Thẩm Bích Tiêu ngẩng đầu nhìn Tiêu Sở Dịch, cả người run rẩy, nghiến răng ngậm lấy khuất nhục và hận ý.
Hắn nhớ tới lần trước nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, đối phương đã bắt hắn quỳ xuống cầu xin cậu.
Lấy sự kiêu ngạo của Thẩm Bích Tiêu, làm sao có thể đáp ứng loại yêu cầu này của cậu.
Sau khi tan rã trong không vui thì về sau đã triệt để vạch mặt.
Thẩm Bích Tiêu không che giấu sự chán ghét và xem thường của mình đối với Tiêu Sở Dịch nữa, hận không thể để cậu đụng phải loại tai họa bất hạnh và nhục nhã nhất trên đời.
Nhưng mà, sau nhiều ngày, hắn vẫn phải quỳ xuống ở trước mặt Tiêu Sở Dịch.
Lại là một cách đáng xấu hổ như vậy.
Thẩm Bích Tiêu tức giận đến suýt chút nữa mất đi lý trí, hai mắt đỏ bừng tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Sở Dịch.
Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ để cho Tiêu Sở Dịch cũng phải nếm trải sự sỉ nhục này...
Nghĩ như vậy, Thẩm Bích Tiêu hoàn toàn quên mất hắn đã từng làm chuyện tương tự với Tiêu Sở Dịch.
Nhưng nếu nhớ ra thì sao, trong suy nghĩ của Thẩm Bích Tiêu, hắn chính người duy nhất có thể chơi đùa người khác.
Nhưng nếu là người khác phụ lòng hắn, đó lại chính là sai lầm lớn lao.
Tiêu Sở Dịch nghiêng người dựa vào tường, khoanh tay nhìn vẻ mặt khuất phục của Thẩm Bích Tiêu, cười nhẹ.
"Được rồi, có chuyện gì thì nói đi." Tiêu Sở Dịch nói.
"Cậu ——" Thẩm Bích Tiêu hung ác nói, "Cậu chờ đó cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu!"
"Ừm." Tiêu Sở Dịch qua loa gật đầu, "Chỉ có chuyện nhảm nhí như vậy thôi sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Tiêu Sở Dịch, Thẩm Bích Tiêu sững người, sau đó chật vật đứng dậy.
"Tiêu Sở Dịch! Cậu đừng quá đắc ý!" Thẩm Bích Tiêu lạnh giọng nói, "Nơi này chính là thành phố B —— "
Tiêu Sở Dịch đá vào một bên bắp chân khác của Thẩm Bích Tiêu.
Lần này cậu dùng mười phần sức lực, Thẩm Bích Tiêu chỉ cảm thấy trên đùi đau đớn một hồi, sau đó không khống chế được mà lại quỳ xuống.
Bởi vì chưa phản ứng kịp, đầu hắn trực tiếp đập xuống dưới, ngã trên mặt đất.
"Câu này tôi đã nghe qua rồi." Tiêu Sở Dịch lạnh nhạt nói, "Không còn cái gì mới hơn à?"
Thẩm Bích Tiêu nghiến răng, rốt cuộc đã nhìn rõ tình huống hiện tại——
Hiện tại Tiêu Sở Dịch chính là con chó điên, tất cả yêu thương trong đôi mắt kia đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng, chán ghét và hận thù.
Đến cùng là nó bắt đầu từ lúc nào?
Thẩm Bích Tiêu không nghĩ ra, cũng không thể nào xác định được.
Hắn đã thật lâu, thật lâu không có chú ý đến cảm xúc của Tiêu Sở Dịch biến hóa như thế nào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã nhìn Tiêu Sở Dịch tựa như một món đồ chơi đã chơi chán.
Kết quả của sự thờ ơ chính là rơi vào tình huống lộn xộn như bây giờ.
Thẩm Bích Tiêu từ đầu đến cuối đều không muốn khuất phục trước Tiêu Sở Dịch.
Nhưng hắn cũng biết rằng nếu hắn nói chuyện khó nghe với đối phương cũng không có ích gì, nên hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.
Nhưng đối với Tiêu Sở Dịch mọi chuyện vẫn chưa xong đâu.
"Nói xong chưa? Đến lượt tôi." Tiêu Sở Dịch giẫm lên lưng Thẩm Bích Tiêu, đè hắn ta xuống đất, nghiêng đầu nhìn gương mặt đang bị ép chặt trên mặt đất của hắn, "Tại sao lại lừa tôi?"
Vì sao lại lừa tôi?
Đã không thích tôi, vì sao lại muốn tiếp cận tôi?
Đã nói thích tôi, tại sao lại muốn tổn thương tôi?
Xuyên qua màn sương mù không ai hay biết, Tiêu Sở Dịch nhìn thấy thời gian tuyệt vọng cuối cùng của "Tiêu Sở Dịch", hai mắt đẫm máu trộn lẫn với nước mắt, cùng với hận thù, oán giận, đau đớn và sự phai nhạt của tình yêu.
Cậu nhìn Thẩm Bích Tiêu đang bị ép trên mặt đất, mỗi chữ mỗi câu đều nói đến khóc ra máu.
Vì tài sản nhà họ Tiêu.
Cậu biết rồi, cuối cùng cậu đã biết.
Nhưng sự thật không gì có thể bù đắp được nỗi đau trong trái tim khi bị chơi đùa tình cảm.
Tình cảm và lý trí luôn là hai thứ khác nhau.
"Tiêu Sở Dịch" biết lý do Thẩm Bích Tiêu lừa gạt cậu, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng tình cảm của mình lại bị tính kế chà đạp như vậy.
Tại sao phải lừa tôi.
Đây thậm chí không phải là một câu hỏi, mà là nỗi ám ảnh chấp niệm dai dẳng của linh hồn đã chết từ lâu.
Thẩm Bích Tiêu nghe được.
Hắn khó khăn di chuyển tầm mắt nhìn lên mặt Tiêu Sở Dịch.
Rõ ràng đối phương chỉ bình tĩnh đưa ra một câu nghi vấn, như thể hỏi những câu thông thường về thời tiết ngày mai.
Nhưng hắn dường như có thể nhìn thấy một đôi mắt đau khổ khác.
Khi bị đôi mắt chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp kia nhìn chằm chằm, Thẩm Bích Tiêu cảm thấy có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Không thể nghi ngờ "Tiêu Sở Dịch" chắc chắn là yêu tha thiết Thẩm Bích Tiêu.
Hoặc là nói, đã từng yêu tha thiết.
Thẩm Bích Tiêu có cảm tình gì với một người luôn nhìn mình trông mong háo hức không?
Có lẽ đã có.
Làm sao có thể không được, được nhìn chăm chú một cách dịu dàng và được quan tâm từng li từng tí như vậy, thật giống như cậu đã xem hắn như thế giới của mình.
Ngay cả một viên đá cũng sẽ bị nung nóng, chứ đừng kể đến trái tim con người bằng xương bằng thịt.
Nhưng Thẩm Bích Tiêu lại là vô cùng kiêu ngạo, hắn khinh thường sự dịu dàng và ấm áp đó, hắn không muốn thừa nhận mình đối với "Con mồi" đã nảy sinh tình cảm.
Cho nên hắn càng ngày càng chán ghét Tiêu Sở Dịch, đem vô số ác ý trút lên người cậu, dùng việc này để duy trì "tôn nghiêm" không ai biết được của mình.
Nó vẫn như vậy cho đến bây giờ.
Thẩm Bích Tiêu hoảng hốt trong chốc lát, đột nhiên kích động giãy giụa, hắn cười lạnh giễu cợt nói: "Ồ, cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi thích cậu đi?! Đừng tự mình đa tình, chỉ với cậu, cũng xứng sao? Cậu như vậy ——"
"Rầm —— "
Tiêu Sở Dịch đập mặt Thẩm Bích Tiêu xuống đất.
Sau đó lập tức buông tay ra, vỗ bụi trên tay, thản nhiên nói: "Ấy, thật xin lỗi, tôi trượt tay."
Bãi đậu xe bên cạnh lề đường.
"Chú, chú nói xem thầy Tiêu đi làm cái gì vậy?" Thịnh Giáng Hà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đợi hồi lâu cũng không thấy có người đi ra, "Lâu như vậy còn chưa trở về... Sẽ không phải là quay lại giúp chúng cháu báo thù rồi bị người ta vây đánh —— áaa —— "
Thịnh Giáng Hà che trán quay đầu, trừng mắt nhìn người chú bên cạnh.
"Đổi giọng nhanh như vậy, ngay từ đầu đã ngoan như thế không phải là tốt rồi sao." Thịnh Dư Hàng nheo mắt lại nhìn đứa cháu nhỏ, sau đó cởi dây an toàn, thuận tay rút chìa khóa xe ra, mở cửa xe, "Ở chỗ này đợi, chú đi xem một chút."
Thịnh Giáng Hà vốn muốn xuống xe đi theo, nhưng lại rụt trở về dưới ánh mắt hài hòa của người chú này.
Tiếng đóng cửa vang lên, cửa xe bị đóng lại, Thịnh Giáng Hà ngồi một mình ở trong xe, có chút nhàm chán móc đao nhỏ ra.
Nhóc nhìn con đao trang trí mà mình mới mua về một chút, lại nhìn con đao nhỏ được Tiêu Sở Dịch trả lại một chút, đầu ngón tay có chút giật giật, nhưng lại nhớ tới lời Tiêu Sở Dịch cảnh cáo.
Thịnh Giáng Hà bĩu môi, cuối cùng vẫn là cất hết đao đi, cầm điện thoại di động loanh quanh trong nhóm lớp.
Sau khi rẽ vào góc thứ ba, Thịnh Dư Hàng nhìn mới thấy Tiêu Sở Dịch.
Giờ phút này nhìn cậu có chút chật vật, chưa kể đến vết thương trên mặt và cổ, áo sơ mi trắng cũng nhuộm một chút màu đỏ tươi.
Nếu lúc này mà tùy tiện đi ra ngoài, đại khái cậu sẽ bị quần chúng nhiệt tình trực tiếp đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Trong lòng Thịnh Dư Hàng nảy lên một cái, anh nhanh chóng cách kính mắt nhìn sơ qua, sau đó nhận ra vết thương không nghiêm trọng.
Tiêu Sở Dịch bước đến với tốc độ chậm hơn lúc cậu rời đi, cũng không biết là do quá mệt hay là vì vết thương trên người.
Nhưng biểu tình trên mặt cậu lại không có biến hóa gì nhiều, khóe miệng khẽ nhếch lên, có chút lười biếng.
"Không sao chứ?" Thịnh Dư Hàng hỏi.
"Không sao." Tiêu Sở Dịch ngẩn người, giống như lúc này mới nhìn thấy phía trước có người, "Không phải bảo các anh đi về trước sao?"
"Vốn tính là như vậy." Thịnh Dư Hàng dịu dàng cười cười, "Chẳng qua tôi đột nhiên nhớ tới, hình như cậu không biết đường, cho nên quay lại đây tìm cậu."
——————————
Sáng nay lại gặp một chút chuyện vui nho nhỏ nên lại đăng thêm một chương chia sẻ niềm vui với mọi người (ㆁωㆁ)
Hồi bữa lúc hơn 12h đêm, tui edit cái đoạn "Tiêu Sở Dịch" trong màn sương mà nổi da gà luôn á, cứ rợn người giống như có ai nằm đằng sau nhìn tui vậy •́ ‿ ,•̀