"Đang suy nghĩ gì đấy?"
Đường Ái Chân nghe tiếng nói thì ngẩng đầu nhìn. Thấy người kia là hắn thì mới yên tâm. Cô nhích sang một bên để hắn ngồi xuống bên cạnh mình. Trương Tư Nguyên vừa ở chỗ Trương Chí Tường, vô cùng căng thẳng. Vừa về đến phòng là cảm thấy được thả lỏng. Hắn ngồi xuống ghế, ngửa đầu lên nhắm mắt định thần. Đường Ái Chân giúp hắn xoa bóp một chút, im lặng không nói gì. Cô gả vào đây tuy không lâu, nhưng sự nghiêm khắc của Trương Chí Tường đối với hắn mỗi khi nhắc đến việc quân cô biết rất rõ. Hắn cũng rất áp lực, vì vậy không nên hỏi thì tốt nhất không hỏi, tránh hắn lại thấy phiền muộn.
Trương Tư Nguyên nắm lấy tay cô kéo gần về phía mình, từ từ mở mắt. Hắn cúi đầu xuống, thở dài một hơi rồi nói:
"Trận chiến này tuy đã thắng, nhưng cũng đã thương vong không ít. Cũng chẳng biết thuốc có đủ dùng không nữa."
"Không đủ có thể đến tìm Khải Lâm, anh ấy nhất định sẽ giúp anh."
"Anh biết. Chỉ là dạo gần đây việc vận chuyển hàng có chút khó khăn, anh sợ chuyện này sẽ gây thêm phiền phức cho Khải Lâm."
Đường Ái Chân nắm lấy tay hắn "Chúng ta đến Đường gia tìm anh ấy bàn bạc."
Trước mắt cũng chỉ có thể nhờ vào Đường gia mà thôi. Trước nay lương thực, thuốc men, vũ khí của Trương gia quân đều do Đường gia cung cấp. Tuy hắn ngại làm phiền đến Đường Hi Thành, nhưng vì anh em, hắn chỉ đành nhờ đến sự giúp đỡ của Đường gia.
"Thôi vậy, anh đến tìm Khải Lâm bàn bạc, sẵn tiện đưa em về thăm cha mẹ."
Đường Ái Chân lâu rồi không về nhà, vừa nghe hắn nói như vậy liền không kiềm được sự vui sướng. Cô dựa sát vào người hắn, mặt hớn hở thông báo cho hắn một tin:
"Mấy hôm trước chị dâu có gọi cho em, chị ấy nói, chị ấy có thai rồi."
"Thật sao? Vậy tốt quá rồi. Vậy chúng ta nên chuẩn bị ít quà cho cháu nhỏ rồi."
Đường Ái Chân gật đầu. Quà cho cháu nhỏ cô đã sớm chuẩn bị xong rồi. Đường Hi Thành và Tô Mộc Hương kết hôn cũng hơn 2 năm, chờ đợi bao lâu nay, cuối cùng cũng kết ra quả ngọt. Đứa cháu nhỏ còn chưa ra đời này, vậy mà đã nhận được không ít tình yêu thương rồi.
Xe dừng trước cửa Đường gia, Trương Tư Nguyên dìu Đường Ái Chân xuống xe rồi bảo Đàm Uy lái đi. Đàm Uy ló đầu ra nhìn hắn ngơ ngác hỏi:
"Đi đâu ạ?"
Hắn nghiến răng nhìn cậu "Chuyện tôi bảo cậu làm, quên rồi à?"
"À, à, nhớ rồi, lập tức đi ngay."
Đàm Uy nhanh chóng lái xe đi, tránh ở lại phải nghe hắn mắng. Đường Ái Chân nhìn hai người khó hiểu. Đợi Đàm Uy lái xe đi, cô mới nhướng mày nhìn hắn hỏi:
"Hai người có chuyện gì giấu em à?"
"Không có a." Vẻ mặt hắn tỉnh bơ trả lời, "Chuyện của Bộ Tư lệnh thôi. Mấy hôm nay anh vắng mặt, có nhiều việc cần xử lý, anh bảo Đàm Uy đi xem trước thôi."
"Tốt nhất là đừng giấu em chuyện gì đấy."
"Yên tâm đi, anh tuyệt đối không giấu em gì cả."
Có lời khẳng định của hắn, cô mới yên tâm thả lỏng tâm tình. Đường Ái Chân ung dung bước vào trong. Quản gia Từ nhìn thấy tiểu thư nhà mình về liền vui vẻ chào đón cô:
"Tiểu thư, cô về rồi. Lão gia và phu nhân biết chắc chắn sẽ rất vui. Tôi vào thông báo cho lão gia biết."
Chú Từ chạy một mạch vào trong để thông báo cho Đường Chấn Kiệt và Lý Nhã Tịnh. Đường Ái Chân đi vào trong, nhìn xung quanh nhà. Nơi này vẫn không thay đổi gì cả, vẫn giống với lúc cô chưa gả đi. Có lẽ điều duy nhất không giống, chính là không còn cô nữa.
Trương Tư Nguyên nhìn biểu cảm của cô, biết trong lòng cô đang hoài niệm quá khứ. Hắn tiến lên ôm vai cô an ủi. Cô vội lau nước mắt còn đọng trên khóe mi, cười nói với hắn:
"Lâu lắm rồi em mới về nhà, vậy mà chẳng có chút thay đổi gì cả."
Đường Chấn Kiệt và Lý Nhã Tịnh nghe tin con gái trở về, vội vội vàng vàng chạy ra. Cô nhìn thấy cha mẹ trước mặt, không kiềm được xúc động chạy đến ôm hai người.
"Cha, mẹ, con gái về thăm hai người."
"Chân Chân, cuối cùng con cũng về. Cha mẹ đều rất nhớ con!" Đường Chấn Kiệt bình thường không hay nói mấy lời yêu thương, nhưng giờ đây ông lại nói ra nỗi nhớ của mình với cô
"Chân Chân, để mẹ xem, con có ốm đi chút nào không." Lý Nhã Tịnh nhìn cô thật kỹ, thấy cô vẫn tốt mới yên tâm, "Cũng may, khí sắc vẫn tốt, cũng không ốm đi chút nào."
"Mẹ yên tâm, cha mẹ chồng đối với con rất tốt, Duệ Chân cũng yêu thương con, con sống ở đó rất vui vẻ."
Lý Nhã Tịnh nghe được câu này từ miệng cô, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Đường Ái Chân luôn rất khó thích nghi với cuộc sống mới, nhưng bây giờ chính cô lại nói tốt. Có điều như vậy cũng khiến bà yên tâm phần nào.
"Cha, mẹ." Trương Tư Nguyên tiến lên chào hỏi hai người
Đường Chấn Kiệt nhìn hắn lễ phép như vậy, vô cùng hài lòng "Ừ. Hai đứa hiếm khi mới về đây, hôm nay phải ở lại ăn cơm cùng hai lão già này đấy."
"Dạ, đều nghe cha mẹ."
Hai người ở lại trò chuyện cùng cha mẹ một lúc rồi mới đến tìm Đường Hi Thành và Tô Mộc Hương. Lần này đến ngoại trừ thăm người nhà, còn một việc quan trọng nữa, không thể chậm trễ.
Đường Hi Thành nhìn thấy Trương Tư Nguyên liền chạy đến quàng vai hắn, hoàn toàn không để ý đến đứa em gái đang đứng bên cạnh. Đường Ái Chân không chịu được cảnh này phải lên tiếng:
"Này, Đường Hi Thành, anh có phải anh trai em không đấy?"
"Ấy, Đường Ái Chân, gan em càng ngày càng to rồi, dám gọi thẳng tên họ anh như thế. Có phải bình thường Duệ Chân chiều hư em, nên em không xem anh ra gì nữa rồi không?"
"Lời này nói sai rồi." Trương Tư Nguyên đương nhiên sẽ lên tiếng bảo vệ vợ mình, "Tôi đúng là chiều cô ấy, nhưng không chiều hư. Cô ấy bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời. Cái này phải xem cậu thế nào rồi."
Đột nhiên bị công kích như vậy, Đường Hi Thành cảm thấy cuộc đời này thật khổ. Anh lủi thủi đi về bên cạnh vợ tìm chút an ủi. Nhưng mà đến Tô Mộc Hương cũng đứng về phía em gái. Cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa rồi. Đường Hi Thành ghé vào bụng Tô Mộc Hương nói với đứa con còn chưa thành hình:
"Con à, sau này con nhất định phải bảo vệ cha đấy."
Cái biểu cảm mếu máo muốn khóc của anh thật khiến người khác không nhịn được cười. Đến người hầu bên cạnh Tô Mộc Hương và Tiểu Nguyệt cũng lén che miệng cười.
Đường Ái Chân trò chuyện với Tô Mộc Hương, hỏi thăm tình hình chị dâu và đứa trẻ. Hai người phụ nữ ở đây trò chuyện vui vẻ, mà cách đó không xa hai người đàn ông nói chuyện hết sức căng thẳng. Đường Hi Thành nghe hắn trình bày cũng hiểu ra vấn đề.
"Vấn đề của cậu tôi hiểu. Nhưng hiện tại bến cảng của Đường gia bị hạn chế. Cậu cũng biết mà, đám người Tây đó muốn phát triển bến cảng lớn, cho nên hạn chế cảng tư nhân."
"Tôi hiểu. Thân là tư lệnh Thượng Hải, vậy mà chẳng có quyền hành điều khiển bến cảng. Đám thương nhân đó, chỉ muốn làm giàu cho bản thân thôi. Từ khi nào, mà người Tây lại có quyền hành lớn như vậy chứ." Trương Tư Nguyên nói ra lời này, ánh mắt chất chứa sự căm phẫn đối với những người ngoại quốc kia
"Chịu thôi. Bọn chúng lấy danh nghĩa hợp tác, đến đây làm càn. Chính phủ Bắc Kinh không màng đến, chúng ta cũng bất lực."
"Tôi sẽ tìm cách khác. Cảm ơn cậu."
"Người nhà với nhau, khách sáo làm gì."
Hai người đi đến chỗ Tô Mộc Hương và Đường Ái Chân, vừa khéo hai người cũng vừa mới nhắc đến hắn:
"Vừa nhắc người người đã đến rồi."
"Hai người nói chuyện gì vậy?" Trương Tư Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô hỏi
"Tôi nói, hai người cũng kết hôn lâu rồi, nên sinh một đứa đi."
Lúc nãy nói đến vấn đề này Đường Ái Chân đã thấy xấu hổ rồi. Bây giờ lại ở trước mặt hắn nhắc lại, khiến cô ngượng ngùng cúi đầu, lắp bắp trả lời:
"Em... em còn nhỏ mà."
"Đúng vậy, cô ấy còn nhỏ, cứ để cô ấy chơi thêm vài năm đi."
Không ngờ Trương Tư Nguyên lại đồng ý với cô. Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn hắn, không nhịn được mà nở nụ cười. Đường Hi Thành nhìn thấy cảnh này, lắc đầu nói với vợ:
"Người ta vẫn là đôi vợ chồng son, chưa hưởng hết niềm vui của tình yêu. E là phải đợi thêm vài năm nữa chúng ta mới có cháu đó."