"Cá..."
Tên ngốc cuống quít ngồi xổm xuống, một phát nhấc lên cá đang nhảy nhót dưới đất.
Tay y rất lớn, cá vững vàng bị siết trong lòng bàn tay, vô luận thế nào cũng không chạy thoát được.
Chu Cảnh cầm chậu từ phòng bếp đi ra, tên ngốc ngoan ngoãn bỏ cá vào trong, sau đó liền không nói một lời đứng phía sau Chu Cảnh, im ắng nhìn anh làm cá.
Cái cảnh tượng này làm Chu Cảnh cảm thấy hiếm lạ, rốt cuộc y cùng với Ân Hướng Bắc kia có thể nói một chữ cũng tuyệt đối không nói, tên ngốc càng hướng về phía lảm nhảm nói lắm nhiều hơn. Ngày thường ở bên người anh, luôn là có thể tìm được đủ loại đề tài, thầy Chu thầy Chu kêu không ngừng, như thế nào hôm nay có đi ra ngoài bắt cá mà thôi, mà ngay cả tính cách cũng thay đổi luôn rồi.
Tên ngốc không nói lời nào, Tô Ngôn đang xem sách ôn tập, bầu không khí trong căn phòng nhỏ so với ngày thường còn muốn yên lặng hơn.
Cho tới bây giờ, chỉ cần nghĩ đến Chu Cảnh, trong đầu tên ngốc liền hiện ra mấy cái hình ảnh đấy, rõ ràng Chu Cảnh đã mặc quần áo vào rồi, nhưng mắty lại giống như mang thêm công năng nhìn xuyên thấu vậy, vừa nhìn thấy thân thể thầy Chu, mặt liền không tự chủ được mà nóng lên. Y không biết mình đây là làm sao, càng không biết phải xử lí chuyện này như thế nào.
Tên ngốc ước chừng biết nhìn lén thầy Chu tắm rửa cũng chẳng phải cái việc làm quang vinh gì, nói ra thì thầy Chu nhất định sẽ sinh khí, nhưng trong tiềm thức lại có một âm thanh vang lên, làm y tới gần, gần chút nữa, thẳng đến khi thân ảnh kia gần ngay trước mắt nhưng lại xa như không thể với tới.
Nhìn Chu Cảnh đang ngồi trên băng ghế đánh vẩy cá, xương tay thon dài rõ ràng, màu máu đỏ tươi lây dính ở trên mu bàn tay trắng nõn, y như chịu mê hoặc mở miệng:
"Thầy Chu, tôi..."
"Đói bụng sao?" Chu Cảnh không có quay đầu lại, chuyên tâm xử lí con cá trong tay.
Thanh âm kia thực nhẹ, ngữ khí cũng như ngày thường, lại như cảnh tỉnh, đem tên ngốc từ trong hư vô ảo tưởng kéo ra ngoài.
Tên ngốc hai đấm tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, nỗ lực xả ra một nụ cười sáng lạn nói: "Ân, muốn ăn cá thầy Chu làm."
Chu Cảnh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tên ngốc không rành thế sự đang tươi cười, đẹp đến đốn tim, mỹ lệ thần kỳ. (Tui chém đó à hihi =))))
Nếu nói Ân Hướng Bắc là mây đen, đi đến nơi nào cũng đều sẽ mang đến một trận mưa rền gió dữ, thì Hướng Nam chính là vầng thái dương, chỉ đứng một chỗ cũng có thể khiến tâm can mọi người ấm áp.
Mây đen cùng thái dương chẳng bao giờ cùng xuất hiện, mà mưa quá thì gió sẽ ngừng, trời lại trong như cũ.
Chu Cảnh mặc niệm trong lòng, Ân Hướng Bắc, nếu anh cũng có thể nhìn thấy chính mình của hiện tại, tất nhiên cũng không muốn trở lại như trước. (?)
Nghĩ đến đây, anh lộ ra ý cười đạm nhiên: "Rất nhanh sẽ xong, cứ kiên nhẫn từ từ."
"Ân." Tên ngốc gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Tôi không vội."
"Nếu không có việc gì thì đi xem sách, học thêm mấy thứ." Chu Cảnh đứng dậy, bê cá đã làm xong xuôi hướng phía bếp mà đi.
Tên ngốc cũng đứng lên đi theo, nhìn bóng dáng Chu Cảnh có chút chần chừ.
Y đã nghĩ là sẽ đi theo thầy Chu, lại muốn nghe thầy Chu đọc sách rồi học thêm chút ít, nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này lại nghe Chu Cảnh nói: "Sách giáo khoa đặt trên bàn học, trước tiên học từ cái dễ đã, chờ ăn cơm xong tôi lại dạy anh."
"Thầy Chu!"
Tên ngốc tức khắc mắt sáng ngời, nhìn bóng dáng Chu Cảnh càng nhìn càng vui vẻ.
Lời này của thầy Chu ý tứ rất rõ ràng là muốn chuyên chú dạy y đọc sách học hành, chỉ bởi vì đắc tội hiệu trưởng mà không thể đến trường học, nhưng chỉ cần có thầy Chu dạy y, y căn bản không cần cái gì trường học linh tinh gì đó nữa.
Y không hề rối rắm, lập tức hoan thiên hỉ địa chạy đến bàn học cầm lấy một quyển sách, hí hửng cầm đọc.
Lúc ở trường y cũng học ké được một vòng bài giảng rồi, đối với bài này rất là quen thuộc. Nếu so sánh với người trưởng thành thì trí nhớ cùng khả năng tiếp thu của y cũng thực lợi hại kinh người.
Tô Ngôn bên này muốn thi lên thạc sĩ toán học còn chưa nghiên cứu được ra một đề, bên kia tên ngốc đã lật xong một quyển sách, tuy rằng cũng có đôi chỗ khó hiểu, nhưng hiệu suất của tên ngốc cũng thật sự khiến Tô Ngôn xấu hổ.
"Ta nói Hướng Nam à, anh học tập cũng không thể như vậy." Tô Ngôn lời nói thấm thía khuyên y.
"Học tập là một việc tinh tế, cũng không thể một phát nuốt cả quả táo được, anh cứ từ từ mà tới thôi."
Tên ngốc mờ mịt chớp chớp mắt: "Chính là, tôi đã đã nhớ kỹ toàn bộ."
"Toàn bộ?"
Tô Ngôn không mấy tin lắm, nhưng điều này cũng thật bình thường, rốt cuộc thì ở trước mặt Chu Cảnh cậu ta cũng không thể mấy lời mà nói hết về tên ngốc.
Nhưng tên ngốc lại nói: "Là thật sự, tôi có thể đọc lại cho anh nghe."
Nói, y liền khép sách vở lại, bắt đầu một chữ không nhầm ngâm nga đọc nội dung sách giáo khoa cho Tô Ngôn nghe.
Từ lúc bắt đầu là khó có thể tin, lúc sau thì trợn mắt há hốc mồm, ở trong lòng Tô Ngôn hình tượng tên ngốc đã hoàn toàn bị đảo điên.
Đọc đến một nửa thì cuối cùng Chu Cảnh cũng đã đi tới, đứng ở một bên lẳng lặng nghe, thần sắc lại trước sau như một bình tĩnh.
Anh chưa bao giờ hoài nghi trình độ thông minh của tên ngốc, nhìn xem Ân Hướng Bắc với lý lịch xuất sắc kia liền sẽ hiểu rõ, y có thể thành công như vậy dù không thoát khỏi sự can thiệp của gia đình, nhưng càng nhiều vẫn là thực lực của chính y.
Ân Hướng Bắc bị tai nạn xe cộ, cũng có thể nói là y biến thành choáng váng, nói đi thì cũng chẳng bằng nói lại rằng y bắt đầu thêm một lần nữa mới chuẩn xác.
Giống như đứa trẻ mới sinh, một lần nữa bắt đầu nhận thức lại thế giới này.
"Thầy Chu, anh nhìn Hướng Nam mà xem, cũng thật lợi hại." Tô Ngôn một bên cảm khái, một bên thở ngắn than dài, "Đâu giống tôi, nhìn nửa ngày một đề bài cũng chưa xong."
Cậu ta vốn thi hệ tài chính, số học cấp cao này có thế nào đi nữa cũng không thể là thứ mấu chốt, những cái thứ này thời đại học cậu ta không thể nghe hiểu được, lúc thi toàn dựa vào bạn cùng phòng giúp đỡ mà qua cửa, khi thi lên thạc sĩ lại hận chính mình sao không để tâm sớm hơn một chút. Lúc trước muốn thi lên thạc sĩ mà kích động nói lời hùng hồn, hiện tại bị cái thứ toán học cấp cao này làm chướng ngại vật cản đường như vậy, tâm tư từ bỏ cũng đều có rồi.
Cá đang hầm ở trong nồi, dù sao nhàn rỗi cũng không thú vị, Chu Cảnh liền nói: "Đề gì thế? Tôi giúp cậu nhìn xem."
"Cái này.... Tìm số tối giản nhất."
Tên ngốc cũng ngó qua đây, nhìn chỗ ngón tay Tô Ngôn chỉ, không cần nghĩ ngợi mà mở miệng: "Xấp xỉ một."
"Anh là đoán mò à?"
Tô Ngôn càng chấn kinh hơn rồi, bởi vì đáp án cậu ta xem qua, đúng thật là xấp xỉ một không có sai, chính là tên ngốc nhiều lắm cũng chỉ là trình độ văn hóa cấp tiểu học, xem sách giáo khoa rồi đọc ra cậu ta có thể lý giải, nhưng mà tùy tùy tiện tiện giải ra được cái đề toán cao cấp này thì có chút không tiếp thu được...
"Không có đoán mò, cái đề này rất khó à?" Ánh mắt tên ngốc mang theo vẻ mờ mịt, không rõ nguyên nhân khiến nguyên Tô Ngôn khiếp sợ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến đề, đáp án đã xuất hiện ngay trong đầu y, đến nỗi quá trình cũng chẳng rõ ràng như thế nào, nhưng chung quy là nhị thừa lấy tam đẳng với sáu là đạo lý đồng dạng thôi.
(Cứu tuiii =)))) Sao giờ tui edit truyện mà cũng không thoát nổi cái mớ này thế này QAQ, cái chỗ nhị thừa gì đó là nguyên văn đó các thím, tui không có chém thừa ra hay thụt vào gì đâu =)))
Nhưng những lời này vào lỗ tai Tô Ngôn, liền thành nhiều hoặc ít khiến cậu ta có chút thất bại. Trong phòng này thì chỉ có ba người, cậu ta ban đầu cho rằng có thể từ tên ngốc tìm được điểm nhỏ cảm giác ưu việt vì chỉ số thông minh hơn người, kết quả cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Cậu ta thở dài thật sâu, sau đó gom tài liệu lại, tự sa ngã nói: "Tôi đi ra ngoài giặt hai bộ quần áo."
Tên ngốc, không, hiện tại nói là Hướng Nam, trơ mắt nhìn Tô Ngôn đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Tôi nói làm anh ấy bực mình sao?"
"Không liên quan đến chuyện của anh." Chu Cảnh lắc đầu, phủ định suy đoán của y.
"Chính là, tôi sẽ không nói đề của thầy Tô...." Âm thanh của Hướng Nam càng ngày càng thấp, ngữ khí cũng càng ngày càng nhỏ, ngày càng cẩn thận.
"Có phải hay không rất kỳ quái? Thực khiến người khác ghét bỏ?"
"Như thế nào lại thế, anh thông minh như vậy, tất cả mọi người đều sẽ thích anh."
"Chính là bọn họ nói....." Hướng Nam ngẩng đầu, mang theo hoàn toàn tín nhiệm nhìn về phía Chu Cảnh, "Bọn họ nói, tôi là thằng ngốc, tôi ngớ ngẩn."
Chu Cảnh ôn nhu xoa xoa đầu tóc hỗn loạn của tên ngốc: "Bọn họ là đang lừa anh thôi, anh chẳng lẽ ngay cả lời tôi nói cũng không tin?"
"Thầy Chu... Tôi...."
Hướng Nam hốc mắt đỏ lên, hoàn toàn không biết mình nên đối mặt với Chu Cảnh như thế nào. Trên thế giới này, vì sao lại có người tốt như vậy chứ?
Anh không cảm thấy y ngốc, anh nguyện ý cho y ăn, anh lại cho y cái tên độc nhất vô nhị trên đời, cho y biết ý nghĩa của việc sinh tồn.
Một người như vậy, thầy Chu tốt như vậy, y lại cô phụ tâm ý của anh.
Y thật là... Thật là....
Tội ác đến cực điểm.
_Hết chương 19_