- Bằng Nhi mau tới chào hỏi Lăng Thiếu cùng Lôi Tổng đi.
- Xin chào! Tôi là Hạ Như Băng.
Cô cúi đầu tỏ ra thẹn thùng rất đáng yêu.
Lăng Thiếu Phong nổi tiếng là hoa hoa công tử nên đâu thể làm mất cái danh này chứ. Tay nhanh như cắt đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn lịch sự như một quý ngài ưu nhã.
- Rất hân hạnh được biết em, Hạ tiểu thư.
-Tôi là Lăng Thiếu Phong, còn đây là. -Tôi là Lôi Kình.
Hắn đưa bàn tay to lớn ra trước mặt cô. Rút tay khỏi ma chảo của Lăng Thiếu Phong, cô dịu dàng bắt lấy tay anh. Đầu hơi ngẩng lên.
Á...mắt cô mở to, miệng khẽ cườu. Cô giật mình, ngạc nhiên, vui mừn
- Là anh?
- Phải thì sao? Không phải thì sao?
- Hai người biết nhau?
Ba người Thẩm Nhu, Lăng Thiếu Phong, Phan An đều kinh ngạc hỏi.
- Ưm. Cô gật mạnh đầu
- Vậy thì tốt. Lôi Tổng, tôi giao bảo bối của tôi cho cậu, tôi sang kia chào hỏi chút. Băng Nhi đi nhiều như vậy chắc cũng mệt rồi. - Phan An cười dịu dàng.
- Tự nhiên.
( Keo kiệt đến cả lời nói).
Thấy Phan An đã đi đến chỗ khác. Hạ Như Băng tươi cười.
- Vết thương của anh đã khỏi rồi chứ?
- Tốt rồi.
- Hay, anh đúng là vô lương tâm mà. Sao không nói với tôi một tiếng mà đã đi rồi. Anh biết tôi rất lo cho anh không? - Hạ Như Băng tỏ vẻ oán trách.
- Vậy sao?
- Tất nhiên rồi. Nhưg mà thôi. Ai bảo tôi tốt bụng có lòng thương người cơ chứ. Tóm lại anh không sao là tốt rồi.
- Dù sao vẫn phải cảm ơn cô.
- Không có chi.
Cô nâng nhẹ váy làm động tác nhún chân như một công chúa.
Thẩm Nhu đứng bên cạnh thấy vô cùng chướng mắt. Cô ta nghiến lợi, nghiến răng.
- Ranh con...
Mấy từ này rơi vào tai Hạ Như Băng. Nụ cười trên mặt cô tắt ngủm.
- Tôi ghét nhất ai gọi tôi là trẻ ranh. Tôi lớn rồi, tôi 18tuổi rồi đấy.
- Ha... Hạ Như cười lớn- Nhóc con mới có tí tuổi đầu mà lớn tiếng, nhìn là biết non choẹt.
- Chị... chị...Tôi ghét chị. Tôi trẻ ranh thì đã sao? Không giống như chị, một bà cô già, mặt chát đầy phấn. Không chơi nữa tôi đi đây... hừ.
Hạ Như Băng xoay gót chạy về phía Tần Phúc Bảo và Tần Tử Đông. Lăng Thiếu Phong đứng ở một bên cố nén cười trước bộ dạnh đáng yêu của Hạ Như Băng. Thẩm Nhu tức tối vô cùng, cô ta ghét ai nói mình già. (Già thì nhậm mình già đi, sao phải tức. Đồ cá kìm he...he)