa múa rồi nhảy chân sáo chuẩn bị rút quân về phòng, nào ngờ thằng Dương chơi ác, bước tới ôm ngang eo nó rồi kéo lui về.

“Mày làm gì vậy? Tính giết người diệt khẩu à?”

Nó giơ chiếc dép dính dơ lại gần mặt Dương cốt để hù cậu ta. Nhưng nói thật, có bao giờ nó đấu lại cậu đâu? Dương đưa tay kia lên, dễ dàng chụp được cổ tay nó.

Cái tình huống gì thế này? Nó có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở của Dương bên tai mình.

Máu nóng chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu, không khí căng thẳng đến mức nó không thở nổi.

Dương chậc chậc hai tiếng:

“Dễ dãi với mày lâu nay nên mày lì quá rồi.”

Óe? Dương gạt chân nó, dễ dàng khiến nó bật ngửa ra sau. Không biết từ lúc nào mà cả hai đã lui tới bên giường lớn, cho nên nó té không bị đau. Cơ mà…

“Bớ người ta hấp diêm!”

Dương nắm hai má nó kéo sang hai bên, dùng sức lắc lắc lắc.

“Này thì hấp diêm!”

Nó đưa hai tay muốn túm tóc mai thằng Dương, sau đó đau khổ nhận ra tay mình ngắn quá, với không tới.

“Chừa chưa? Còn dám bán đứng bạn bè không?”

“… ưa.” (Chưa)

“Ừ hử?”

Dương cười nham hiểm rồi đưa tay xuống, Giang hốt hoảng phản công nhưng không kịp! Cậu ta dùng cả mười ngón tay cù lét nó, chọt khắp hai bên eo khiến nó oằn mình ra, vừa trườn đi vừa cười vừa thở hổn hển. Kiểu này chỉ cần mười giây nữa thôi cũng đủ làm ruột gan nó lộn nhào rồi! Nó đầu hàng!

“Cíu mạng… tao xin lỗi, tao xin lỗi.”

“Sau này còn tái phạm không?” Dương dừng động tác, dò hỏi.

“Ặc… dạ, sau này không dám nữa…” Giang cuộn tròn trên giường, thở không ra hơi.

Lúc nào nó xuất hiện trước mặt thằng Dương cũng đầu tóc rối bù, lần này cũng không ngoại lệ hả? Lăn lê bò trườn mấy vòng, Giang mà nhìn vô gương chắc sẽ giật mình lắm.

Dương không đùa nữa, đưa tay sờ đầu cô nàng, động tác chậm rãi tựa như đang vuốt ve một chú mèo con. Cậu bắt đầu có cảm giác lo sợ là khi phát hiện Thiên đang cắm cúi viết thư tình cho Giang, lúc đó cậu còn trẻ trâu tuyên bố chủ quyền nữa.

Chẳng lẽ thái độ của cậu với Giang không đủ rõ ràng? Gần như cả lớp đều biết hai đứa có cảm tình với nhau mà? Vậy đấy, vậy mà vẫn có người cố tình không nhận ra, nhân lúc cậu lơ là đã đến gần Giang. Muốn cuỗm tay trên sao?

Dương cảm thấy bản thân mình nhẫn nhịn đủ rồi, bây giờ đã là năm 2017, lớp 9 có bạn gái, chắc không vấn đề gì đâu, đúng không?

Cậu chống tay nằm bên cạnh Giang, thật bình tĩnh lên tiếng, để chắc rằng nhỏ sẽ không bị bất ngờ rồi bỏ chạy mất tích.

“Tao có chuyện muốn nói.”

Giang khẽ nhích ra bên ngoài để kéo giãn khoảng cách, và nhìn cậu chằm chằm như thể đang chờ đợi câu nói tiếp theo.

Trong căn phòng nhỏ lúc này phảng phất mùi hương dễ chịu từ sáp thơm. Giang chờ một lúc lâu vẫn không thấy Dương nói tiếp, nó mới biết cậu ta lại giỡn nhây.

Dương vỗ vỗ lên lưng Giang, cứ từ từ chậm rãi như thế, cho đến khi lấy đủ dũng khí lên tiếng, giọng của cậu rất khẽ.

“Tao thích mày.”

Chương 20: Dám Trốn?

Tao thích mày.

Tao thích mày?

Tao thích mày!!!

Khi nghe ba chữ này, nó có cảm giác giống như hàng loạt dây thần kinh trong não đang thi nhau đứt phừn phựt, liên tục không có điểm dừng, cơ thể đình chỉ hoạt động trong một chốc. Vừa rồi nó vốn nhắm mắt vì thấy hơi buồn ngủ, nhưng màn tỏ tình đột ngột của Dương lại đánh một đòn chí mạng vào người nó rồi! Là thật sao? Giờ nó nên làm gì? Mở mắt ra và nói “Tao cũng thích mày”? Nghe như con dở hơi vậy, chẳng lãng mạn chút nào. Hoặc là “Tao cho phép mày thích tao”? Kiểu này có khi cậu ta lại đập vào trong mặt nó… Không biết, hiện tại nó không biết nên phản ứng thế nào cả! Mở mắt ra cũng không xong, nó cố gắng điều chỉnh hơi thở mà tim thì cứ thùm thụp như vừa chạy đường dài ấy. Làm sao đây? Otoke? Chết mất thôi!

Dương nhìn khuôn mặt đang từ từ ửng hồng của cô nàng, có cảm giác muốn đưa tay nhéo một cái. Cậu phát hiện ai đó giả vờ ngủ nên mới nhân cơ hội tỏ tình luôn, ít nhất không nhìn thẳng mặt nhau thì sẽ đỡ ngại một chút. Ai ngờ được, tình huống này làm Giang càng khó xử, xem mi mắt cứ giần giật là hiểu ngay.

“Ngủ rồi à?”

Giả vờ hỏi một câu, không thấy nhỏ trả lời, cũng không có nhúc nhích, Dương mới tiếp.

“Không biết mày nghe câu im lặng là đồng ý chưa?”

Lần này Giang lắc nhẹ đầu, xong, cô nàng như ý thức được mình vừa cử động, bối rối không biết làm sao, lại còn mím mím môi.

Biểu cảm rất phong phú.

Dương cười nhẹ một tiếng, đỡ đầu Giang đặt lên cánh tay mình, tay kia vỗ vỗ đầu của nhỏ.

“Tao cứ xem như mày đã đồng ý. Nhưng mà phải cẩn thận nha, để ba mày biết, tao chắc chắn sẽ bị ném xuống sông chơi với cá.”

Cảm nhận được vòng tay của Dương, nó càng ngại muốn chết, người cứ căng thẳng không dám thở mạnh. Gần qué! Thằng cơ hội! Thằng lợi dụng! Hu hu, nhưng mà sao nó lại thích được lợi dụng vậy nè? Như mẫu hậu nói, quả thật cứ sáp vô trai đẹp là không có tiền đồ…

Nó từng nghĩ thằng Dương thích mình cũng vì bạn bè xung quanh hay trêu hai đứa quá, không có lửa làm sao có khói, song lại chẳng dám khẳng định. Một đứa trong lớp cũng từng rơi vào trường hợp tương tự, được một anh trường khác đối xử như công chúa, mọi người đều khăng khăng hai đứa là một đôi, nhưng lúc cô gái tỏ tình thì anh ta lại từ chối với lí do chỉ xem cô nàng như em gái. Thời đại thính và bả bao trùm khắp nơi, chị em luôn phải cẩn thận là thế.

Cho nên lúc mới nghe Dương bảo có chuyện muốn nói, nó rất hồi hộp. Đến khi nghe xong thì trực tiếp sốc, không phản ứng kịp luôn. Trong phòng mở máy lạnh ở tầm 20 độ nhưng má nó vẫn nóng hầm hập như vừa bị hắt nắng vào.

Dương cũng chẳng khá hơn là bao, cậu rất sợ Giang nghe được tiếng tim mình nhảy loạn xạ cho nên nằm im thin thít.

Tâm trạng Giang và Dương đều rối bời, quá nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến cả hai lúng túng. Như vậy, cứ nằm bất động như vậy, cho đến khi ngủ quên mất.

Dương tỉnh dậy trước tiên vì trên ngực truyền tới cảm giác tê tê nằng nặng, và cậu giật mình phát hiện Giang đang úp mặt lên đó ngủ ngon lành. Đèn phòng hôm qua quên không tắt, cậu vừa mở mắt ra vẫn chưa thích ứng được nên thấy hơi nhói. Đưa tay bật điện thoại lên, mới hơn 5h sáng một chút, vẫn còn sớm. Cậu hơi nghiêng người cho đỡ mỏi, dù hành động rất nhẹ nhàng nhưng có người vẫn bị đánh thức, nên là cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, úp điện thoại xuống giường.

Giang đang khoanh hai tay trên ngực Dương ngủ thì chợt bật dậy, vô tình đè ngực cậu một cái suýt làm cậu kêu lên. May mà nhịn được!

Thấy mình ngủ chảy cả nước miếng lên áo Dương, nó tự chưởng lên đầu mình một cái. Thôi chết rồi! May mà chỉ có một chút xíu! Chẳng hiểu sao hôm qua ngủ ngon đến mức thải nước bọt qua miệng nữa? À nước bọt thì phải tiết ra từ lưỡi, từ miệng mà…

Bình tĩnh lại rồi, chuyện hôm qua mới bật lên trong não nó như một cái lò xò. Ba chữ kia đúng là có sức ảnh hưởng lớn thật, khiến nó choáng váng không biết làm sao. Sau đó nghe theo lời mama yêu dấu, rằng con gái phải biết thẹn thùng, nó nhẹ nhàng nhón chân, len lén chuồn ra ngoài. Bởi vì đi lùi mà lại khom người nên trong một giây không cẩn thận, mông nó đã đập vào cửa một cái rất mạnh.

Lúc này, Dương chợt xoay người sang một bên làm nó thót tim. Ngủ đi! Ngủ tiếp đi! Nó đưa tay lên xuống và đọc thần chú, may mắn thay cậu ta chỉ chỉnh tư thế nằm mà thôi.

Sau khi đã chắc thiếu niên trên giường không tỉnh lại, nó mới lui từng chân ra ngoài, nhanh chóng khép cửa lại. Thành công, quá ngoạn mục!

Dương ở trong này chỉ chờ có thế là hít một hơi thật mạnh, vuốt lại tóc rồi từ từ ngồi dậy, vừa rồi bị đè tuy không đau lắm nhưng vẫn hơi xót. Cậu nhớ lại cái dáng đi của Giang, lặng lẽ thở dài. Suốt đời cũng không sửa được dáng đi đàn ông ấy.

Vệ sinh cá nhân xong, Dương ở trong phòng lật xem tin nhắn. Là tin tới vào khuya hôm qua.

[Mai có tiết cô chủ nhiệm, chắc không sao đâu nhỉ?]

Cậu suy nghĩ một lúc, dù không muốn rắc rối nhưng vì phép lịch sự tối thiểu nên vẫn phải trả lời.

[Ừ, không sao đâu.]

Trong danh bạ của cậu chỉ có hơn mười mấy liên hệ, chủ yếu là người nhà và bạn bè thân thiết nhất, không hiểu hôm trước Ngọc lấy đâu ra số cậu?

Đầu ngón tay thon dài trượt tới cái tên “Huy công tử” thì dừng lại, gõ gõ hai cái.

Thế Huy đang ngủ chợt thấy lạnh sống lưng, vì thế mà bật dậy lúc sáng sớm. Không biết là chuyện gì? Vong ám sao?

Tạm gác qua tên điên đó, Dương làm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng vác cặp sang phòng bên cạnh. Sáu giờ rồi, hôm nay phải chở nhỏ đi ăn sáng mới được.

Đứng trước cửa phòng Giang, ngay vừa lúc cậu định cất tiếng gọi thì bố cậu cầm một dĩa dưa leo đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi:

“Ủa? Con chưa đi học à? Giang nó đi nãy giờ rồi mà.”

Dương ngớ người, mày khẽ nhăn lại. Đi rồi? Không chờ cậu sao? Cũng không nói trước một tiếng? Nhỏ này dám!

Cậu cố nén sự tức giận, cười với bố:

“Dạ, vậy giờ con đi đây, con chào bố.”

“Dương, con không ăn sáng luôn à? Hôm nay mẹ chiên trứng với bánh mì đó.”

“Dạ thôi. Thưa mẹ con đi học.”

Cậu chạy ngang qua bếp để ăn vụng một miếng dưa, rồi vội đi mang giày vào, vẻ mặt hầm hầm không vui. Được lắm, dám trốn cậu? Thử phủ nhận quan hệ của hai đứa xem, cậu chắc chắn sẽ cho Giang lãnh đủ.

Trong lúc đó, Giang đã cuốc bộ được nửa đường tới trường, tâm trạng cũng thấp thỏm dữ lắm. Tại nó ngại quá, nên không dám đối mặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK