• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Học Sinh Chuyển Trường

Mặc dù hùng hổ xông tới nhưng Giang cũng biết chắc rằng nó sẽ đánh không lại một thằng con trai cao hơn mình tận ba mươi phân. Chủ yếu là muốn giật lấy cái áo nhỏ xinh mà cậu đang cầm thôi. Chiếu theo tư thế hoàn mỹ và kĩ năng nhào lộn chuyên nghiệp của nó, phi vụ này chắc chắn sẽ thành công tốt đẹp. Có điều người tính không bằng trời tính, Dương bỗng nhiên đứng lên, tay giơ cao khỏi đầu làm nó không kịp phản ứng, mũi nhỏ đáng thương đập trúng lồng ngực của cậu. Giang kêu to một tiếng rồi ngồi xuống, cảm giác nóng rát dần dần xâm chiếm, một dòng máu tươi theo đó chảy ra ngoài.

Dương giật mình vứt vội cái áo đi, ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ cằm nó lên, giọng bỗng có chút bối rối.

“Ngước mặt lên, lấy tay ra xem.”

Cảm nhận được ngón tay mịn màng của Dương chạm nhẹ vào má mình, Giang mắc cỡ giật lùi, nhưng cậu lại bám riết không buông, nghiêm túc giữ chặt đầu nó, bắt nó ngửa mặt lên trời.

“Ngồi im.”

Dương bực bội vỗ trán nó, với tay lấy khăn giấy, hai hàng lông mày nhíu lại:

“Mới đụng nhẹ một cái đã chảy máu mũi rồi, ăn hại quá. Sau này sao lấy chồng được?”

Nó đang bị đau, lại còn gặp cái thằng trời đánh này trù ẻo là sao? Tức chết mà! Nhanh tay đập vào vai Dương một cái, nó cuộn hai miếng khăn giấy lại, nhét vào mũi để cầm máu rồi nói:

“Mày về đi, học hành gì nữa. Chỉ giỏi phá đám.”

Dương đưa tay vuốt sóng mũi cao cao của mình, thu dọn đồ đạc rồi ngượng ngùng lui ra ngoài.

“Xin lỗi, hôm sau sẽ bù cho mày. Tao về đây, ngủ ngon nha.”

Bóng lưng cao lớn của Dương dần khuất sau cánh cửa, nó không dám nhìn lâu thêm, vội đi rửa vết máu trên tay rồi chui vào ổ chăn của mình. Lăn lộn tới hơn mười giờ, nó vẫn chẳng thể nào ngủ được.

Mẹ nói, thích một người không thích mình chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của người con gái. Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, mẹ vẫn muốn dũng cảm theo đuổi thứ tình yêu non trẻ mà ngọt ngào năm đó. Vì những lần thất bại chính là lí do khiến con gái trở nên mạnh mẽ hơn. Và ít nhất khi về già, ta cũng có thể tự hào là đã sống hết mình.

Tiếng nhạc êm tai trong căn phòng nhỏ như có ma lực, dẫn dắt nó chìm vào mộng đẹp.

Cả ngày chủ nhật hôm ấy, đến một sợi tóc của Dương nó cũng chẳng thấy. Nghe bảo sáng sớm cậu ta đã ra ngoài, theo bố đi làm từ thiện, đến khi trời sụp tối mới trở về, không biết có mệt không?

Sáng thứ hai, Dương xin nghỉ bệnh, có vẻ việc làm từ thiện vất vả hơn nó nghĩ nhiề lắm. Lớp A1 xuất hiện học sinh chuyển trường nên tâm trạng của nó như vào mùa bão, bất ổn vô cùng. Nó không ngại trong lớp có thêm thành viên, nhưng cái chính là vì sao cô lại đổi chỗ nó chứ? Đầu năm chẳng phải cho ngồi tự do sao? Lúc này lại bắt nó phải dọn sang ngồi cùng bạn nam ở bàn bên, biệt danh “Thiên hôi cánh”. Không phải nó kì thị người ta, nhưng sự thật là có quỷ mới chịu được cái mùi của thằng này. Như dân chúng nói, đến đứa bị nghẹt mũi cũng không dám lại gần. Túm gọn lại, cánh vẫy, ruồi bọ thăng thiên!

Nó ôm cặp mếu máo, khóc thương cho số phận của mình:

“Cô ơi, em nhỏ con như vầy ngồi bên dưới làm sao nhìn thấy?”

Cô cười dịu dàng, đáp:

“Lúc đầu là em chọn ngồi bàn cuối, bây giờ bảo không thấy hả? Chỉ chuyển qua bàn bên thôi mà lằng nhằng gì, ngồi tạm đi.”

Thiên thấy có người ngồi cùng, không phải cô đơn chiếc bóng nữa nên cười tươi như bông, nhích người nhường chỗ cho nó. Thấy cái bàn nhỏ bị thân hình trên 70kg của Thiên chiếm hơn một nửa, nó nuốt nước mắt đặt mông ngồi xuống.

Không biết ở đâu chợt vang lên tiếng cười hí hí đầy thích thú, tiếp đó là hàng loạt ánh mắt thương hại bắn về phía nó. Trời, có cần cười trên nỗi đau của người khác vậy không? Quá đáng ghê! Nó giận run cả người. Dù sao cũng là đồng chí vào sinh ra tử mấy năm nay, chúng bạn nỡ lòng nào hi sinh nó chứ?

Nó nằm dài ra bàn, cố gắng phớt lờ cái mùi chua chua trong không khí bằng cách quan sát học sinh mới. Đó là một bạn nữ rất xinh, mái tóc dài đến eo được uốn nhẹ hơi cúp vào, dáng người phải nói là ai nhìn cũng chảy nước miếng. Cao chắc cũng mét sáu chứ chẳng chơi, chân dài, da trắng, lại còn có lúm đồng tiền nữa. Tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, nó đưa tay kéo áo nhỏ bạn bàn trên, nhỏ giọng hỏi:

“Mày ơi, lỡ thằng Dương thích bạn học mới thì sao? Tao nghe nói hai đứa ngồi gần dễ thích nhau lắm.”

Bạn học nữ quay xuống nhìn nó, cười duyên:

“Nói thừa, ai mà chẳng thích thằng Dương? Quan trọng hơn, tao sợ mày với thằng Thiên…”

Giang vừa nghe tới đó liền đỏ mặt, đưa chân đá mạnh vào ghế nhỏ bạn, liếc sang Thiên thì thấy cậu ta cúi đầu không nói gì, phù, may mà vị đại nhân này chưa nghe.

Tiết sinh hoạt đầu tuần không phải học gì cả, thế nên cô dành chút thời gian giới thiệu về bạn mới cho cả lớp, sau đó dặn dò:

“Bạn Ngọc mới tới, mấy em làm quen rồi quan tâm bạn nhiều chút. Có thắc mắc gì không?”

“Sao phải cho Ngọc ngồi kế Dương hả cô?” Một bạn nữ bất bình giơ tay lên.

“Vì bạn Ngọc học hơi kém, Dương là lớp phó học tập, phải để hai bạn ngồi cạnh nhau chứ?”

Giang cũng buồn rầu lên tiếng:

“Cô ơi, em học cũng tệ mà, sao cô lại chuyển em đi?”

“Để Thiên kèm em.”

Giang nghe xong mà muốn hộc máu tại chỗ. Đúng là anh bạn bên cạnh rất giỏi, nhưng suốt ngày lầm lì ít nói, lại chẳng mấy khi giao tiếp với xung quanh, kèm kiểu gì? Nó phải làm sao đây? Sao lại ưu ái học sinh mới như thế? Đời quả thật bất công!

Suốt hai tiết học, Giang cứ mơ mơ màng màng không tập trung vào bài được. Nó đang tự hỏi thằng Dương bệnh có nặng không? Rồi bạn học mới tới đã có người yêu chưa? Hi vọng là hoa đã có chậu, nếu không thì nó lại có thêm tình địch nữa.

Giờ ra chơi, Ngọc được vây quanh bởi đám nam thanh nữ tú, trong đó bao gồm nó. Nó hăng hái xung trận đầu tiên, nắm lấy tay Ngọc mà hỏi:

“Ngọc ơi, bạn có người yêu chưa?”

Nó vừa hỏi vừa tấm tắc khen tay Ngọc mềm. Chỉ thấy cô bạn cười nhẹ, hai lúm đồng tiền ẩn hiện cực kì đáng yêu.

“À, mình chưa có.”

Cả thế giới dường như sụp đổ vào khoảnh khắc ba chữ “mình chưa có” vang lên, Giang cắn ngón tay lui ra ngoài, gục đầu ôm lan can. Nắng sớm xuyên qua tán lá in thành những điểm sáng đủ hình dạng trên sân trường, nó nhìn không chớp mắt, khẽ thở dài. Trước đây khoảng cách từ nó đến Dương đã cách mấy trăm cây số, giờ lại còn xuất hiện thêm một bức tường vô hình nữa!

Mẹ, con gái chuẩn bị tiếp bước mẹ đây… À khoan đã, ít ra thì nhà hai đứa còn gần nhau, trưa nay nó phải qua thăm thằng Dương liền. Đúng vậy, không thể chờ thêm được nữa, cách tốt nhất là phải tấn công!

Đang lúc nó buồn vì tình, trong lớp lại ồn ào như trẩy hội, còn liên tục vang lên những tràng cười quái dị. Vừa nghe tiếng cười hô hố của nhỏ bạn, nó đã nổi da gà rồi. Chậc, không lấy điện thoại ra ghi âm thì tiếc quá, đợi đến Halloween dùng cho nhà ma luôn. Giọng cười này hội tụ đủ các yếu tố the thé, vang dội và độc ác, cực kì khó tìm nhé.

“Đặt cược đi bây, một chầu bánh tráng nướng. Tao cá thằng Dương sẽ đổ con Ngọc.”

“Ê ê, tao cá năm mươi ngàn, con Ngọc đổ thằng Dương trước.”

“Tao nữa, tao nữa!”

Phút chốc, trong lớp tràn ngập tiếng cười nói của các bạn nhỏ. Ngọc thì che miệng cười, dù không biết người tên Dương kia là ai, nhưng cô nàng tự tin mình có thể cưa đổ được cậu ta.

Nhìn mọi người hăng hái hỏi thăm bạn nữ mới đến, nó thấy tâm trạng mỗi lúc một nặng nề. Đưa tay ước lượng ngực mình, sau đó lại đo thử ngực Ngọc, ôi mẹ ơi, chưa ra trận đã thấy thất bại toàn tập rồi! Nó nhớ dạo trước từng nghe Dương nói kiểu cậu thích là con gái trưởng thành, quyến rũ một chút thì càng tốt. Há chẳng phải đang ám chỉ người cậu thích hoàn toàn trái ngược với nó sao?

Không được, dù con đường phía trước có gập ghềnh khó đi thế nào, nó cũng phải tiến lên! Được rồi, bất quá không đi tiếp được thì nó chọn hèn nhát bỏ cuộc thôi…

Chương 4: Trai Đẹp Nổi Bão. Ghen Rồi

Chuông trường vừa điểm hết giờ lên lớp, nó liền phi như bay về nhà, bất chấp tiếng gọi ơi ới của nhỏ bạn thân.

“Con chào mẹ.”

Nó đem giày đặt lên kệ rồi chạy nhanh vào phòng, mỗi bước chân đều phát ra tiếng thình thịch vang dội.

Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài nhìn con gái, đôi mắt hơi híp lại, giọng có chút không vui:

“Con gái con đứa!”

Bà vừa dứt lời, ông xã thân yêu đang ngồi đọc báo trên sofa đối diện chợt ngẩng đầu:

“Bà mặc kệ nó, nó giống bà hồi còn trẻ thôi mà.”

“Ông nói gì? Không muốn ăn trưa à?”

Thấy vợ lườm mình, ông chột dạ cúi đầu xuống, giơ tờ báo lên che mặt. Nó vừa vặn ló đầu ra khỏi phòng nhìn thấy cảnh này, đưa tay gãi gãi đầu. Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác ba nó rất sợ mẹ? Mất mặt quá…

“Con sang nhà chú Phi đây ạ.”

Mẹ chợt đưa tay ngăn nó lại, bê một bát cháo nóng hổi ra:

“Lại đây. Bưng cái này cho thằng Dương.”

“Ơ?”

Nó cầm lấy bát cháo thịt bằm, đưa mũi ngửi ngửi rồi nuốt nước miếng:

“Sao dì Anna không nấu cho thằng Dương?”

“Dương nói muốn ăn cháo do mẹ nấu nên dì Anna qua nhờ, đi lẹ đi.”

Giang nhún vai, cẩn thận bưng cái bát cháo thơm phức sang nhà bên. Vừa đi nó vừa ấm ức, lúc nó bệnh thì không thấy ai lo, thằng Dương mới sốt nhẹ đã được chăm sóc bưng bê tận giường rồi, rốt cuộc thì ai mới là con của mẹ đây?

Cổng nhà mở nên nó đi một mạch vào trong, cô chú Phi chắc đang đi làm rồi nên im ắng quá. Mà thằng này không cẩn thận gì cả, phải khóa cửa lại chứ, chẳng may ăn trộm vào thì sao?

Nó mon men đến trước phòng Dương, bên trong có mùi rất thơm, giống như mùi hoa oải hương, nhưng lại pha chút gì đó rất nam tính, dễ chịu. Bởi vậy chỉ cần nhích lại gần cậu một chút thôi, nó sẽ tự động hóa thành một con ong nhỏ, không ngừng bị quyến rũ.

“Dương? A lô, a lô?”

Nó thử gọi mấy lần nhưng không thấy ai trả lời, vươn tay vặn nắm cửa, nó đưa đầu vào trong xem thử. Chà, phòng của cậu còn gọn gàng hơn phòng nó gấp nhiều lần, tông màu xanh nhạt tạo cảm giác rất mát mẻ. Nhớ tới mẫu thân đại nhân luôn so sánh hai đứa, rồi mắng nó sao cứ để phòng bừa bộn như cái chuồng lợn, lòng nó quặn đau.

Dương đang nằm nghiêng trên giường, chăn phủ lên tới tận cổ. Đặt nhẹ bát cháo lên bàn, nó rón rén lại gần rồi ngồi xuống, hai mắt to tròn nhìn cậu không chớp lấy một cái. Khuôn mặt góc cạnh và sóng mũi cao thẳng này như được bàn tay của một nghệ nhân tỉ mỉ nặn thành vậy, mi mắt thật dài, môi mỏng mím chặt, dáng ngủ bình yên khiến cho tim nó đập loạn. Nó vươn ngón trỏ run run muốn chạm vào má cậu, nhưng nửa chừng lại chuyển hướng đến bờ vai rộng, lắc nhẹ.

“Ê Dương, dậy ăn cháo nè.”

Thiếu niên trên giường bị lay tỉnh, hé mở đôi mắt xanh trong suốt. Bốn mắt chạm nhau, cảm giác như nhiệt độ trong không khí đột ngột tăng mạnh, hai má nó nóng bừng.

“Uống thuốc chưa?”

“Chưa…”

Giọng Dương có hơi khàn, cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi khịt mũi:

“Cháo đâu?”

Vừa tỉnh ngủ đã đòi ăn, còn giở cái giọng bề trên thế này à? Nếu không phải cậu ta đang bệnh, nó chẳng thèm để tâm đâu nhé.

Trong lòng thì mắng cậu xối xả nhưng thân thể nó vẫn ngoan ngoãn di chuyển, lấy cháo đưa đến tận giường. Mùi hương xmen trên tóc Dương thoang thoảng bên mũi nó, ngòn ngọt gây nghiện.

“Ờ. Cảm ơn. Có đem vở qua không?” Dương chậm rãi hỏi.

Nó lắc đầu: “Không có. Chi vậy?”

Ai đó chợt dừng động tác, ngậm muỗng hỏi tiếp: “Mày không định chép bài giúp tao à?”

Tất nhiên là không rồi. Nó định trả lời như thế, nhưng thấy ánh mắt mệt mỏi của Dương chiếu thẳng về phía mình, đành ấp úng đáp:

“Ừ thì… buổi tối tao chép vậy. Nhưng chữ tao xấu lắm.”

“Không sao, cái này tao biết.”

Nó nhếch môi, cúi đầu lẩm bẩm: “Làm osin cho rồi còn đòi hỏi.”

Dương nhún vai: “Do mày tự nguyện làm đầy tớ cho tao nha.”

Ặc, nói nhỏ vậy cũng nghe được à?

“Mày là chó chắc? Thính như quỷ.”

Dương đang ngậm một họng cháo, quay sang trợn mắt nhìn nó làm nó sợ chết khiếp, nó lập tức nhảy đông đổng lên:

“Ê ê cấm có chơi dơ nha, không được phun!”

Dương thử làm bẩn cái áo yêu quý của nó xem? Nó sẽ sống chết với cậu!

Mắt xanh chớp chớp, từ từ nuốt hết thức ăn trong miệng. Thấy bản thân dường như bị hố, nó mắc cỡ ngồi xuống, đưa hai tay ra trước mặt Dương. Cậu cười cười, một tay trả lại cái bát, tay kia vỗ vỗ đầu nó:

“Ngoan lắm. Giờ đi lấy thuốc với nước cho tao.”

Khóe miệng của nó co giật, không nói nên lời. Rốt cuộc thì nó mắc nợ cậu ta khi nào? Sao lại không có tiền đồ gì hết vậy nè…

Dương uống thuốc xong lại nằm xuống, hai đứa không nói gì làm không khí trong phòng trở nên ngột ngạt khó tả. Nó đang phân vân xem có nên nói cho Dương biết vụ chuyển chỗ hay không? Ngẫm lại, chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì, dẹp nó ra sau đầu vậy, nó ngồi lắc lư một lúc thì Dương cười bảo:

“Về ngủ trưa đi, buổi chiều còn đi học. Hay muốn ngủ chung với tao, đây, trèo lên.”

Cậu vén chăn ra, vỗ vỗ giường như thể đang dỗ ngọt thú cưng vậy. Thật muốn chui vào lòng cậu, hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được cậu ôm, nhưng sự thật luôn khiến người khác thất vọng. Nó vẫn không có can đảm tiến lên.

“Được rồi, mày ngủ đi, tao về trước. À, ngày mai có đi học được không?”

Dương đưa tay sờ trán, hơi thở có phần nặng nhọc:

“Không biết. Sao? Mới thiếu hơi bản thiếu gia một ngày đã nhớ rồi à?”

Nó đập tay lên ngực cậu, xì một tiếng rõ to:

“Mày bệnh à?”

Nghĩ tới buổi chiều còn phải chiến đấu với hai tiết văn siêu cấp buồn ngủ, nó thở dài ngao ngán:

“Tao về đây. Lần sau nhớ khóa cửa nha, có ngày ăn trộm nó vào hốt hết đồ đó.”

Dương chớp chớp mắt vẻ ngây thơ, sau đó gật đầu để cô bạn yên tâm. Đầu thỉnh thoảng lại nhói lên, cậu đưa tay làm động tác xùy xùy, đợi Giang phồng mang trợn má đi rồi mới ngồi dậy, lê thân mình đau nhức ra khóa cửa lại.

Hôm sau, Dương kéo xe đạp đến nhà chở Giang đi học, nhưng Giang nói nể tình cậu bệnh mới khỏi, nhỏ sẽ đèo cậu. Thấy tư thế đạp xe khổ cực của nhỏ, cậu nín cười đến mức nước mắt muốn trào ra. Đỉnh điểm là lúc tới trường, Giang bóp thắng rồi nhảy từ trên yên xe xuống vì chống chân không tới, Dương nhịn không được nữa, bật cười ngặt nghẽo. Hiển nhiên, hành động này hấp dẫn không ít ánh mắt hiếu kì. Có mấy bé gái lớp dưới cứ nhìn cậu chằm chằm, rồi tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn có những cánh hoa anh đào rơi lất phất, Dương đứng cuối con đường ngoảnh đầu lại mỉm cười, tóc vàng bay nhẹ mà tim lỗi nhịp.

Còn Giang thì sao? Cô nàng quê đến độ bỏ cặp trên giỏ xe, chạy một mạch vào lớp, thề sống chết không bao giờ đèo cậu bằng xe đạp nữa.

Thấy Giang bực mình úp mặt xuống bàn, bạn học Thiên buông bài vở ra, len lén nhìn, rồi há miệng định hỏi thăm, cuối cùng lại thôi. Thân hình mập mạp của cậu đặt cạnh người nhỏ nhắn như Giang, chẳng khác nào số mười cả. Cậu không có bạn, cũng không có ai lại gần bắt chuyện hết. Đầu năm nay cậu mới chuyển vào lớp A1, còn nhớ lúc cậu đang lớ ngớ chỗ bảng thông báo không biết làm sao tìm được lớp, thì thấy phù hiệu ghi tên Bùi Cẩm Giang, thế là chạy theo nhỏ luôn. Tuy vẫn không bắt chuyện được với Giang, nhưng ít ra nhỏ không công khai kì thị cậu.

Lúc này, Dương đeo ba lô tiến vào lớp, đặt mông ngồi xuống một lúc vẫn không thấy Giang vào chỗ, cậu khó hiểu:

“Sao thế? Giận thật à?”

Không phải dỗi cậu đến mức chạy sang ngồi với thằng Thiên chứ? Giang còn chưa kịp trả lời, một bóng dáng thướt tha đã đi về phía này, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu. Dương ngửi được mùi nước hoa hàng hiệu, mũi giật giật:

“Ai đây?”

Bạn học nữ bẽn lẽn cúi đầu:

“Mình tên Ngọc, mới chuyển đến hôm qua.”

“Cậu ngồi ở đây? Là cô xếp chỗ?”

Dương hỏi bạn học mới, nhưng mắt lại nhìn sang cô nàng một mét bốn bảy ở bên kia. Vẫn không chịu ngẩng đầu lên?

Ngọc không nghĩ bạn cùng bàn đẹp trai như vậy, còn là con lai nữa, áo sơ mi trắng càng tôn lên làn da mịn màng của cậu, chưa gì đã thấy tương lai sau này tươi sáng rồi, nhỏ cười nói:

“Ừ, là cô xếp chỗ. Tại mình học hơi kém, sau này nhờ cậu giúp đỡ nha.”

Dương siết chặt nắm tay, mặt rõ ràng xị xuống. Có mấy người nhạy cảm bắt được tín hiệu bão từ phía cậu, đều cúi thấp đầu không dám nói gì. Từ trước đến giờ, ai quen thân với Dương đều biết cậu rất hòa nhã dễ gần, hôm nay đột nhiên lạnh mặt như thế, không sợ mới lạ!

Dương đột nhiên đứng lên, đi vòng qua bạn học mới rồi đặt ba lô lên ghế Giang.

“Cặp đây.”

Cậu buông hai chữ cộc lốc rồi trở về chỗ ngồi, phía sau lưng dần dần tích tụ mây đen nhưng không rõ nguyên do là gì. Cô chủ nhiệm dạy hết hai tiết cũng cảm thấy Dương là lạ, cả buổi học chẳng nói lời nào, Giang bên kia càng im lặng hơn, bầu không khí quái dị bao trùm cả lớp.

Ngọc thì không nhận ra, nghĩ tính tình của bạn đẹp trai này vốn là vậy, nên lâu lâu quay sang nhìn một cái rồi thôi.

Đứa tinh tế nhất trong lớp được mệnh danh “chuyên gia tâm lý” đã sớm phát hiện nguyên do. Đợi đến ra chơi, mấy bà tám tụ lại một chỗ, miệng bắt đầu liến thoắng:

“Tám mươi phần trăm là do vụ đổi chỗ.”

“Nhưng tại sao? Được ngồi kế gái đẹp phải vui chứ?”

“Bây chẳng tinh ý gì cả, tao hỏi bây, Dương nó thích ai?”

Cả đám đồng loạt lắc đầu bảo không biết, bác sĩ tâm lý của lớp chép miệng:

“Bây dở quá, con Giang chứ ai?”

“Ồ. Dương sao thích con Giang được? Tao thấy nó làm màu để thả thính bạn học mới thôi.”

“Cũng đúng.”

“Không sai vào đâu được.”

Thánh tâm lý vội phản bác:

“Tao đoán nó ghen. Bây không tin tao à? Đã bao giờ tao nói sai chưa?”

“Lâu lâu cũng sai mà, tao thấy Dương nó chỉ giỏi thả thính thôi.”

Giang ngồi thu lu một góc, vừa hay nghe được ba chữ “giỏi thả thính”, buồn rầu quay mặt sang nhìn Thiên, không thèm ngó thằng Dương nữa.

Cả đám nói một hồi lại đá sang chuyện khác, nào là lớp A2 có đứa này đẹp gái, lớp A3 có thằng kia đẹp trai. Tất cả đều không lọt được vào tai Giang, trong đầu nó chỉ vọng lại ba chữ “giỏi thả thính” mà thôi. Liệu có phải trước giờ Dương cũng đùa giỡn với nó vậy không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK