• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

29/01/2023

Đây có lẽ là thời khắc luống cuống, thấp thỏm nhất trong cuộc đời Thịnh Dư Hàng.

Phía trước là ba mẹ Tiêu gia —— tương đương thay thế một chút, cũng chính là ba mẹ bạn trai anh.

Ba mẹ Tiêu gia không làm ầm ĩ, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, như thế nào cũng không giống như bộ dáng vui mừng.

Sự thản nhiên tự nhiên ngày thường của Thịnh Dư Hàng đối với đối tượng hợp tác đều bị ném ra sau đầu, ngay cả bốn chữ 'tùy cơ ứng biến' viết thế nào cũng quên mất.

Chẳng qua cũng là do bản tính, anh miễn cưỡng còn có thể duy trì vẻ trấn định ngoài mặt.

Tiêu Sở Dịch bên cạnh xấu hổ cực kỳ rõ ràng.

Nếu như thời gian có thể quay ngược, Tiêu Sở Dịch nhất định sẽ che miệng mình lại, đừng tùy tiện nói những lời có thể trở thành sự thật.

Nhưng đó là điều sẽ để lại hối tiếc trong tương lai.

Mẹ Tiêu vẻ mặt phức tạp nhìn hai người, hồi lâu mới mở miệng, còn mang theo chút cẩn thận từng li từng tí: "Hai con ở bên nhau?”

"Vâng." Thịnh Dư Hàng chủ động đáp, dưới sự che chắn của cái bàn, nắm lấy tay Tiêu Sở Dịch, chủ động ôm lấy trách nhiệm, "Là con theo đuổi em ấy.”

Ba Tiêu muốn nói lại thôi, chỉ nhìn biểu tình của ông, hẳn là có chút không tán thành.

Nhưng có lẽ là nghĩ đến lý do đứa con trai nhỏ từng bỏ nhà đi, đè nén nửa chừng liền dừng lại, quay mặt đi ngậm miệng không nói gì.

Nhiều năm xây dựng tâm lý như vậy, bọn họ cũng không để ý đến vấn đề tính dục của con trai nhỏ, nhưng ví dụ của Thẩm Bích Tiêu còn chưa qua bao lâu, luôn khiến trong lòng bọn họ có chút không thoải mái.

Tiêu Sở Dịch cũng biết nguyên nhân bọn họ chần chờ xoắn xuýt, bởi vậy mới cảm thấy do dự và luống cuống.

Chỉ có đối với vấn đề này, cậu từ đầu đến cuối đều không có cách nào cho bọn họ một câu trả lời an tâm.

Dù sao nguyên chủ đã từng thích Thẩm Bích Tiêu như vậy, làm sao trong nháy mắt liền thích một người khác đây?

Những rối rắm do dự này ngay cả Thịnh Dư Hàng cũng không có cách nào lý giải sâu sắc.

Nhưng ba mẹ Tiêu gia đã từng thấy bộ dáng quyết tuyệt của con trai mình.

Đối với đối tượng kết giao kia mà nói, có lẽ là cậu quá tùy tiện, hoặc là xem như thế thân, hoặc chỉ là công cụ trị liệu tổn thương tình cảm.

Còn đối với người nhà mà nói, họ sợ cậu giẫm lên vết xe đổ, nhưng bọn họ không muốn cậu mãi mãi đắm mình trong nỗi đau của quá khứ.

Cho nên tình cảm của bọn họ đối với Thịnh Dư Hàng cũng vô cùng phức tạp.

Làm thế nào để đưa ra một lời giải thích hợp lý đây ——

Nguyên nhân thật sự không thể đơn giản hơn, cậu không phải nguyên chủ, cậu chưa từng thích Thẩm Bích Tiêu.

Từ kiếp trước đến kiếp này, người cậu thật sự thích cũng chỉ có một mình Thịnh Dư Hàng.

Mà cậu và Thịnh Dư Hàng cũng không có bất kỳ khúc mắc lợi ích nào, càng không có giá trị và khả năng bị hại.

Nếu như nhất định phải nói ra, điều duy nhất mà Thịnh Dư Hàng muốn từ cậu chính là hai chữ “tình cảm”.

Chỉ là nội tình như vậy, lại bảo cậu nói như thế nào cho ba mẹ nguyên chủ nghe đây?

Tiêu Sở Dịch rất muốn thở dài, sau đó làm một con đà điểu có thể vùi đầu vào trong cát, đáng tiếc hiện thực không cho phép cậu làm như vậy.

Cuối cùng cậu cũng không muốn đem đoạn tình cảm này chôn vùi dưới đất, cả ngày không thấy ánh sáng.

“Sở Dịch.” Mẹ Tiêu hướng ánh mắt nhìn cậu, chỉ hỏi cậu một câu, “Con vui vẻ không?”



Khi ở bên cậu ta, con có vui không?

Thật ra bà muốn hỏi rất nhiều, ví dụ như hai con rốt cuộc là ở bên nhau từ khi nào, tại sao lại ở bên nhau, sau khi ở bên nhau có suy nghĩ đến chuyện tương lai hay không...

Nhưng cuối cùng, điều duy nhất bà thực sự hỏi, chỉ có câu này.

Bà nhớ tới lúc đứa con trai nhỏ vừa mới ở bên một người khác lừa gạt chính mình —— trên thực tế khi đó có ở bên nhau hay không còn khó nói.

Khi đó con trai nhỏ luôn mang vẻ mặt hoảng hốt, giống như vô số thanh niên mới biết yêu, chỉ là đằng sau những vui mừng ngây ngô kia, cậu cũng càng có nhiều thấp thỏm bất an.

Cậu thích Thẩm Bích Tiêu không sai, nhưng chuyện thích Thẩm Bích Tiêu cũng không làm cho cậu vui vẻ, ngược lại vô cớ trên lưng mang theo rất nhiều mâu thuẫn và gánh nặng.

Tâm tư của một người mẹ nên tinh tế hơn một chút, nhìn rõ những biểu hiện rầu rĩ không vui kia, cùng với sự nặng nề và do dự xoắn xuýt trầm trọng đến mức gần như nghẹt thở.

Chỉ là khi đó bọn họ đều quá xúc động, ai cũng không chịu nhượng bộ một bước, ba mẹ không thông cảm cho những rối rắm của con trai, con trai cũng không muốn cúi đầu thỏa hiệp với ba mẹ.

Thời gian mấy năm để cho bọn họ chậm rãi bình tĩnh lại.

Quá nhiều cuộc cãi vã vô nghĩa, nói cho cùng, những mâu thuẫn kia đều bắt nguồn từ tình yêu.

Cho nên bọn họ từ bỏ dáng vẻ chất vấn.

Tiêu Sở Dịch đã không còn là đứa nhỏ bị bọn họ cưỡng ép trốn dưới cánh chim tiếp nhận bảo hộ.

Có lẽ bọn họ nên đặt niềm tin vào cậu nhiều hơn.

Mẹ Tiêu nghĩ như vậy, cho nên tuy có nhiều lời muốn nói nhưng cũng không hỏi nữa.

Tiêu Sở Dịch trầm mặc trong chốc lát, tay cậu còn đang bị Thịnh Dư Hàng nắm, nhiệt độ trong lòng bàn tay làm cho lòng cậu thoáng yên ổn.

Người bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng chuyên chú.

"Vâng." Tiêu Sở Dịch đáp một tiếng, trịnh trọng gật đầu, nói, "Con muốn ở bên anh ấy."

Khi ba mẹ Thịnh Dư Hàng đến thành phố A, phụ huynh hai bên đều đã thu dọn xong tâm tình kinh ngạc của mình.

Hai tiểu bối không xa không gần đi theo ở phía sau thấp giọng thì thầm, các ba mẹ gặp mặt lại không nóng bất lạnh.

Tiêu gia bên này còn chưa bình tĩnh lại, Thịnh gia bên kia đơn thuần là kinh ngạc.

Giống như mẹ Thịnh đã từng âm thầm nói qua, bà rất hoài nghi con trai nhỏ nhà mình là người tính tình lãnh đạm, cả đời định trước là phải cô độc, bà không nói rõ ràng, nhưng nhìn tuổi tác của con trai nhỏ từng chút một lớn thêm, trong lòng vẫn có chút gấp gáp.

Chẳng qua Thịnh Dư Hàng từ nhỏ đã có chủ kiến, bởi vậy mặc kệ ba mẹ gấp gáp thế nào, anh cũng không nhanh không chậm đi trên tiết tấu của mình.

Dần dà, ngay cả mẹ Thịnh cũng không còn hy vọng vào chuyện con trai nhỏ tìm đối tượng nữa.

Tùy duyên đi. Người nhà họ Thịnh đều nghĩ như vậy.

Ai biết còn chưa đợi bà hoàn toàn nản lòng thoái chí, liền đột nhiên nghe được tin tức ngoài ý muốn như vậy.

Điều này chẳng khác gì lúc đang đi bên đường, bên cạnh bỗng nhiên ném đến một chuỗi pháo đốt, nổ đến người ta trở tay không kịp.

Nhưng tìm được đối tượng là một chuyện tốt.

Thịnh gia so với Tiêu gia cởi mở hơn rất nhiều, bởi vậy chuyện kinh ngạc duy nhất cũng chỉ có Thịnh Dư Hàng đột nhiên tìm được đối tượng.

Về phần đối tượng kia là nam hay nữ, là tính cách gì, bọn họ đều tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt của con trai.

Bởi vậy khi Tiêu gia còn đang xoắn xuýt, mẹ Thịnh đối với Tiêu Sở Dịch ngược lại cực kỳ nhiệt tình.

Lúc chuẩn bị ăn cơm, thừa dịp những người khác đi ra ngoài gọi đồ ăn, mẹ Thịnh kéo Tiêu Sở Dịch sang một bên, nhỏ giọng thì thầm với cậu.

“Tiểu Hàng nhà chúng ta á, con chớ thấy nó có một gương mặt dễ nhìn, nhưng thật ra tật xấu chất một đống, sinh hoạt của bản thân không thể tự lo được, nếu như con có phiền phức hay không vui thì cứ nói thẳng với nó. Có phải các con đang sống chung không? Nói không chừng chính là sống chung cả đời đi, còn hy vọng con thông cảm nhiều hơn. Khi nào rảnh để Tiểu Hàng đưa con đến chỗ chú dì chơi..."

Lúc Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Thịnh Dư Hàng đứng bên cửa, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cậu lại nhìn mẹ Thịnh một chút, rốt cuộc cũng không có ý tốt nhắc nhở bà nói xấu đều bị chính chủ nghe thấy.

Vài câu nói của mẹ Thịnh liền khiến Tiêu Sở Dịch bớt căng thẳng khi gặp ba mẹ đối phương.

Tiêu Sở Dịch thả lỏng, cũng cùng mẹ Thịnh nói chuyện vài câu.

Tính cách mẹ Thịnh không giống Thịnh Dư Hàng, tương đối hoạt bát.

Hoặc là nói tính cách của Thịnh Dư Hàng không quá giống với những người khác trong nhà.

Nếu không phải khuôn mặt như tạc từ một khuôn với những người khác của Thịnh gia, có lẽ người trong nhà sẽ thắc mắc không biết anh có phải là bị ôm đến hay không.

Chẳng qua khi thật sự gặp ba mẹ Thịnh gia, cậu ngược lại có chút hiểu được tính cách dịu dàng của Thịnh Dư Hàng đã được nuôi dưỡng như thế nào.

Tuy rằng trình độ hoạt bát bên ngoài không giống nhau, nhưng sự chu đáo bên trong hoàn toàn giống nhau.

Long trời lở đất trong dự đoán cũng không xuất hiện, sau khi khiếp sợ qua đi, mọi chuyện liền nhẹ nhàng lắng xuống.

Lần thứ hai tiễn Thịnh Dư Hàng đi, Tiêu Sở Dịch vẫn còn hoảng hốt.

"Mẹ anh thật đúng là dễ nói chuyện." Tiêu Sở Dịch phát biểu cảm nghĩ một chút, "Em vốn còn lo lắng bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên.”

"Em vì sao lại nghĩ như vậy?" Thịnh Dư Hàng hơi kinh ngạc nhìn cậu một cái.

"Trên phim truyền hình không phải đều diễn như vậy à." Tiêu Sở Dịch trầm tư một lát, "Hơn nữa em bắt cóc anh đi, ba mẹ anh cũng không lo lắng em sẽ lừa anh sao?”

"Nếu thật sự là như vậy, bọn họ đại khái sẽ đốt pháo chúc mừng đi." Để kỷ niệm lần đầu tiên trong đời anh bị người khác lừa.

"..." Tiêu Sở Dịch nhìn chằm chằm Thịnh Dư Hàng trong chốc lát, sau khi xác nhận anh không nói đùa, khóe lông mày cũng không khỏi giật giật hai cái, cậu châm chước dùng từ một chút, "Nhà anh... Thật đúng là rất... Đặc biệt.”



"Tôi đã quen rồi." Thịnh Dư Hàng cũng cong khóe miệng cười: "Chẳng qua sẽ không."

"Sẽ không gì cơ?"

"Bọn họ sẽ không có không thích em."

"... Vì sao?"

"Bởi vì tôi rất thích em." Thịnh Dư Hàng nhìn Tiêu Sở Dịch, ý cười dịu dàng, "Vô cùng vô cùng thích em, cho nên, bọn họ cũng sẽ rất thích em."

Tiêu Sở Dịch hơi giật mình.

Thịnh Dư Hàng đưa tay sờ đuôi tóc cậu, nói tiếp: "Đừng lo lắng, ba mẹ em cũng rất yêu em. Em chỉ cần tiếp tục thích tôi là được.”

Tiêu Sở Dịch cảm thấy bên tai có chút nóng lên:... Ừm. Được."

[Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VoocnhoUwU, những nơi khác đều là reup!!!]

Đến thành phố A chỉ có ba Thịnh và mẹ Thịnh, thành phố B còn có người thân khác cần đến thăm.

Bởi vậy sau khi gặp mặt chào hỏi Tiêu gia, bọn họ liền chạy về.

Tết Nguyên Đán bất kể là làm việc ở đâu cũng rất ảm đạm, Thịnh Dư Hàng xử lý xong việc của công ty liền không có việc gì làm nên nằm ở nhà đọc sách.

Đi cùng anh chỉ có cháu trai nhỏ bị ở nhà vì cảm lạnh.

Mấy ngày trước Thịnh Giáng Hà đến nhà cậu chơi với mấy anh em họ cả đêm, kết quả là ngày hôm sau vinh quang trúng đạn nằm vật xuống, sốt cao.

Ba mẹ nhóc rất tức giận và đau lòng về chuyện này, về sau khi bọn họ đi thăm một số người họ hàng ở xa, bọn họ đã để nhóc ở nhà... làm bài tập.

Là một học sinh trung học, Thịnh Giáng Hà có rất nhiều bài tập nghỉ đông cần phải hoàn thành.

Nhất là khi còn có một giáo viên chủ nhiệm lòng dạ hiểm độc, cộng thêm sự cố trước kỳ nghỉ, bài tập toán của nhóc lại bị nhân đôi.

Quả thực là thảm kịch nhân gian.

Thịnh Giáng Hà vừa hít mũi làm bài tập về nhà, vừa không ngừng nhắc tới tên thầy Tiêu "Sắp khai giảng rồi, thầy Tiêu khi nào thì trở về ạ?”

"Không phải các cháu còn hơn nửa tháng nghỉ lễ à." Thịnh Dư Hàng đối với cháu trai nhỏ không có chút đồng tình nào, chậm rãi lật qua một trang sách, tiếp theo nhìn xuống, nói, "Hơn nữa cho dù thầy Tiêu trở về, cũng không có khả năng miễn bài tập cho cháu —— làm nũng cũng không được, mấy ngàn chữ bản kiểm điểm ngược lại có thể được thêm một phần.”

Thịnh Giáng Hà bị đâm thủng tâm tư nhỏ lại rút một tờ khăn giấy, dùng sức khịt một tiếng.

"Chú đừng nói xấu cháu, cháu giống người xấu như vậy sao!" Thịnh Giáng Hà bĩu môi, cố gắng che giấu, "Cháu đây không phải là vì chú mà suy nghĩ à, chú với thầy Tiêu không phải đã ở bên nhau rồi sao, không nên trực tiếp mang anh ấy về ăn Tết à, hiếm khi được nghỉ lâu như vậy còn không có bóng đèn, hai người thật sự là không hiểu nắm bắt thời cơ.”

Đứa trẻ bộ dáng ông cụ non, nói đến vấn đề yêu đương không có kinh nghiệm đạo lý rõ ràng, khiến Thịnh Dư Hàng có chút buồn cười.

"Hiếm khi về nhà, dù sao cũng nên dành nhiều thời gian cho gia đình, nếu chú mỗi ngày đều đưa cháu ra ngoài chơi không về nhà, ba mẹ cháu cũng sẽ chất vấn chú."

Chẳng qua nói thì nói như thế, nhưng lời nói vô tâm của cháu trai nhỏ vẫn khiến đáy lòng anh có chút gợn sóng.

Kỳ nghỉ này thực sự có chút quá dài.

Thịnh Dư Hàng bình tĩnh lật một trang sách, nhưng những chữ viết giương nanh múa trên sách đã không lọt nổi vào mắt của anh.

Suy nghĩ của anh phiêu phiêu về phía xa xa - gần đây là thời gian rảnh rỗi cuối cùng của anh rồi, kỳ nghỉ của anh so với Tiêu Sở Dịch ngắn hơn rất nhiều, năm nay rảnh rỗi như vậy đã được coi là trường hợp đặc biệt.

Có lẽ ban đêm anh có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi khi nào cậu trở về.

Trong điện thoại, Tiêu Sở Dịch nói gần đây ở thành phố A có một số chuyện cần phải xử lý, có lẽ trễ một chút mới trở về.

Trong giọng nói cậu hiếm thấy có chút áy náy, Thịnh Dư Hàng tự nhiên quan tâm nói không cần vội, xử lý xong rồi quay về cũng không sao.

Chỉ là không biết bởi vì ngày đêm suy nghĩ, hay là có dấu hiệu gì khác, đêm đó Thịnh Dư Hàng mơ một giấc mộng.

Một cơn ác mộng khá tồi tệ.

Bối cảnh trong giấc mơ là một vùng tăm tối, trong đó có ngọn lửa bốc lên trời, chiếu sáng màn đêm.

Ánh lửa bắt nguồn từ một bên con đường vách đá trong rừng núi hoang vắng, gió mạnh gào thét nhưng không dập tắt được ngọn lửa, mà còn khiến những đốm sáng đỏ như máu kia phóng lên trời.

Xác xe cộ bày la liệt trên con đường cằn cỗi không trọn vẹn, chất lỏng sền sệt lạnh lẽo đen kịt nhỏ giọt khắp mặt đất, lan tràn ra mép đường, rơi xuống vực sâu đen kịt dưới cơn gió lạnh.

Thịnh Dư Hàng lúc nửa đêm bừng tỉnh, ngồi ở bên giường ngẩn người hồi lâu, mới phát hiện người mình toát mồ hôi lạnh.

Trong giấc mơ đó, anh nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Sở Dịch, nhưng cũng đã không có chút độ ấm nào.

Anh cũng biết đó vẻn vẹn chỉ là một giấc mộng hư ảo, nhưng lúc anh đưa tay ấn vào ngực mình, vẫn cảm giác được vùng ở dưới lòng bàn tay nhảy đến lợi hại.

Lần đầu tiên trong đời, anh chỉ vì một giấc mộng mà sinh ra vô số hoảng loạn.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh gặp ác mộng như vậy, làm cho anh như thế nào cũng không cách nào an tâm.

Anh thậm chí còn không dám nhắm mắt lại, sợ cảnh tượng thảm thiết như vậy lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa.

Bất an tích lũy trong lòng, dần dần biến thành cảm xúc gọi là "sợ hãi".

Thịnh Dư Hàng không để ý đã nửa đêm, vươn tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Lúc mở danh bạ, đầu ngón tay anh còn có chút không khống chế được mà run rẩy.

Khi gọi điện thoại, anh ấn mi tâm, buộc mình phải bình tĩnh lại.



Điện thoại gần như đã vang đến cuối cùng, vẫn không có người bắt máy, bình thường cũng chỉ là chuyện nhỏ bình thường, nhưng giờ phút này lại khiến cho trong lòng Thịnh Dư Hàng có chút chìm xuống.

Lông mày anh càng nhíu càng chặt, luống cuống nắm lấy góc chăn, sau đó vén chăn lên, thuận tay cầm lấy chìa khóa trên bàn định đi ra ngoài.

Ngay khi tay anh chạm vào tay nắm cửa, chiếc điện thoại chuẩn bị nhận tín hiệu bận cuối cùng cũng được kết nối.

"Alo?" Thanh âm của Tiêu Sở Dịch từ bên kia điện thoại truyền đến, mang theo chút hoang mang, nhưng không có mệt mỏi, "Anh còn chưa ngủ sao?”

Thanh âm đối diện trong trẻo, hàm chứa chút ý cười quen thuộc, giống như bọn họ thường nói chuyện.

Trái tim Thịnh Dư Hàng từng chút một trở về chỗ cũ, thấp giọng đáp: “Ừm.”

Chẳng qua thay đổi nhanh chóng như vậy, trong lòng bối rối vừa mới nghỉ ngơi liền cảm thấy lạnh thấu xương, nửa đêm tỉnh lại buồn ngủ và mệt mỏi cũng xông lên não.

Anh xoay người tựa vào cửa, cầm điện thoại di động, không muốn quay lại giường, chỉ khi nghe thanh âm đối diện mới khiến trái tim lạnh thấu của anh ấm lên một chút.

Tiêu Sở Dịch đối diện hiển nhiên không thể từ một chữ đơn giản kia mà lĩnh hội được quá trình nội tâm phức tạp trong nháy mắt này của anh.

Nghe được thanh âm có chút trầm thấp của đầu dây bên kia, Tiêu Sở Dịch nhịn không được cười, hỏi một câu: "Không phải là gặp ác mộng đó chứ?”

Xem xét thời điểm này, có vẻ như cũng không có lời giải thích nào khác.

Chẳng qua chỉ có những đứa nhỏ mới có thể từ cơn ác mộng tỉnh dậy khóc lóc đòi mẹ - bình thường mà nói, đây là một điều đáng để bị chế giễu.

Thịnh Dư Hàng cũng không ngại bị Tiêu Sở Dịch trêu chọc, huống chi đây cũng là sự thật, liền thấp giọng đáp: "Ừm.”

Bởi vì mỏi mệt mà âm cuối hơi kéo dài, nghe có loại cảm giác nhu thuận dị thường.

Tiêu Sở Dịch ở bên kia nghẹn một chút, đối mặt với đáp án thẳng thắn quá mức này, nhất thời nói không nên lời.

Thịnh Dư Hàng dường như tỉnh táo lại một chút, sau đó lại nói: "Tôi nhớ em.”

Lại một câu nữa chặn lời Tiêu Sở Dịch.

Một lúc sau, cậu mới thở dài an ủi: "Ngoan. Truyền thuyết cảnh trong mơ đều là tương phản. Dù mơ thấy chuyện xấu gì thì đó nhất định đều là điềm lành."

Thịnh Dư Hàng không nói loại lời nói này không có cơ sở đáng tin cậy, đối với anh lúc này mà nói, chỉ cần nghe được giọng nói của Tiêu Sở Dịch liền có thể cảm thấy an tâm.

Cho nên cho dù cậu nói heo biết bay, anh cũng sẽ mặt không đổi sắc gật đầu nói đúng.

"Ừm." Thịnh Dư Hàng dịu dàng đáp, "Chuyện tốt là có thể rất nhanh sẽ được nhìn thấy em sao?”

Anh nhớ tới dự định ban ngày, bắt đầu cân nhắc có nên ngay ngày hôm sau liền đến thành phố A tìm Tiêu Sở Dịch hay không.

Mặc dù nghe được giọng nói cũng có thể khiến anh cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy người sống sờ sờ hơn.

"Có thể nha." Tiêu Sở Dịch đáp.

"Vậy tôi ngày mai ——"

Thịnh Dư Hàng một câu còn chưa nói xong, đã bị đối diện đánh gãy.

"Không cần chờ ngày mai." Thanh âm Tiêu Sở Dịch xa hơn một chút, hình như là cầm di động ra nhìn thời gian, "Hiện tại đã là 'ngày mai'..."

Chẳng qua cậu thật sự muốn nói cũng không phải câu này.

"Nếu anh còn chưa ngủ ——" Tiêu Sở Dịch dừng một chút, "Vậy anh có thể xuống đón em không, em đang ở dưới lầu nhà anh.". Đọc‎ 𝒕гu𝙮ệ𝑛‎ chuẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ ⩵‎ TгUm𝒕гu𝙮‎ ệ𝑛.v𝑛‎ ⩵

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dịch dinh dưỡng: Người Qua Đường Quý: 2 bình; Mộc Phong Rền Vang: 1 bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK