Ba người bước ra thì thấy ngoài cửa vô cùng náo nhiệt. Không biết bên ngoài có việc gì mà lại thu hút được nhiều người như vậy. Ba người tò mò chen vào đám người bước ra ngoài. Đường Ái Chân nhìn người đứng bên ngoài vô cùng ngạc nhiên, hiểu được lý do vì sao mọi người lại tập trung đông như vậy. Cô bước đến trước mặt Trương Tư Nguyên, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị hắn ôm chầm lấy. Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như đang sợ hãi điều gì đó. Người chồng này của cô, trước nay luôn can đảm, trải qua sóng gió gì cũng không sợ, sao hôm nay lại lộ ra một mặt yếu đuối này vậy chứ?
"Anh sao vậy?" Cô hỏi khẽ vào tai hắn
"Em không sao, em không sao là tốt rồi."
Trương Tư Nguyên buông cô ra, cẩn thận quan sát. Trình Quang Viễn đứng ở bên cạnh bước lên một bước nói:
"Chị dâu, tôi nói cô biết, lão Trương vừa nghe tin khu vực cô đi ngoại khóa có mã tặc, liền tức tốc trở về đi, sợ cô gặp nguy hiểm."
Đường Ái Chân biết hắn rất quan tâm đến cô, nhưng không ngờ được khi nghe tin cô gặp nguy hiểm, hắn lại lo lắng đến mức này. Cô lùi một bước, xoay một vòng cho hắn xem, vui vẻ nói với hắn:
"Anh xem, em vẫn ổn, không bị tổn hại gì cả."
"Em không sao là tốt rồi."
Đường Ái Chân gật đầu, cười tươi với hắn. Hai người ân ái như vậy, thật khiến người ta phải ghen tị a.
"Trương tư lệnh, đã lâu không gặp!"
Hắn ngẩng đầu nhìn, thì ra là Lục Thiên Tuyền đang chào hắn.
"Lục tiểu thư."
Không biết có phải do bản thân nhạy cảm hay không mà Đường Ái Chân lại cảm thấy, ánh mắt Lục Thiên Tuyền nhìn Trương Tư Nguyên không đơn giản. Hy vọng chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Trở về nhà, Trương Tư Nguyên về phòng thay đồ cho thoải mái. Đường Ái Chân quên mất chuyện này, cô đẩy cửa đi vào thì vô tình nhìn thấy tấm lưng trần của hắn. Cô vội vàng quay mặt đi, hắn cũng vội mặc áo vào. Cài xong nút áo trường bào trắng, hắn xoay người nói:
"Xong rồi."
Cô từ từ xoay người lại, không biết nên đối mặt thế nào với hắn. Lúc nãy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cô thấy được trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, chắc là do đánh trận để lại. Hai người chưa động phòng, đây cũng là lần đầu cô thấy. Cô biết đánh trận sẽ bị thương, nhưng không ngờ trên người hắn lại có nhiều vết thương như vậy. Chắc lúc đó đau lắm, không biết hắn vượt qua thế nào?
Trương Tư Nguyên cũng ngại ngùng về việc này. Đường Ái Chân dù sao cũng xuất thân là danh môn khuê tú, trước giờ đều ở trong khuê phòng. Lúc nãy hắn vội khoác áo, vì sợ cô nhìn thấy những vết sẹo trên người sẽ sợ hãi. Dù sao cũng là nữ nhi, có ai mà không sợ cái này đâu chứ. Đó cũng là lý do hắn chưa dám động phòng cùng cô, sợ cô nhìn thấy sẽ sợ hãi mà bỏ rơi hắn.
Đường Ái Chân tạm thời gác lại chuyện vừa rồi, cô có chuyện quan trọng hơn cần nói với hắn:
"Mấy ngày trước anh em có bảo, lô hàng mới đã về rồi, nhờ em chuyển lời lại với anh."
"Ờ được, anh biết rồi."
"Là hàng gì vậy?" Cô có chút tò mò hỏi hắn, bởi vì lúc hỏi Đường Hi Thành, anh lại không chịu trả lời cô
"Là vũ khí và trang phục mới. Vũ khí cũ cũng đã hư hại nhiều rồi, anh muốn thay vũ khí cho anh em, sẵn tiện thay trang phục mới luôn."
"Trương gia quân mà biết Trương thiếu soái quan tâm đến bọn họ như vậy, chắc chắn sẽ rất vui."
"Họ đều là anh em vào sinh ra tử cùng anh, đây là chuyện anh nên làm cho họ, không đáng nhắc đến."
Trương Tư Nguyên ngồi xuống giường, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh bảo cô ngồi xuống cùng. Cô vừa ngồi xuống, hắn liền vòng tay ôm lấy kéo cô vào lòng. Xa cách mấy ngày, hắn rất nhớ cô. Nếu không phải sợ cô gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đưa cô đi cùng. Nhưng không ngờ để cô lại cũng đã khiến cô gặp nguy hiểm rồi. Hắn đặt cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói:. truyện ngôn tình
"Hôm đó có sợ không?"
Đường Ái Chân ban đầu không hiểu câu hỏi, không rõ hắn đang hỏi về chuyện gì. Sau đó cô mới nhớ ra mục đích hắn về sớm hơn dự kiến, là do nghe tin cô gặp mã tặc, liền trả lời:
"Không sợ."
"Thật sự không sợ sao?"
"Đương nhiên. Còn không xem em là vợ của ai, chỉ nhiêu đó sao mà dọa được em."
Trương Tư Nguyên nghe được câu này thì rất vui. Có lẽ Đường Ái Chân đã dần dần chấp nhận hắn, chấp nhận bản thân chính là vợ của hắn, là thiếu phu nhân của Trương gia.
"Anh nghe kể lại, hôm đó em cầm súng bắn bọn họ, mà vậy tay không hề run, bắn rất chuẩn xác."
Nói đến chuyện này thì cô vô cùng hào hứng kể hắn nghe tình hình hôm đó. Bình thường nhìn cô có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất cô không hề sợ khi gặp những tình huống này. Từ nhỏ Đường Ái Chân đã lén theo Đường Hi Thành học bắn súng. Sau này Đường Chấn Kiệt phát hiện, cũng sẵn sàng dạy cô để phòng thân. Tuy sau khi lớn lên cô không còn thường xuyên tập bắn, nhưng mỗi lần cầm súng lên đều bắn rất chuẩn, không hề thua kém nam nhi.
"Thấy em như vậy anh cũng yên tâm hơn rồi. Em yên tâm, có anh ở đây, sau này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa."
Đường Ái Chân gục đầu vào vai hắn "Vậy an nguy của em, nhờ cả vào Trương tiên sinh."
"Được."