Đường Ái Chân đã nghỉ học ở trường, Trương Tư Nguyên tìm một vị tiên sinh giỏi về dạy cho cô. Người mà hắn mời là một vị bác sĩ trẻ từng học ở Anh, tên Âu Tĩnh. Tuy còn trẻ, nhưng vị bác sĩ này am hiểu từ đông y đến tây y, cô hỏi gì anh cũng biết, quả thật khiến cho cô mở mang tầm mắt. Ngày đầu đến, hắn đem theo rất nhiều sách, còn nói là tặng toàn bộ cho cô. Đường Ái Chân đương nhiên rất cảm kích, luôn miệng nói cảm ơn với anh.
Có điều, hai người thân thiết quá lại khiến Trương Tư Nguyên cảm thấy có nguy hiểm đang rình rập. Có một lần hắn trở về nhà lấy tài liệu quan trọng. Đúng lúc đi ngang phòng học của Đường Ái Chân. Phòng học này kế bên thư phòng của hắn, là hắn đặc biệt chuẩn bị cho cô. Cửa phòng đang mở, vì vậy hắn nhìn thấy rất rõ cảnh bên trong. Âu Tĩnh đang dạy học cho cô, cũng không biết là đang dạy cái gì mà lại dựa sát như vậy. Hai người cười nói rất vui vẻ, khiến hắn ghen đến nổ đom đóm mắt. Nếu không phải ở Bộ Tư lệnh đang có việc gấp, hắn nhất định sẽ xông vào trong. Trương Tư Nguyên chỉ đành tạm gác chuyện này lại, chỉ mong Đường Ái Chân sẽ không thay lòng đổi dạ.
Buổi tối trở về nhà, hắn lầm lầm lì lì không chịu nói câu nào. Hắn vào phòng Trương Chí Tường bàn về việc quân, bàn xong thì đi ra ăn cơm như thường ngày. Lúc ăn cơm hắn cũng không gắp đồ ăn cho cô như mọi ngày. Cả nhà đều nhìn ra được sự khác thường của hắn. Tưởng Lệ Hoa nói mấy lời ẩn ý, thực chất là muốn khuyên hai người làm lành:
"Duệ Chân, Chân Chân, mẹ có vài lời muốn nói với hai đứa."
"Xin mẹ chỉ bảo!" Cả hai đồng thanh đáp lại
"Vợ chồng với nhau, có gì cũng có thể thương lượng. Phu thê ân ái cả đời, không thể vì mấy chuyện vặt vãnh mà làm ảnh hưởng tình cảm."
"Mẹ chỉ bảo rất đúng, tụi con xin nghe theo mẹ." Trương Tư Nguyên lên tiếng trả lời trước, nhưng nhìn có vẻ hắn vẫn chưa nguôi giận
Sau giờ cơm, Trương Tư Nguyên lại tiếp tục lao đầu vào làm việc. Cửa thư phòng đóng chặt, Đường Ái Chân đứng ở bên ngoài không biết có nên gõ cửa hay không? Trà cô pha cho hắn sắp nguội luôn rồi, cô đứng bên ngoài chân cũng mỏi nhừ.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trương Tư Nguyên sững sờ nhìn Đường Ái Chân bên ngoài, tay cầm một chén trà. Hắn không biết cô đứng đây từ lúc nào, đã đứng bao lâu rồi. Giận thì vẫn giận, nhưng trong lòng hắn vẫn xót cho cô. Hắn cầm lấy tách trà từ tay cô, tự mình trở về phòng. Đường Ái Chân lủi thủi đi theo phía sau hắn về phòng. Cô không chịu được sự lạnh nhạt này của hắn, dứt khoát kéo tay hắn lại hỏi cho rõ:
"Duệ Chân, anh rốt cuộc bị sao vậy?"
"Anh không sao. Không còn sớm nữa, mau đi ngủ, sáng mai anh còn phải đến Bộ Tư lệnh sớm để giải quyết công việc."
"Trương Tư Nguyên, nếu hôm nay anh không nói rõ, em không cho anh ngủ."
Đây là lần thứ hai Đường Ái Chân gọi tên họ của hắn ra, chứng tỏ cô không còn đủ kiên nhẫn chơi trò chiến tranh lạnh với hắn nữa rồi. Hắn dù có giận, nhưng đối mặt với cô, hắn vẫn là không có cách nào im lặng được nữa, nói hết ra ấm ức của mình:
"Em còn hung dữ với anh, rõ ràng anh mới là người chịu ấm ức."
"Anh có thể nói với em mà. Anh biết em không thích người khác đột nhiên im lặng với em. Anh không nói, làm sao em biết được em đã làm sai gì chứ."
"Thật ra em không sai, chỉ là... anh không thích em quá thân mật với Âu Tĩnh."
"Chỉ vậy thôi à?" Cô nghệch mặt ra nhìn hắn
"Chỉ vậy thôi."
Đường Ái Chân không nhịn được liền phá lên cười. Hắn đang ấm ức, nghe cô cười thì càng tức giận hơn. Rõ ràng hắn đã ghen lắm rồi, cô còn cười hắn nữa.
"Chắc là buổi sáng anh nhìn thấy gì rồi đúng không?" Thấy hắn gật đầu, cô liền giải thích, "Thật ra buổi sáng bác sĩ Âu dạy em mấy kiến thức về tây y. Mấy kiến thức này thú vị lắm, nên nói có chút hăng say, khiến anh hiểu lầm rồi."
"Vậy sau này không được thân thiết như vậy nữa, có biết không?"
"Biết rồi. Ở nhà có một người thích "ăn giấm" như vậy, sao em dám chứ."
Trương Tư Nguyên gật đầu, không còn giận nữa. Hắn quả thật rất dễ dỗ, chỉ dỗ vài câu thôi là nguôi giận.
"Duệ Chân, anh yên tâm, trong lòng Đường Ái Chân em chỉ có anh, tuyệt đối không có người khác."
Cô nhón chân lên hôn lên môi hắn. Trương Tư Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng đáp lại. Đương lúc mặn nồng thì hắn lại rời ra, lắp ba lắp bắp bỏ lại một câu rồi lại chạy ra khỏi phòng:
"Anh nhớ ra còn có việc cần làm, em nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi anh."
Đường Ái Chân nhìn theo bóng hắn rời khỏi, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Hắn cứ như vậy mà chạy mất rồi.
Trương Tư Nguyên chạy ra ngoài, tay vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm:
"May mà dừng lại kịp. Trương Tư Nguyên, phải nhớ rõ, em ấy còn quá nhỏ, không được đi quá giới hạn."