Chương 21
Giữa tháng Năm, trường học tổ chức đại hội tuyên thệ thi đại học cho lớp 12 ở sân vận động. Đại hội này đã mời các chuyên gia giáo dục nổi tiếng toàn quốc đến làm tư vấn tâm lý cho các thí sinh, lãnh đạo nhà trường cũng nhiều lần nhấn mạnh nhiệm vụ của mỗi chủ nhiệm lớp là phải đảm bảo học sinh tham dự đầy đủ.
Nói là tư vấn tâm lý, thực chất chỉ là thầy cô đơn phương nhồi nhét món ‘súp gà tâm hồn*’ cho học sinh, trước kỳ thi tiêm một liều thuốc kích thích mạnh mẽ, để tránh có một số học sinh đến cuối kỳ xuất hiện tình trạng đuối sức.
(*súp gà tâm hồn: các bài văn có tính truyền cảm hứng.)
Nhưng tình cảnh này năm nào cũng có, đối với các học sinh đã học ở trường trung học số 6 được ba năm thì đã quá quen thuộc, mọi người chỉ quan tâm mặt trời hôm nay có gắt hay không, làm thế nào để vượt qua hai tiếng đồng hồ nhàm chán trên sân thể dục.
Bởi vì thời gian diễn ra đại hội tương đối lâu nên trường học yêu cầu học sinh mỗi lớp tự mình chuyển ghế đến sân thể dục, ngồi theo đơn vị lớp.
Sau khi tiết thứ nhất của buổi chiều kết thúc, hiệu trưởng dùng loa phát thanh thông báo vào sân, các học sinh như ong vỡ tổ tuôn ra khỏi phòng học, di chuyển chi chít giống như kiến, ghế đẩu hoặc nâng hoặc khiêng, trên đường còn có học sinh đùa giỡn, hành lang chật như nêm cối.
Từ Tri Tuế và Tần Di đi cùng nhau, di chuyển hồi lâu mới từ phòng học đi tới đầu cầu thang. Trên đường đi điện thoại của Từ Tri Tuế vang lên một tiếng, tưởng là ai gửi tin nhắn cho mình, cô lấy ra xem mới phát hiện là nhà cung cấp thông tin lại thúc giục cô nộp tiền điện thoại.
Mặc dù trong tài khoản của cô vẫn còn số dư nhưng tin nhắn như vậy vẫn thường xuyên gửi đến, Từ Tri Tuế không có phản ứng, ấn nút thoát ra rồi nhàm chán lướt xuống dưới xem.
Vì chuẩn bị thi đại học nên trong khoảng thời gian này vòng giao tiếp của cô rất đơn giản, trong hộp thư đến ngoại trừ tin nhắn hàng ngày bố mẹ gửi cho cô thì gần như chỉ còn lại vài tin nhắn quảng cáo lộn xộn.
Mà tin nhắn qua lại giữa cô và Kỳ Nhiên vẫn đang dừng ở một ngày nào đó vào đầu tháng ba, vì cô bị đau dạ dày nên tạm thời xin nghỉ nửa ngày, nhờ Kỳ Nhiên nói một tiếng với giáo viên đến kiểm tra.
Anh là lớp trưởng, những chuyện như vậy từ trước đến nay đều do anh quản lý.
Đương nhiên, anh cũng chỉ là giải quyết việc chung, trả lời một chữ “Được”, sau đó không hề ân cần thăm hỏi lấy một câu.
Từ Tri Tuế ngẩn ngơ nhìn dãy số quen thuộc kia, đang muốn cất điện thoại di động vào túi, sau lưng lại bị người ta bất ngờ đụng phải. Cô không hề phòng bị, cả người nghiêng về phía trước, cũng may Tần Di nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay cô nên cô mới không ngã lăn xuống cầu thang, nếu không phía dưới bao nhiêu là chân ghế lạnh lẽo, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
“Không sao chứ?” Tần Di vỗ vỗ ngực, cũng bị dọa hết hồn.
Từ Tri Tuế thở hổn hển lắc đầu, cô chỉ bị giật mình, nhưng điện thoại của cô lại không may mắn như vậy. Khoảnh khắc xảy ra va chạm chiếc điện thoại di động đã bay ra khỏi tay cô, lăn tròn mười mấy bậc thang rồi cuối cùng còn bị bạn học hàng đầu vô tình giẫm một cước, chờ lúc nó được người tốt bụng nhặt lên thì đã sớm nát thành đống sắt vụn, bản mạch bay theo bản mạch, màn hình bay theo màn hình.
Từ Tri Tuế thử mấy lần cũng không thể khởi động lại máy bình thường, Tần Di quay đầu muốn nổi đóa: “Ai vậy! Đi đường không có mắt sao! Trên cầu thang là chỗ để đùa giỡn à?”
Nhưng người đi lại trên cầu thang rất nhiều, nhất thời khó có thể phân biệt ai mới là đầu sỏ gây nên.
Từ Tri Tuế thở dài: “Bỏ đi, dù sao cái máy này cũng dùng nhiều năm rồi, không đáng bao nhiêu tiền.”
Hỏng cũng tốt, như vậy cô cũng không cần phải xem điện thoại thường xuyên, lo lắng sẽ bỏ lỡ tin nhắn của ai đó.
Thấy cô không so đo nữa, Tần Di cũng không nói gì thêm, kéo tay cô xuống lầu.
Ngồi xuống không bao lâu, đại hội tuyên thệ chính thức bắt đầu. Hiệu trưởng lại thao thao bất tuyệt phát biểu bài văn nhấn mạnh kỷ luật, thấy phía dưới đã yên tĩnh, lúc này ông ấy mới long trọng giới thiệu chủ giảng hội nghị hôm nay.
Từ Tri Tuế vừa nghe vừa mượn điện thoại di động của Tần Di, dùng đồng phục học sinh che chắn rồi lén gửi tin nhắn cho Chu Vận, nói cho bà biết di động của cô hỏng rồi, nếu muốn tìm cô thì gọi vào số này.
Chu Vận ở bên kia nhanh chóng hồi âm, trách cô sao lại bất cẩn như thế, lại dặn dò cô buổi tối tan học thì về nhà đúng giờ, đừng ở bên ngoài la cà.
Từ Tri Tuế trả lời xong thì xoay người trả lại di động cho Tần Di, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại bất ngờ đụng phải ánh mắt sâu thẳm nào đó, cơ thể cô chợt cứng đờ…
Tầm mắt Kỳ Nhiên dừng lại trên người cô, ánh mắt thâm thúy như có điều suy nghĩ. Phát hiện Từ Tri Tuế nhìn qua, anh nhanh chóng dời mắt đi, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nói chuyện với Bùi Tử Dập.
Trái tim Từ Tri Tuế lại quặn đau.
“Nhìn gì vậy?” Tần Di nhận lại di động, phát hiện Từ Tri Tuế thất thần cũng quay đầu theo, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tôn Học Văn, cô ấy sợ hãi rụt cổ lại.
“Không có gì.” Từ Tri Tuế bình tĩnh quay đầu.
……
Giáo viên trên sân khấu còn đang dõng dạc giảng giải tầm quan trọng của kỳ thi đại học, đưa ra từng trường hợp kinh điển khích lệ học sinh không nên rơi xích vào thời điểm cuối cùng. Chuyên gia dẫu sao cũng là chuyên gia, chỉ dùng dăm ba câu đã đâm trúng tim học sinh, bầu không khí hội trường được khơi dậy, mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe, hận không thể lập tức trở về học thuộc thêm ba ngàn từ đơn.
Thấy bầu không khí ở hội trường đã đạt như mong muốn của mình, chuyên gia thử tìm vài học sinh tương tác với anh ấy, cổ vũ học sinh lên sân khấu trò chuyện về lý tưởng, gần đây có mục tiêu gì và phải làm như thế nào, vân vân.
Nhưng phía dưới lặng ngắt như tờ, học sinh vốn đang dâng trào cảm xúc lập tức rụt cổ không dám nhìn anh ấy, trong lúc nhất thời lại không một ai có dũng khí đứng lên sân khấu.
Những đứa trẻ ở tuổi này phần lớn đều ngượng ngùng, sợ phát biểu trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, mặt khác cũng sợ mình khoe khoang rồi kết quả lại không lý tưởng, như vậy lại càng mất mặt.
Ngay khi chuyên gia có chút ngượng ngùng, do dự có nên tiến vào phân đoạn tiếp theo hay không, trong đám người đột nhiên có một nữ sinh đứng lên ——
Từ Tri Tuế giơ tay lên: “Thưa thầy, em có chuyện muốn nói!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, Tần Di khẽ chớp mắt, nhanh chóng đoán được cô muốn làm gì, bắt lấy vạt áo cô lắc lắc rồi nhỏ giọng nói: “Tuế Tuế, cậu đừng xúc động.”
Nhưng Từ Tri Tuế chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, bình tĩnh đi ra ngoài trong tiếng vỗ tay ầm ầm.
Cô không hề xúc động, cô thật sự có rất nhiều lời muốn nói.
Cô đã chán ngấy tình cảnh như hiện tại, không có gì rõ ràng và chắc chắn. Cô như bị người ta cột vào cọc gỗ rồi bị cắt thành từng mảnh với hàng nghìn vết cắt, hết vết này đến hết khác, ngay cả lúc chết cũng không cho cô một sự thoải mái. Kiều Lâm nói đúng, thích là phải nói ra, cho dù bị loại khỏi cuộc chơi thì ít nhất cũng để cô hiểu là vì sao.
Từ Tri Tuế đứng trên sân khấu, tiếp nhận microphone từ trong tay hiệu trưởng, lễ phép cúi người tự giới thiệu: “Chào thầy, chào mọi người, em là Từ Tri Tuế đến từ lớp 12A1.”
Chuyên gia nở nụ cười, khen ngợi: “Cô bé nhìn yếu đuối nhưng không ngờ lại đầy dũng cảm. Nào, thời gian kế tiếp giao hết cho em, cứ thoải mái nói bất cứ điều gì em muốn!”
Từ Tri Tuế chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh ấy: “Nói thoải mái ý là, chuyện gì em cũng có thể nói đúng không ạ?”
“Đương nhiên, chỉ cần nội dung liên quan đến học tập và thi đại học thì em cứ tán gẫu thoải mái.”
“Được, vậy em bắt đầu nói đây ạ.” Từ Tri Tuế chần chờ giây lát, chậm rãi hướng về phía khán giả.
Cô không phải là người hướng nội sợ giao tiếp, nhưng khi cầm microphone, đối mặt với mấy ngàn đôi mắt móc thẳng vào mình, cô vẫn không kìm được sự sợ hãi.
Nếu đã bước lên đây rồi thì sẽ không có cơ hội lùi bước, cô âm thầm động viên mình, cụp mắt hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi thầy nói chúng ta hãy nói về mục tiêu và lý tưởng, cái này em không am hiểu lắm, lần trước làm văn em còn bị lạc đề.”
Phía dưới cười vang, không khí căng thẳng cũng giảm bớt không ít.
Từ Tri Tuế tiếp tục nói: “Cho tới nay em luôn là một người không biết mình muốn gì, đến bây giờ em cũng chưa nghĩ ra mình muốn thi vào trường đại học nào, học chuyên ngành gì. Mẹ em luôn mắng em là người vô tâm vô phế. Thật ra cũng không hẳn là vậy, đổi góc độ khác mà nói, mục tiêu của em có lẽ không giống với mọi người.”
“Các bạn học quen biết em có lẽ cũng biết lúc học cấp hai thành tích của em rất bình thường, sau đó đến trường trung học số 6, nơi đây hội tụ toàn bộ học sinh ưu tú của khu vực, thành tích của em cùng lắm cũng chỉ là trung bình, ngay cả cái đuôi của lớp trọng điểm cũng không chạm được. Sở dĩ em cố gắng học tập, từ cuối lớp bơi lên thượng nguồn đều là bởi vì… trong lòng em cất giấu một người.”
Lời này vừa dứt, bạn học dưới sân khấu dần dần bắt đầu xôn xao, có người thét chói tai ồn ào, có người huýt sáo.
Ngô Uyển Uyển kéo tay áo Tần Di hỏi: “Này, cậu ta làm trò gì vậy?”
Tần Di nhìn chằm chằm trên sân khấu, nghe vậy thì hất tay cô ta ra, không kiên nhẫn trả lời: “Không liên quan đến cậu.”
Tưởng Hạo hưng phấn: “Đệch, không phải cậu ấy muốn tỏ tình đấy chứ?”
Hai chữ tỏ tình khiến Bùi Tử Dập vốn đang buồn ngủ lập tức phấn chấn tinh thần, cậu ta lặng lẽ ngồi thẳng người dậy, làm như không có chuyện gì sửa sang lại mái tóc, còn đẩy đẩy Tống Nghiễn bên cạnh, sốt ruột hỏi: “Đẹp trai không đẹp trai không? Tóc không bị rối chứ?”
Tống Nghiễn liếc mắt nhìn: “Gấp cái gì chứ, nam chính có phải là cậu hay không còn chưa biết đâu.”
Bùi Tử Dập hừ một tiếng, không cho là đúng: “Tớ thấy cậu ghen tị thì có!”
Trong mắt Bùi Tử Dập lộ ra vẻ chờ mong và vui mừng khiến Kỳ Nhiên càng thêm trầm mặc, anh nhìn thoáng qua thiếu nữ trên sân khấu đang trở nên khẩn trương bất an trong tiếng ồn ào, sau đó rũ mắt xuống thật lâu, tầm mắt không ngước lên thêm một tấc.
Lúc này chuông tan học đã vang lên, các đàn em cũng ghé vào ban công góp vui, tiếng loa phát thanh to rõ quanh quẩn toàn bộ sân trường. Từ Tri Tuế nhéo khẽ vào lòng bàn tay, tự nhủ đây chỉ là trường hợp nhỏ, lần trước bị giáo viên Ngữ văn phê bình đã đủ mất mặt rồi, cô cũng không quan tâm mất mặt lần nữa.
“Cậu ấy… là động lực cho tất cả nhũng nỗ lực của em, là mục tiêu em dốc lòng theo đuổi. Vì cậu ấy, em cố gắng thi vào trường trung học số 6. Vì cậu ấy, em dốc hết sức thi vào lớp trọng điểm. Tương lai em còn muốn học đại học cùng một thành phố với cậu ấy.”
Từ Tri Tuế chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh xuyên qua đám người rồi dừng lại trên người thiếu niên kia: “Hôm nay, sở dĩ em đứng ở đây là vì muốn nói cho cậu ấy biết, em….”
Đang nói đến chỗ quan trọng thì đột nhiên dừng lại, Từ Tri Tuế vỗ vỗ microphone, phát hiện nguồn điện đã bị người ta rút ra, hiệu trưởng đang ở cách đó vài mét đen mặt trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Dưới sân khấu xôn xao bàn tán, thầm mắng hiệu trưởng làm chuyện thất đức, dù gì cũng phải để cô nói ra cái tên kia rồi hẵng rút điện chứ!
Từ Tri Tuế bị hiệu trưởng kéo xuống sân khấu rồi đưa thẳng đến văn phòng dạy bảo. Chuyên gia nhận lấy microphone hòa giải, cố gắng giải thích chuyện vừa rồi như một cuộc cạnh tranh lành mạnh giữa các bạn học sinh. Nhưng học sinh dưới sân khấu đã sớm không quan tâm, châu đầu ghé tai thảo luận về hành vi lớn mật của Từ Tri Tuế vừa nãy.
Cô thích ai? Thật ra đáp án rất dễ đoán, bản thân cô vốn đã xuất sắc, mấy tên thẳng nam ngu ngốc kia về cơ bản không có cơ hội. Nam sinh lớp 12A1 thì chỉ có mấy người đẹp trai, học cùng cấp 2 với cô lại càng không nhiều, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai người như vậy.
Cũng đúng, ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của “Song Tử Tinh” của trường trung học số 6 chứ.
Mà bên kia, Bùi Tử Dập thân là một trong những nhân vật chính của đề tài hóng hớt lại rơi vào trầm mặc trong tiếng bàn luận này.
Cậu ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lấy lại tinh thần chuẩn bị nghênh đón tâm ý của cô, muốn cho cô câu trả lời mà cậu ta đã hò hét vô số lần ở trong lòng. Từ Tri Tuế nhìn sang bên này, ánh mắt kiên định, sáng ngời.
Nhưng chính khoảnh khắc này đã khiến cậu ta giật mình.
Cậu ta thấy rõ, người mà cô đang nhìn không phải là cậu ta.
Tan cuộc, Bùi Tử Dập như người mất hồn trở lại phòng học. Từ Tri Tuế vẫn chưa về, chắc là bị hiệu trưởng giữ lại làm giáo dục tư tưởng.
Cậu ta ngẩn người nhìn bàn học trống trơn của cô, trong đầu đều là đôi mắt đen nhánh kia của cô.
Không phải cậu ta sao? Thật sự không phải cậu ta sao? Sao có thể chứ?
Bỗng chốc, cậu ta như nghĩ đến chuyện gì đó, luống cuống tay chân lôi sách giáo khoa Ngữ văn mà Từ Tri Tuế đặt dưới cùng đống sách ra, nhanh chóng lật qua lật lại, một lát sau mới tìm được bức tranh phác họa kẹp trong trang sách kia.
Trên tờ giấy đã phủ kín nếp nhăn, là dấu vết bị giáo viên Ngữ văn vò nát. Bức tranh vẫn dừng lại ngày hôm đó, Từ Tri Tuế vẫn chưa tốn thời gian hoàn thành nó, ngũ quan của nhân vật mơ hồ không rõ, chỉ có một hình dáng đại khái.
Dù là như thế, Bùi Tử Dập qua nhiều lần quan sát vẫn tìm được chút dấu vết —— ấn đường của thiếu niên trên bức tranh ẩn giấu một nốt ruồi nhợt nhạt.
Hiển nhiên, người cô vẽ không phải là cậu ta.
“Kỳ Nhiên.”
Bùi Tử Dập chợt kêu một tiếng, Kỳ Nhiên quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”
Trên gương mặt thâm thúy ấy, nốt ruồi nằm giữa hai đầu lông mày hiện lên vô cùng rõ ràng.
Bùi Tử Dập sững sờ nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ: “Không có gì.”