Trước ngày hôm qua, Tiêu Sở Dịch cũng không biết cô Lục thích mình, càng không nghĩ tới cô sẽ tỏ tình mình.
Cô Lục tuổi còn trẻ lại hay xấu hổ, trừ trong lớp ra thì nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng, một câu lớn tiếng cũng không có.
Vì tính tình ôn hòa tốt bụng nên các giáo viên lớn tuổi hơn trong văn phòng đều có ấn tượng tốt với cô, quan hệ với nhau rất cũng hòa thuận.
Nhưng cô đối với ai cũng đều là khoảng cách không xa không gần, và cô cũng chưa bao giờ biểu hiện đặc biệt thích ai.
Tiêu Sở Dịch cũng chỉ coi cô là đồng nghiệp bình thường.
Nhưng nếu cẩn thận nhớ lại, tâm tư nhỏ bí ẩn như vậy cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết.
Mỗi sáng các ngày làm việc chào hỏi ở một thời gian cố định, buổi tối giống như thuận miệng tạm biệt, nhưng mỗi khi gặp thời tiết xấu, cậu luôn luôn nhận được lời chào hỏi từ cô Lục.
Chẳng qua mỗi một lần thái độ cô biểu hiện ra đều rất bình thường, cũng tương tự sẽ quan tâm tình huống của người khác, cho nên Tiêu Sở Dịch cũng chưa từng suy nghĩ nhiều.
Nguyên nhân sâu xa hơn ước chừng vẫn là không quá để ý.
Đối với người mình thích, đương nhiên ngay cả một chút thay đổi biểu cảm nho nhỏ cũng không muốn bỏ qua, nhưng đối với một người xa lạ không liên quan, làm sao luôn có thể nghĩ xem người ấy muốn gì?
Nhưng loại tâm ý "thích" này cũng không nên bị tùy ý chà đạp.
Tiêu Sở Dịch thở dài, ánh mắt từ nơi hẻo lánh dời về, "Thật xin lỗi, cô Lục."
Bàn tay cô Lục nắm chặt hoa, sắc mặt đỏ lên một tầng, là bởi vì xấu hổ lúng túng.
Cô đã biết câu trả lời của Tiêu Sở Dịch là gì rồi.
Vốn là người dễ thẹn thùng, thật vất vả mới cố lấy hết dũng khí, tuy rằng ngoài miệng nói không ôm chờ mong, nhưng nếu thật sự là như vậy, có lẽ cũng sẽ không trực tiếp nói thẳng ra khỏi miệng.
"Cảm ơn cô đã thích, nhưng mà..." Tiêu Sở Dịch dùng lực đạo nhẹ nhàng đẩy hoa trở về: "Tôi đã có người mình thích."
Cô Lục ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Sở Dịch, cũng không giống thuận miệng tìm lý do, cô nhất thời giật mình.
Một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu lúng túng lên tiếng: "Ừm... Thật xin lỗi..."
“Không, loại chuyện này cũng không có gì phải xin lỗi.” Tiêu Sở Dịch dời tầm mắt sang một bên, chủ động chuyển chủ đề, “Hiện tại tiết mục còn chưa kết thúc, trong lớp chắc là cũng không có ai, tôi còn có chút việc, phiền cô Lục chiếu cố nhiều hơn một chút.”
Đợi cô Lục ôm hoa đi xa, người nào đó đứng xem nửa ngày trong góc mới đi tới.
Tiêu Sở Dịch còn chưa đi được mấy bước, đã bị người kéo vào vị trí trong góc.
Nơi này rất vắng vẻ, so với chỗ vừa rồi càng thêm bí mật, cô Lục toàn bộ quá trình cũng không chú ý tới bên này còn có người đang nhìn.
Rất thích hợp để thì thầm nói gì đó.
Cũng rất thích hợp để làm một chút chuyện xấu.
Sống lưng Tiêu Sở Dịch bị ép dán lên vách tường, có một bàn tay ngăn ở bên vai cậu, cậu hơi ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thịnh Dư Hàng.
Cái người này đến lúc này vẫn còn đang cười.
Chẳng qua có lẽ là do quang ảnh, ánh sáng chập chờn quét tới, một nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng tối, giống như mang theo vài phần lạnh lẽo.
Tiêu Sở Dịch thất thần trong chớp mắt, liền bị người kia nắm cằm quay trở lại tầm mắt.
"Thầy Tiêu." Thịnh Dư Hàng thấp giọng gọi.
"Hả?" Tiêu Sở Dịch nhướng mi, ra vẻ kinh ngạc ném tầm mắt nghi vấn.
"Trước đó tôi hình như có nói qua, tôi đang theo đuổi em."
Thịnh Dư Hàng tiến lại gần hơn một chút, trán hai người gần như chạm vào nhau.
“Ừm.” Tiêu Sở Dịch nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó lười biếng hỏi ngược lại: “Cũng không phải ở bên nhau, cho nên có vấn đề gì sao?”
Thịnh Dư Hàng hơi ngừng lại, yên lặng nhìn Tiêu Sở Dịch một lát, người sau không né không tránh, đáy mắt lộ ra một chút bất mãn và khiêu khích.
Cậu bất mãn với điều gì?
Rõ ràng người được tỏ tình là cậu, người không vui vẻ chính là anh.
Anh cho rằng giữa họ đã có sự ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng Tiêu Sở Dịch dường như không để trong lòng.
Đủ loại khác thường luôn phải có một ít nguyên nhân gốc rễ, Thịnh Dư Hàng cảm giác mình hẳn là biết những nguyên nhân kia.
Là bởi vì vừa rồi anh không chủ động ra ngoài giúp cậu "làm sáng tỏ" sao?
Hiển nhiên cũng không phải.
Nếu như anh đi ra ngoài dưới tình huống đó, Tiêu Sở Dịch có thể sẽ không vui.
Thích một người không phải là cái tội, bọn họ cùng cô Lục cũng không có ân oán gì, sự xuất hiện của "người ngoài" ở đây sẽ khiến cô càng cảm thấy xấu hổ.
Huống chi đây là chuyện một mình cậu có thể dễ dàng xử lý tốt, nên tin tưởng cậu.
Vậy nên, có phải vì cái thích của anh mang đến bối rối cho cậu không?
Nếu là vậy, lẽ ra cậu nên từ chối ngay từ đầu mới đúng.
Thịnh Dư Hàng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt giống như nhuộm ánh lửa đốt kia, hình ảnh cô Lục ôm bó hoa tỏ tình với cậu vừa rồi lại bất giác hiện lên trong đầu.
Anh tới đúng lúc, từ đầu đến cuối đều nghe được rõ ràng, cũng nhìn ra được sự kinh ngạc trong mắt Tiêu Sở Dịch.
Trong nháy mắt đó, anh rất muốn đi ra ngoài, đem cái người anh tâm tâm niệm niệm kia giấu đi, ai cũng không cần gặp, càng không cần phải ứng phó với cái "thích" của người khác.
Tiếp theo đến chính là một chút ảo não.
Lẽ ra anh nên mang theo một ít hoa, mặc dù đúng là anh quá bận rộn với công việc, ngay cả thời gian dừng trên đường một lát cũng không có, nhưng so sánh giữa hai người, cũng xác thực anh có vẻ không đủ có tâm.
Hoa...
Thịnh Dư Hàng khẽ giật mình, trong đầu lóe lên một tia sáng trắng.
Lần trước lúc anh tặng hoa vốn là muốn nói cái gì?
Tặng hoa, quả nhiên vẫn nên kèm theo lời tỏ tình.
Chẳng qua lần đó bị Tiêu Sở Dịch cướp trước, anh cũng không tranh luận, thuận theo lời cậu nói tiếp.
Nhưng nguồn gốc của sự khó chịu của cậu cũng là ở chỗ này.
Rõ ràng chỉ cần một câu là có thể giải quyết vấn đề.
Tiêu Sở Dịch đợi hồi lâu cũng không thấy động tác tiếp theo của người trước mặt, dần dần có chút không kiên nhẫn, không được tự nhiên giãy dụa một chút, muốn lui ra khỏi phạm vi ôm ấp của đối phương.
“Sở Dịch.” Thịnh Dư Hàng vòng tay ôm eo cậu, chặn đường cậu, trên mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại trầm xuống, vô cùng nghiêm túc, “Tôi thích em.”
Thanh âm kia dịu dàng trước sau như một, nhưng lại có vẻ nặng nề vô cùng, hoà với hơi thở ấm áp rơi vào bên tai, làm cho người ta không thể nào hoài nghi mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Tiêu Sở Dịch sững sờ tại chỗ, ngay cả động tác giãy dụa cũng quên mất.
Thịnh Dư Hàng dường như lo lắng mấy chữ đó vẫn không thể làm cho cậu hài lòng, từ câu nói kia vừa ra khỏi miệng, ngay sau đó liền giống như là mở hộp thoại ra, từng câu từng câu, đều mang theo nhiệt tình và chân thành tha thiết.
"Tôi thích em."
"Tôi muốn nhìn em."
"Muốn nắm tay em."
"Muốn ở bên em."
...
Từng tiếng này nối tiếp tiếng kia, giống như có từng đợt sóng nhiệt quét tới, lần lượt đập vào màng nhĩ người nghe, chấn động khiến cậu có chút phát run, cũng có chút ngứa.
Nhưng mà người trước mắt lại không có ý dừng lại, ánh mắt nặng trĩu cũng không lệch đi nửa phần, tất cả đều rơi vào bên trong đôi mắt cậu.
"Muốn hôn em. Muốn..."
Tiêu Sở Dịch đưa tay che miệng Thịnh Dư Hàng miệng, chặn lại những lời còn chưa nói xong của anh.
Giữa mái tóc mềm mại lộ ra vành tai có chút ửng đỏ, người luôn tự xưng là không biết xấu hổ khó có được lộ ra chút ngượng ngùng.
Cậu không được tự nhiên dời tầm mắt: "Em biết."
Thịnh Dư Hàng nhìn cậu, ngoan ngoãn dừng lại lời còn đang dang dở.
Anh chỉ vươn tay, đẩy tay Tiêu Sở Dịch ra một chút, sau đó đặt lên lòng bàn tay cậu một nụ hôn.
Ấm áp và dịu dàng.
Lỗ tai Tiêu Sở Dịch càng đỏ thêm, còn có xu hướng lan tràn lên gò má.
Trong mắt Thịnh Dư Hàng hiện lên ý cười chân thành, thấp giọng đáp: "Ừm."
Tầm mắt người trước mặt vẫn không lệnh đi nửa phần, Tiêu Sở Dịch trầm mặc một lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra: "Anh đang tức giận sao?”
Thịnh Dư Hàng biết cậu đang ám chỉ chuyện được tỏ tình.
"Tại sao phải tức giận?" Thịnh Dư Hàng hỏi xong lại nói, "Được thích cũng không phải lỗi của em."
Nói xong anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Chỉ là có chút không vui mà thôi."
Bất cứ ai nhìn thấy người mình thích được người khác tỏ tình cũng sẽ cảm thấy không vui.
Nói ngắn gọn, cũng chính là "ăn dấm".
Thịnh Dư Hàng cũng không xấu hổ mà thừa nhận điều này.
"Không phải em đã cự tuyệt thật tốt rồi sao." Tiêu Sở Dịch thở dài, "Cô gái nhỏ, đoán chừng chỉ là nhất thời mới mẻ, chờ qua một đoạn thời gian nữa sẽ quên thôi.”
"Không phải..." Thịnh Dư Hàng vô thức phủ nhận.
Tiêu Sở Dịch quá xem nhẹ cái thích của người khác, cũng có thể là do cậu đã quen rồi, cho rằng những người không quen thuộc chỉ là bị vẻ ngoài ưu tú của mình thu hút mà thôi.
Loại thích này chắc chắn là mong manh nhất, cũng sẽ có ít người để tâm đến nó nhất.
Giống như là ý thích của nữ giáo viên đó, cậu cũng đem nó quy về trong giới hạn nhất thời hứng khởi.
Nhưng Thịnh Dư Hàng lại có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương, những tâm tình tích lũy tầng tầng lớp lớp, ấm áp lại chua xót như thế nào, từng chút từng chút một xây thành bức tường cao không thể lay chuyển.
—— Cậu ngược lại tình nguyện đối phương vẻn vẹn chỉ là nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Hay là, chẳng bằng nói là Tiêu Sở Dịch đã quá xem nhẹ bản thân, không cho rằng trên đời này lại có người không có lý do gì mà yêu mình sâu đậm. Truyện Trọng Sinh
Cho nên cậu mới càng thêm để ý những thứ hình thức kia —— điều cậu thật sự muốn, thật ra cũng chỉ là một câu "thích" thẳng thắn kia mà thôi.
Nếu trong đêm tặng hoa đó, anh không thuận theo đáp ứng "chuẩn bị theo đuổi em", mà là trịnh trọng bày tỏ tình cảm chân thật của mình, thì có lẽ lúc đó Tiêu Sở Dịch đã đồng ý với anh rồi.
Tiêu Sở Dịch là một người không có cảm giác an toàn.
Lần đầu tiên Thịnh Dư Hàng nhận thức sâu sắc được điều này.
Rốt cuộc cậu đã sống trong hoàn cảnh gì mới có thể dưỡng thành loại tính cách này? Dù thế nào cũng sẽ không hăng hái thuận buồm xuôi gió như trong tưởng tượng của anh.
Thịnh Dư Hàng cảm thấy đáy lòng có chút nặng nề và chua xót lắng đọng xuống, có lẽ có thể gọi là "đau lòng".
Anh cũng không đến mức vì "tình địch" của mình giải thích quá nhiều, cũng chỉ có thể kiềm chế giải thích thêm.
Cuối cùng, đáy lòng dù có ngàn vạn lời, cũng chỉ có thể hóa thành một câu.
"Em rất tốt." Thịnh Dư Hàng nói, "Chỉ là..."
"Hả?" Tiêu Sở Dịch phát ra một tiếng nghi vấn.
"Tôi hẳn là có nhiều đặc quyền hơn người khác một chút đi."
Thịnh Dư Hàng chuyển chủ đề, nhích lại gần mặt của Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch đã dán lên tường, một chút đường lui cũng không có, cậu ngửa đầu nhìn người trước mặt, ra vẻ khó hiểu chớp mắt: "Anh muốn cái gì?”
Thịnh Dư Hàng hỏi: "Tôi muốn hôn em một cái có được không?"
Đầu ngón tay Tiêu Sở Dịch khẽ run, đối mặt với lời nói thẳng thắn như vậy vẫn có chút bất ngờ không kịp đề phòng, không khỏi trầm mặc một lát.
Thịnh Dư Hàng cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Nếu em đồng ý, vậy tôi liền ngầm thừa nhận em đồng ý ở bên tôi, tôi không phải là quân tử gì đó, nếu đã nhận định thì cũng sẽ lì lợm la liếm, em suy xét cho tốt, hiện tại em còn có cơ hội cự tuyệt.”
Năm ngón tay Tiêu Sở Dịch nắm chặt, lông mi khẽ run, tiếp tục trầm mặc lắng nghe.
Thịnh Dư Hàng nhìn thoáng qua, cuối cùng xác nhận nói: "Cho nên quyết định của em là..."
Tiêu Sở Dịch ngắt lời anh: "Em thích anh, Thịnh Dư Hàng."
Thịnh Dư Hàng giật mình, còn chưa kịp kinh ngạc đã cảm thấy chỗ vạt áo truyền đến một lực kéo.
Đôi môi ấm áp cùng với răng nanh có chút nhòn nhọn chạm vào.
“Một câu này là đủ rồi.” Lời nói mơ hồ truyền ra từ giữa răng và môi, mang theo vài phần oán trách mềm mại, “Anh nói nhảm thật đúng là nhiều…”
———————
Chờ mãi (≧▽≦)