Trên máy bay tư nhân trở về thủ đô, Từ Tri Tuế vùi mình vào lòng Kỳ Nhiên, ngủ một giấc an ổn nhất trong tuần này.
Cô ngủ trông yên tĩnh và dịu dàng, hô hấp đều đều, dưới hàng mi dài mảnh như tơ có màu đen nhạt, trong lúc ngủ cũng túm lấy cổ áo Kỳ Nhiên, giống như con mèo nhỏ ra ngoài thì ngang ngược nhưng khi về nhà lại làm nũng với chủ nhân.
Kỳ Nhiên nghiêng người quan sát khuôn say ngủ của cô, ngón tay như có như không quấn quanh mái tóc hơi xoăn của cô, mùi hương trên người cô có sức mạnh khiến người ta an tâm, cũng là nơi anh khao khát.
Mấy ngày nay ở tiền tuyến chống lũ, anh nhìn thấy quá nhiều mảnh đời bất hạnh, có người nhà cửa bị ngập nước, người thân cũng mất tung tích, có người may mắn trốn thoát nhưng ngoại trừ một bộ quần áo trên người thì không còn lại gì.
Tâm trạng của anh lúc đó vô cùng phức tạp, muốn làm gì đó rồi lại bất lực.
Trước khi đến Tây Giang, đối mặt với sự thúc giục kết hôn của Kỳ Thịnh Viễn, thật ra anh cũng không hề sốt ruột. Anh và Tuế Tuế vẫn còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian có thể lãng phí, có lẽ bọn họ sẽ chờ sự nghiệp của hai người ổn định, lên kế hoạch rõ ràng cho tương lai, kéo dài thời gian yêu đương cuồng nhiệt một chút rồi bàn bạc chuyện kết hôn cũng không phải là không thể.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến những thời khắc nguy nan kia, anh bỗng dưng phát hiện con người khi ở trước thiên tai quá mức nhỏ bé, điều bất ngờ và ngày mai không biết cái nào sẽ tới trước, thay vì tốn rất nhiều thời gian lên kế hoạch cho tương lai, chi bằng quý trọng thời khắc trước mắt.
Anh không đợi thêm được nữa, gấp gáp muốn ôm người anh yêu vào vòng tay, muốn cùng cô xây dựng một mái ấm gia đình, trải qua cuộc sống bình thường nhất thế gian này, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu cuộc sống an yên, không tai ương không hoạn nạn, từ nay về sau trong vạn nhà sáng đèn cũng có một ngọn đèn đặc biệt sáng vì anh.
Như đã hạ quyết tâm gì đó, anh nắm lấy tay trái Từ Tri Tuế, ngón tay như có điều suy nghĩ vuốt ve một đốt ngón áp út nào đó của cô.
……
Về đến nhà đã là đêm khuya.
Trước khi lên máy bay, Từ Tri Tuế đã gọi điện thoại cho Chu Vận, bảo bà nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chờ cô. Nhưng Chu Vận nóng lòng mong mỏi, không nhìn thấy con gái thì làm sao ngủ được, tính toán thời gian bọn họ đáp máy bay, bà xuống dưới lầu chờ đợi trước.
Chờ chiếc Maybach màu đen của Kỳ Nhiên chạy đến dưới lầu, Từ Tri Tuế từ trên xe bước xuống, Chu Vận mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ơ, bác sĩ Từ cứu vớt thế giới về rồi đó à?” Quý bà Chu Vận lại bật mood Vương Mẫu nương nương, cất giọng cà khịa cô.
Từ Tri Tuế bật cười, dang hai tay ôm Chu Vận thật chặt: “Mẹ ~ Con nhớ mẹ lắm!”
“Sao mẹ không nhận ra nhỉ! Hai ngày trước bảo các con về sớm nhưng đến tận bây giờ mới chịu mò về! Con nói xem con giẫm phải vận xui gì mà liên tục gặp phải chuyện xui xẻo thế?” Chu Vận vỗ nhẹ vào vai cô, miệng thì quở trách nhưng vẻ mặt đầy đau lòng.
“Chuyện này mẹ phải nghĩ khác đi, con đây phải gọi là may mắn, cho nên lần nào cũng có thể biến nguy thành an!”
Chu Vận không mặn không nhạt hừ một tiếng: “Cái miệng cũng dẻo lắm, không biết học ai mà lạc quan như thế.”
“Chắc chắn là học theo quý bà Chu Vận xinh đẹp hào phóng dịu dàng đáng yêu của nhà ta rồi!” Từ Tri Tuế ôm cổ bà không chịu buông.
Chu Vận cong khóe miệng, rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười: “Được rồi được rồi, mau thả mẹ ra! Cổ sắp bị con siết đứt rồi đây này, lớn to đầu rồi còn làm nũng, không sợ Kỳ Nhiên người ta chê cười cho à.”
Từ Tri Tuế buông lỏng tay, lại khoác cánh tay mẹ, nhìn thoáng qua Kỳ Nhiên đang chuyển hành lý ở cốp sau, khóe mắt cong cong: “Anh ấy không chê cười đâu, anh ấy hâm mộ còn không kịp ấy chứ!”
Kỳ Nhiên khóa xe, đẩy va li hành lý của hai người đi tới trước mặt các cô, cong môi cười khẽ, rất phối hợp nói: “Đúng vậy, cháu rất hâm mộ, lúc ở Tây Giang cô ấy cũng không bám dính lấy cháu như vậy.”
Chu Vận lườm yêu hai người: “Được rồi đi lên thôi, mẹ có để bữa khuya cho hai đứa đấy.”
Có lẽ là lần này đi công tác gặp quá nhiều chuyện, khoảnh khắc đẩy cửa nhà ra, thần kinh căng thẳng của Từ Tri Tuế cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn thấy gì cũng cảm thấy ấm áp mỹ mãn, ngay cả Bugatti nằm sấp trong ổ thờ ơ với sự trở về của cô lúc này cũng đáng yêu vô cùng.
Trên bàn cơm, cô vừa ăn khuya vừa khoe khoang sự tích anh dũng của mình ở Tây Giang với Chu Vận, cũng không phải cô thích khoác lác, mà là Chu Vận hay suy nghĩ lung tung, cô càng nói khoa trương thì Chu Vận lại càng không tin, ngược lại sẽ bớt đi một chút lo lắng không cần thiết.
Ăn bữa khuya xong, Từ Tri Tuế ôm quần áo đi vào phòng tắm, rửa sạch mệt mỏi mấy ngày nay, Kỳ Nhiên chủ động ở lại giúp Chu Vận thu dọn bát đũa, bưng bát canh Từ Tri Tuế uống được một nửa vào phòng bếp.
Đứng bên cạnh bồn rửa chén một lát, anh chần chừ lại nghiêm túc nói: “Dì ơi, cháu có chuyện muốn bàn với dì ạ.”
“Được, cháu nói đi.” Chu Vận đeo găng tay cao su, bóp chút nước rửa chén lên khăn rồi ung dung nhìn anh.
Kỳ Nhiên không mở miệng ngay, anh cụp mắt suy nghĩ một lát mới nói: “Cháu muốn bàn chuyện kết hôn với Tuế Tuế ạ.”
“…” Chu Vận kích động, tay thoáng trượt một cái làm bát đũa rơi vào trong bồn rửa, cũng may bên trong có nước nên không vỡ. Bà ngoái đầu nhìn về hướng phòng tắm, cười nói: “Chuyện tốt mà, dì còn muốn hai đứa sớm ngày kết hôn nữa đấy! Cháu đã nói với Tuế Tuế chưa?”
Kỳ Nhiên lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, cháu muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ, nhưng cảm thấy cần phải nói với dì trước một tiếng.”
Chu Vận cười đến mức không ngậm miệng lại được: “Dì hoàn toàn đồng ý! Hai đứa có thể gặt hái được quả ngọt là tâm nguyện lớn nhất của những người làm bố mẹ như dì. Dì cũng giống như bố con, ước gì có thể sớm được ôm cháu ngoại, đỡ cho dì cả ngày ở nhà chẳng có việc gì làm, chỉ có thể xem livestream bán hàng giết thời gian. Đúng rồi, bất ngờ mà cháu nói…là có ý tưởng thế nào?”
“Trước mắt cháu chỉ mới có một ý tưởng sơ bộ, vẫn chưa có kế hoạch cụ thể làm như thế nào. Nếu cần thiết có thể cháu sẽ xin dì giúp đỡ, nhưng mong dì đừng để cho cô ấy biết.”
“Yên tâm, miệng dì kín lắm, đảm bảo không rò rỉ chuyện tốt của cháu.”
Kỳ Nhiên cười: “Cảm ơn dì.”
……
Cùng lúc đó, trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Từ Tri Tuế đang tắm rửa thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
Sinh nhật 29 tuổi của Kỳ Nhiên sắp đến rồi.
Kỳ Nhiên lớn hơn cô một tuổi, sinh nhật vào giữa hè, lúc đi học luôn gặp phải kỳ nghỉ hè nên không có cơ hội nói với anh một câu chúc mừng sinh nhật. Cho nên nghiêm túc mà nói, ngày này năm nay không chỉ là sinh nhật đầu tiên của anh sau khi hai người ở bên nhau, mà còn là lần đầu tiên cô có cơ hội tổ chức sinh nhật cho anh, bất luận thế nào cũng không thể qua loa.
Cô nghĩ ra mấy phương án nhưng không thấy hài lòng lắm, ra khỏi phòng tắm, tóc còn chưa kịp sấy khô đã ôm điện thoại nhắn tin cho Tần Di.
Từ Tri Tuế: [Nhà thiết kế hôn lễ ơi, cậu có nhận tổ chức tiệc sinh nhật không?]
Tần Di vừa định đi ngủ thì thấy tin nhắn Wechat của bạn thân, đành cố nén buồn ngủ trả lời: [Không phải sinh nhật cậu đã qua rồi sao?]
Từ Tri Tuế: [Không phải sinh nhật tớ, là sinh nhật Kỳ Nhiên.]
Tần Di: [Kế hoạch đầy cơm chó này tớ không nhận đâu!]
Từ Tri Tuế: [Tớ có thể trả phí kế hoạch cho cậu mà.]
Tần Di: [Trả tiền cũng không nhận, chị đây không thiếu tiền!]
Từ Tri Tuế: [Vậy tớ sẽ giới thiệu cho cậu anh bác sĩ mới tới của bệnh viện bọn tớ nhé!]
Tần Di: [Tớ cũng có giới hạn!]
Từ Tri Tuế: [Người ta đẹp trai lắm!]
Tần Di: [Tớ cũng không phải chưa từng thấy trai đẹp, hứ!]
Từ Tri Tuế: [Ảnh chụp. jpg]
Tần Di: [Thượng đế thân mến, dù nhu cầu của ngài là gì thì chúng tôi vẫn có thể đáp ứng!]
Từ Tri Tuế: [Trọng sắc khinh bạn!]
Tần Di: [Đừng nói như vậy chứ, đồng nghiệp nữ của chồng tương lai của tớ ~]
Từ Tri Tuế: [….]
Đang bàn bạc với Tần Di làm thế nào để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật khó quên, cửa phòng ngủ chợt bị người ta đẩy ra, Kỳ Nhiên đẩy vali của mình đi vào.
Ánh mắt Từ Tri Tuế sáng lên, lập tức ngồi phắt dậy, chỉ chỉ ngoài cửa, hạ giọng nói: “Vương Mẫu nương nương hôm nay không đuổi anh về à? Không bình thường chút nào!”
Kỳ Nhiên tìm một góc đặt hành lý xuống, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân và áo ngủ của mình ra: “Không chỉ không đuổi anh về mà còn cho phép anh ngủ lại trong phòng của em tối nay.”
“Thần kỳ vậy, anh mới rửa có mấy cái chén mà đã mua chuộc được bà ấy rồi sao?” Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn ra bên ngoài, phòng của Chu Vận vẫn còn sáng đèn, nhưng không có động tĩnh.
Cô nhảy xuống khỏi giường, chân trần đi tới đóng cửa lại, gấp gáp bám lên cổ Kỳ Nhiên, hệt như gấu túi treo trên người anh, hai chân quặp lấy eo anh: “Nói đi, anh cho mẹ em uống canh mê hồn gì?”
Bàn tay Kỳ Nhiên đỡ phần đùi trơn bóng của cô, ánh mắt bình tĩnh lướt qua cổ áo trễ xuống của cô: “Em chắc chắn hiện tại em không phải đang rót canh mê hồn cho anh chứ?”
Ngón tay Từ Tri Tuế lướt dọc sau tai anh, theo hàm dưới rơi xuống cằm anh rồi móc lên: “Vậy anh có chấp nhận không?”
Yết hầu Kỳ Nhiên cuộn tròn, cúi đầu hôn môi cô: “Đương nhiên, tốt nhất là rót cho anh cả đời.”
Từ Tri Tuế ngửa đầu né tránh, khóe môi nhếch lên một cách xấu xa, buông cặp đùi xinh đẹp đang quấn trên người anh ra: “Anh đừng có mơ, mau đi tắm đi.”
Dục vọng của Kỳ Nhiên đã bị cô khơi dậy, làm sao chấp nhận dừng lại nửa đường. Anh trực tiếp ôm ngang người cô, đi vào phòng tắm, “Tắm với anh nào, anh vẫn chưa thử qua phòng em bao giờ.”
Từ Tri Tuế lắc chân giãy dụa: “Không được, mẹ em sẽ nghe thấy.”
Kỳ Nhiên dùng chân đá cửa phòng tắm, ghé vào tai cô nói: “Vậy em la nhỏ một chút.”
“……”
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách, hai người hôn nhau kịch liệt triền miên, Kỳ Nhiên đặt người lên bức tường thủy tinh lạnh lẽo, tùy ý phóng thích nỗi nhớ cô, hình ảnh vô cùng ướt át.
Cùng lúc đó, di động bị Từ Tri Tuế để lại trên giường cũng rung không ngừng.
Tần Di: [Người chị em, đi đâu rồi?]
[Có tính giới thiệu anh chàng đẹp trai cho tớ không vậy?]
[???]
[Cậu sẽ không bỏ tớ lại một mình đó chứ?]
[Tạm biệt……]
Từ phòng tắm đi ra đã là nửa đêm, cả người Từ Tri Tuế như nhũn ra, để mặc Kỳ Nhiên ôm cô lên giường.
Hai người đắp chăn xong thì tựa đầu nói chuyện. Ngón tay Kỳ Nhiên vuốt mái tóc dài của cô, như có điều suy nghĩ nói: “Tuế Tuế, gần đây hình như em đã ngừng thuốc chống trầm cảm rồi đúng không?”
Từ Tri Tuế thoáng sửng sốt: “Sao anh biết?”
“Lúc trước anh giúp em thu dọn hành lý thì phát hiện lượng thuốc trong lọ thuốc của em gần như còn nguyên vẹn.”
“Ừm, lâu rồi em không uống.” Từ Tri Tuế cọ mặt vào ngực anh, ôm anh càng chặt hơn.
“Vậy bây giờ cảm giác thế nào?”
“Chính bởi vì cảm thấy mình có chuyển biến tốt nên em mới dám làm như vậy. Có điều em cũng không dừng lại đột ngột mà là cắt giảm liều lượng từ từ, mấy ngày gần đây mới hoàn toàn thoát khỏi thuốc. Nếu như anh cảm thấy không yên lòng, chúng ta lại đến bệnh viện kiểm tra thử.”
Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ, “Được, ngày mai chúng ta đi.”
………
Ngày hôm sau, Kỳ Nhiên đưa Từ Tri Tuế đến bệnh viện Hoa Hiệp, ngoại trừ kiểm tra lại chứng trầm cảm thì còn làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô.
Đêm đó biết được cô ngâm mình trong nước lũ anh đã bắt đầu lo láng, nước lũ quá bẩn, cộng thêm cơ thể phụ nữ lại quá yếu ớt, sợ có thể sẽ bị nhiễm trùng ở phương diện khác.
Cũng may các kết quả kiểm tra đều bình thường, Kỳ Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên xe về nhà, Từ Tri Tuế giơ báo cáo đánh giá tâm lý của mình lên, đắc ý quơ quơ trước mặt Kỳ Nhiên: “Xem này, em đã nói là em không có vấn đề gì mà, các hệ số đã hoàn toàn bình thường rồi!”
Kỳ Nhiên nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt: “Chúc mừng em, nhưng sau này nếu có gì không thoải mái thì em phải nói cho anh biết ngay.”
“Em biết rồi.”
“Trưa này tìm chỗ nào ăn mừng đi, em muốn ăn gì?”
“À…” Từ Tri Tuế đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rút tay ra, ấn lung tung vào di động: “Buổi trưa không ăn cơm với anh được rồi, em có hẹn với Tần Di đi dạo phố, anh đưa em đến trung tâm thương mại quốc thế là được rồi.”
“….Em cứ thế vứt bỏ anh lại một mình à?”
Kỳ Nhiên liếc nhìn điện thoại di động của cô, loáng thoáng nhìn thấy hai chữ sinh nhật trên màn hình. Từ Tri Tuế dường như có chút đề phòng dùng tay ngăn lại, níu lấy ống tay áo anh làm nũng: “Không phải đâu, Tần Di vất vả lắm mới được nghỉ, hẹn em đi uống trà chiều, em cũng đâu tiện từ chối đúng không? Với lại cô ấy còn là cẩu độc thân, một mình đi xem phim dạo phố trông đáng thương lắm!”
Kỳ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nở nụ cười: “Đúng là rất đáng thương, bữa sau giới thiệu cho cô ấy một người bạn trai đi, để cô ấy không cướp vợ anh với anh nữa.”
Từ Tri Tuế gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, em đang nghiên cứu đây.”
Kỳ Nhiên lái xe: “Có điều, hôm nay anh cũng rất đáng thương. Em định bồi thường cho anh thế nào?”
Từ Tri Tuế mờ mịt nhìn anh: “Anh muốn bồi thường cái gì?”
Kỳ Nhiên quay đầu mỉm cười, giơ một tay lên điểm nhẹ lên má mình, Từ Tri Tuế nhanh chóng phản ứng lại, ôm cổ anh ghé môi tới, đặt lên má anh hai nụ hôn ngọt ngào.
“Chồng là tốt nhất!”
Kỳ Nhiên chậm rãi dừng xe ở ngã tư đường, nắm lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Về nhà tiếp tục rót canh mê hồn cho anh.”
“……”
–
Lúc Từ Tri Tuế chạy tới trung tâm thương mại quốc tế, Tần Di ngồi chờ ở quán cà phê đã hẹn từ lâu, nhàm chán khuấy cà phê trong ly, nháy mắt ra hiệu với bạn nhỏ ở bàn đối diện.
Ngồi cùng cô còn có Kỳ Dữu, để buổi sinh nhật được tiến hành thuận lợi, Từ Tri Tuế quyết định kéo Kỳ Dữu về phe của mình.
Thấy Từ Tri Tuế đẩy cửa đi vào, Kỳ Dữu đứng lên vẫy tay với cô, mặt mày hớn hở gọi: “Chị Tuế Tuế, bên này!”
Tần Di cụp khóe mắt, chống cằm oán giận: “Chị hai ơi cuối cùng chị cũng tới rồi, nếu chị còn không tới, đứa trẻ bên cạnh sẽ nhận tớ làm mẹ nuôi luôn đấy.”
“Có khoa trương đến vậy không? Tớ mới muộn mười mấy phút thôi mà.” Từ Tri Tuế quay đầu nhìn bạn nhỏ bên cạnh, đối phương kéo tay mẹ, ánh mắt rõ ràng rất sợ sệt. Cô quay lại, liếc nhìn Tần Di: “Cậu có chắc đứa bé này không coi cậu là kẻ buôn người không?”
Tần Di vung tay: “Thôi kệ đi, vào vấn đề chính lẹ lên!”
Từ Tri Tuế ngồi xuống, gọi một ly nước chanh, trình bày qua phương án mình đã suy nghĩ cả đêm.
“Tớ nghĩ như vậy, ngày sinh nhật Kỳ Nhiên tớ sẽ nói với anh ấy là tớ phải tăng ca, không thể đón sinh nhật cùng anh ấy, sau đó lén trốn ở nhà cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. Chờ anh ấy mở cửa vào nhà, tớ sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
Cô miêu tả sinh động như thật, Tần Di nghe xong vẻ mặt đen thui, ho khan hai tiếng, thật sự nhịn không được nói: “Xin lỗi đã ngắt lời, cậu không cảm thấy phương án này có hơi quê mùa sao? Toàn mấy trò cũ rích cũ rơ.”
Từ Tri Tuế và Kỳ Dữu nhìn nhau, mờ mịt hỏi: “Quê mùa? Tớ thấy ổn mà?”
Kỳ Dữu cũng lắc đầu theo: “Không quê mùa đâu, anh em chắc chắn sẽ rất thích!”
“…” Trên đầu Tần Di lặng lẽ bay qua ba con quạ đen, nghĩ thầm: Vậy thì gu thẩm mỹ của anh trai em cũng rất độc đáo. Nhưng nghĩ lại, khách hàng mới là thượng đế, vì trai đẹp một mét tám của cô ấy, cô ấy đành phải nhẫn nhịn.
Nhất trí phương án xong, ba người lại thảo luận về các chi tiết ngày hôm đó, Kỳ Dữu phụ trách thăm dò tình báo, Tần Di phụ trách cung cấp đạo cụ.
Thảo luận xong chuyện chính, thấy thời gian còn dư dả, ba người phụ nữ tay trong tay vui vẻ đi mua sắm.
Lúc Từ Tri Tuế vào phòng thử đồ thay quần áo, Tần Di nhận được một cú điện thoại. Nhìn cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, ấn đường của cô ấy bỗng giật giật, quay đầu nhìn cửa phòng thử đồ đang đóng chặt, đi đến nơi yên tĩnh nhận máy.
“Alo, sếp Kỳ, vợ cậu đang điên cuồng mua sắm ở trung tâm thương mại, cậu xem thử có phải thẻ của cậu đã bị cô ấy quẹt cháy khét rồi không?”
Kỳ Nhiên ở đầu dây bên kia nở nụ cười: “Để cô ấy mua đi, cô ấy vui vẻ là được.”
Tần Di: “……”
Lại đút cơm chó.
“Vậy cậu gọi điện thoại tới có chỉ thị gì không?”
“Chỉ thị thì không dám nhận, có chuyện muốn tìm cậu nhờ hỗ trợ.”
“Cậu nói đi.”
Kỳ Nhiên chầm chậm nói, Tần Di vừa nghe hai mắt vừa sáng lên, chờ Kỳ Nhiên nói xong, cô ấy nhanh chóng gật đầu: “Cứ giao cho tôi đi! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
–
Ngày Mười tháng Bảy, sinh nhật Kỳ Nhiên.
Từ Tri Tuế đã đổi ca với bác sĩ Chúc, xin nghỉ hết ngày hôm nay. Nhưng vì muốn cho anh một bất ngờ, cô vẫn cố ý dậy thật sớm, ra ngoài đi làm như thường ngày.
Trên đường đến đơn vị, cô và Kỳ Nhiên câu được câu chăng nói chuyện với nhau, hoàn toàn không đề cập tới hôm nay là ngày gì, làm như quên sạch sinh nhật của anh.
Trước khi xuống xe, Kỳ Nhiên hỏi: “Tan làm thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
Từ Tri Tuế đang lo không tìm được cơ hội mở miệng, nghe vậy thì nhướng mày, cố ý nói: “Hôm nay em không về nhà đâu, tâm trạng Tần Di không được tốt, bảo em đến nhà cô ấy ở một đêm, anh tan làm rồi thì về thẳng nhà đi, không cần đón đến đón em.”
Kỳ Nhiên không nói gì, trên mặt hiện lên vẻ mất mát.
Từ Tri Tuế làm bộ như không nhìn thấy, đẩy cửa xuống xe, phất tay nói “bye bye” với anh, để lại cho anh một bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Chờ xe Kỳ Nhiên biến mất ở góc đường, cô lại vòng ra khỏi đại sảnh khám bệnh, đứng ở ven đường vội vàng đón một chiếc taxi: “Bác tài, phiền bác chạy đến hoa viên Phong Hòa.”
Lúc về đến nhà, Tần Di đã ôm một đống đạo cụ ngồi xổm ở cửa thang máy, vừa thấy Từ Tri Tuế liền cau mặt oán giận: “Cậu đến trễ một chút nữa là dì quản lý ở chỗ cậu cũng muốn giới thiệu bạn trai cho tớ đấy.”
Từ Tri Tuế lấy thẻ ra quẹt một cái, quay đầu giúp cô ấy chuyển đồ vào thang máy: “Vậy không phải rất tốt sao?”
Tần Di nghiêm mặt nói: “Cậu biết dì ấy muốn giới thiệu cho tớ người nào không?”
“Lưu Đức Hoa! Không ngờ dì ấy còn biết cả diễn viên nam cơ đấy.”
Từ Tri Tuế liếc nhìn cô ấy, bình tĩnh trả lời: “Không phải đâu, ông chủ quán mạt chược ngoài cửa tiểu khu tên là Lưu Đức Hoa.”
“….Tớ đội ơn dì ấy!”
Đến tầng cao nhất, hai người bắt đầu bắt tay vào bố trí phòng khách. Bối cảnh thì Tần Di đã sớm thiết kế xong, bong bóng phối hợp với đèn sao, nhìn thì đơn giản nhưng chỉ riêng việc bơm bong bóng đã mất cả buổi sáng của hai người.
Cũng may buổi chiều Kỳ Dữu cũng tới hỗ trợ, cuối cùng trước khi Kỳ Nhiên trở về đã bố trí xong nhà.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tần Di lén lút gửi Wechat cho bên kia: [OK.]
Một lát sau, Từ Tri Tuế nhận được điện thoại của Kỳ Nhiên, cô cầm lấy di động ra dấu im lặng với hai người phía sau, đằng hắng giọng rồi ấn nút nghe.
“Alo, sao vậy anh?”
Kỳ Nhiên: “Em xong việc chưa?”
Từ Tri Tuế nói bừa hai câu: “Sắp rồi, Tần Di đã đến dưới lầu chờ em, em sắp xếp xong ca bệnh sẽ xuống ngay. Còn anh? Sắp về nhà chưa?”
“Ừ, anh đang trên đường về nhà.”
Trong lòng Từ Tri Tuế chợt căng thẳng, ánh mắt ra hiệu cho Kỳ Dữu xuống canh chừng, hắng giọng nói: “Được rồi, vậy trên đường nhớ chú ý an toàn nhé. Em làm việc đã, buối tối sẽ gọi lại cho anh.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế kéo Tần Di tiến hành buổi diễn tập cuối cùng. Mười mấy phút sau, Kỳ Dữu gửi Wechat tới: [Các bộ phận chú ý, anh trai em đã đến gara ngầm rồi!]
“Được rồi được rồi, anh ấy sắp về nhà rồi, cậu mau tìm chỗ trốn vào đi.”
Từ Tri Tuế đẩy Tần Di vào phòng thử đồ, tự mình bưng bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn, trốn vào trong hộp quà khổng lồ trong phòng khách, vụng về đậy nắp lại.
Tầm nhìn bị che khuất, trước mắt là bóng tối, cô hít một hơi thật sâu, trong đầu lặp đi lặp lại những việc cần làm.
Đợi một lát, bên ngoài hộp quà vang lên tiếng bước chân sột soạt, cô xác định không phải Kỳ Nhiên trở về, hạ giọng nói: “Tần Di, cậu làm gì vậy? Mau trốn đi!”
Tần Di vừa rắc cánh hoa hồng xuống đất, vừa ấp úng nói: “OK OK, xong ngay đây! Tớ đi WC, sẽ nhanh thôi!”
Từ Tri Tuế: “… Nhanh lên! Đừng làm hỏng chuyện tốt của tớ!”
Lại qua một lúc, tiếng bước chân của Tần Di biến mất ở góc phòng, Kỳ Dữu gửi Wechat tới: [Anh trai em đang vào thang máy!]
Từ Tri Tuế cầm bánh sinh nhật nín thở chờ đợi, yên lặng tính toán thời gian thang máy lên tới đây.
Chờ đợi bao giờ cũng khó khăn, cô không biết mình ngồi xổm như vậy bao lâu, chỉ cảm giác hai chân từ từ trở nên tê dại, giống như có vô số côn trùng đang bò. Thời điểm gần mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc cô cũng nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó, trên sàn nhà vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Từ Tri Tuế thầm đếm ngược trong lòng, ba, hai, một…
Cô mở hợp quà, đứng lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Nhưng một giây sau, cô lại ngây ngẩn cả người…
Kỳ Nhiên cầm một bó hoa tươi đứng ở giữa phòng khách, đèn sao lấp lánh khắp phòng như phủ một lớp ánh sáng dịu dàng lên mặt anh.
Hô hấp của Từ Tri Tuế như ngừng lại, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra trước mắt, Kỳ Nhiên đã tiến lên vài bước, quỳ một gối trước mặt cô, mím môi cười, sắc mặt ung dung, ngón tay run nhè nhẹ lại bộc lộ sự khẩn trương của anh lúc này.
“Tuế Tuế, chúng ta gặp khi còn nhỏ, yêu nhau từ niên thiếu, có hiểu lầm, có đau khổ, cũng từng để lạc mất nhau, nhưng cũng may trong vòng quay định mệnh, anh vẫn tìm lại được em. Nếu như có thể, xin em hãy cho anh một cơ hội, giao quãng đời còn lại cho anh, anh sẽ yêu em lâu dài và mãi mãi. Tuế Tuế, gả cho anh được không?”
Anh cúi đầu, lấy hộp nhẫn từ trong túi ra rồi chậm rãi mở nắp, vừa chân thành lại nồng nhiệt nhìn cô.
Trên mặt Từ Tri Tuế đã sớm giàn giụa nước mắt trong lời tỏ tình của anh, cho dù cô có chậm chạp thế nào thì giờ phút này cũng kịp nhận ra mình lại bị lừa. Anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô, tương kế tựu kế sắp xếp lần cầu hôn này, và Kỳ Dữu Tần Di đều là người của anh!
Cô muốn nhận chiếc nhẫn, nhưng trong tay vẫn đang cầm bánh sinh nhật cho anh, nhất thời chật vật không biết nên làm thế nào, lau mặt nói: “Anh có thể ôm em ra trước được không, chân em tê rần rồi.”
Kỳ Nhiên nhịn không được nở nụ cười, buông hoa hồng đứng lên, nhận lấy bánh sinh nhật trong tay cô đặt sang một bên, ôm ngang cô đến giữa cánh hoa hồng, sau đó giơ nhẫn lên, một lần nữa quỳ xuống.
“Tuế Tuế, em có đồng ý gả cho anh không?” Anh lại hỏi một lần nữa.
Đôi mắt Từ Tri Tuế đẫm lệ, ôm mặt gật đầu: “Em đồng ý.”
……
Rung động của thời niên thiếu hệt như cỏ dại sinh trưởng vào mùa xuân, cắt không hết mà đốt cũng không tàn, đêm qua vừa mới nghĩ thông suốt, hôm nay đã trầm luân không lối thoát. Bầu trời của năm mười bảy tuổi rất xanh, gió nhẹ trong lành, và anh là toàn bộ giấc mộng thanh xuân của em.
Sau khi trưởng thành, tình yêu em dành cho anh như những ngôi sao lấp đầy trên bầu trời. Em đã nhìn thấy tất cả những điều tốt đẹp và xấu xí trên thế giới này, cũng từng bị cuộc sống mài mòn đi góc cạnh, nhưng anh vẫn mãi là cái tên quan trọng nhất trong trái tim em.
Cảm ơn anh đã xuất hiện đúng lúc em gần như tuyệt vọng.
Mong rằng sau ngàn khó vạn hiểm, chúng ta vẫn có thể ôm chặt lấy người mình yêu.
- HOÀN CHÍNH VĂN –