Trương Tư Nguyên dạo gần đây rất hay dành thời gian ở bên cạnh Đường Ái Chân. Cả hai hiện tại xem đối phương là quan trọng nhất. Trong mắt người ngoài, tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, thật khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng mà thời gian yên bình không kéo dài lâu được như vậy.
Hôm nay Trương Tư Nguyên vừa nhận tin, quân phía Bắc đang tiến về đây. Quân đội này không phải của Trình Kỳ, mà là của Doãn Đình Tín. Doãn Đình Tín vốn là tham mưu của Trương Chí Tường. Nhưng hơn 1 năm trước, ông ta đã phản bội Trương gia quân, đem tin tình báo bán cho quân phía Nam. Sau này Trương Chí Tường phát hiện, đã khai trừ ông ta khỏi quân đội. Doãn Đình Tín được tha chết nhưng không biết ơn. Ông ta đi về phía Bắc, triệu tập một đám thổ phỉ lập thành quân đội. Trình Kỳ không cho phép ở địa bàn của mình có một quân đội tạp nham, vì vậy Doãn Đình Tín chỉ có thể trốn chui trốn nhủi, chờ ngày báo thù. Thời điểm đã đến, ông ta liền dẫn quân tiến về Thượng Hải, muốn chiếm lấy nơi này, xưng bá một phương.
Lần này đi chắc cũng không quá lâu. Doãn Đình Tín tuy có kinh nghiệm bày binh, nhưng không có nhiều kinh nghiệm đánh trận thực tế, mà đội quân của ông ta cũng chưa từng ra trận, vì vậy không đáng ngại. Điều hắn lo lắng, là người này có nhiều mưu sâu kế hiểm, chỉ sợ ông ta giở trò gây bất lợi cho Trương gia quân. Vì vậy Nghiêm Hạo Hiên đã xưng phong làm tiên phong đi trước để dò thám tình hình, Trương Chí Tường đã phê duyệt rồi.
Đường Ái Chân bước vào phòng, vừa đúng lúc Trương Tư Nguyên thay xong quân phục. Hắn khoác lên người bộ quân phục, nhìn khác hẳn so với bình thường, nhìn uy nghiêm hơn. Chỉ có ánh mắt hắn nhìn cô là không đổi, vẫn luôn dịu dàng như vậy. Cô bước đến bên cạnh hắn hỏi:
"Chuẩn bị xong hết rồi à?"
"Ừ, xong rồi. Lão Nghiêm đã lên đường rồi, anh cũng nên bắt đầu đi thôi."
Đường Ái Chân lấy ra một chiếc bùa bình an. Cô nhìn chiếc bùa hồi lâu, nói với hắn:
"Cái này... hôm trước em cùng mẹ đi chùa xin được. Anh... sắp ra trận rồi, mang theo nó đi."
"Ừ."
Đường Ái Chân nhón chân, giúp Trương Tư Nguyên đeo lên. Chiếc bùa được đeo vào cổ hắn rất cẩn thận. Hắn cầm chiếc bùa lên nhìn, sau đó giấu nó vào trong. Cô bước đến ôm lấy thắt eo hắn, tựa đầu vào ngực hắn nói:
"Nhất định phải bình an trở về."
"Được, anh hứa với em."
Đây là lần ra trận đầu tiên sau khi kết hôn. Cả hai ôm nhau thật lâu vẫn không có ý muốn buông đối phương ra. Trương Tư Nguyên nghe tiếng thút thít liền buông cô ra. Hắn lau đi nước mắt của cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Yên tâm, trận này anh nhất định sẽ thắng. Anh sẽ quay về sớm thôi. Đợi tin tốt của anh."
"Em biết rồi."
Đường Ái Chân cầm lấy áo choàng giúp hắn khoác lên. Hai người bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu dưới. Trương Chí Tường và Tưởng Lệ Hoa đã chờ sẵn ở dưới để tiễn hắn. Trương Chí Tường bước đến trước mặt hắn dặn dò:
"Trận này nhất định phải thắng. Con cũng phải bình an trở về. Chúng ta ở nhà đợi tin tốt của con."
"Cha yên tâm, con nhất định sẽ không làm cha thất vọng."
Hắn đội mũ lên, hiên ngang bước ra ngoài. Đàm Uy đã chờ sẵn ở ngoài xe, thấy hắn bước ra liền nhanh nhẹn mở cửa. Chiếc xe từ từ lăn bánh, những chiếc xe phía sau trở quân lính cũng nối đuôi theo phía sau. Tưởng Lệ Hoa biết cô lo lắng cho hắn, nắm lấy tay cô an ủi:
"Sẽ không sao đâu. Chúng ta cùng cầu nguyện cho Duệ Chân sớm ngày trở về."
"Dạ."
Từ lúc hắn đi cũng chỉ mới gửi về có một lá thư báo bình an. Có lẽ chiến sự khiến hắn bận rộn, không có nhiều thời gian viết thư. Cũng chẳng biết hắn có ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ không? Cô ở nhà nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho hắn. Thậm chí lúc đi học, những lời Mộc tiên sinh giảng cô cũng chẳng nghe được bao nhiêu. Lâm Noãn Noãn phát hiện Đường Ái Chân thường xuyên thất thần, liền hỏi cô:
"Chân Chân, có phải cậu đang lo cho tiên sinh nhà cậu không?"
Đường Ái Chân gật đầu "Đúng vậy, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến anh ấy ra trận, quả thật có chút lo lắng."
Miệng thì nói chỉ lo một chút, thực chất trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ đến hắn.
"Không sao đâu. Trương thiếu soái đánh trận nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm, bên cạnh còn có Nghiêm thiếu soái và Đàm phó quan nữa, tôi tin trận này nhất định sẽ thắng lợi."
Thắng thua không quan trọng, điều cô cần là hắn bình an. Nhưng nếu trận này thua, chỉ sợ sẽ bị Trương Chí Tường trách phạt. Người cha chồng này của cô, nổi tiếng nghiêm khắc, con trai phạm lỗi cũng bị phạt theo quân quy. Thật không biết, đứng giữa thắng thua và an nguy của hắn, ông sẽ lựa chọn cái nào?
"Tiên sinh nhà cậu còn có tin tức, còn Trình thiếu soái của tớ thì chẳng nghe tin tức gì cả."
Nghe Lâm Noãn Noãn nói cô mới nhớ ra việc Trình Quang Viễn trở về Bắc Kinh. Thời gian gần đây cô không gặp Trình Quang Viễn, cũng không nghe Lâm Noãn Noãn nhắc đến hắn nữa, nhất thời quên mất cô bạn này vẫn đang theo đuổi Trình thiếu soái.
"Cậu và Trình Quang Viễn thế nào rồi?"
Lâm Noãn Noãn thở dài "Còn thế nào nữa, anh ấy lúc nào cũng né tôi, hoàn toàn không có cơ hội để tiếp cận."
"Thật ra tôi thấy có nhiều người tốt hơn Trình Quang Viễn mà, sao cậu không cân nhắc thử xem. Trình Quang Viễn nổi tiếng là đào hoa, xung quanh có biết bao nhiêu cô gái. Cậu cứ theo đuổi anh ta như vậy, có kết quả sao?"
"Tôi mặc kệ, dù sao đời này đã định là anh ấy, tôi không đổi ý đâu."
"Được thôi."
Đã yêu rồi thì có khuyên thế nào cũng không được. Dù sao cả một đời có thể tìm được một người khiến mình yêu đương mù quáng cũng khó. Nếu Lâm Noãn Noãn đã quyết định rồi, vậy cô cũng không nên cấm cản làm gì.