Thấy sắc mặt Chu Cảnh không đúng, Tô Ngôn ngồi một bên liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Chu Cảnh lắc đầu: "Bệnh viện ngày trước gọi điện cho tôi bảo đi kiểm tra lần nữa, không phải chuyện lớn gì đâu."
"Đây là chuyện tốt mà!" Tô Ngôn buông giấy bút trong tay, vẻ mặt kích động nói: "Nếu có thể chữa khỏi thì đó là chuyện cực kỳ tốt luôn ấy."
"Nhưng đã lâu rồi, tôi sợ là lừa đảo." Chu Cảnh khẽ nhíu mày.
Tô Ngôn phân tích: "Lừa đảo hay không chưa nói tới, tôi nghĩ chỉ cần có khả năng chữa được thì không nên bỏ qua, huống chi anh nói là bệnh viện ngày trước anh từng vào kiểm tra, hẳn là đã từng tiếp xúc từ trước rồi?"
"Ừ, từng đi một lần rồi." Chu Cảnh gật đầu đồng ý.
Tô Ngôn nhếch môi cười nói: "Đúng lúc, Giang Vũ nói em ấy muốn ra thành phố N chơi hai hôm, mang em ấy theo, khả năng bị lừa hẳn là sẽ nhỏ hơn."
"Giang Vũ?" Chu Cảnh giật mình nhìn Tô Ngôn, có chút không dám tin, "Em ấy muốn đến thành phố N sao?"
"Đúng vậy, mấy hôm trước có gọi điện thoại đến cho tôi, nhưng tôi quên nói với anh." Tô Ngôn ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Em ấy cùng ông nội quyết định chuyển lên thị trấn mở phòng khám, nhưng mà vụ buôn người vừa rồi đã làm mọi người hoảng sợ, nên ông nội em ấy để cho cháu gái mình đến thành phố N ở nhà bố mẹ trước đã."
Chu Cảnh nghĩ nghĩ nói: "Như vậy, khi nào em ý đến đây, tôi đến nhà ga đón."
Khi còn ở ký túc xá, Giang Vũ và ông nội cô đã quan tâm để ý đến anh rất nhiều, vụ buôn người ít nhiều cũng vì Giang Vũ giúp mới có thể trót lọt, anh vẫn mang lòng cảm kích với cô, chỉ là khổ nỗi chưa có cơ hội báo đáp, vừa lúc cô đến thành phố N, anh đương nhiên sẽ cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà.
Tô Ngôn lấy điện thoại ra, đọc ghi chú: "Chuyến tàu hỏa buổi chiều ngày mai, chúng ta cùng đi đi."
"Được, cứ như vậy đi."
Chu Cảnh gật đầu, trong lòng yên lặng suy xét xem nơi mình ở có chỗ tham quan du lịch nào không, sau đó viết lên giấy một hành trình đơn giản.
Ngày hôm sau, hai người đều dậy sớm, sau khi đọc tiếng Anh như mọi ngày, cả hai bắt đầu bắt xe tới nhà ga, bởi vì đang trong thời gian du lịch hè cao điểm, nên biển người tấp nập, cuối cùng chen chúc hơn mười phút mới thấy được Giang Vũ đang cõng cái balo to đùng trên lưng.
"Thầy Chu! Thầy Tô! Em ở đây này!" Trong thành phố xa lạ gặp được những gương mặt quen thuộc, Giang Vũ hiển nhiên cực kỳ phấn khích.
Tô Ngôn ba bước thành hai đi nhanh lên phía trước, chủ động san bớt hành lý cho Giang Vũ, sau đó cười nói: "Giờ đã không còn là giáo viên gì nữa rồi, gọi anh là Tô Ngôn là được."
"Không không không, một ngày làm thầy cả đời làm thầy." Giang Vũ nghiêm túc mười phần nói: "Tuy rằng các anh chưa dạy em buổi nào, thế nhưng trong lòng em các anh vĩnh viễn là những thầy giáo đáng để tôn kính nhất."
"Ha__" Tô Ngôn không nhịn được cười thành tiếng, "Vậy tùy em."
Giang Vũ khó hiểu nhìn cậu ta, không rõ cười ở chỗ nào, cô lại nhìn về phía Chu Cảnh, Chu Cảnh có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Vừa nghe nói đi ăn cơm, Giang Vũ bị tàu hỏa lắc lư cho mười mấy tiếng đồng hồ hai mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng nói: "Vâng!"
Một chữ "vâng" như dốc toàn bộ sức lực, lại lẫn theo giọng địa phương, ngay lập tức khiến Giang Vũ trở thành tiêu điểm bị người ta chú ý, cô đứng ngốc tại chỗ, không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình.
Thấy cô sửng sốt, Tô Ngôn giật giật tay áo Giang Vũ: "Đi thôi, về sau nói chuyện không cần phải lớn tiếng như vậy là được."
"Vâng, em biết rồi." Giang Vũ ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên, giọng nói trong nháy mắt nhỏ như muỗi kêu.
Ở trong núi quá lâu sẽ có thói quen nói chuyện lớn tiếng, bởi vì trên núi hoang vắng, không nói lớn thì gần như không ai nghe thấy gì, nhưng một khi đặt chân vào thành phố, nhất là những nơi giống thành phố N, nói chuyện lớn tiếng sẽ thành một loại thất lễ trong mắt người ta.
Giang Vũ trước giờ mới được bố mẹ mang ra thành phố có một lần, đương nhiên không quen với lối sinh hoạt nơi đây, lúc đầu đã bị như vậy nên cô không nhịn được lén nhìn hành vi cử chỉ cùng với cách ăn mặc trang điểm của mọi người xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy bản thân thật quê mùa.
Đến khi ba người ngồi vào bàn cơm, Chu Cảnh phát hiện Giang Vũ có chút buồn rầu, không vui vẻ như lúc mới đến.
Chu Cảnh liền hỏi cô: "Là quá mệt mỏi sao?"
Giang Vũ lắc đầu phủ nhận, chút mệt mỏi đó với cô không đáng kể gì hết.
Tô Ngôn cũng nói: "Cơm chỗ này không hợp ý em sao?"
"Không phải không phải, cơm ở đây rất ngon, chỉ là em..." Giang Vũ cắn môi dưới, ngại ngùng nói quanh co: "Cảm giác em quá khó nhìn."
"Ai nói thế, em rất xinh xắn mà!" Tô Ngôn mở to hai mắt ra nhìn.
Giang Vũ rất biết mình biết ta: "Thầy Tô đừng lấy lòng em, em từ nơi thôn nhỏ đi ra, không thể so với mọi người trong thành phố được."
"Thì ra em đang nghĩ như vậy..." Tô Ngôn chớp mắt hai cái, cuối cùng cũng hiểu được Giang Vũ không được tự nhiên ở chỗ nào, lập tức nói: "Đợi cơm nước xong đi dạo phố, thay đổi quần áo thì em cũng không kém gì các cô ấy đâu."
Giang Vũ nhướn mi: "Thật chứ?"
Tô Ngôn chắc như đinh đóng cột: "Thật, không tin em hỏi thầy Chu đi, thầy ấy nói cho mà biết."
Giang Vũ quay đầu lại, dùng ánh mắt trông mong nhìn Chu Cảnh, Chu Cảnh lộ ra ý cười ôn hòa, cũng nói: "Tô Ngôn nói không sai đâu."
(Xin lỗi vì phải cắt ngang nhưng thầy Chu ôn nhu quáaaaaa, tui chịu không có nổiiiiiiiiiiiii)
Giang Vũ lúc này mới tràn đầy tin tưởng, ăn cơm cũng có khẩu vị hơn vừa nãy rất nhiều.
Trong khi ăn cơm, ba người nói chút chuyện gần đây, lại từ Giang Vũ biết được rất nhiều chuyện ở thôn.
Nghe giọng Giang Vũ, trưởng thôn Lưu Dân giờ cảnh ngộ cực kì không tốt.
Sau khi chuyện Đinh Mộng Tuyết bị lừa bán bị truyền thông đưa tin, trên huyện liền có người biết được việc này, lúc đầu còn định lừa lọc hòng sắp xếp lại chuyện đã qua, nhưng cuối cùng sự việc càng ngày càng lớn, gợi ra lòng phẫn nộ của dân chúng, căn bản giấy không thể gói được lửa.
Không chỉ Lưu Dân, còn có rất nhiều vụ buôn bán người bị khui ra, tình hình cực kỳ nghiêm trọng, trực tiếp bị đẩy lên thu hút sự chú ý của cả nước. Lưu Dân có lợi hại như thế nào, cùng lắm cũng chỉ làm quan chức trong thôn mà thôi, kể cả lão có quan hệ thân thiết với lãnh đạo huyện đi chăng nữa, lần này cũng không cứu được.
Sau khi chuyện này vỡ lở, toàn bộ thị trấn đều bị cuốn vào hỗn loạn, sợ bản thân bị liên lụy.
Chính phủ phái rất nhiều cảnh sát vào thôn điều tra tình hình, cuối cùng bắt được một vài người ở nhóm buôn người kia, trong đó có thủ phạm chính vụ của Đinh Mộng Tuyết, hiện tại tất cả đã bị cảnh sát khống chế, đang khẩn cấp điều tra.
Tuy rằng luật pháp không áp trách nhiệm cho dân chúng, không hỏi tội dân làng, nhưng thủ phạm mua bán đều phải nhận trừng phạt, hơn nữa chính phủ cũng cử người đến làm công tác giáo dục ở nông thôn.
Dù sao cũng phải nói, kết cục của vụ này khá khiến người ta vui mừng, Chu Cảnh và Tô Ngôn cũng coi như vừa lòng, coi như không uổng công chuyến này.
Tô Ngôn cảm khái vạn lần: "Đi dạy học là ý định đầu tiên trong lý lịch sơ lược của anh, không nghĩ tới còn mò ra được chuyện lớn như vậy, nhưng mà anh không hối hận, chỉ là có chút lo lắng em với Kỷ Minh có sợ bị trả đũa hay không."
"Anh cứ yên tâm đi!" Giang Vũ tùy tiện vỗ vai Tô Ngôn: "Em giờ rất tốt! Nếu ngày trước không giúp các anh, em sẽ bị ác mộng băn khoăn quấn lấy thân!"
Tô Ngôn và Giang Vũ, hai người trêu qua trêu lại nhau vài câu, một bữa cơm náo nhiệt vô cùng.
Chu Cảnh tuy lời không nhiều, nhưng nhìn thấy không khí như vậy, nghe được cái kết như này, cục đá đè nặng trong ngực từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Chỉ là trong lòng anh có chút hoài nghi, chuyện này sao lại xử lí nhanh như vậy, thuận lợi như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân thật sự chỉ là do bên truyền thông tham gia vào?
Trong lòng anh lóe lên một loại khả năng, nhưng rất nhanh bị chính bản thân bác bỏ.
Một ngày ngắn ngủi qua đi rất mau, ngày hôm sau ba người lại đồng hành với nhau, mục đích không phải là dạo phố, mà là đi bệnh viện cùng Chu Cảnh.
Nghe nói muốn đến bệnh viện, Giang Vũ nhiệt tình hẳn lên, bởi vì cô là một bác sĩ dự bị, nhiều nhất cũng chỉ thấy được bệnh viện trên trấn, lần này có cơ hội được xem cơ sở y tế lẫn điều kiện chữa trịở thành phố lớn, dù có nói gì thì cũng đừng hòng buông tay.
Hơn nữa ngày trước cô cũng có hảo cảm với thầy Chu, dù biết là mình với Chu Cảnh chẳng có khả năng gì, nhưng vẫn luôn hi vọng có thể nhìn thấy Chu Cảnh khôi phục được một cơ thể khỏe mạnh.
Theo cô, từ đầu đến cuối Chu Cảnh, toàn thân người này đều mang ánh hào quang, dù ở thành thị hay nông thôn vẫn đều đặc biệt nổi bật, duy chỉ bị bên chân trái làm liên lụy, trở nên không còn hoàn mỹ nữa.
Đến khi tới bệnh viện, Giang Vũ đã thay ra quần áo ngày hôm qua, cả người đều nhanh nhạy hoạt bát hơn, nói chuyện cũng không thiếu tự tin.
Nhưng bệnh viện này và bệnh viện phổ thông có chút bất đồng, nơi đây là bênh viện tư nhân tốt nhất thành phố, người tới đây tất cả đều là nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu, vì thế so với đoàn người Chu Cảnh có chút không hợp nhau.
Chu Cảnh cũng chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này, nhanh chóng đi đến phòng khám đã hẹn trước với bác sĩ.
Lần kiểm tra trước bác sĩ đã nói rằng chân anh cần được điều chỉnh từ từ, nhưng bác sĩ được đổi lần này có râu hoa râm, tuổi tác cũng không lệch là bao với Giang Hải lại muốn Chu Cảnh nằm viện, tiến hành châm cứu vật lý trị liệu để nâng cao điều dưỡng.
Chu Cảnh không phải là chưa từng nghe bác sĩ nhắc đến biện pháp này, cũng giống như Chu Nghi từng nói muốn đưa anh sang Mỹ chăm sóc hồi phục chức năng, việc này cần rất nhiều tiền bạc lẫn thời gian, nhưng lại không chắc chắn sẽ khỏi hẳn, chỉ là giảm dần được bệnh trạng mà thôi.
Tuy rằng anh có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng tiêu pha như thế thì không thể đủ dùng, nên đành uyển chuyển từ chối.
"Cảm ơn lời khuyên của bác sĩ, tôi vẫn muốn điều trị như cũ."
Không nghĩ đến trợ lý trẻ tuổi bên cạnh bác sĩ lại nói: "Cơ hội khó có được, hi vọng anh Chu suy nghĩ lại một chút, thầy tôi không thường xuyên xuống núi khám bệnh, nếu anh lo lắng vấn đề tài chính, thì đã có bạn anh chi trả, anh chỉ cần đồng ý chữa trị là được."
Chu Cảnh nghe nói vậy, theo bản năng siết chặt hai tay.
Người sẽ giúp anh trả tiền, là Chu Nghi sao?
Nhưng việc anh trở lại thành phố N căn bản không ai báo cho Chu Nghi biết, hơn nữa anh đã không trả lời mấy cái tin nhắn ân cần hỏi han của Chu Nghi từ lâu lắm rồi, nếu nói là Chu Nghi, thì quả thật cũng quá quan tâm đến cuộc sống của anh.
Nhưng ngoại trừ Chu Nghi ra, anh thật sự không thể nghĩ ra nổi còn ai bỗng nhiên có ý tốt như thế...