Chương 19
Cách kỳ thi đại học chỉ còn một trăm ngày, trong giai đoạn chạy nước rút cuối cùng này các học sinh cảm nhận được áp lực lớn hơn nữa, một tuần một kỳ thi nhỏ, nửa tháng một kỳ thi lớn, tiết tự học buổi tối cũng từ hai tiết ban đầu tăng lên ba tiết.
Ngày nào cũng có một đống bài kiểm tra làm không xuể, ngay cả ngày cuối tuần duy nhất có thể hít thở cũng bị trường học cưỡng chế trưng dụng để học thêm.
Năm cuối cấp ba là con đường tối tăm nhất trước bình minh, là khoảnh khắc cá chép sắp hóa rồng, tất cả mọi người đều mong đợi những ngày khô khan như vậy nhanh chóng trôi qua, đồng thời cũng tranh thủ từng ngày từng đêm để cố gắng hết mình.
Xế chiều thứ Bảy, vừa mới kết thúc một kỳ thi thử xong, gần nửa tháng thời tiết âm u cuối cùng hôm nay trời cũng quang đãng. Tranh thủ lúc chưa có thành tích thi, các học sinh có một khoảng thời gian nghỉ ngơi hít thở.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Bùi Tử Dập đi thẳng đến sân bóng rổ chiếm chỗ. Vì lần thi này mà đã rất lâu rồi Tôn Học Văn không cho bọn họ chơi bóng rổ, nếu không tranh thủ vận động, xương cốt cả người sẽ cứng đờ mất.
Kỳ Nhiên bị giáo viên giữ lại giúp sắp xếp lại bài thi, điện thoại di động trong túi vang lên không dứt, cứ cách hai phút Bùi Tử Dập lại gọi cho anh, bảo anh mau qua đây, đám học sinh lớp 11 kia la hét muốn cùng hai người họ luận bàn kỹ thuật chơi bóng.
Kỳ Nhiên trả lời [Ừm], nhưng động tác vẫn thong thả thản nhiên.
Lúc anh đi vào sân bóng rổ đã là nửa tiếng sau, Bùi Tử Dập đang chơi solo với đội trưởng đội bóng rổ lớp 11, bóng di chuyển trong tay vài lần thì bị đối phương cắt đứt khiến cho cậu ta vô cùng khó chịu. Thấy Kỳ Nhiên tới, cậu ta lập tức kêu tạm dừng, lau mồ hôi chạy về phía anh.
“Đệch, cậu đi đâu vậy, còn không tới nữa là em trai kia bị ông đây đày chết rồi.”
Kỳ Nhiên mỉm cười, ném chai nước khoáng mua trên đường vào lòng cậu ta: “Phải không? Sao tớ lại thấy cậu mới là người bị người ta ép chặt nhỉ?”
Bùi Tử Dập vặn nắp chai uống ừng ực từng ngụm từng ngụm, vừa nghe thấy những lời này thì suýt nữa bị sặc. Cậu ta lau miệng, ném cái chai tới bên cạnh cặp sách: “Cậu không vạch trần tớ sẽ chết sao? Đừng nói nhảm nữa, cởi quần áo lẹ đi rồi ra sân cho đám gà con kia biết sự ăn ý của ‘Song Tử Tinh’ trường trung học số 6 là thế nào, tiêu diệt hết bọn họ trong vài phút đồng hồ!”
“Được, lên nào.” Kỳ Nhiên nhướng mày, tính ra anh cũng đã lâu không chạm bóng, thật sự có hơi ngứa tay.
Trời tháng ba thời tiết đã bắt đầu ấm lên, anh cởi khóa kéo đồng phục học sinh, bên trong là một chiếc áo thun trắng đơn giản, cổ áo hơi trễ, loáng thoáng có thể nhìn thấy nửa xương quai xanh, trên gương mặt rạng rỡ là thần thái trẻ trung không thể che giấu.
Sau màn khởi động đơn giản, hai người trở về sân bóng gọi các bạn nam cùng lớp khác lập thành một đội, bắt đấu một trận chiến khác với đàn em lớp 11.
Tổ hợp Song Tử Tinh đối chiến với đội bóng rổ lớp 11, đội hình thần tiên như vậy hiếm khi có được một lần, trận đấu bắt đầu chưa được bao lâu đã thu hút rất nhiều nữ sinh dừng chân.
Kỳ Nhiên đánh tiền đạo, Bùi Tử Dập đánh hậu vệ, rê bóng, chuyền bóng, ném rổ, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, chẳng mấy chốc đã kéo dài điểm số.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Kỳ Nhiên dẫn đồng đội thảo luận chiến thuật, trong lúc đang nói chuyện thì một câu nói nhỏ thình lình rơi vào tai.
“Ơ, Trương Trí, tôi nhớ hình như cậu đang theo đuổi Từ Tri Tuế lớp A1 mà đúng không? Sao sau đó không có động tĩnh gì nữa vậy?”
“Con đó ấy à! Nhắc tới nó làm gì, con đ.iếm đó có gì đâu mà nhắc.”
Câu nói này tựa như một tiếng sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên bầu trời sân bóng rổ, Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đồng thời quay đầu lại, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Trương Trí hoàn toàn không phát hiện tình huống xung quanh, lười biếng ngoắc ngón tay với người vừa nói chuyện hỏi xin chai nước.
Người bạn kia cũng kinh ngạc trước thái độ đột nhiên thay đổi của cậu ta, tiếp tục hỏi: “Không phải chứ, nhìn cậu ấy cũng thuần khiết lắm mà?”
Trương Trí uống một ngụm nước rồi ném cái chai lại, cánh tay chống lên ghế sau, bắt chéo chân khẽ lắc lư, khinh thường nói: “Thuần khiết cái nỗi gì, nó là chiếc xe buýt, ai bước lên cũng được. Trước kia ông đây không biết tình hình mới bị vẻ bề ngoài của nó lừa, cậu đoán xem thế nào, mới cấp hai nó đã ngủ với người ta rồi đấy!”
“Thật không đó?” Nam sinh đối diện nhíu mày, hơi hoài nghi cậu ta không chiếm được nên muốn hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta.
Trương Trí hừ một tiếng: “Lừa cậu có gì vui? Tôi nói cậu nghe, nó…”
Bên kia, sự trầm ổn của Kỳ Nhiên xuất hiện một vết nứt, đôi mắt cũng dần đỏ lên trong một chuỗi từ ngữ khó nghe, bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ siết chặt, các đốt ngón tay đều đã trắng bệch.
Anh cắn hàm răng, giật giật cái cổ cứng ngắc, đáy mắt thấp thoáng sự tức giận: “Bùi Tử Dập, tớ chướng mắt cậu ta từ lâu rồi.”
Bùi Tử Dập xắn tay áo lên, nắm đấm kêu răng rắc, cười lạnh: “Vừa hay, ông đây cũng lâu rồi không đánh nhau với người khác.”
……
Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đánh Trương Trí, việc này gây ra ồn ào không nhỏ, nghe nói lúc ấy tình cảnh hỗn loạn, hai người đè Trương Trí xuống đất làm đối phương không hề có sức đánh trả, cậu ta bị đánh cho đầu rơi máu chảy.
Sau đó Trương Trí về nhà khóc lóc gây nháo, bố cậu ta lập tức dẫn theo đại gia đình vây quanh phòng giáo dục, ép buộc hiệu trưởng cho một lời giải thích.
Hiệu trưởng bất đắc dĩ, gọi điện thoại mời phụ huynh Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập tới.
Chuyện này vốn dĩ Trương Trí đã bị đuối lý, hơn nữa Tôn Học Văn là người bảo vệ nghé con nhất, không cần phải hỏi rõ nguyên nhân kết quả. Tuy rằng đám Kỳ Nhiên đánh người là không đúng, nhưng ông ấy tuyệt đối không để cho học sinh lớp mình bị bắt nạt vô cớ, đặc biệt là một cô gái vừa ngoan ngoãn và có học lực giỏi như Từ Tri Tuế.
Thái độ hai bên cứng rắn, thầy hiệu trưởng đau hết cả đầu, nhưng mà trong chuyện này ông ấy cũng có chút lòng riêng. Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập là học sinh tốt mấy năm khó gặp một lần, nếu bây giờ xử phạt theo lời của người nhà họ Trương thì khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của bọn họ, đến lúc đó tỷ lệ lên lớp không được bảo đảm thì ai chịu trách nhiệm?
Ông ấy phải mất rất nhiều nước bọt mới đè được chuyện này xuống, cuối cùng quyết định để hai bên nhận lỗi với nhau, viết thư kiểm điểm là xong.
Có điều Tôn Học Văn lại nói muốn bọn họ xin lỗi cũng được, nhưng Trương Trí cũng phải nhận lỗi với bạn học nữ bị cậu ta bịa đặt.
Theo đuổi con gái nhà người ta không được lại quay sang đặt điều nói xấu, chuyện này nói ra cũng mất mặt, gia đình Trương Trí tự giác đuối lý, cuối cùng lời xin lỗi với thư kiểm điểm dồn vào làm một, coi như việc này chưa từng xảy ra.
Nhưng vì quy định chế độ của trường học, thầy hiệu trưởng vẫn thông báo sự việc này trong buổi lễ chào cờ đầu tuần và phê bình nghiêm khắc.
Nghe được tin Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập đánh nhau, toàn trường xôn xao, mà Từ Tri Tuế lại càng bối rối.
Trong khoảng thời gian này trong trường lan truyền một số lời đồn cũng không phải cô không phát hiện ra, lúc cô đi trên đường luôn cảm thấy có người ở phía sau chỉ trỏ vào mình, ánh mắt mọi người nhìn cô rất quái lạ.
Cũng vì thế mà cô rầu rĩ một thời gian, cũng đoán được người khởi xướng sau lời đồn đãi nhảm nhí này là ai, nhưng cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt, lời đồn đãi là thứ thanh giả tự thanh, cô không cần phải vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng chuẩn bị thi cử.
Nhưng trước mắt, Kỳ Nhiên lại đánh nhau với người khác? Mà người kia còn là Trương Trí?
Tim cô đập thình thịch, hơi thở cũng rối loạn, thật khó để không tự hỏi liệu lý do bọn họ đánh nhau có liên quan đến cô hay không.
Nếu Kỳ Nhiên thật sự đánh nhau vì cô, có phải chứng minh anh cũng để ý đến cô không?
Cô kiềm chế cơn sóng trong lòng, sau khi trở lại phòng học làm bộ lơ đãng hỏi Kỳ Nhiên: “Đang yên đang lành sao các cậu lại đánh nhau với Trương Trí?”
Khóe mắt Kỳ Nhiên bị thương, nghe cô hỏi vậy, động tác thu dọn đồ đạc của anh thoáng dừng lại, phản ứng thờ ơ nhưng lạnh lùng: “Không có gì, ân oán cá nhân thôi.”
Ân oán cá nhân, hai người bọn họ thì có thể có ân oán gì? Theo cô được biết thì trước đó Kỳ Nhiên và Trương Trí chưa từng tiếp xúc, chẳng lẽ ở trong sân bóng rổ xảy ra chuyện gì?
Từ Tri Tuế còn muốn hỏi tiếp, Kỳ Nhiên lại không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này, ngước mắt nhìn thẳng cô: “Còn chuyện gì nữa không?”
Ánh mắt anh không hề ấm áp, thậm chí còn mang theo chút lạnh lùng xa cách, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, trái tim nóng bỏng của Từ Tri Tuế lập tức lạnh đi.
Không biết vì sao mà hôm nay Kỳ Nhiên rất xa lạ, tuy rằng bình thường anh cũng không nói nhiều, nhưng chưa từng khiến cho người ta cảm thấy không có cách nào tiếp cận giống như hôm nay.
Từ Tri Tuế nghĩ, có phải anh vẫn còn tức giận vì chuyện đánh nhau không? Nhưng trái lại Bùi Tử Dập tựa như người không có việc gì, đi khắp nơi vô tâm vô phế khoe khoang ngày đó mình trâu bò cỡ nào.
“Không, không có gì.”
Từ Tri Tuế yên lặng lui về chỗ ngồi của mình. Không lâu sau Bùi Tử Dập huýt sáo trở về, Từ Tri Tuế ỉu xìu hỏi cậu ta một lần nữa.
Bùi Tử Dập sờ sờ mũi, vẻ mặt chột dạ: “Cậu đừng nghĩ nhiều, đơn giản là ông đây nhìn cậu ta không vừa mắt nên tiện thể trút giận cho cậu thôi.”
“Vậy tớ có nên cảm ơn cậu không?”
Từ Tri Tuế nở nụ cười không mấy chân thật, Bùi Tử Dập cũng không nhận ra cô đang nói ngược, mặt dày nói: “Không có gì, ai bảo cậu ngồi cùng bàn với tớ chứ.”
Từ Tri Tuế: “……
–
Tiết đầu tiên của buổi sáng là tiết Toán của Tôn Học Văn. Vừa vào cửa, ông ấy đã bảo Kỳ Nhiên phát giấy báo danh thi đại học cho mọi người, cũng dùng thời gian nửa tiết dặn dò mọi người nên điền thế nào, mỗi học sinh chỉ có một tờ này, tuyệt đối không được điền sai.
Tôn Học Văn ở trên bục giảng nói dong nói dài, Kỳ Nhiên lại cầm tờ báo danh thi đại học sững sờ đến thất thần.
Anh hồi tưởng lại chuyện cuối tuần trước, bởi vì Kỳ Thịnh Viễn đang đi công tác ở nước ngoài, ông nội lại đi đứng không tiện, cho nên người tới phòng giáo dục thật ra là trợ lý đặc biệt của Kỳ Thịnh Viễn thay ông ra mặt giải quyết.
Trên đường trở về, trợ lý đặc biệt tiếp mấy cuộc điện thoại, nghe hình như là tập đoàn W lại phái người tới đàm phán công việc thu mua, người bên công ty không giải quyết được, bảo trợ lý đặc biệt nhanh chóng trở về.
Trợ lý đặc biệt cảm thấy áp lực cực lớn, anh ấy cúp điện thoại, tháo kính xuống mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Trong lòng Kỳ Nhiên hơi thấp thỏm, hỏi: “Tình hình hiện tại của công ty rất nghiêm trọng sao?”
Trợ lý đặc biệt quay đầu lại, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghĩ bụng có lẽ chủ tịch Kỳ đã nói chuyện công ty cho con trai nghe, cho nên anh ấy cũng không che giấu nữa, thở dài nói: “Đúng vậy, có thể nói là đang gặp rất nhiều khó khăn. Bởi vì chuỗi cung ứng vật liệu đứt đoạn nên việc sản xuất sản phẩm trước mắt đã trở thành một vấn đề lớn, lần này chủ tịch Kỳ đi công tác là đến Nhật Bản và Hàn Quốc tìm kiếm người hợp tác mới, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.”
Kỳ Nhiên siết chặt lòng bàn tay: “Vậy bộ phận kỹ thuật thì sao? Trong khoảng thời gian này có đột phá gì không?”
Trợ lý đặc biệt cười giễu cợt một tiếng, lắc đầu: “Hoàn toàn không trông cậy vào được. Công tác nghiên cứu phát triển này vốn đã khó khăn, chưa nói đến kỹ thuật sản xuất đều nằm trong tay một số doanh nghiệp nước ngoài, chúng ta muốn tự cung tự cấp, không có thiết bị tinh vi thì căn bản không làm được. Công ty đối thủ đã nắm được nhược điểm này của chúng ta nên cố gắng đẩy Thịnh Viễn ra khỏi thị trường, tập đoàn W bên kia cũng bắt đầu gây áp lực cho chúng ta, dùng giá cao để đào một số nhân viên nghiên cứu và phát triển của chúng ta, nhiều nhân viên không nhìn thấy hi vọng đã lựa chọn chuyển công tác.”
Sau khi nghe xong, Kỳ Nhiên rơi vào sự trầm mặc kéo dài, lông mày bên phải không biết vì bị thương hay vì gì khác mà lúc này đột nhiên nhảy nhót dữ dội.
Trợ lý đặc biệt vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Nếu công ty chúng ta có nhân tài kỹ thuật của riêng mình, có thể tự mình nghiên cứu phát triển, thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng những người ra ngoài học tập, phàm là học tới một độ cao nào đó, cũng rất ít người bằng lòng trở về nước. Haiz, xí nghiệp Trung Quốc vẫn còn đầy rẫy những khó khăn trắc trở…”
……
“Được rồi, cất giấy báo danh cho cẩn thận, sáng mai thu lại giao đến phòng làm việc của thầy. Bây giờ lấy bài thi ra, thầy tiếp tục giảng bài.”
Giọng nói cao vút của Tôn Học Văn kéo Kỳ Nhiên ra khỏi trí nhớ, anh nhìn tờ báo danh thi đại học trong tay rồi cất vào cặp sách.
Buổi tối về đến nhà, phòng khách còn sáng đèn, ông cụ Kỳ ngủ gật trên ghế đu trong phòng sách, trong tay là sách kinh tế học đang đọc dở một nửa, thảm lông đắp trên đùi bởi vì xoay người mà rơi xuống đất.
Kỳ Nhiên đi tới nhặt thảm lông lên, rón rén đắp lại cho ông nội.
Người lớn tuổi ngủ ít, hơi có gió thổi cỏ lay là bừng tỉnh ngay, ông cụ Kỳ ngái ngủ mờ mịt ngồi dậy, nhìn chằm chằm Kỳ Nhiên hơn nửa ngày mới nhận ra là cháu mình đã về nhà.
“Về rồi đó à, ông nội có để lại đồ ăn khuya cho cháu đấy, để ông đi bưng cho cháu.” Ông cụ cúi đầu tìm dép lê.
“Không cần đâu ông nội, cháu không đói bụng, chỉ muốn nói chuyện với ông thôi.” Kỳ Nhiên chỉnh chăn trên đùi cho ông.
Gió lạnh chui vào qua khe cửa, hơi lạnh tạt vào mặt, cơn buồn ngủ của ông cụ cũng tiêu tan hơn phân nửa, nở nụ cười ôn hòa nói: “Được, đã lâu rồi ông không trò chuyện với Tiểu Nhiên nhà chúng ta. Cháu đừng chê ông nội lải nhải là được.”
“Không đâu ạ.” Kỳ Nhiên khẽ nhếch khóe môi, đáy mắt lại không hề có ý cười.
Ông cụ bình tĩnh đánh giá anh, thấy sắc mặt anh nghiêm túc thì biết anh có tâm sự, ông chậm rãi nói: “Có chuyện gì cháu cứ nói với ông, mặc dù ông bảo thủ theo không kịp suy nghĩ của thanh niên các cháu, nhưng ông đã tới cái tuổi này rồi, đương nhiên cũng trải qua nhiều chuyện hơn các cháu, có thể cho các cháu một lời khuyên chân thành.”
Kỳ Nhiên trầm mặc, ngồi xổm xuống trước mặt ông nội, hai tay đặt lên đầu gối ông, do dự hồi lâu rồi cuối cùng mở miệng: “Ông nội, cháu muốn ra nước ngoài du học.”
Ông nội Kỳ thoáng sửng sốt, khẽ híp mắt, liên tưởng đến hai ngày nay anh có gì đó bất ổn, nhanh chóng hiểu ra: “Là vì chuyện công ty của bố cháu sao?”
Kỳ Nhiên gật đầu.
“Nhưng ông nội nhớ lý tưởng lúc trước của cháu là thi vào Đại học Công nghệ quốc phòng mà?”
Kỳ Nhiên rũ mắt lộ ra chút buồn bã, ngột ngạt nói: “Nhưng cháu cũng không muốn trơ mắt nhìn công ty sụp đổ, đó là tâm huyết cả đời của bố mẹ cháu.”
Ông nội Kỳ tất nhiên hiểu được khúc mắc trong lòng anh, từ sau khi Thư Tĩnh qua đời, đứa trẻ này vẫn trầm uất không vui, hôm nay lại biết được công ty gặp khó khăn, trong lòng khó tránh khỏi có gánh nặng.
Là ông nội của anh, trong lòng ông cũng đầy rối rắm, một mặt ông rất thưởng thức ý thức trách nhiệm trên người Kỳ Nhiên, mặt khác ông lại không hy vọng đứa trẻ này gánh vác áp lực lớn như vậy. Con đường này một khi đã lựa chọn sẽ không có cơ hội đổi ý.
Ông cụ suy nghĩ thật lâu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của Kỳ Nhiên như khi còn bé, nói lời thấm thía:
“Thực ra, bất kể là vào Đại học Công nghệ quốc phòng hay là ra nước ngoài học tập khoa học kỹ thuật thì mục đích cuối cùng đều giống nhau, đó là cố gắng học tập vì sự trỗi dậy của Trung Quốc. Mấy năm nay quân sự quốc gia đang không ngừng phát triển, nhưng các doanh nghiệp Trung Quốc trên thị trường quốc tế vẫn liên tục bị chèn ép. Nếu có một ngày cháu thật sự có thể mang khoa học kỹ thuật trở về, dẫn dắt mọi người phát triển lớn mạnh, đó cũng là một loại vinh quang.”
“Nếu cháu quyết định ra nước ngoài, ông nội muốn cháu phải luôn ghi nhớ ước nguyện ban đầu của mình, ghi nhớ lý do tại sao cháu lại đi du học. Nếu cháu vẫn muốn kiên trì với lý tưởng ban đầu của mình, vậy thì cháu đừng để mình phải gánh vác gánh nặng như vậy, cứ kiên định làm việc mà mình muốn. Cho dù có một ngày công ty sụp đổ thì cũng không liên quan gì đến cháu, cháu đừng cảm thấy áy náy vì điều đó, biết không cháu trai của ông?”
……
Kỳ Nhiên ngồi trong phòng sách một đêm.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên lọt vào cửa sổ, anh cầm lấy di động gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh Viễn đang đi công tác ở nước ngoài.
Hai bố con nói chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ, hốc mắt Kỳ Nhiên hãm sâu nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Kỳ Nhiên lấy tờ báo danh thi đại học trong cặp sách ra, đôi mắt bất động như thể đang nhìn xuyên qua tờ giấy mỏng manh đó.
Một lát sau, anh hít sâu một hơi, mở mắt ra, bỏ giấy báo danh vào ngăn kéo.