Chương 23: Bắn Zombie
Vì rạp phim cũng không quá xa nên cả bọn đã quyết định hẹn nhau trước cổng vào. Hai đứa nhỏ hào hứng nhất nên bắt xe bus đến sớm tận mười lăm phút. Dương vẫn style quần lửng, chủ yếu khoe mẽ về cặp chân dài thon gọn đáng ghen tị và đặc biệt là không có lông của mình ấy mà. Vâng, cái con người này ngay cả chân cũng trắng và hoàn hảo như vậy đấy, mấy sợi lông tơ bé tí ti luôn. Từ đầu đến chân đều “pơ phẹc” hết nói.
Giang nhìn muốn nổ đom đóm mắt. Xem nào, trông tổng thể thì xịn lắm, nhưng trên người chắc đôi Vans đen là giá trị nhất ấy nhỉ? Áo đôi hai cái 300k, tính ra cũng rẻ hơn mấy chỗ khác nhiều.
Cũng lâu lắm rồi bản thân nó mới mặc váy, lần cuối cùng chắc là năm học lớp 5 nhỉ? Lúc đó thật ra bất đắc dĩ phải mặc chứ nó đâu muốn, đồng phục trường mà. Hôm nay phá lệ mặc váy ngắn màu trắng, xếp ly, nhưng cứ đi mấy bước lại phải đưa tay chỉnh một lần, kéo xuống cho đỡ lộ chân.
Dương đứng đợi mua trà sữa mà cứ năm giây lại liếc mắt qua nhìn Giang một lần, bộ nhỏ này không biết cứ đi qua đi lại trước cổng mà còn che che đậy đậy sẽ càng gây chú ý hơn sao? Cậu thật chịu hết nổi.
Vừa nhận được trà sữa xong, Dương lập tức đi nhanh về chỗ, nhẹ nhàng dùng đáy ly gõ đầu nhỏ cái bộp.
“Chỗ đông người đó cô nương.”
Vừa nghe cậu nhắc khéo, nó mím môi, mắt đảo lia lịa xem có ai đang nhìn không. Và quả thật, lúc này rất rất nhiều người đang nhìn nó, à mà khoan, nhìn thằng Dương mới đúng. Nó bị gây áp lực kiểu này riết rồi cũng quen.
“Cầm nè.” Dương lắc lắc ly trà sữa vị matcha trước mặt nó.
Giang hí hửng đưa hai tay ra đón: “Ù ù ù ù. Hôm nay chơi sang vậy? Highlands luôn. Cảm ơn cưng nha.”
“Hiếm khi có dịp.”
Khoé mắt Dương chợt giần giật, rồi không hiểu sao cậu quay phắt đi chỗ khác. Nó ngẫm mất mấy chục giây mới hiểu ra, vội ngậm miệng lại nhưng vẫn “phụt” một tiếng,chút xíu là phì cười rồi.
“Mày tính nháy mắt đó hả?”
Dương không thèm trả lời, nhưng mà dáng đứng cứ căng thẳng kiểu gì.
“Tập nhiều chút nha. Lỗi quá.”
Nó vừa nói vừa căng miệng ra cười, tay vỗ vỗ lên lưng Dương, không ngờ được con nhà người ta cũng có khuyết điểm. Có ai nháy mắt mà biểu cảm như bị liệt cơ mặt như vậy không chứ?
Hai má Dương nóng bừng vì ngại, được rồi, cậu đúng là không thể nháy một mắt được, cùng lắm nháy cả hai thôi. Nghĩ vậy, cậu quay qua nhìn Giang, thấy nhỏ đang ngậm ống hút uống trà sữa ngon lành. Mái tóc ngang vai hôm nay được chải chuốt cẩn thận hơn, đuôi tóc cúp vào trong làm khuôn mặt nhỏ càng đáng yêu hơn. Việc nháy mắt cứ để sau vậy, cậu chọc ngón trỏ vào gò má mềm mại của nhỏ, khẽ cười một cách ngây ngô:
“Mỡ nhiều dã man.”
Giang xoay mặt sang liếc cậu, tuy má bị chọc lõm vào trong nhưng chẳng thấy đau gì cả, đúng là mỡ nhiều thật…
Đúng lúc nó sắp táp ngón tay Dương để trả thù thì chúng bạn kéo bầy tới, đi chung một lượt cả tám chín đứa. Thời tiết nóng nực nên hầu hết đều mặc váy ngắn cả, có đứa còn trùm khẩu trang kín mít.
Dương rụt tay về, cầm điện thoại lên bấm như thể không có việc gì.
Từ xa đã thấy hai đứa đứng làm trò lố lăng, Trinh hắng giọng: “Gì cũng bớt bớt nha. Đi chơi với lớp chứ không phải đi riêng đâu. Áo couple đồ nữa chứ.”
Mở miệng không đâm chọt người khác thì đám này chịu không được!
“Trễ 4 phút.”
Cậu nói xong đem điện thoại nhét trở lại túi, ánh mắt mang theo ý cười nhưng đối với những bạn yếu bóng vía đứng đối diện thì nhìn còn đáng sợ hơn bình thường.
Dương thỉnh thoảng lại hỏi Giang một câu có mỏi không, rồi đề nghị cả bọn vào trước, chứ đứng tụ tập dưới gốc cây thế này chẳng ích gì. Ngược lại rước thêm bao nhiêu sự chí ý. Cô chủ nhiệm cũng đến sau năm phút, còn một vài thành phần nữa thì….
“Mày trễ 15 phút.”
“Mày, 17 phút.”
“Thôi đi cha nội, rảnh quá hả?” Nhỏ nào đó trông đám không chịu nổi cái tính khắt khe của Dương mà la lên.
Dương gãi đầu vẻ vô tội: “Tại chán quá không có gì làm nên đếm phút thôi mà.”
Đợi đến lúc mua vé xong cũng đã gần 10h, vì chỉ còn suất chiều là dư chỗ ngồi nên bọn nó đặt luôn. Giờ thời gian rảnh ai muốn đi đâu thì đi. Nó? Tất nhiên lon ton đi theo Dương xuống khu trò chơi chuẩn bị quẩy rồi.
Trinh đứng trên lầu nhìn Giang với Dương đi cùng nhau, trong lòng không biết là nên vui hay buồn. Cuối cùng thì tình cảm của nhỏ bạn thân cũng được đền đáp rồi, bao giờ tới lượt mình?
Giang thích ăn bánh ngọt, thích uống trà sữa matcha và hay thèm bánh tráng cho nhiều mỡ hành, mê thể thao, ngắm trai đẹp. Những gì thuộc về Giang, thân là bạn tốt, Trinh đều biết hết. Và thằng Dương thì lại càng hiểu sâu hơn về bé cưng này. Giành không lại rồi ~ Bạn thân à, thì ra cảm giác bị cướp mất mày nó khó chịu như vậy. Như có thứ gì đó nghẽn ở cổ họng, nuốt mãi không trôi. Như bị đạp trúng gai, đau, nhức nhối. Vừa hạnh phúc, vừa đau khổ. À, hơi deep rồi, Giang đi với thằng Dương thì…
“Đi với tụi này, đừng có làm bản mặt sầu thảm đó nữa, Giang vẫn thương mày mà.” Đám bạn trong lớp tinh tế phát hiện tâm trạng Trinh không vui.
“Ừa. May mà nó vẫn thương tao. Tao nên mừng cho nó mới phải.”
Trinh lấy lại tinh thần rất nhanh, vù một cái đã chạy xuống khu trò chơi để bắn cá. Vâng, hì hục phi xuống để chơi cái trò mài mông trên ghế đó…
Giang cũng tia mắt về chỗ này, vừa hay nhìn thấy cái Trinh cúi đầu, hai vai mở rộng rồi nhấn lia lịa như bắn súng mà cười muốn “nội thương”. Trời má ơi, ai đời đi bắn cá mà tư thế chẳng khác gì chụp ếch, hồi xưa Trinh đâu điên dữ vậy, từ ngày ở cùng nó thì độ thần kinh tăng theo cấp số nhân luôn.
“Ê, rủ lại bắn zombie mà đứng nhìn gì hoài thế?” Dương khều khều vai Giang.
Đang lâng lâng vì cười nhiều mà nghe bắn zombie là mắt nó sáng lên liền.
“Đây, nhào vô.”
Dương nhét ba đồng xu vào máy trò chơi, đến đồng xu thứ tư thì khựng lại:
“Mà tao thắng thì có được gì không?”
Giang đang làm quen với cây súng giả trên tay nên không nghe rõ lắm, song vẫn trả lời như đúng rồi:
“Được được.”
Dương nham hiểm híp mắt: “Mày nói nhá.”
Cậu nhẹ nhàng cầm lấy cây súng, chỉnh tư thế, mắt rực rỡ ánh sáng của sự phấn khích, còn không quên cười với Giang một cái. Có niềm tin thì sẽ chiến thắng! Cậu mà thắng thì xác định đi!
Giang gãi má, lúc này mới hoảng, vừa rồi nó đồng ý bậy bạ gì với thằng Dương vậy trời? Uiss, ván cược bắn zombie này nó sẽ không để cho Dương thắng đâu! Khẳng định chắc nịch, xung quanh đây chỉ có nó vô địch bắn zombie thôi.
Lên đạn! Chuẩn bị bắn!
Cảm giác hơi căng thẳng khiến đầu ngón tay Dương run lên. Nếu để Giang thắng, thể nào cô nàng cũng tìm cách dẫn cậu đi khu du lịch chơi, rồi nhân cơ hội gửi cậu lên tàu lượn siêu tốc dạo một vòng, nghĩ thôi đã ớn lạnh rồi. Năm trước, cậu chơi tàu lượn xong đã bị trật khớp vai vì không chịu nắm chắc. Nói chung không phải bệnh, nhưng cậu có phần sợ độ cao.
Giang cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nó sợ đủ thứ trên đời mà cứ thích mạnh miệng vậy thôi.
Chương 24: Tranh Thủ
Bởi vì đứa nào cũng có mục đích riêng nên khí thế khi chơi game rất khủng bố, tập trung bắn, bắn bắn bắn. Gần mười phút đồng hồ căng thẳng, tay nó bắt đầu không còn cảm giác nữa, mỏi rụng rời. Trong lúc bắn boss, Dương để chết tận hai mạng, rồi không cẩn thận thua luôn. Nó vừa bóp tay cho đỡ nhức vừa rủa:
“Mày nhường chứ gì?”
Dương biết cô nàng dỗi nên không so đo, suy cho cùng cậu đâu thể giành chiến thắng trước bạn gái mình được, phải không?
“Đi thôi, đi thôi. Đi chơi mấy trò khác, lần này coi như không tính.” Giang thở dài.
Kì kèo mãi, cuối cùng hai đứa cũng bỏ qua ván đấu, đổi sang ném bóng rổ. Tất nhiên là chỉ chơi cho vui vậy thôi, chứ Giang cầm bóng còn khó nói chi quăng vào sọt? Những môn cần sức bật như nhảy xa, chạy 100m thì Giang giỏi cực, có điều cái môn bóng rổ chính là kẻ thù không đội trời chung của nó!
Hai đứa chơi quên trời quên đất, lúc Dương trèo lên con pikachu dành riêng cho mấy em nhỏ, Giang thấy dễ thương nên tiện tay chụp lại vài tấm.
Nụ cười dịu dàng tinh khiết đọng trên môi cậu ngay khoảnh khắc ấy, mãi những năm về sau nó vẫn không quên được.
Sẵn tay kéo Dương lại chụp vài tấm hình, khuôn mặt nó vô cùng rạng rỡ và hạnh phúc. Thời gian còn dư thì cả hai lượn qua khu ăn uống ngắm cho sướng mắt, sau đó tập trung lên chỗ xem phim.
“Một bắp phô mai lớn, một nước lớn.” Dương thản nhiên nhìn nó rồi chọn combo.
Nó đứng bên ngoài chờ, liên tục giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy, ý bảo mua hai ly nước đấy, cậu có thấy không?
Giang lùn như vậy mà Dương vẫn có thể dễ dàng tìm được cô nàng trong đám đông, giống như đom đóm giữa trời đêm ấy. Cậu cũng biết hai ngón tay đó có ý nghĩa gì, nhưng lại vờ như không hiểu, đáp trả nhỏ bằng cách vẫy vẫy tay.
Moá! Nó bảo mua hai ly nước mà cậu ta vẫy cái gì? Thích xuyên tạc ý nó vậy đấy.
Dương ôm hộp bắp đưa cho nó, cắm hai ống hút vào ly nước, một xanh một đỏ, cười bảo:
“Còn giả bộ ngại gì nữa? Làm như chưa bao giờ uống chung ly ấy.”
Thật tình nó nghĩ gì Dương đều biết tỏng thế này, chẳng vui gì cả, mà lúc này quê quá nên nó chỉ đành cười híp mắt. Một trong những điều khiến nó tự hào nhất là có được bạn trai tuyệt vời thế này, chỉ cần đứng yên ở đó không làm gì cũng thu hết ánh nhìn từ các cô gái. Sướng rơn.
Trong lúc xếp chỗ ngồi, nó với Dương bị đám bạn đẩy vô ghế giữa. Bên trái nó là Thiên, bên phải Dương là Ngọc. Trời đánh mấy đứa này! Cố tình phải không vậy? Không khác gì phim Hàn Quốc hết.
Nó bực bội nghiêng người qua chỗ Dương, gom hai tay cậu đặt lên tay vịn của mình.
Dương ngoan ngoãn nghiêng qua bên này, dùng đầu dụi dụi vào vai Giang mấy cái. Những sợi tóc mềm mượt trượt qua cổ cô nàng, nhồn nhột. Oài, khả năng làm xiêu lòng các bạn nữ thì cậu ta tự nhận số một chắc không ai dám nhận số hai đâu.
Đưa tay vỗ vỗ lên đầu Dương, nó quay sang nhìn khuôn mặt xinh như bông của Ngọc. Trời địu, nhìn nghiêng cũng đẹp nữa! Có phải con lai đâu mà mũi cao thế chứ? Nó suy sụp thốt thành lời:
“May mà gu của thằng này khác người.”
Dương vẫn giữ nguyên tư thế dựa vai Giang, nghe được câu này lập tức vỗ lên đầu nhỏ cái bụp. Tưởng cậu điếc à? Nhỏ cũng có phải xấu xí gì đâu mà luôn tự ti thế? Có đôi lúc cậu muốn bản thân không quá đặc biệt để Giang có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về ngoại hình.
Thiên bên này cũng len lén nhìn sang hai đứa, xong lại quay đi chỗ khác, giả vờ tập trung vào màn hình trước mắt. Nhưng… thỉnh thoảng, những câu thì thầm của hai người, những hành động đáng ghét như đút bắp cho nhau ăn vẫn lọt vào tai và mắt cậu. Có phải cậu rất điên khi uống thuốc giảm cân không? Người sao lại rã rời và khó chịu như vậy?
Suốt cả quá trình phim chiếu, Thiên và Ngọc chẳng xem được mấy. Có điều cái bộ phim tình cảm sến sẩm ngay sát bên cạnh thì họ lại không bỏ sót bất kể một chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.
Hiểu rằng thích một người đã có bạn gái là sai trái, nhưng Ngọc vẫn không điều khiển được trái tim mình. Thích chính là thích, chỉ vậy thôi.
Đầu phim là Dương dựa vai nó, đến giữa phim thì nó mỏi quá, đổi vị trí, nó dựa vai cậu ta, gần đoạn cuối, hai đứa thống nhất tựa đầu vào nhau. Nói chung hành động âu yếm này dẫn tới không ít ánh mắt bực bội, cụ thể là hai bạn trẻ ngồi bên cạnh họ, và…
“Sao hai đứa bây không bao nguyên rạp luôn đi?” Trinh ngồi phía sau, gương mặt không cảm xúc.
“Ha ha. Cảm ơn đã gợi ý nha. Đợi tao có tiền tao sẽ làm vậy.”
Giang liếc mắt, bĩu môi, cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Tiền mua đồ ăn cho nó còn không có, suốt ngày than vãn cơ. Làm gì có chuyện đủ tiền bao nguyên rạp phim?
Dương nháy nháy mắt với nó, ra hiệu im lặng, ý là đừng có chọc quê cậu. Từ ngày tỏ tình xong thằng này tăng động hơn bao nhiêu đây? Chàng trai ấm áp ngầu lòi biến thành thiếu niên tưng tửng rồi. Nó cảm thấy hơi bất lực.
Hôm ấy cả đám con gái kéo nhau đi siêu thị mua son và đồ dưỡng da, nó cũng lon ton chạy theo nhưng chẳng mua được gì. À, thật ra một bầy khỉ vô thử đồ lung tung, cầm lên chụp hình sống ảo rồi thôi, méo bao giờ mua. Nó ngại đến mức trùm nón của cái áo hoodie lên và cắm mặt không dám lại gần nữa. Ngoài nó ra, Ngọc cũng xấu hổ đứng xa xa.
Ôi giồi ôi chúng nó còn định tàn sát bao nhiêu chỗ mới vừa lòng đây? Từ chỗ bán son, bán nón đến đồ chíp cũng méo tha luôn. Sức chịu đựng của các nhân viên đúng hết sảy, rất kiên nhẫn. Gặp nó đi làm mà gặp lũ này, sợ là sẽ rút dép tát sấp mặt.
Dương không đi chơi game cùng đám bạn mà cứ lẽo đẽo theo sau mấy đứa con gái. Cậu còn mặc áo hồng pastel, mặt lại trắng trẻo xinh trai, cho nên xui xẻo làm sao lại bị hiểu nhầm.
“Laneige xin kính chào quý khách, bạn muốn mua gì ạ?”
Dương cầm mấy chai sữa rửa mặt lên ngắm một lúc, rồi sờ chai nước hoa hồng và hỏi:
“Có loại nào thoa lên mát mát không chị?
Bệnh nghề nghiệp nổi dậy, nhân viên bán hàng cười toe toét, chị cứ liên tục nhìn xung quanh nhưng vẫn chuyên nghiệp giới thiệu: “Da em trắng rồi nên đơn giản nhất có Water Bank dưỡng da tốt nè. Em đừng ngại, làm đẹp là nhu cầu thiết yếu của mỗi người mà.”
Vừa mới nói câu đầu tiên, Dương đã bắt được chút tín hiệu bất thường từ ánh nhìn của chị, cậu không biết nên cười hay khóc nữa…
“Em mua cho BẠN GÁI.”
Nhấn mạnh thế này chắc chị đã hiểu rồi? Quả nhiên, chị nhân viên hơi sốc, nhưng nhanh chóng cười xởi lởi: “À da bạn gái em…”
Nguyên đám con gái đứng bên ngoài nhìn cậu, cứ lắc đầu rồi chép miệng suốt thôi.
“Bạn trai mơ ước ~~~ la la la.”
“Giang à, tao cũng muốn có bạn trai giống mày hu hu…”
“Tao cũng vậy đó.”
“Mấy đứa bây phải hạ tiêu chuẩn chọn chồng xuống, rồi ra đường bớt hành động như đàn ông thì may ra còn có người nhìn tới. ” Trinh không thương tình xả đạn vào tâm hồn yếu ớt của lũ bạn.
Con gái ấy à, nếu muốn được con trai chú ý thì cũng nên chăm sóc bản thân một chút. Đặc biệt là sửa ngay mấy tướng đi khó đỡ của mình đi! Chân trái phía Tây mà chân phải thì chìa ra phía đông, hai hàng, mất mặt dữ dội.
Trong lúc bọn trẻ đang bàn luận xôn xao về bạn trai tương lai. Dương cũng thành công mua được một chai kem dưỡng da cho cái Giang.
“Cho mày nè.”
“Gì dạ?” Giang mở túi giấy ra xem, vừa buồn cười vừa thấy tội cậu.
Hình như cái này mắc lắm, mà trước giờ nó cũng đâu biết xài mỹ phẩm đâu. Thôi cứ giữ lại đấy, chắc cậu ta thấy da nó dạo này không được đẹp nên thương tình mua cho.
“Cảm ơn, nhưng mà mày không cần mua quà này nọ cho tao vầy đâu.”
Dương hắng giọng: “Lúc còn quan tâm được thì tao phải tranh thủ chứ.”
“Hử?”
Chợt nhận ra mình nói hớ, cậu phẩy tay bảo không có gì, nhỏ hỏi lại mấy lần mà cậu cũng chẳng trả lời. Giờ mà nói thẳng ra là năm sau chuyển trường, nhỏ bẻ xương sườn cậu luôn đó.
Giang thì khó chịu trong lòng, tự dưng nói thế nghe cứ sờ sợ. “Lúc còn quan tâm được” là sao? Chẳng lẽ mắc bệnh nan y hay gì? Chắc không phải đâu, hết chuyện để làm hay sao mà hù nó như vậy.