Ba người đàn ông có sức ảnh hưởng lớn nhất thành phố F đang lười biếng thưởng thức rượu.
- Đường, cậu đúng là tên ngốc mà. Sao có thể vì một bông hoa Diêu Khả Khả mà buông tha vả rừng cây cơ chứ?- Lăng Thiếu Phong vì bạn mà tiếc nuối
Cung Hải Đường cười nhạt
- Có một ngày cậu sẽ giống như tôi gặp phải khắc tinh của cuộc đời mình thôi. Đến lúc đó xem cậu còn cười được không.
- Không, không. Tôi còn yêu đời lắm! Tôi chưa muốn nằm xuống nấm mồ hôn nhân đâu ha.- Thiếu Phong nói bằng giọng cợt nhả
- Ồ, .....- cứ đợi đấy
Mặc hai người đấu khẩu, Lôi Kình vẫn im lặng thưởng thức rượu Domaine.
- Kình, vừa về nước tôi nghe tin cậu trong bữa tiệc sinh nhật Phan An đã bắt một cô gái mang đi hả?- Cung Hải Đường tò mò
Hắn không nói gì chỉ lắc lắc ly rượu trong tay
- Cô gái ấy rất trẻ nha mới có 18 tuổi thôi.- Lăng Thiế Phong phụ hoạ
- Ồ, thì ra là một tiểu thố nhi (thỏ con). Cậu từ khi nào biến thành trâu già thích gặm cỏ non vậy? Khẩu vị đổi nhanh đấy.- Cung Hải Đường tỏ ra kinh ngạc
Lôi Kình đưa mắt nhìn hai người bạn
- Hai người nhàn hạ qúa đấy! Có cần tôi giúp cho cuộc sống "thú vị" hơnbkhông?- hắn nói rất điềm nhiên như không
- Không cần!
- Không muốn!
Hai người cùng kháng nghị. Họ không muốn khốn khổ nhờ sự tùy hứng của người này đâu nha!
Họ là thế! Thích gây nhau, thích đe doạ thích trêu chọc lẫn nhau,...nhưng tình cảm của họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
- Cậu độ này có lòng thương người à?- Cung Hải Đường hỏi
- Là sao?- hắn khó hiểu
- Hôm nay, rất nhiều trung tâm từ thiện nhận được rất nhiều quà tặng và một khoản tiền lớn mà quan trọng hơn là tất cả đều được quyên dưới tên Lôi Kình.
Mắt hắn âm trầm. Là cô. Chắc chắn là cô gái cứng đầu ngang bướng kia. Xem ra cô vẫn chưa rút ra bài học gì. Hắn đã quá nhẹ tay rồi. Cô thật sự đã chọc giận hắn. Thỏ con ngoan ngoãn đợi trừng phạt đi. Khoé miệng hắn cong lên đầy tàn ác khiến hai người kia im bặt. Hình như sắp có bão. Cầu nguyện cho em- thỏ con.
....hắt xì- ai nhắc cô vậy trời?
( Lão thiên* lắc đầu*: ngươi sắp tiêu rồi)
( Ưu: chúc chị may mắn, amen)