Ân Hướng Bắc nói như vậy, không thể nghi ngờ đây là chứng minh tốt nhất về thân phận của y.
Y là Ân Hướng Bắc, không phải Hướng Nam, càng không phải là linh hồn của người nào đó tùy tiện chiếm lấy thân thể này.
Ân Hướng Bắc chính là Ân Hướng Bắc, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Hai người đang ngồi đều chẳng phải dạng ngu ngốc, tự nhiên cũng hiểu được những lời này của Ân Hướng Bắc là ý gì.
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Chu Nghi, trong lòng Văn Tín kỳ thật đã chuẩn bị tốt tâm lý giấy dán sẵn sàng bị đâm thủng*, nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới, Chu Nghi lại chuyển lời, nhẹ nhàng bâng quơ đưa thẳng "Hướng Nam" vào quá khứ.
*là cái giấy dán cửa sổ mỏng dính trong phim chưởng mình hay xem ý, mấy ông giang hồ toàn liếm liếm nước bọt rồi xoa cho bở ra thành một lỗ hoặc cục súc hơn thì chọc thủng cho nhanh:v
Chu Nghi nhún vai: "Chỉ là muốn thử một chút xem cậu có bị mất trí nhớ không thôi."
Văn Tín bất khả tư nghị* nhìn thoáng qua Chu Nghi, Chu Nghi lại hướng hắn cười cười, dùng ánh mắt nói cho hắn biết sẽ giải thích với hắn sau.
*bất khả tư nghị- 不可思議: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.
"Mất trí nhớ__" Ân Hướng Bắc buông văn kiện trong tay xuống, khóe môi gợi lên ý cười, "Cậu cho là tôi đang diễn phim thần tượng hạng ba à?" (Chả lẽ em lại edit thành phim cấp ba bêu xấu anh =)))) tui nghĩ tác giả cũng cố ý viết thế này đấy =))))
Chu Nghi giả vờ khen nói: "Ân tổng nếu muốn diễn thì nhất định sẽ nhận giải phim bom tấn hàng năm của Hollywood, tựa đề là "Tai nạn giao thông truyền kỳ".
"Bớt lấy chuyện bên giới giải trí của cậu mang ra so sánh đi." Ân Hướng Bắc hừ lạnh một tiếng, lại không có tức giận gì.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, gia cảnh học thức cũng tương tự nhau, quan hệ tốt đến mức có thể cùng Ân Hướng Bắc bông đùa thì chỉ có thể là Chu Nghi. Nhưng Văn Tín không hiểu, vì cái gì Chu Nghi không đem chuyện Ân Hướng Bắc bị mất trí nhớ sau khi bị tai nạn ra nói với y.
Văn Tín không nói vì bị Ân Lục Hợp cấm ngôn, nhưng bản lĩnh Ân Lục Hợp cũng không lớn đến vậy được, ngay cả miệng Chu Nghi cũng cấm nổi.
Hắn vẫn luôn có thói quen đem tất cả mọi việc nói hết từ đầu đến cuối cho Ân Hướng Bắc, giờ lại không thể nói nên chỉ có thể trông cậy vào Chu Nghi.
Mà hiện tại Chu Nghi cũng muốn giấu trời qua biển*, hắn thật sự không có biện pháp nào.
*giấu trời qua biển – man thiên quá hải - 瞒天过海:giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Là kế đầu tiên trong 36 kế sách, đã được Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế Thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trọng trận Xích Bích.
Biết hết thảy tất cả mọi việc thậm chí còn góp phần vào trong đấy còn có Chu Cảnh, nhưng suy xét đến Chu Cảnh đã trở lại ngọn núi Chi Giáo kia, con đường này cũng chẳng khác nào bị phá hỏng triệt để rồi.
Chu Nghi nâng nâng kính mắt, dùng ngữ khí ôn hòa bao năm vẫn thế nói: "Được, không nói đùa với cậu nữa, nhìn bộ dáng hiện tại của cậu, hẳn là rất nhanh là có thể xuất viện đúng không?"
Ân Hướng Bắc liếc liếc mắt nhìn cánh tay trái chi chit vết kim tiêm: "Trong vòng ba ngày."
Nhẫn nại của y, nhiều nhất chỉ còn có thể kiên trì ba ngày.
"Vậy là tốt rồi." Chu Nghi cong mày lên, trong tươi cười có sự vui vẻ khi bạn tốt khang phục, lại có cảm xúc mà chẳng thể miêu tả thành lời.
Văn Tín trong lòng nói thầm, không biết bụng dạ Chu Nghi rốt cuộc là có chủ ý gì, liền thẳng thừng tìm cái cớ ra ngoài: "Tôi đi nhà vệ sinh, mọi người tiếp tục tán gẫu." Tốt nhất là hắn vừa đi xong, hai người kia có thể tâm sự nhiều hơn về đề tài "mất trí nhớ" kia đi.
Chu Nghi lại khoát tay áo: "Không hàn huyên, người đại diện còn ở dưới nhà chờ tôi, tôi đi chụp tạp chí có ngang qua bệnh viện nên tiện đường lên đây nhìn xem mà thôi."
"Tôi đây đưa anh đi ra ngoài?" Văn Tín thăm dò.
"Được thôi." Chu Nghi không chút do dự gật đầu.
Văn Tín lại ngó qua sự đồng ý của Ân Hướng Bắc trước, lúc này mới cùng Chu Nghi một trước một sau từ trong phòng bệnh đi ra, khi đã đi đến trước thang máy được một khoảng cách đủ xa rồi, Văn Tín nhịn được không được hỏi: "Vì cái gì không nói ra chân tướng?"
"Cậu cho là tôi đã không nghĩ sao..." Chu Nghi bất đắc dĩ thở dài.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Ân Hướng Bắc khôi phục trí nhớ sau vụ tai nạn, câu "Hướng Nam" kia, vui đùa có, ý đồ thăm dò cũng có.
Tuy rằng giống như vô ý, nhưng Chu Nghi vẫn luôn lưu tâm quan sát ánh mắt Ân Hướng Bắc, bằng hiểu biết của hắn với Ân Hướng Bắc nhiều năm, nếu như Ân Hướng Bắc còn có chút phản ứng với hai chữ "Hướng Nam" thì khẳng định chính là còn nhớ rõ một tháng ký ức kia.
Nhưng trong ánh mắt Ân Hướng Bắc, có hoài nghi, có cảnh giác, lại duy độc không có chút nào giống như đã từng biết, đã từng quen thuộc.
Ân Hướng Bắc bây giờ cùng Ân Hướng Bắc hai tháng trước khi phát sinh ra tai nạn giao thông không hề khác nhau, lãnh ngạo, vô tình, cho dù là trước mặt người bạn tốt nhiều năm như hắn, cũng không từng biểu hiện ra một chút nơi lỏng.
Có lẽ là do đã từng gặp qua Hướng Nam, giờ đối mặt với Ân Hướng Bắc, Chu Nghi thế nhưng sinh ra một cảm giác hoài nghi.
Rốt cuộc ai mới chân chính là Ân Hướng Bắc?
Là Hướng Bắc ngoài mặt luôn đem chính bản thân mình mỗi một lỗ chân lông đều võ trang đầy đủ không chê vào đâu được, hay là Hướng Nam đối với thế giới này luôn tràn ngập tò mò, muốn khóc liền khóc muốn cười liền cười.
Nói thật, ngay cả Chu Nghi cũng chẳng thể nào trả lời được câu hỏi này.
Văn Tín lập tức liền suy đoán: "Là Lục gia?"
"Không, nói ra có khi cậu còn không tin." Chu Nghi cười khổ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn mây bay bay ngoài cửa sổ, "Là em trai tôi."
"Chu Cảnh..." Văn Tín ngạc nhiên sững sờ tại chỗ.
"Em ấy nói chúng ta hãy thôi coi như quãng thời gian kia chưa bao giờ từng tồn tại, lại càng không được nhắc tới với Hướng Bắc."
Văn Tín nhíu mày, không hiểu cho lắm: "Vì cái gì?"
Chu Nghi rũ mắt xuống, thanh âm đột nhiên thấp hẳn: "Bởi vì sợ Hướng Bắc truy cứu em ấy làm chậm trễ thời gian trị liệu."
"Tổng giám đốc sẽ không như vậy..." Văn Tín muốn giúp Ân Hướng Bắc biện giải, nhưng nói xong lời cuối cùng, ngay cả bản thân hắn cũng nói không được nữa.
Làm trợ lý tâm phúc, hắn tự nhiên là hiểu rõ nhất phong cách xử sự của Ân Hướng Bắc.
Y nếu không ngoan độc, không nghiêm khắc, làm sao có thể tuổi còn trẻ mà ở giữa Ân gia một chọi biết bao nhiêu người mà trổ hết tài năng, trở thành người kế nhiệm tiếp theo được.
Ân Hướng Bắc nói một là một, thưởng phạt phân minh, vô luận thân lạ xa gần. Nếu bị y phát hiện sau vụ tai nạn y cư nhiên phí phạm hơn một tháng giời tại sơn thôn thì, đừng nói Chu Cảnh, chỉ sợ Văn Tín cũng khó thoát trách nhiệm.
Văn Tín hít sâu một hơi: "Chính là, dù Tổng giám đốc có bất cận nhân tình* như thế nào, hoàn cảnh của Chu Cảnh giờ đã thế này rồi, anh ấy còn có thể làm sao nữa?"
*bất cận nhân tình - 不近人情: không để ý quan tâm đến quan hệ tình cảm, thân cận hoặc tóm gọn lại là không có tình người:v
"Cậu nói không sai, em ấy đã bước đến tận hoàn cảnh này rồi." Chu Nghi không tự chủ được nắm chặt hai tay thành quyền, trong mắt hiện lên ý cười châm chọc, "Em ấy bước tới hoàn cảnh này, người kia chỉ sợ cũng chẳng thoát khỏi liên quan."
Văn Tín mãnh liệt nhớ tới ngày đó, những lời Chu Cảnh nói ở bệnh viện, trong lòng chấn động: "Anh là nói, chân anh ấy là..."
"Không phải tôi nói, tôi bây giờ cũng chỉ là điều tra thôi." Chu Nghi mỏi mệt nhăn nhăn mũi, vừa lúc thang máy tới, ngay lập tức liền đi vào, "Cứ như vậy đi, có tin tức gì tôi lại liên lạc với cậu."
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Văn Tín nhìn Chu Nghi cùng Chu Cảnh có ngũ quan tương tự nhau, thầm nghĩ, quả nhiên là dù có đánh gẫy xương cốt thì gân vẫn dính liền mà.
Nếu Chu Nghi thật sự điều tra ra Ân Hướng Bắc đánh Chu Cảnh bị thương, một bên là tình bạn hơn hai mươi năm, một bên là máu thịt tình thân, đến lúc đó hắn muốn nhìn xem Chu Nghi sẽ quyết định giữ hay bỏ.
Bất quá giờ nhìn thì nhìn, hắn vẫn là nên lo lắng cho vụ làm việc bất lực của mình có khả năng bị Ân Hướng Bắc phát hiện thì vẫn tương đối thực tế hơn.
Văn Tín xoay người, đem tất cả cảm xúc không cần thiết áp chế dưới đáy mắt, tới nhà vệ sinh rửa sạch tay, lúc này mới mang theo vẻ mặt trước khi đi trở lại phòng bệnh.
Khi hắn trở về, Ân Hướng Bắc đã xử lý tốt những văn kiện mà hắn mang đến, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Năng lực khôi phục của y tuy rằng cực kỳ cường đại, nhưng được như vậy là do chữa trị tại bệnh viện mũi nhọn cộng thêm bổ sung dinh dưỡng, điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi mới có hiệu quả. Cho nên trừ bỏ mỗi ngày dành ra một khoảng thời gian cố định xử lý công vụ, Ân Hướng Bắc sẽ không giống trước kia lúc nào cũng tám tiếng làm việc không ngừng nghỉ.
Văn Tín động tác nhanh chóng thu thập văn kiện xong, bước tiếp theo chính là chạy tới công ty truyền đạt lại lệnh của Ân Hướng Bắc.
Trước khi đi, Ân Hướng Bắc gọi hắn lại, sau đó phân phó hắn giúp mình di chuyển.
Những hành động liên tiếp này chứng tỏ, Ân Hướng Bắc đang dùng tốc độ nhanh nhất đem chính mình cùng hiện thực nối đường ray lại với nhau, đúng như y nói vậy, ba ngày.
Sự thật chứng minh, Ân Hướng Bắc đích xác ba ngày sau xuất viện.
Y vừa làm xong phẫu thuật không lâu, theo lý còn phải ở lại viện tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, nhưng nếu Ân Hướng Bắc không quay về chủ trì đại cục thì dĩ nhiên dù y có bản lĩnh thông thiên đến mấy cũng khó ăn khó nói.
Thương trường như chiến trường, thay đổi trong nháy mắt.
Giám đốc kia cũng họ Ân, nhưng cùng với thủ đoạn của Ân Hướng Bắc khi trình làng thì có vẻ non nớt hơn nhiều. Huống chi, Ân lão Tam sau lưng hắn, căn bản quyền lực cũng chẳng đủ để so sánh với Ân Lục Hợp.
Đợt trước khi Ân Hướng Bắc không ở đây, vị giám đốc này còn có thể làm mưa làm gió, nhưng giờ Ân Hướng Bắc đã trở lại, văn phòng Tổng giám đốc liền không còn nơi cho hắn sống yên ổn.
Về sau khi Văn Tín nhớ lại đoạn lịch sử này, cho dù có nhiều năm hơn nữa cũng đều cảm khái không thôi.
Thật may mắn là hắn luôn kiên định đứng ở bên trận doanh của Ân Hướng Bắc, nếu như lúc trước nhất thời bị ma theo quỷ ám mà đi theo địch, chỉ sợ bây giờ chết có khi không biết chết trong tay ai.
Đối phó với kẻ địch, nhất là với kẻ từng phản bội mình, Ân Hướng Bắc không hề lưu tình chút nào.
Trong đoạn thời gian đó, bên người y mọi lúc mọi nơi đều sẽ có ba bảo tiêu cùng với hai bác sĩ đi theo. Bảo đảm y sẽ không bị thương tổn gì đồng thời cũng vì để cơ thể của y không làm chậm trễ thời gian phản công tốt nhất.
Trận phản kích này đánh được gần một tháng, cuối cùng kết thúc trong thắng lợi của Ân Hướng Bắc.
Một tháng sau, một đề nghị đấu thầu xây dựng có liên quan tới khu thắng cảnh núi Lam Nhạc được mang lên trước mặt tất cả các trợ lý cao cấp trên Tổng bộ.
Cái bản kế hoạch này đến quá nhanh, căn bản không ai thu thập được tin tức gì, cho nên tất cả mọi người đều sợ trắng hết mặt mũi, trong đó người khiếp sợ nhất, đương nhiên là Văn Tín.
Văn Tín làm tâm phúc trong tâm phúc, đối với ba chữ núi Lam Nhạc quả thật quá là quen thuộc.
Bất quá sự quen thuộc này không phải vì đề án, mà là vì lúc trước hắn trèo đèo lội suối đi tìm Ân Hướng Bắc.
Nhớ không lầm mà nói, trường tiểu học Chi Giáo kia của Chu Cảnh, hình như là ở núi Lam Nhạc.
Ân Hướng Bắc đuôi lông mày nhếch lên: "Văn Tín, cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi đối với vụ tai nạn kia không biết gì cả chứ?"
Văn Tín trong lòng căng thẳng, Ân Hướng Bắc nói như vậy, chẳng lẽ là muốn bắt đầu hỏi tội?
Trời đất chứng giám, hắn vì tìm kiếm Ân Hướng Bắc thật sự đã rất tận tâm tận lực rồi, nếu như vậy mà còn muốn trách hắn làm việc vô dụng thì hắn chả còn gì để nói.
Nhưng ngoài dự đoán, Ân Hướng Bắc vẫn chẳng nói gì thêm, chỉ là như bình thường phân phó hắn: "Chuẩn bị sắp xếp chuyến đi."
Văn Tín gật đầu đáp ứng, trong lòng nhịn không được mà bắt đầu miên man bất định.
Không phải hỏi tội, có lẽ chỉ là đi tìm tình nhân ôn chuyện mà thôi, chung quy một hạng mục như vậy, từ đầu đến cuối đều nhìn không ra có một điểm nào cần đích thân Tổng giám đốc tới cả.
__Hết chương 41__
Tết nhất bận bù đầu mọi người ạ TT..TT