Chương 52
Bác sĩ nghe nói Chu Vận tỉnh lại thì đến phòng bệnh làm kiểm tra chi tiết cho bà, cuối cùng xác định bà đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng ngộ độc thuốc ngủ tổn hại rất lớn đến các cơ quan trong cơ thể, dựa trên tình hình hiện tại của bà thì cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
Bà vừa mới tỉnh lại nên cơ thể còn suy yếu, y tá vừa thay thuốc xong cho bà, bà lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Từ Tri Tuế vẫn túc trục bên cạnh Chu Vận, chờ hô hấp của bà dần trở nên đều đặn, bấy giờ cô mới dịch lại chăn cho bà rồi rời khỏi phòng bệnh.
Kỳ Nhiên đã chờ ở cửa từ lâu, thấy người đi ra thì bước tới, thân thiết nói: “Dì sao rồi em?”
Từ Tri Tuế đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm: “Chắc là không sao, chỉ là tiếp theo phải chăm sóc cho thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Kỳ Nhiên gật đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt có vẻ mệt mỏi của cô: “Em vẫn ổn chứ? Mệt lắm rồi đúng không?”
Từ Tri Tuế xoa xoa cái cổ đau nhức: “Ừm, chắc là mấy hôm nay ăn uống không được ngon miệng.”
Sắc mặt cô không tốt lắm, nói chuyện cũng không có sức lực, Kỳ Nhiên nhíu mày, giơ tay đặt lên trán cô, chỉ cảm thấy da thịt trên đầu ngón tay chạm vào một mảng lạnh lẽo.
Đang định nói gì đó, Từ Tri Tuế đã rụt người lại, né bàn tay muốn tiếp tục thăm dò của anh: “À, tôi đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, thức ăn trong căn tin nhạt nhẽo quá.”
“Được.” Kỳ Nhiên thu tay lại, xoay người lấy áo khoác trên kệ cho cô, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai đang run rẩy của cô rồi khép chặt vạt áo: “Bên ngoài lạnh, đừng để bị cảm.”
“Ừm.” Từ Tri Tuế mặc áo khoác vào, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của mình: “Đi thôi.”
Đang là giờ giao ca của bệnh viện nên trạm y tá chật kín các nhân viên y tế đang họp.
Có mấy người là y tá hay đến thay thuốc cho Chu Vận, thường xuyên qua lại nên Từ Tri Tuế và các cô cũng khá quen thuộc, đang định giơ tay chào hỏi thì đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Cô thả chậm bước chân, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, bóng người trở nên mơ hồ, ánh đèn trắng xóa trên đỉnh đầu và sàn nhà như trao đổi vị trí với nhau.
Trời đất xoay chuyển, Từ Tri Tuế nắm chặt ống tay áo người bên cạnh, nỉ non gọi tên anh rồi ngay sau đó trước mắt tối sầm, cúi đầu ngã xuống.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp, một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô.
Cô khó nhọc mở mắt ra, chỉ thấy được mấy sợi râu lún phún và quai hàm góc cạnh của người đàn ông. Tựa vào một bờ vai vững chắc khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm, cũng dỡ xuống tất cả phòng bị, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Trạm y tá lập tức náo loạn.
–
Từ Tri Tuế phát hiện mình thức dậy trong phòng học cấp ba, vừa mở mắt, trên bàn đã chất đầy bài kiểm tra cao như núi, chủ nhiệm lớp Tôn Học Văn đang ở trên bục giảng lải nhải, nói trước khi tan học phải làm xong toàn bộ bài kiểm tra.
Cô sợ hãi, giật mình ngồi dậy tìm bút khắp nơi.
Trong lúc hoảng loạn, có người đưa bút máy tới trước mặt cô.
Ngón tay của anh thon dài, trắng nõn sạch sẽ, mu bàn tay nổi gân xanh nhàn nhạt. Từ Tri Tuế ngước mắt lên, thiếu niên áo trắng mỉm cười với cô.
Kỳ Nhiên vẫn như trong trí nhớ, khí phách cao ngạo, luôn cúi đầu đeo tai nghe giữ im lặng, mọi thứ xung quanh dường như không liên quan đến anh.
Từ Tri Tuế hoang mang nhìn anh: “Kỳ Nhiên, sao cậu lại thất hẹn?”
Anh nói: “Tớ phải ra nước ngoài, cậu có bằng lòng chờ tớ không?”
Từ Tri Tuế gật đầu thật mạnh, thốt ra ba chữ “Tớ đồng ý”.
Kỳ Nhiên cười với cô: “Nhưng như vậy cậu sẽ rất vất vả.”
Cô nhếch môi cười, xoáy lê ngọt ngào nở rộ bên môi: “Ngay cả cơ hội chờ đợi mà cậu cũng không cho tớ, đó mới là vất vả.”
……
Hình ảnh thay đổi, cô đi tới điểm thi đại học, giám thị nói còn ba mươi phút cuối cùng nữa là hết giờ, nhưng bài thi của cô lại trống trơn, có làm thế nào cũng không xong được.
Cuối cùng tiếng chuông kết thúc cũng vang lên, cô bị giám thị lấy lại bài thi, lúc đi ra khỏi trường thi cả người đều ỉu xìu.
Vừa ra khỏi cổng trường, Chu Vận và Trần Kiến Minh ở trong đám đông vẫy tay với cô, Từ Tri Tuế chạy tới ôm lấy bố, buồn bực khóc lớn trong lòng ông: “Bố ơi, chắc con thi trượt rồi!”
Từ Kiến Minh vỗ vai cô an ủi: “Không sao, thi tốt hay không tốt thì con vẫn là con gái bảo bối của bố mẹ. Cho dù có một ngày bố mẹ mất đi, tình yêu đối với con cũng vĩnh viễn không thay đổi.”
Sau đó cô thuận lợi thi đậu đại học, học trường ở thủ đô, tuần nào cũng chạy về nhà, Chu Vận cố gắng nấu cho cô nhiều món ăn ngon, thỉnh thoảng Từ Kiến Minh cũng sẽ lái xe đến trường thăm cô.
Bạn học cười cô quá yêu gia đình, nhưng cũng hâm mộ cô vì được bố mẹ yêu thương nhiều như vậy.
……
Từ Tri Tuế mơ một giấc mơ rất dài, dài đến nỗi dường như cô đã sống hết quãng đời còn lại trong giấc mơ.
Trong mơ cô vẫn là cô bé xinh đẹp thích cười, tích cực lạc quan, không có phiền não, lại càng không bị hiện thực ép buộc trưởng thành.
Ý thức dần dần hồi phục, Từ Tri Tuế cảm giác khóe mắt mình ướt át, có người chỉnh lại góc chăn cho cô, ngón tay lạnh lẽo nhưng vẫn đầy dịu dàng đó vuốt ve gò má cô, thay cô xoa dịu nếp nhăn giữa lông mày.
Cô từ từ mở mắt, ngọn đèn trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, vô thức muốn lấy tay che lại, mới vừa nâng lên lại phát hiện mu bàn tay đang truyền nước biển.
“Em tỉnh rồi à?” Kỳ Nhiên vươn người tới kiểm tra tình hình của cô.
“Tôi làm sao vậy?” Từ Tri Tuế híp mắt, khó khăn thích ứng với ánh sáng, vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Kỳ Nhiên đỡ cô dậy, để cô ngồi dựa vào đầu giường: “Em ngất xỉu, bác sĩ nói là do mệt mỏi quá độ.”
Trong khoảng thời gian này cô ngày đêm túc trực bên cạnh giường bệnh của Chu Vận, nghỉ ngơi không đủ mà ăn uống cũng rất ít, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng.
Hôm nay Chu Vận tỉnh dậy, cô mới dám thả lỏng. Cũng may không có gì đáng ngại, bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt sẽ không sao.
Từ Tri Tuế gật đầu, cuộn tròn đầu gối ôm lấy mình, vẻ mặt đờ đẫn. Kỳ Nhiên sờ trán cô: “Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Anh đi gọi bác sĩ giúp em nhé?”
“Không cần đâu.” Từ Tri Tuế gọi anh lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi chỉ… mơ thấy bố tôi thôi.”
Kỳ Nhiên xoa xoa tóc cô, an ủi: “Có thể mơ thấy là chuyện tốt, chứng tỏ ông ấy ở bên kia cũng nhớ em.”
“Thật sao?” Từ Tri Tuế có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Kỳ Nhiên yên lặng rót một ly nước ấm cho cô: “Có muốn ăn chút gì không? Anh mua cháo rau xanh cho em rồi đấy.”
Từ Tri Tuế định nói không cần, nhưng tiếng kêu ùng ục trong bụng đã bán đứng cô.
“…”
Nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa ấm ức của cô, Kỳ Nhiên không khỏi bật cười, lấy hộp cháo trên bàn trà tới, vừa mở ra vừa nói: “Em ăn một chút đi, để bụng đói lâu lại đau dạ dày đấy.”
Mùi thơm của cháo rau xanh phả vào mặt, Từ Tri Tuế xoa xoa bụng, muốn đưa tay đón lấy lại quên mất trên mu bàn tay còn cắm ống tiêm, vừa mới nhúc nhích đã đụng phải kim tiêm, đau đến xuýt xoa.
Kỳ Nhiên đè cô lại: “Đừng lộn xộn, để anh làm cho.”
Nói xong, anh ngồi xuống bên giường, dùng thìa khuấy nhẹ cháo trong bát rồi múc ra một muỗng, sợ cô ăn nóng lại thổi nhẹ vài hơi, sau đó mới đưa tới bên miệng cô.
“Há miệng.”
Không biết có phải bởi vì cơ thể suy yếu hay không mà Từ Tri Tuế ngầm đồng ý hành động thân mật như thế của anh, thật sự ngoan ngoãn mở miệng, anh đút một miếng cô lại ăn một miếng.
Từ Tri Tuế bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, hình ảnh trong mơ như cảnh phim quay chậm chiếu lại trong đầu. Nghĩ đến những chuyện biết được trước tết Âm lịch, ăn non nửa bát, cô bèn nói không muốn ăn nữa.
“Kỳ Nhiên, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Em nói đi.”
“Ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tại sao anh lại thất hẹn?”
Kỳ Nhiên buông thìa xuống.
Từ Tri Tuế tiếp tục hỏi: “Rõ ràng tôi đang đợi anh ở quán trà, sao anh lại đến nhà tôi?”
Sắc mặt Kỳ Nhiên vẫn như thường, ánh mắt dần dần trầm xuống: “Chuyện này nếu em không hỏi thì anh cũng muốn giải thích với em.”
Anh khẽ thở dài một hơi, đặt hộp cháo sang một bên, cầm lấy ví da của mình rồi rút một tờ giấy trắng vuông vức kẹp trong ngăn sâu nhất ra, đặt vào tay cô.
“Em xem cái này trước đi.”
“Đây là cái gì?”
Từ Tri Tuế hoài nghi nhìn anh, Kỳ Nhiên không nói lời nào, nhướng mày ý bảo cô mở ra xem.
Từ Tri Tuế chậm rãi mở tờ giấy ra, lúc đầu vẻ mặt còn mờ mịt, sau khi khựng lại giây lát, ánh mắt biến thành kinh ngạc và khó hiểu.
“Đây không phải… anh vẫn còn giữ nó sao? Không thể nào!?”
Cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy anh xé tờ giấy, hình ảnh đó in sâu trong trí nhớ của cô, động tác vừa lạnh lùng lại khinh thường của anh đến nay vẫn mãi là một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng cô.
Kỳ Nhiên rũ mắt cười khổ: “Nói ra có lẽ em không tin, mãi đến cách đây không lâu anh mới biết được chuyện em đã từng để lại cho anh một tờ giấy như vậy. Bởi vì nguyên nhân nào đó, tờ giấy lúc trước anh nhìn thấy không phải là tờ giấy này, buổi chiều hôm đó cũng không phải anh cố ý thất hẹn, xin lỗi em.”
“Vậy là… không phải anh không đến… mà là căn bản không biết gì?”
“Đúng vậy, thật ra hôm đó anh muốn tìm em nói lời tạm biệt. Anh đã gọi cho em rất nhiều, nhưng di động của em tắt máy.”
Từ Tri Tuế vội vã giải thích: “Không phải tắt máy, là điện thoại của tôi bị hỏng trước kỳ nghỉ.”
Cô nhớ mình cũng từng mượn điện thoại của quán trà để liên lạc với anh, nhưng chỉ nhận được câu trả lời của hệ thống là vui lòng gọi lại sau, có lẽ khi đó anh đang bận gọi cho cô.
Kỳ Nhiên khẽ gật đầu: “Sau này anh mới biết. Lúc ấy anh không thể chờ được nữa nên đã chạy đến nhà em, ra mở cửa cho anh chính là bố em, anh đã nhờ ông ấy chuyển lời cho em là anh có đến tìm em, hơn nữa còn nhắn em gọi điện thoại lại cho anh. Nhưng sau đó không biết đã xảy ra sai sót gì mà anh đợi cả đêm cũng không nhận được tin nhắn của em.”
“Lúc ấy bố mẹ tôi cãi nhau, sau khi tôi về nhà thì họ đều quên nói với tôi chuyện này. Ngày hôm sau, bố tôi đã xảy ra chuyện…”
Từ Tri Tuế đờ đẫn tựa vào đầu giường, ánh mắt không thể tin được. Một sự thật mà cô rất chắc chắn, còn vì vậy mà gần như hận anh trong mười năm qua, hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm rất lớn.
Mà hiểu lầm này đã làm bọn họ bỏ lỡ nhau tới mười năm dài đằng đẵng.
Nhận thức này khiến cô cảm thấy vừa bất lực vừa bi ai. Từ Tri Tuế ôm chặt đầu gối của mình, thân thể không khống chế được run rẩy.
Một lát sau, cô nói: “Có thể nói cho tôi biết là ai đã giở trò với tờ giấy ban đầu không?”
Kỳ Nhiên rũ mắt không nói gì, anh cũng không muốn để cho Từ Tri Tuế biết Bùi Tử Dập đóng vai trò thế nào trong toàn bộ chuyện này, sự phản bội của bạn bè có lẽ còn tổn thương cô sâu sắc hơn.
Nhưng anh không biết, trong lòng Từ Tri Tuế đã sớm có một đáp án, thái độ trầm mặc của anh càng chứng thực suy đoán của cô.
Cô cười lạnh: “Quả nhiên là anh ta…”
Kỳ Nhiên cầm tay cô: “Tuế Tuế, chúng ta đã bỏ lỡ mười năm, nhưng tương lai còn rất dài, chúng ta còn rất nhiều thời gian để bù đắp những tiếc nuối.”
Từ Tri Tuế vùi mặt vào đầu gối, dùng sức lực rất lớn mới kiềm chế được dòng nước mắt của mình. Dưới sự phẫn nộ và hối hận cực độ, đôi môi bị cô cắn ra máu.
Thật lâu sau, cô run rẩy nói: “Kỳ Nhiên, hiện tại trong lòng tôi rất loạn, anh có thể ra ngoài một chút được không, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Kỳ Nhiên thoáng chút do dự, đứng lên nói: “Được, vậy anh sang thăm dì.”
Cho đến khi anh đóng cửa rời đi, tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang, Từ Tri Tuế mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy.
Cô không hiểu tại sao số phận lại trêu đùa cô như vậy, những người lấy danh nghĩa yêu thương cô lại làm tổn thương cô.
Bố cô sợ cô sống một cuộc sống nghèo khổ nên đã một mình gánh vác mọi thứ, cuối cùng lại đổi lấy một kết cục tan cửa nát nhà. Nhưng ông ấy chưa bao giờ biết, đối với cô mà nói, chỉ cần gia đình được ở bên nhau thì không có gì là khổ sở.
Còn Kỳ Nhiên thì sao, anh tự cho rằng buông tay mới là tốt cho cô, lại không hỏi cô xem có bằng lòng hay không.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau mười năm, thật sự còn kịp bắt đầu lại sao?
Rất lâu sau, cô lại cầm lấy tờ giấy ố vàng kia, chữ viết của cô dưới sự mài mòn của năm tháng đã trở nên mờ nhạt, nhưng mỗi một chữ, mỗi một câu nói đã sớm khắc sâu trong lòng.
Mà giờ phút này, dưới đoạn văn cô viết kia lại có thêm một hàng nét chữ cô quen thuộc ——
“Anh xin lỗi vì đã bỏ lỡ sinh nhật lần thứ 18 của em, nhưng nếu em đồng ý, anh sẽ cùng em đón sinh nhật tuổi 28, 38, 88….”
Nước mắt cô lã chã rơi xuống.