• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Jun

Còn chưa kịp cò kè mặc cả, bên kia điện thoại đã cúp máy để lại một loạt tiếng tút tút kéo dài.

Sắc mặt Ân Chí Minh đại biến, ném phăng cái điện thoại ra xa, gân xanh nổi lên, cáu giận nói: "Đệt! Ân Hướng Bắc cái thằng khốn nạn!"

So với gã, Chu Cảnh còn bình tĩnh hơn với lẽ thường: "Cho nên tôi mới nói vô ích thôi."

Ân Chí Minh cau mày nhìn chằm chằm mặt Chu Cảnh: "Mày ở trong lòng nó còn không đáng giá bằng một xu tiền, không đau lòng sao?"

"Đau lòng?" Chu Cảnh như được nghe một câu chuyện cười vậy, "Anh thật không hiểu anh ta rồi."

Ân Hướng Bắc sao có thể thỏa hiệp chứ, càng không bàn đến việc vì anh mà thỏa hiệp, vốn dĩ trong mối quan hệ của anh với Ân Hướng Bắc, đã chẳng khác gì hai người xa lạ. Mà một người xa lạ có sống có chết, liên quan gì đến Ân Hướng Bắc?

Huống chi, bản thân y là một kẻ bạc tình lại ích kỷ, dù cho Chu Cảnh vẫn là tình nhân của y, cũng sẽ không có gì thay đổi hết.

Chu Cảnh quen biết y nhiều năm như vậy, cái khác không nhắc tới, nhưng anh vẫn biết giá trị của mình.

Trong suy nghĩ của Ân Hướng Bắc, bản thân y vĩnh viễn là nhất, những người còn lại thì xếp hàng thành vạn dặm đằng sau, vì lợi ích, tùy thời đều có thể vứt bỏ.

Cho nên từ đầu đến cuối, Chu Cảnh luôn biết Ân Hướng Bắc sẽ chẳng đồng ý gì bất kỳ cái gì đâu.

Anh nghĩ rằng mình đã nhìn rõ người này rồi, nên dù người này có làm ra chuyện gì vượt giới hạn đi chăng nữa, anh đều sẽ thản nhiên coi như không, chỉ cười cho qua.

Nhưng mà, biết để biết, hiểu để hiểu, sau khi nghe thấy hai từ phát ra trong điện thoại không hề có lấy nửa chút tình cảm nào kia, nơi quả tim đang đập, giống như bị đá đâm vào, rầu rĩ đến phát đau, khiến hốc mắt anh nóng rực, khiến anh chẳng thể thở nổi.

Chu Cảnh rũ lông mi, trong mắt trống rỗng, tất cả cảm xúc trong giây lát hóa thành tro tàn: "Thế nhưng bây giờ hẳn là anh cũng biết rồi."

"Mày cũng đã biết tao rồi, sẽ không thể không biết những bí mật khác của nó." Ân Chí Minh đi đến bên cạnh Chu Cảnh, không chút lưu tình nắm lấy cổ anh, trong mắt tràn đầy điên cuồng, "Nói ra, tao sẽ tha cho mày."

"Hự..."

Yết hầu Chu Cảnh bị bóp chặt, theo bản năng hé miệng, muốn nói cái gì cũng không rõ, chỉ khó khăn hít thở thôi cũng đã đủ lấy đi hết sức lực của anh.

Cuối cùng, tay Ân Chí Minh rời khỏi cổ anh, đổi lại là con dao gọt hoa quả sáng loáng.

Dao gọt hoa quả tuy nhỏ, nhưng kề sát động mạch chủ, chỉ cần nhẹ nhàng cứa một cái, là có thể lấy mạng Chu Cảnh.

"Nói ngay." Ân Chí Minh hung tợn nói.

Lúc này Chu Cảnh chẳng thấy sợ gì hết, ổn định lại nhịp thở, anh bình tĩnh hỏi Ân Chí Minh: "Anh muốn biết cái gì?"

"Vô nghĩa, đương nhiên là thứ người khác không biết."

Chu Cảnh cười cười châm chọc: "Anh đừng quên, tôi cũng là một trong số những "người khác" đó."

Sắc mặt Ân Chí Minh trở nên xanh mét trong nháy mắt.

"Anh ta nói thêm một câu với tôi cũng còn chẳng muốn, theo tính cách đó, anh cảm thấy tôi biết nhiều hay ít?" Chu Cảnh lắc lắc đầu, trong mắt chỉ còn sự hờ hững: "Trên thực tế, tôi đúng thực là cái gì cũng không biết."

"Tao không tin!"

Ân Chí Minh táo tợn vô cùng, dí sát dao thêm một chút, từ nơi lưỡi dao tiếp xúc với da thịt, dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra.

"Vậy anh giết tôi đi."

Chu Cảnh nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế.

"Giết mày thì còn cái đéo gì mà dùng, Ân Hướng Bắc đối xử với mày như vậy, chẳng lẽ mày không nghĩ tới việc trả thù nó sao?" Ân Chí Minh thay đổi sách lược, nhét dao vào trong túi.

Áp lực mất đi, Chu Cảnh cũng chậm rãi mở mắt.

"Nghĩ, nằm mơ cũng nghĩ." Chu Cảnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Ân Chí Minh, "Nhưng chẳng qua tôi cũng chỉ là một đứa con riêng, tôi có năng lực gì mà có thể đối đầu với Ân Hướng Bắc chứ?"

Trong lòng Ân Chí Minh động một cái, có chút ngạc nhiên:

"Mày là con riêng? Khó trách tao nhìn mày có chút giống đại minh tinh nào đó..."

"Đừng tự cho là mình thông minh." Chu Cảnh lạnh mắt đánh gãy ý nghĩ của Ân Chí Minh, "Người nhà đó chỉ ước sao tôi sớm chết đi, anh không thể lấy một phân tiền từ tay họ đâu."

Ân Chí Minh tức giận không thôi: "Này cũng không được kia cũng không được, cuối cùng thì mày có ích lợi gì?"

Không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Chu Cảnh trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Sổ tiết kiệm của tôi, ước chừng có hơn mười vạn tiền mặt."

"Hơn mười vạn..."

Ân Chí Minh suy sụp ngồi xuống đất, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Hơn mười vạn đối với gã bây giờ mà nói, căn bản là như muối bỏ biển, ngay cả giúp gã bình an chạy ra nước ngoài cũng là chuyện không thể.

Kế hoạch tỉ mỉ của gã, gã đã để bại lộ hành tung của mình vì việc lớn, cứ cho rằng có thể Đông Sơn tái khởi*, để đến cuối cùng, ở trong mắt Ân Hướng Bắc, có khi cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

*khôi phục lực lượng sau khi thất bại, cũng dùng khi một người lại ra làm quan sau khi ẩn cư.

Đoạn đường còn lại gã phải đi đã hẹp đến đáng thương, nay lại bị lấp ngang một cái, dù tâm chí Ân Chí Minh có kiên định đến nhường nào, cũng sắp bước tới bờ sụp đổ.

Gã ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh, từ góc độ này, vừa khéo có thể nhìn thấy ngang mặt anh.

Trên mặt Chu Cảnh không có nhiều biểu cảm, mặc dù bị bắt cóc, bị uy hiếp, nhưng người này, tựa hồ vẫn luôn cực kỳ bình tĩnh.

Nhìn anh như vậy, rất dễ có thể hiểu được vì sao anh lại thành nhân tình của Ân Hướng Bắc.

Dù anh có là đàn ông, nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo thanh tú, môi hồng nhàn nhạt, đôi mắt hơi hơi xếch lên để lộ ra phong tình như có như không, lông mi không dài lắm, nhưng lại rất dày, giống như cây quạt nho nhỏ, để lại một mảnh bóng hình cánh cung dưới mắt.

Ân Chí Minh sửng sốt trong giây lát, sau đó không khống chế được vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt anh, đầu ngón tay chạm đến làn da tinh tế nhẵn nhụi vô cùng.

"Ân Hướng Bắc chơi mày như nào, mông sao?"

"Đừng chạm vào tao!" Chu Cảnh cả người cứng đờ, vẻ mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Ân Chí Minh đi lên phía trước, dùng ngón tay véo véo khuôn mặt trắng nõn của Chu Cảnh, cười nói: "Sợ cái gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, Ân Hướng Bắc với tao thì có cái gì khác nhau sao?"

Chu Cảnh siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói: "Buông ra."

Không nghĩ tới, phản kháng như vậy chỉ càng thêm kích thích dục vọng bạo ngược trong lòng Ân Hướng Minh.

Bản thân Ân Hướng Minh chẳng phải là loại chính nhân quân tử gì, bài bạc rượu chè không gì không dính, chơi gái vô số, tuy rằng chơi đàn ông không có kinh nghiệm gì, nhưng đã sớm nghe qua.

Bị Ân Hướng Bắc hành không còn đường để đi, Ân Chí Minh cấm dục đã lâu, đừng nói gái gú, ngay cả việc gã có cơm mà ăn hay không đôi khi cũng thành vấn đề.

Vốn dĩ gã dùng Chu Cảnh chỉ để áp chế lợi thế của Ân Hướng Bắc, nhưng Ân Hướng Bắc lại không để bản thân y bước vào cái bẫy này, Chu Cảnh liền trở thành quân cờ bỏ đi, nhưng diện mạo Chu Cảnh quả thật không thể bắt bẻ điều gì, cho nên Ân Chí Minh nổi lên sắc tâm không nên có.

Dù sao cũng là đồ bỏ đi rồi, không bằng cứ thỏa mãn chính mình trước đã.

Nghĩ như vậy, Ân Chí Minh liền đứng dậy cởi bỏ thắt lưng, nắm cằm Chu Cảnh: "Chờ tao thoải mái, tự khắc sẽ tha cho mày."

"Mày sẽ hối hận." Ánh mắt Chu Cảnh vô cùng kiên định.

Ân Chí Minh cười: "Ha hả, ông đây làm việc chưa bao giờ hối hận, muốn trách thì trách Ân Hướng Bắc, là thằng đó không muốn cứu mày."

Chu Cảnh không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Ân Chí Minh.

Ân Chí Minh cho rằng anh đã từ bỏ, thôi không chống cự nữa, nên đến gần Chu Cảnh hơn, đúng lúc này, dưới chân Ân Chí Minh bỗng lảo đảo, cả người đổ ập xuống mặt đất, đau đến kêu ra tiếng.

Còn lại Chu Cảnh, nhìn thấy Ân Chí Minh ngã xuống một cái thì nhanh chóng đứng dậy, sợi dây thừng vốn dĩ đang trói hai tay của anh, không biết từ khi nào đã bị cắt đứt.

Ân Chí Minh bị ngã đến mức ngu người, mắt thấy Chu Cảnh đang mở cửa muốn chạy đi.

Gã không màng đau đớn, lập tức đứng dậy, lôi kéo Chu Cảnh lại, hai người mặc kệ hết tất cả lao vào đánh nhau.

Sức lực Chu Cảnh so với Ân Chí Minh yếu hơn một chút, thể trạng cũng không cường tráng bằng gã, nhưng Ân Chí Minh hút ma túy quanh năm suốt tháng, cơ thể sớm đã bị hao tổn. Giờ hai người đánh nhau, Chu Cảnh nhất thời lại giành được thế thượng phong.

Vì an nguy của chính mình, Chu Cảnh cũng không băn khoăn cái gì mà chủ nghĩa đàn ông nữa, cứ ra sức cố tình nhằm xuống hạ thân mà đánh.

Rất nhanh, Ân Chí Minh đã bị Chu Cảnh đánh đến mức không còn sức mà chống trả.

Chu Cảnh lúc này cũng không dám thả lỏng, bởi vì anh biết chân cẳng mình không tiện, tốc độ chạy chắc chắn không bằng Ân Chí Minh, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ hung ác, định lấy băng ghế phang cho Ân Chí Minh bất tỉnh thẳng cẳng luôn.

Nhưng ai lại biết được Ân Chí Minh bị đánh đến đỏ mắt, lập tức móc con dao gọt hoa quả từ trong túi ra đâm về phía Chu Cảnh.

Vô ý một cái, Chu Cảnh đã bị dao đâm trúng, động tác trở nên chậm chạp hơn.

Ân Chí Minh điên cuồng cười to, lại ngại trên người Chu Cảnh chưa đủ vết dao, đâm thêm mấy phát liên tiếp, màu trắng của áo sơmi bị máu tươi nhiễm đỏ trong nháy mắt, Chu Cảnh che lại miệng vết thương lớn nhất để cầm máu, sức lực cả cơ thể cũng dần dần trôi đi.

"Đánh đi, sao không đánh nữa?" Ân Chí Mình cười dữ tợn với Chu Cảnh, con dao trong tay dính đầy vết máu.

Chu Cảnh dựa người vào bàn, vẫn không nhúc nhích mà thở hổn hển.

Từ cái lần bị người trong thôn bắt, Chu Cảnh liền mang theo con dao nhỏ trong người để phòng thân, cũng không sắc bén gì lắm, nhưng dùng để cắt dây thừng thì vẫn có thể.

Chỉ tiếc, anh vẫn rơi vào trong tay người khác.

Anh không biết Ân Chí Minh đâm mình bao nhiêu nhát dao, nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng máu trong người anh đang theo mỗi giây trôi qua mà giảm dần đi. Dần dần, trước mắt anh chỉ còn lại một mảng mơ hồ, thậm chí còn không nhìn thấy rõ mặt mũi Ân Chí Minh.

Anh nghĩ, chắc lúc này, phải chết rồi.

Thế sau khi chết, người giống như anh, sẽ lên thiên đường, hay xuống địa ngục đây?

Rất có thể là vế sau đi.

Chỉ là trước khi chết, thực sự rất muốn nhìn lại Hướng Nam của anh một cái, không cần phải nói gì cả, chỉ nhìn thôi là được rồi. Còn có Tô Ngôn, rồi Kỷ Minh... Dù bạn bè anh chẳng có nhiều nhặn gì mấy, nhưng sau khi nghe được tin này, nhất định sẽ rất đau lòng.

Nghĩ đến đây, Chu Cảnh cười cười, cảm thấy mình cũng không phải là kẻ thất bại hoàn toàn.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Ân Chí Minh vẻ mặt hoảng loạn mở cửa chạy ra ngoài, con dao hoa quả bị ném lại ngay trước mặt Chu Cảnh.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.

Chu Cảnh theo bản năng nâng lên mí mắt nặng trịch, lại chỉ thấy được một đôi giày da sạch sẽ sang trọng. Người kia đứng yên mất một giây, sau đó tiến đến gần hơn.

"Khụ khụ..."

Chu Cảnh ho nhẹ hai tiếng, lúc này mới cười nói: "Anh đã đến rồi."

Ân Hướng Bắc nhìn thấy vết máu trên người anh, tay run rẩy, muốn nâng anh dậy, rồi ngừng lại khi chỉ còn cách người anh có một phân, không biết nên đỡ ở chỗ nào.

"Giúp tôi nói với Tô Ngôn, nhà đưa cho cậu ấy ở, tiền ở trong thẻ..."

Tim Ân Hướng Bắc tê rần, đột nhiên đánh gãy lời anh nói:

"Không cho phép cậu nói lời đó, bác sĩ sẽ tới ngay thôi."

Chu Cảnh ngậm miệng lại, chậm rãi quay đầu, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Ân Hướng Bắc.

"Ân Hướng Bắc, anh, cái con người này..."

Ân Hướng Bắc không chút nghĩ ngợi ôm ngay lấy người Chu Cảnh, sau đó dùng chính môi mình chặn lại lời anh sắp nói ra: "Không cho phép nói, tôi không cho phép..."

Chẳng lẽ thật sự là không có tim sao?

__Hết chương 60__

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK