Sáng sớm đầu xuân mang theo chút lạnh lẽo.
Lúc Tiêu Sở Dịch đi vào phòng bếp, liền bị khí lạnh bên ngoài phòng làm cho run rẩy.
Cậu ngáp một cái, vươn tay dụi mắt, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Kim giờ trên đồng hồ treo tường đã chỉ về phía sau số chín.
Tiêu Sở Dịch mở tủ lạnh, kéo ra một đống đồ lặt vặt.
Đêm hôm trước bọn cậu chỉ đi siêu thị một lần, nhất thời xúc động đẩy một xe đầy đồ trở về.
Bình thường khi chỉ có một mình một người, Tiêu Sở Dịch mua đồ đều là cần cái gì mới mua cái đó, hơn nữa cho dù mua thì nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá số lượng ba ngày.
Chỉ là từ khi ở cùng Thịnh Dư Hàng, đi chỗ nào cũng là khi đi hai người khi về một đôi, nên dường như cậu cũng có được một ít niềm vui khi đi siêu thị.
Một khi vui vẻ, loanh quanh một hồi, liền nhịn không được ôm một đống thứ không cần thiết trở về.
Lúc này đón gió lạnh buổi sáng, muốn đào ra nguyên liệu nấu bữa sáng trong tủ lạnh vốn trống rỗng cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Nhìn đống đồ lộn xộn kia, Tiêu Sở Dịch không khỏi cảm thấy đau cả đầu.
Loay hoay hồi lâu, cậu mới tìm được một hộp sữa bò lớn cùng với mấy quả trứng ở trong góc tủ lạnh.
Lại nhìn tủ lạnh chất đống, cậu cũng có chút bất lực, tinh thần kiệt sức vì kỳ nghỉ dâng lên, cậu thở dài, đóng cửa tủ lạnh lại.
Nhắm mắt làm ngơ.
Cửa sổ trong phòng bếp không đóng, gió lạnh buổi sáng thổi vào, từng đợt khí lạnh tràn ngập trong không gian không quá chật hẹp.
Tiêu Sở Dịch đưa lưng về phía cửa sổ đập trứng, đợi đến khi bật lửa lên mới cảm thấy sau lưng có chút lạnh, không khỏi đưa tay sờ sờ phần gáy lạnh buốt.
Duỗi tay ra, cậu liền sờ được vết tích của dấu răng, không khỏi nhẹ nhàng "xít" một tiếng.
Dấu răng là Thịnh Dư Hàng lưu lại —— hiển nhiên cũng chỉ có anh mới có thể làm chuyện nhàm chán như vậy.
Cũng không biết ngày hôm trước anh trúng gió gì, người luôn luôn dịu dàng mơ hồ mang theo chút tức giận.
Nhưng anh tức giận cũng sẽ không nói ra, tất cả đều là Tiêu Sở Dịch tự mình cảm giác được, biểu hiện cụ thể chính là đột nhiên trở nên đặc biệt dính người, cũng phá lệ giày vò người.
Vốn dĩ một ngày trước Thịnh Dư Hàng vừa mới tăng ca xong, lẽ ra là mệt đến không chịu nổi, ngay cả lúc đi siêu thị cũng có chút buồn ngủ, Tiêu Sở Dịch bảo anh buổi tối sớm trở về nghỉ ngơi.
Chờ đến khi về đến nhà thì Thịnh Dư Hàng ngược lại rất phấn khởi, kéo Tiêu Sở Dịch giày vò đến nửa đêm, giống như là hóa thân thành một con chó to dính người, trước khi đi ngủ còn oán hận cắn một cái lên gáy của cậu.
Đêm hôm trước Tiêu Sở Dịch đã mệt mỏi không chịu nổi, dung túng quá mức kết quả chính là bị giày vò đến sinh ra chút tức giận, đẩy người vào trong chăn liền hung dữ uy hiếp anh nhanh chóng đi ngủ.
Ngủ mấy tiếng đồng hồ lại tỉnh dậy, Thịnh Dư Hàng còn ngủ mê man, Tiêu Sở Dịch cũng không quấy rầy anh.
Đợi đến khi đứng ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Tiêu Sở Dịch mới hậu tri hậu giác phát hiện Thịnh Dư Hàng cắn một cái kia còn không nhẹ.
Cảm giác đau đớn đã rất nhỏ, nhưng ấn ký sờ lên vẫn rất rõ ràng, vị trí cũng rất..., tuyệt đối không phải vết tích mà áo đơn mùa xuân có thể che khuất.
Thịnh Dư Hàng không phải loại người thích giày vò người ở trên giường, lần này có lẽ là thật sự tức giận.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng bước chân có chút nặng nề kéo dài, dừng ở phòng khách một lát liền chuyển hướng đến phòng bếp.
Tiêu Sở Dịch còn chưa kịp quay đầu lại, một cái đầu đã đè lên vai cậu.
"Chào buổi sáng, Sở Dịch." Trong thanh âm quen thuộc còn mang theo mệt mỏi nồng đậm, bởi vậy nghe có vẻ có chút khàn khàn.
Thịnh Dư Hàng ghé vào trên vai Tiêu Sở Dịch, mái tóc vừa mới từ trong chăn bò ra cũng bị thổi thành từng lọn tóc vểnh lên.
Ánh mắt của anh còn có chút mờ mịt mơ hồ, đáy mắt có một vòng xanh đen nhàn nhạt, đó là di chứng của anh khi liên tục tăng ca mấy ngày.
Rất hiển nhiên, anh còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cả người đều giống như một tầng sương mù mờ mịt, nhẹ nhàng rơi xuống, theo bản năng ôm lấy nguồn nhiệt quen thuộc.
Bởi vì không đeo kính, tầm mắt có chút mơ hồ, anh theo bản năng híp mắt, ánh mắt liền rơi xuống gáy người trong ngực.
Một nửa dấu răng ẩn dưới cổ áo, trên làn da trắng nõn còn in vài vết đỏ, đối lập rõ ràng đến có chút giật mình.
Thịnh Dư Hàng đưa tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết tích kia, đáy lòng sinh ra vài phần áy náy, lập tức dán môi lên, nhẹ nhàng hôn lên mảnh ấn ký kia.
Tiêu Sở Dịch sợ nhột, cảm giác được sau gáy mình có một mảnh xúc cảm ấm áp, động tác trên tay dừng lại, suýt chút nữa run rẩy lắc trứng rán vừa lật rơi xuống đất.
"Đừng làm loạn." Tiêu Sở Dịch bất đắc dĩ đẩy mặt người trên vai ra, "Chưa tỉnh ngủ thì trở về ngủ thêm một lát đi, hôm nay nghỉ ngơi nên sẽ không có ai tìm anh, đừng ở chỗ này thêm phiền.”
"Vừa tỉnh dậy đã không thấy em."
Rõ ràng ý thức Thịnh Dư Hàng còn chưa thanh tỉnh, treo trên người Tiêu Sở Dịch giống như một con Koala, túm cũng không túm xuống được.
Tiêu Sở Dịch chỉ có thể kéo Koala cỡ lớn đang đè sau lưng chiên trứng, hâm nóng sữa bò, tiện thể lấy mì sợi trong tủ lạnh ra.
"Vậy ăn sáng xong thì quay lại ngủ một lát đi." Tiêu Sở Dịch không còn cách nào khác, nhưng vẫn muốn oán trách vài câu, "Em thấy anh gần đây càng ngày càng giống với Thịnh Giáng Hà, xin hỏi ngài năm nay mấy tuổi rồi vậy?”
Ôm người sẽ không buông tay, giống như sợ buông tay rồi thì đồ trong lòng sẽ không còn.
Cùng với một đứa trẻ bảo vệ thức ăn và hay bốc đồng giống y như đúc.
Trước khi ở bên nhau, Tiêu Sở Dịch cũng không nghĩ tới Thịnh Dư Hàng lại có một mặt... Ấu trĩ như vậy.
Cùng với Thịnh Dư Hàng trong miệng người nhà họ Thịnh hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Sở Dịch cực kỳ hoài nghi, Thịnh Dư Hàng từ nhỏ đến lớn chưa từng làm nũng, đùa giỡn, tất cả đều khai báo ở chỗ cậu.
Hóa ra đàn ông trưởng thành cũng có câu nói trưởng thành ngược — ở đây là tuổi tâm lý.
Chẳng qua, cũng không khiến người ta chán ghét.
Chi bằng nói thân mật vừa vặn ngược lại làm cho người ta không tự chủ được mà mềm lòng, càng mềm lòng càng dung túng thì càng muốn được voi đòi tiên, cũng càng thân cận và càng dung nhập.
Tiêu Sở Dịch gần như đã quên mất cảm giác sống một mình một người là như thế nào.
Sau Tết, công việc của anh trai và chị dâu Thịnh gia kết thúc, công tác chuyển về thành phố B, tự nhiên cũng đón con trai mình trở về.
Thịnh Dư Hàng buông bỏ được một gánh nặng, thỉnh thoảng vào ngày nghỉ sẽ đến nhà thăm anh trai, hoặc lúc anh trai chị dâu tăng ca sẽ hỗ trợ chăm sóc cháu trai một chút.
Đối với điều này, Thịnh Giáng Hà có chút lưu luyến không rời, lúc thu dọn hành lý trở về, thậm chí còn ôm khung cửa rơi vài giọt nước mắt.
Trên thực tế, cho dù là đi bộ, khoảng cách giữa hai nhà cũng chỉ hơn nửa giờ mà thôi.
Tiêu Sở Dịch đối với tuyến lệ dồi dào của cậu bé không hiểu lắm, nhưng đối mặt với Thịnh Giáng Hà vô cùng đáng thương, cậu vẫn mềm lòng an ủi vài câu.
So sánh với nhau, Thịnh Dư Hàng làm chú thì thẳng thắn hơn nhiều, chỉ thiếu điều mua một quả pháo phóng ngay tại chỗ mà thôi.
—— Đương nhiên hình dung này có chút khoa trương.
Thịnh Dư Hàng là người bề ngoài dịu dàng hòa ái dị thường, không có khả năng đem vui sướng khi người gặp họa biểu đạt rõ ràng.
Chẳng qua tâm tình vui thích của anh chắc chắn có thể cảm nhận được.
Truy cứu nguyên nhân, có lẽ chủ yếu là do thiếu bóng đèn, cuối cùng anh cũng có thể dựa vào giả bộ đáng thương để quang minh chính đại chen vào nhà Tiêu Sở Dịch.
Lui một bước chính là từng bước lui, chờ khi Tiêu Sở Dịch phản ứng lại, Thịnh Dư Hàng đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của cậu.
Khi bữa sáng được dọn lên bàn, Tiêu Sở Dịch vất vả đẩy Koala hình người đang ở trên lưng sang bên kia bàn rồi ngồi xuống.
Lúc Thịnh Dư Hàng cúi đầu ăn sáng, Tiêu Sở Dịch vừa uống sữa, vừa cúi đầu xem tin tức trên điện thoại di động.
Nếu như nói buổi sáng nghỉ lễ có tin tức gì, đại khái chính là tin tức về Thẩm gia.
Không lâu sau Tết, tin tức về Thẩm gia liền lan tràn che ngập bầu trời, nhất là mảng báo chí và truyền hình chuyên mục tài chính, gần như coi đây là trường hợp điển hình của những quyết định sai lầm trong kinh doanh.
Đương nhiên tin đồn cũng không ít, lúc Tiêu Sở Dịch trở về lớp còn nghe được một số học sinh lén lút nói về chuyện này.
Thẩm gia ở thành phố B cũng coi như là một nhân vật có mặt mũi, hiện giờ đang bị mấy xí nghiệp khác liên hợp lại nhằm vào, đang trên bờ vực bị chiếm đoạt trong nháy mắt.
Tuy nói cái bệ của Thẩm gia vẫn còn, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhưng sinh khí bị trọng thương là sự thật, quan trọng hơn là nói ra thật không biết xấu hổ.
Ngay cả gia tộc không bị Thẩm gia coi thường cũng hả hê bát quái sau lưng, ánh mắt tràn đầy chờ mong Thẩm gia từ trên trời rơi xuống, vừa giễu cợt ác ý, vừa mong chờ mình có thể nắm bắt cơ hội để giẫm một chân đi lên, được chia một miếng.
Tường đổ mọi người đẩy, không gì hơn cái này.
Nhìn bề ngoài, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Sở Dịch, Thẩm gia mất quyền lực đối với cậu cũng không có ích lợi gì, đơn giản là tâm lý thoải mái mà thôi.
Nhưng cậu vốn không phải là người thực sự bị phụ lòng và tổn thương, cho nên niềm vui cũng nhạt nhẽo hơn rất nhiều.
Bất kể báo thù sảng khoái như thế nào —— cho dù hung thủ thật sự bị chém ngàn vạn nhát dao, thì người bị hại chết kia cuối cùng vẫn không trở về được.
Nhưng có một số việc cậu vẫn phải làm.
Động tác của dì Cố còn nhanh hơn dự kiến của Tiêu Sở Dịch, điều này cũng khẳng định lựa chọn ban đầu của cậu không sai.
Những "chuyên gia" đã kinh doanh nhiều năm này còn vội vàng và tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì Tiêu Sở Dịch dự đoán.
Chẳng qua, thương nhân coi trọng lợi nhuận cũng có thể hiểu được, bọn họ cùng Thẩm thị căn bản không có giao tình gì, thậm chí ít nhiều đã từng bị Thẩm thị chặn đường, đương nhiên là muốn dồn bọn hắn vào chỗ chết mới tốt.
Sau Thẩm gia, chính là Thẩm Bích Tiêu.
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch lướt qua mấy tin tức kia, đang định tiếp tục kéo xuống, lại bị tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên thanh thông báo hấp dẫn sự chú ý.
Đó là tin nhắn từ số của một học sinh trong lớp.
Chỉ là mở ra xem, ngữ khí trong tin nhắn lại hoàn toàn không phải là bộ dáng mà học sinh kia nên có.
Nội dung chính của tin nhắn là là học sinh kia cãi nhau với gia đình, cho nên bỏ nhà đi, hy vọng thầy Tiêu có thể giúp đỡ khuyên cậu học sinh đó trở về.
Địa chỉ chi tiết cho đến số nhà cũng được đính kèm bên dưới.
Tiêu Sở Dịch chưa kịp trả lời, đã cảm giác được ánh mắt phía trước sáng quắc, nhiệt độ kinh người.
Cậu ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt sâu kín của Thịnh Dư Hàng.
"Có phải lại là phụ huynh kia hay không?" Thịnh Dư Hàng hỏi.
"Chắc là thế." Tiêu Sở Dịch dừng một chút, "Nói là đứa nhỏ có mâu thuẫn với gia đình nên bỏ nhà đi, để em đi khuyên nhủ nó một chút.”
"Lý do vớ vẩn như vậy mà em cũng tin?"
"Nói thật là không tin tưởng mấy."
"Vậy em còn muốn đi không?"
"Đi xem một chút đi." Tiêu Sở Dịch thở dài, "Tuy rằng đứa nhỏ kia bình thường rất ngoan, chẳng qua phòng ngừa vạn nhất, xem xong em liền trở về.”
Tiêu Sở Dịch nói xong liền đứng dậy.
Thịnh Dư Hàng ăn xong miếng mì cuối cùng, cũng đứng dậy theo: "Tôi đi cùng em.”
"Anh vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi, trước đó mệt mỏi mấy ngày..." Tiêu Sở Dịch khuyên nhủ, nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của Thịnh Dư Hàng thì cậu lại kẹt vỏ.
Gương mặt kia không giấu được vẻ mệt mỏi, ngay cả sự sắc bén của bản thân cũng bị tán đi không ít.
Nhưng ngoại trừ vẻ mệt mỏi bên ngoài, thì tất cả đều là kiên trì, còn có một chút cảnh giác không rõ ràng lắm.
Sau khi ý thức được anh để ý cái gì, Tiêu Sở Dịch không nói nên lời, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được thôi, nhưng chúng ta bắt taxi đi."
Thịnh Dư Hàng liền cong khóe miệng cười cười.
Dịu dàng và tươi sáng.
Tiêu Sở Dịch nhìn mà ngẩn ra, lập tức dời tầm mắt, cảm giác bên tai có chút nóng, đồng thời cũng có chút đau đầu.
Gần đây Thịnh Dư Hàng có chút khác thường, cậu cũng không phải hoàn toàn không đoán ra được nguyên nhân.
Nếu nói đến thì có chút quan hệ với vị phụ huynh gửi tin nhắn này.
Nói là "phụ huynh" cũng có chút không chính xác, trên thực tế chính là anh trai của một bạn học trong lớp.
Người anh này lớn hơn người em một vòng, có phần giống Chu Tiêu, gia phong trong sạch chính trực, nhưng lại nuôi ra một đứa con trai lớn phóng đãng.
Trước đây anh ta du học ở nước ngoài, năm nay Tết về liền không chịu ra nước ngoài nữa, nói muốn lập nghiệp ở trong nước, người nhà cũng theo ý anh ta.
Bởi vì bố mẹ ở nhà công việc tương đối bận rộn, tuần trước thậm chí còn không có thời gian đưa đón con trai nhỏ, cho nên cậu cả này đã xung phong chủ động đi đón em trai.
Ngày hôm đó Tiêu Sở Dịch vừa lúc bị học sinh chặn lại vì có vấn đề muốn hỏi, tan học ở lại một lúc, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Học sinh không biết anh trai mình muốn đến đón mình, hơn nữa đã nhiều năm không gặp, nhìn thấy thanh niên toàn thân đều viết mấy chữ "phản nghịch" và "xu hướng", bạn nhỏ này nhất thời có chút không nhận ra.
Tiêu Sở Dịch suýt nữa coi anh ta là bọn buôn người trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát.
May mắn thay, người anh trai kia đã nhanh chóng suy nghĩ rồi gọi điện cho bố mẹ mới giải quyết được trận hiểu lầm này.
Chẳng biết mạch não của người này dài như thế nào, rõ ràng suýt chút nữa đã bị Tiêu Sở Dịch đè xuống đất đánh một trận, kết quả ngược lại lại khơi lên hứng thú của anh ta.
Vốn Tiêu Sở Dịch cho rằng người này giống như Chu Tiêu miệng lưỡi trơn tru không đáng tin cậy lắm, bị Chu Tiêu cố ý vô tình đùa giỡn nhiều lần, cậu cũng không quá để ý loại chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Huống chi người này ngoài miệng nói có hứng thú, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự tùy ý qua loa cực kỳ rõ ràng.
Cho dù thật sự giống như lời người này nói, tất nhiên sẽ không kéo dài quá lâu.
Nhưng không nghĩ tới người này còn rất có nghị lực, quay đầu liền vô cùng ân cần đưa đón em trai đi học tan học, so với bố mẹ ruột còn tích cực hơn.
Đưa đi đón về cũng không vội vàng rời đi, dù sao cũng phải chờ Tiêu Sở Dịch đi ra chào hỏi xong mới chịu về.
Hoàn toàn không giống một người đàn ông bận rộn chuẩn bị khởi nghiệp.
Nhưng ngoài điều đó ra, người này cũng không làm điều gì đặc biệt thái quá.
Ngoại trừ gần đây... Đang cố hết sức hẹn Tiêu Sở Dịch ra ngoài.
Tiêu Sở Dịch đã tìm được số điện thoại của bố mẹ hai anh em, định đợi đến ngày nghỉ sẽ nói chuyện với bố mẹ của bọn họ, kết quả còn chưa kịp tìm bố mẹ thì đã bị Thịnh Dư Hàng đụng trúng trước.
Thịnh Dư Hàng làm việc liên tục suốt mấy ngày mấy đêm không nghỉ đại khái đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, từ lúc bắt đầu biết chuyện của Tiêu Sở Dịch, toàn thân dường như muốn xù lông, khắp người đều viết hai chữ "khó chịu".
Hình như bắt đầu từ lúc đó trở đi, cả người Thịnh Dư Hàng có vẻ có chút không đúng.
Nhưng Thịnh Dư Hàng không vui cũng giấu ở trong lòng không nói gì, lại thêm chuyện cô Lục đã từng có tiền lệ, cho nên Thịnh Dư Hàng có vẻ cũng không quá để ý so đo.
Lần này lại càng không tính là gì.
Tiêu Sở Dịch cảm thấy loại trò chơi trẻ con này không cần phải để ở trong lòng, cũng thuận miệng nhắc tới sẽ tìm phụ huynh nói chuyện, liền đem chuyện này ném ra sau đầu.
Nhưng rất hiển nhiên, bản thân Tiêu Sở Dịch không để ý lắm, nhưng Thịnh Dư Hàng rõ ràng là rất để ý.
Tuy rằng không biết rõ chuyện này khiến Thịnh Dư Hàng đặc biệt để ý ở điểm nào, nhưng nếu anh đã biểu hiện ra để ý, Tiêu Sở Dịch cũng không ngại để anh đi cùng.
Vốn cũng không có gì không thể nhìn.
Nếu có thể mượn một lần này để giải quyết chuyện phiền toái kia ngược lại sẽ khiến anh an tâm.
Thời gian gần đây Thẩm Bích Tiêu không được tốt lắm.
“Không tốt lắm” ở đây cũng không phải xuất phát từ vật chất, mà là sự mệt mỏi ở thể xác và tinh thần.
Cục diện rối rắm của Thẩm gia là phiền toái trực quan nhất, cũng không biết những đối thủ cạnh tranh kia uống nhầm thuốc gì, hơn nửa năm nay vẫn luôn điên cuồng nhằm vào Thẩm thị, dường như chuẩn bị mượn một lần này để giết chết Thẩm thị.
Nếu là hơn nửa năm trước, Thẩm Bích Tiêu tuyệt đối sẽ chế giễu những người đó mơ mộng hão huyền, nhưng sự thật chính là chỉ có nửa năm, bọn hắn gần như bị những đồng nghiệp mình từng coi thường dồn vào đường cùng.
Điều đáng sợ nhất không phải là sự cố chấp và điên cuồng của bọn họ, mà là bọn họ đánh thẳng vào các yếu điểm của bọn hắn.
Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng lần lượt như vậy không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Đủ loại hạng mục lớn vốn có thể giúp Thẩm gia lên một tầm cao mới, không phải bị người ta ăn chặn trước, chính là trực tiếp bị quấy nhiễu.
Thẩm thị không những không kiếm được tiền mà còn lấy ra không ít, thậm chí còn gây thù chuốc oán với vài người hợp tác.
Cục diện như vậy đối với đối thủ cạnh tranh của bọn họ có thể nói là sung sướng lòng người, nghe đồn đại thiếu gia nhà kia còn đặc biệt mua một đống pháo trở về để thả chúc mừng.
Nhưng đối với Thẩm thị mà nói, đây có thể được coi là tai họa ngập đầu.
Trong bầu không khí càng lúc càng áp lực, ông Thẩm vốn trầm ổn trấn định cũng bắt đầu trở nên nôn nóng, vô cớ nổi giận với tất cả mọi người có thể nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời, lo lắng tiền đồ, chịu không nổi cấp trên nhục mạ, chỉ riêng người từ chức cũng đã đạt tới một trình độ tương đối nguy hiểm.
Ban đầu ông Thẩm còn khinh bỉ những người không hề có thành tích lãnh đạo nổi giận với cấp dưới.
Nhưng nếu không thực sự ở dưới loại tình huống xấu áp lực cao này, người bình thường khó có thể hiểu được sự bực bội, thậm chí là nóng nảy mà không có cách nào giải quyết được.
Cuối cùng ông cũng trở thành loại người mà ông từng khinh thường nhất.
Ngay cả con ruột của ông, Thẩm Bích Tiêu, cũng bị ông mắng nhiếc không ít, thậm chí còn bị ông chỉ vào mũi mắng nặng lời là sao hắn còn không đi chết đi.
Ông Thẩm nổi giận nhưng vẫn còn sót lại một ít lý trí, vốn dĩ có một số chính sách là bí mật tuyệt đối của công ty, ông muốn giấu giếm đến một ngày nào đó có thể làm nên chuyện lớn.
Đồng thời, vì đạt được ưu thế tuyệt đối, ông cũng dứt khoát phong tỏa những tin tức này với bên ngoài, thậm chí còn ký hiệp nghị bảo mật.
Kết quả những doanh nghiệp đối thủ gây phiền nhiễu kia giống như có năng lực dự đoán gì đó, đem toàn bộ kế hoạch mà ông tự hào cắt đứt.
Đương nhiên trong thế giới thực không có khả năng có siêu năng lực nhảm nhí như vậy, lời giải thích duy nhất chính là có nội ứng.
Ngoài những trợ thủ đắc lực bên người, Thẩm Bích Tiêu còn là đối tượng tình nghi chính của cha Thẩm.
Tính cách con trai nhà mình không giống người thường, cha Thẩm biết điều này.
Từ khi còn rất nhỏ, trên người Thẩm Bích Tiêu đã xuất hiện một ít đặc tính vặn vẹo, hắn thích hỗn loạn, lại lạnh lùng vô tình.
Có đôi khi gọi cha mẹ, cũng lạnh như băng giống như một người máy, không có tình cảm gì.
Vì lợi ích của mình, ngay cả người thân của mình cũng có thể mặt không đổi sắc tính kế.
Chưa kể, mấy năm trước khi lên đại học nói muốn lập nghiệp, liền vì giả nghèo mà làm sụp đổ gia tộc của một người bạn học, lăn lộn mấy năm cũng không chủ động liên lạc với bọn họ.
Đây vốn là do thiếu sự đồng hành của cha mẹ cộng thêm khiếm khuyết tâm lý mới tạo thành như vậy, trước đây ông Thẩm đối với chuyện này cũng không thèm để ý chút nào.
Bây giờ nghĩ lại, lại trở thành chứng cớ hữu lực chỉ vào con trai nhà mình.
Người thích hắn, nói vô số lời thâm tình với hắn như vậy, hắn còn có thể mặt không đổi sắc mà hố người ta, huống chi là gia đình hắn không thèm đếm xỉa?
Huống chi, loại chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ, Thẩm Bích Tiêu khi đó mặc dù còn rất nhỏ, nhưng mầm tai họa đã sớm chôn sâu, khó có thể đảm bảo tương lai thứ cây tà ác kia sẽ không tiếp tục phát triển mọc dài.
Thế là cục diện buồn cười nhất xuất hiện.
Lớn lên Thẩm Bích Tiêu đã biết tầm quan trọng của bối cảnh tư bản, coi gia tộc của mình là hậu thuẫn cuối cùng.
Tuy nhiên, cha hắn, người lẽ ra phải bảo vệ và che chở cho hắn, lại bắt đầu nghi ngờ hắn.
Dù sao cũng là cha con ruột thịt, Thẩm Bích Tiêu cũng có thể tìm thấy tung tích khuyết điểm gen trên người cha Thẩm, chẳng hạn như quan tâm đến lợi ích, thờ ơ với người nhà.
Thẩm Bích Tiêu thích cục diện hỗn loạn, nhất là khoái cảm nắm trong tay toàn cục diện trêu chọc người khác, cha Thẩm để ý nhất chính là lợi ích của bản thân.
Một khi dính đến lợi ích của bản thân, đừng nói là con ruột, thậm chí là cha mẹ ruột, cha Thẩm cũng sẽ không ngần ngại từ bỏ.
Cũng may Thẩm Bích Tiêu trước giờ không ở Thẩm thị làm việc, tuy rằng có tiếp xúc với một ít cơ mật trong nhà, nhưng cũng không phải tất cả.
Ông Thẩm không tìm được bằng chứng khẳng định con trai mình là kẻ tiết lộ bí mật nên cũng khó nói trước được điều gì.
Nhưng Thẩm Bích Tiêu có thể cảm nhận được sự hoài nghi của cha Thẩm đối với hắn.
Ông Thẩm thậm chí không che dấu quá nhiều, bác bỏ mấy đề nghị của hắn trước mặt mọi người, thậm chí còn lấy lý do tuổi hắn còn trẻ, lấy đi hơn phân nửa quyền hạn trên tay hắn.
Các nguyên lão khác trong công ty cũng thể hiện rõ sự xa lánh của mình đối với hắn.
Bọn họ đây là đang tỏ thái độ chân thành của mình, bởi vậy tình nguyện theo sát ông chủ lớn còn ở vị trí hiện tại, đem nồi đen đẩy lên đầu con trai ông chủ, để rửa sạch hiềm nghi của mình.
Thẩm Bích Tiêu nhiều năm ở bên ngoài, vừa mới trở về Thẩm thị còn chưa có được bao lâu, đừng nói là căn cơ, ngay cả một người tri kỷ có thể nói chuyện cũng không có, tự nhiên sẽ không có vốn liếng để chống cự.
Công ty buộc hắn phải phủi tay trở thành chưởng quỹ, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty mình không ngừng gặp phải thất bại, từng chút một bị mọi người đẩy trượt xuống đáy dốc.
Càng đừng nói đến mẹ ruột của hắn, bà Thiệu còn đang không ngừng cản trở, các loại tin tức bát quái quấy nhiễu phiền muộn không thôi.
Bà Thiệu không hỏi việc làm ăn trong nhà, cũng không có quyền hỏi, hàng ngày làm một người vợ toàn thời gian đều cùng các loại chị em ra ngoài dạo chơi.
Có một số là vì câu thông tình cảm gia tộc, vì mặt mũi, một số khác thì hoàn toàn là vì tình thế, thậm chí còn có một số là trong sáng ngoài tối ngấm ngầm ganh đua so sánh mỉa mai.
Từ xưa đến nay đều là thêu hoa trên gấm thì dễ, trong tuyết đưa than thì khó, người ta vẫn càng thích làm chuyện bỏ đá xuống giếng.
Mắt thấy Thẩm gia bận đến sứt đầu mẻ trán rơi vào bị động, những tiếng châm chọc trước kia bị đè xuống cũng bị bày ra trên mặt bàn.
Có người chế nhạo bà Thiệu xuất thân không đứng đắn, có người cho rằng bà Thiệu cay nghiệt, có người cho rằng bà lòng dạ hẹp hòi, nội tâm đen tối.
Trên mạng cũng đã phanh phui chuyện bà Thiệu từng kỳ thị và chế giễu người đồng tính nơi công cộng, vụ nổ này vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa.
Thời kỳ này, luật hôn nhân đồng tính vừa mới được thông qua cách đây mấy năm, mặc dù có khá nhiều người coi thường và chế giễu trong lòng, nhưng những người sáng suốt sẽ không nói ra bên ngoài để mọi người bắt được cái chuôi.
Hết lần này tới lần khác bà Thiệu địa vị cao —— là vợ hợp pháp của doanh nhân nổi tiếng, còn nói ra những lời này trước mặt mọi người để người ta chụp lại được, càng lộ ra vẻ không khôn ngoan.
Các phu nhân trong giới đều cười thầm bà Thiệu quá ngu xuẩn, bên ngoài lại dấn thân vào chiến trường internet, chân thành thiết tha chỉ trích bà Thiệu kỳ thị quá đáng, không ngừng phóng đại hàm nghĩa âm mưu đằng sau những ý kỳ thị đó, vì dư luận góp một viên gạch.
Lúc này bà Thiệu đại biểu cho hình tượng của Thẩm thị.
Ai quan tâm đến việc bà có thực sự tham gia quản lý Thẩm thị hay không, có thực quyền gì trong nhà hay không.
Chỉ cần bà có thể trở thành điểm đột phá công kích Thẩm thị là đủ rồi.
Vì thế trong khoảng thời gian này, Thẩm gia từ trên xuống dưới, không có ai sống thuận lòng.
Lúc đầu Thẩm Bích Tiêu còn đối xử lạnh lùng với mẹ mình, nhưng sau khi bị cha gần như đuổi ra khỏi công ty, hắn cũng lười quản người nhà nữa.
Những người từng đi theo sau mông hắn gọi "anh Thẩm" nay cũng đã đi một con đường khác, có ít người còn nguyện ý đi theo hắn cũng là mấy người có điều kiện gia đình không tốt lắm, trước kia hắn cũng sẽ không thèm nhìn nhiều thêm một cái.
Tâm trạng Thẩm Bích Tiêu không tốt, ngay cả từ bỏ mặt mũi cũng không muốn, cho đến lúc này vẫn bày ra tư thái cao cao tại thượng, khinh thường làm bạn với những người đó.
Vì thế mấy người cuối cùng nguyện ý đi theo hắn cũng lắc đầu rời đi, chỉ còn lại Thẩm đại thiếu gia cả ngày lang thang khắp các quán bar, câu lạc bộ uống rượu giải sầu.
Uống rượu liền dễ dàng buồn ngủ.
Thẩm Bích Tiêu ở trong quán bar một đêm, uống đến choáng váng tựa vào sofa nhắm mắt ngủ mê man.
Đầu óc nặng trịch như muốn rơi xuống, giống như đang ở trên mây, lại như sa vào vũng bùn.
Nửa mê nửa tỉnh, dường như hắn nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Sở Dịch.
Thời gian dường như quay ngược trở lại hồi lâu trước đó ——
Thực tế có lẽ cũng chỉ hơn nửa năm, còn chưa tới thời gian một năm.
Tiêu Sở Dịch đã từng đem tất cả dịu dàng cho hắn.
Có đôi khi Thẩm Bích Tiêu ở bên ngoài xã giao trở về, Tiêu Sở Dịch nhất định sẽ đưa cho hắn một bát canh giải rượu, sau đó sẽ nhẹ giọng hỏi hắn có khó chịu hay không.
Nếu hắn nói một câu khó chịu, Tiêu Sở Dịch có thể cả đêm không ngủ không nghỉ mà canh giữ bên cạnh hắn.
Cho dù hắn chỉ giả vờ khó chịu.
Thẩm Bích Tiêu đối với việc này khịt mũi coi thường, cảm thấy Tiêu Sở Dịch quá mức tình cảm, giống như ra ngoài không mang theo đầu óc, đáng đời bị hắn lừa gạt xoay quanh.
Cho dù sẽ khiến cậu táng gia bại sản không nhà để về, Thẩm Bích Tiêu cũng cảm thấy cậu đáng đời ——
Ai bảo cậu ngu xuẩn như vậy, lại tin tưởng thứ thâm tình mà người khác giả vờ.
Trước kia trong lòng Thẩm Bích Tiêu cất giấu một người khác, đặt lên đài cao, ai cũng không được làm ô uế.
Mà đối mặt với Tiêu Sở Dịch, hắn cũng chỉ có cao cao tại thượng khinh bỉ và châm chọc, cảm giác ưu việt cùng khinh miệt ở giữa bọn họ ngăn cách một khoảng.
Thẩm Bích Tiêu chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ ngốc đến mức mình nhảy xuống rãnh kia.
Nhưng bây giờ, hắn dường như có chút không chắc chắn.
Có lẽ sau khi thực sự nếm trải sự ấm lạnh của tình người, mới có thể càng cảm thấy những chân tình kia vô cùng trân quý.
Thẩm Bích Tiêu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, chợt nhận ra rằng lúc đó hắn cũng rất kinh ngạc.
Chỉ là cậu và Thịnh Dư Hàng rất giống nhau —— "xinh đẹp" giống nhau, liền làm phai nhạt những cảm giác xúc động trong lòng.
Thế là người lẽ ra phải rạng rỡ lại trở thành thế thân cho một hình bóng khác.
Vậy mà giờ phút này, khi nhớ tới người đã từng tâm tâm niệm niệm, Thẩm Bích Tiêu kinh ngạc phát hiện mình có chút nhớ không ra mặt của Thịnh Dư Hàng.
Trong đầu chỉ còn lại những nụ cười và khuôn mặt khổ sở của Tiêu Sở Dịch.
Là hắn... Sai rồi sao?
Thẩm Bích Tiêu mông lung nghĩ đến vấn đề này, như có tia sét đánh ngang trời, chiếu sáng tầm nhìn của hắn.
... Là hắn sai.
Có lẽ là hắn thích Tiêu Sở Dịch.
Chỉ là, hiện tại phát hiện đã quá trễ.
Nếu như hắn đi xin lỗi Tiêu Sở Dịch, cậu sẽ tha thứ cho hắn chứ?
Thẩm Bích Tiêu suy nghĩ miên man.
Cũng không biết có phải là trong mơ suy nghĩ quá nhiều hay không, vì thế ảo giác liền trở thành sự thật.
Hay là sự trùng hợp đơn thuần — có lẽ còn có thể gọi là "duyên phận"?
Khi Thẩm Bích Tiêu từ lưng ghế sofa ở một góc ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình lướt qua cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
—— Tiêu Sở Dịch.
Thẩm Bích Tiêu cảm thấy ngực mình đột nhiên nóng lên.
Tiêu Sở Dịch vừa mới xuống xe dưới sự nhắc nhở của tài xế, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tấm biển quán bar chói mắt trước mặt, liền ý thức được tin nhắn kia là giả.
Học sinh đó là một bé ngoan chuẩn mực, ngay cả khi trước đó cả lớp bỏ học cũng sẽ kiên trì đến lớp.
Thỉnh thoảng vắng mặt một vài lần là do các trường hợp đặc biệt như nghỉ ốm hoặc thi học sinh giỏi gì đó.
Hơn nữa lòng cảnh giác của nhóc ấy cũng cao đến kỳ lạ, ngay cả anh trai ruột cũng bị nhóc hoài nghi là kẻ buôn người, càng đừng nói đến đối mặt với người xa lạ khác.
Bởi vậy có thể thấy, nơi như quán bar tuyệt đối không phải là nơi đứa bé thông minh lanh lợi như vậy sẽ tới.
Phong cách của nơi này ngược lại rất thích hợp với người anh không đáng tin cậy của nhóc ấy.
Tiêu Sở Dịch hơi nhíu mày, Thịnh Dư Hàng cũng lập tức phản ứng lại.
"Chúng ta trở về đi." Thịnh Dư Hàng đề nghị.
"Đến thì cũng đến rồi." Tiêu Sở Dịch nhướng mày, cũng có chút khó chịu khi bị đùa giỡn, cậu nghiêng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng, "Anh... Ở bên ngoài chờ em đi.”
"Tại sao?" Thịnh Dư Hàng không hiểu hỏi lại.
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch dừng trên gương mặt của Thịnh Dư Hàng trong chốc lát, người sau có lẽ vẫn còn mờ mịt, ra ngoài còn quên đeo kính, khuôn mặt kia liền hiện ra bộ dáng vốn có.
Một gương mặt xinh đẹp dù nhiễm vẻ mệt mỏi ủ rũ nhưng vẫn đẹp. Đẹp đến chói mắt.
Người qua lại ven đường đều không nhịn không được mà nhìn vào mặt anh, huống chi là một nơi hỗn loạn như quán bar.
"Mục tiêu quá lớn." Tiêu Sở Dịch suy tư một lát, hàm súc đáp, "Không thích hợp đột kích. Trong trường hợp bị quá nhiều người nhìn, em đánh người cũng thấy ngại.”
Thịnh Dư Hàng nhìn chằm chằm mặt Tiêu Sở Dịch trong chốc lát.
“... Chờ em năm phút.” Tiêu Sở Dịch suýt nữa giơ tay thề với trời, “Năm phút nữa em không ra, anh có thể vào trong tìm em.”
Lúc này Thịnh Dư Hàng mới nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Sở Dịch thở phào nhẹ nhõm, sợ anh đổi ý, lập tức quay đầu đẩy cửa bước vào.
Thật ra lý do của cậu cũng không tính là quá đầy đủ, bây giờ miễn cưỡng còn có thể tính là giờ "buổi sáng", ngay cả người ngủ thâu đêm trong quán bar còn chưa tỉnh.
Lúc này có thể nói quán bar khá vắng vẻ, mở cửa bước vào, nhìn xung quanh chẳng còn mấy người có thể ngồi thẳng được.
Vì vậy, Tiêu Sở Dịch lập tức khóa chặt mục tiêu.
“Thầy Tiêu!” Đôi mắt thanh niên ngồi trước quầy bar sáng lên, vẫy tay với người vừa vào cửa, dường như sợ cậu không nhìn thấy, “Tôi ở đây, ở đây nè!"
Tiêu Sở Dịch hít sâu một hơi, bước nhanh tới.
"Thầy Tiêu ——" Trên thân người trẻ tuổi còn mang theo chút ấu trĩ thuộc về thiếu niên, nhìn Tiêu Sở Dịch giống như một con cún con hưng phấn vẫy đuôi.
Điểm này có phần giống với Chu Tiêu, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Sở Dịch rất dễ dàng tha thứ cho chàng trai trẻ này và không quan tâm đến sự “theo đuổi” của anh ta.
Căn cứ vào đặc tính của Chu Tiêu mà suy đoán, loại người này đều là những tên không chắc chắn thứ gì cả, mọi việc đều tìm sự mới mẻ.
Hơn nữa cậu học sinh ngoan kia cũng xác nhận, người anh trai kia của nhóc mặn chay đều không kiêng, bạn trai cũ và bạn gái cũ nhiều không đếm xuể, đến nay không ai duy trì được hơn một tháng.
Tiêu Sở Dịch đương nhiên sẽ không coi trọng, thậm chí còn ám chỉ rõ từ chối vài lần, đáng tiếc người kia nghe không hiểu tiếng người.
Nhưng loại hưng phấn chấp nhất này không thể nghi ngờ là mang đến cho cậu không ít phiền toái.
Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng người đang chờ ngoài cửa kia...
Nghĩ đến sau khi trở về còn phải nghĩ cách dỗ dành anh chàng lớn giận dỗi kia, Tiêu Sở Dịch liền cảm thấy có chút đau đầu.
Cho nên, phiền toái trước mắt này giải quyết càng nhanh càng tốt.
"Kiều Hạc Dương đúng không?" Tiêu Sở Dịch cắt ngang lời của người trẻ tuổi, trực tiếp vươn tay về phía anh ta, "Cho tôi mượn điện thoại di động một chút.”
Vẻ mặt người thanh niên tên Kiều Hạc Dương đều viết hai chữ "Cao hứng", lúc này liền ân cần đưa điện thoại di động qua.
"Thầy Tiêu, xin mời, đây là vinh hạnh của tôi, không biết cậu là đang chuẩn bị ——"
Tiêu Sở Dịch nhận lấy điện thoại bắt đầu xem danh bạ, cũng không ngẩng đầu đáp: "Gọi điện thoại cho phụ huynh của cậu.”
Nói xong, đầu ngón tay của cậu dừng lại một lát bên trên ghi chú "Mẹ thân yêu", lại di chuyển xuống mấy chữ "Ông bố cặn bã cổ hủ".
Nhưng mà không đợi cậu bấm số này, mùi rượu nồng nặc từ từ đến gần liền cắt đứt động tác của cậu.
"Sở Dịch..."
Giọng nói quen thuộc có chút mơ hồ không rõ, nhưng vẫn mang theo âm sắc và hơi thở khó chịu.
Tiêu Sở Dịch nhíu mày, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Bích Tiêu.
Hiển nhiên là uống quá nhiều, giờ phút này trên mặt hắn còn mang theo vài phần ý cười ngây ngô, mơ hồ xen lẫn một ít thâm tình buồn cười.
Khi ánh mắt Thẩm Bích Tiêu rơi vào trên mặt Tiêu Sở Dịch liền không thể dời đi, theo bản năng tiến lên nắm lấy tay cậu.
Tiêu Sở Dịch lạnh lùng nhìn hắn, sự chán ghét trên mặt cũng cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt bartender phía sau quầy bar khẽ thay đổi, có chút lo lắng nhìn Tiêu Sở Dịch, lại nhìn Thẩm Bích Tiêu, do dự một lát có nên gọi ông chủ ra hay không.
Cảnh tượng trước mắt này trông giống như sắp xảy ra một cuộc xung đột lúng túng nào đó.
"Anh biết em vẫn không buông xuống được anh, cũng không đành lòng rời xa anh, yên tâm, hiện tại anh đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần em nguyện ý quay về, anh sẽ không so đo chuyện hợp đồng với em, những chuyện cũ khác anh cũng sẽ bỏ qua. Về sau chúng ta sống cùng nhau thật tốt ——"
"Rầm ——"
Một tiếng vang thật lớn đánh gãy lời chưa nói hết của Thẩm Bích Tiêu.
Tiêu Sở Dịch ngay cả tay cũng lười duỗi ra, lui về phía sau nửa bước, trực tiếp đạp một cước tới.
Người vốn đã say khướt không phòng bị gì trực tiếp ngã xuống, trán bị đập mạnh xuống đất.
Sắc mặt của bartender càng trở nên đặc sắc hơn, một câu kinh hô bị kẹt ở trong cổ họng, ra cũng không được, không ra cũng không được.
Tiêu Sở Dịch bình tĩnh tiếp tục cúi đầu ghi nhớ số điện thoại di động, sau đó úp ngược điện thoại lên quầy bar.
"Hôm nay coi như cậu may mắn, về sớm đọc nhiều sách một chút, tôi liền tạm thời không nói cho bố của cậu. Nhưng sau này cậu đừng ân cần với tôi nữa, bạn trai tôi sẽ không vui, tôi rất đau đầu.”
Nửa câu đầu tiên là nói cho Kiều Hạc Dương nghe.
Trên thực tế cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhìn thấy người say rượu bay ra nằm liệt giữa đường, Kiều Hạc Dương liền vô thức rụt cổ lại.
Diệp Công thích rồng nói đại khái chính là loại tâm lý này của anh ta, chân chính đối mặt với Tiêu Sở Dịch đơn giản thô bạo, ngược lại trong lòng sinh ra chút nhát gan.
Lúc này chỉ liên tục gật đầu đáp ứng.
Tiêu Sở Dịch cũng không quan tâm đến phản ứng của Kiều Hạc Dương, xoay người mượn mấy tờ khăn giấy từ người phía sau quầy bar, sau đó túm lấy cổ áo của thi thể đang nằm dưới đất lôi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu vẫn không quên bổ sung nửa câu sau: "Tôi giúp anh kéo đống rác này đi, miễn phí, không cần cảm ơn."
Chắc là chú ý tới vẻ mặt quá hoảng sợ của bartender, Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Yên tâm đi, chuyện này tôi có kinh nghiệm, hơn nữa da mặt người này dày đến mức có thể so với tường thành, cho nên với chút sức lực này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu có việc gì thì cứ đến tìm tôi."
Biểu cảm của bartender càng thêm hoảng sợ ——
"Có kinh nghiệm" là ý gì?
Chẳng qua Tiêu Sở Dịch dặn dò xong cũng không lãng phí thời gian, tri kỷ giúp quán bar xử lý rác rưởi do mình sáng tạo ra.
Thịnh Dư Hàng đứng bên ngoài cầm điện thoại di động, mở giao diện đồng hồ bấm giờ.
Ngay trước khi thời hạn kết thúc, người thanh niên gần đây vẫn luôn quấn lấy Tiêu Sở Dịch đã xám xịt bước ra khỏi cửa.
Chàng trai lao về phía ngã tư như một con thỏ bị sói đuổi, chặn chiếc taxi gần nhất rồi chạy như bay.
Nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng.
Thịnh Dư Hàng theo bản năng vươn tay muốn đẩy kính mắt để che giấu sự hoang mang của mình.
Nhưng khi vươn tay ra, anh mới nhớ là mình quên mang kính.
Vì thế anh chỉ có thể quay đầu nhìn về phía cửa, chờ mong đương sự cho mình một đáp án chuẩn xác.
—— To be continued ——