Bóng đêm ngày càng dày đặc, cảnh xuân trong phòng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Thẩm Tinh Hòa cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã ra bao nhiêu lần, chỉ nhớ cuối cùng cổ họng cô khản đặc, người đàn ông kia mới bỏ qua cho cô, bắn dịch trắng đậm đặc vào sâu bên trong miệng nhỏ của cô.
Sáng hôm sau, Thẩm Tinh Hòa bị tiếng chuông cửa đánh thức, mắt cô còn nhắm chặt, đưa tay đẩy đẩy người đàn ông đang nằm bên cạnh, hối thúc anh đi mở cửa.
Cố Tân Ngữ hơi tức giận mở mắt, in một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên trán cô, sau đó vén chăn, tùy ý xỏ một cái quần đùi, để lộ nửa thân trên cường tráng.
Thẩm Tinh Hòa cũng từ từ nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng phát hiện không có tiếng đóng cửa, Cố Tân Ngữ vẫn chưa quay lại. Cô nhíu mày, tìm áo ngủ mặc vào, sau đó bước mấy bước chân hư không đi ra đến cửa, vừa ngáp một cái, vừa hỏi: “Ai vậy?”
Lúc ra đến cửa cô đã tỉnh táo hơn một nửa. Cô nhìn thấy Cố Tân Ngữ vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa, qua khe cửa mở rộng có thể nhìn thấy người con gái đang đứng bên ngoài, mảnh mai xinh đẹp, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, có dáng vẻ của Lâm Đại Ngọc đương đại. Dời tầm mắt xuống dưới, cái bụng của người con gái này phồng lên hết sức rõ ràng, lại nhìn sắc mặt rõ ràng đã thay đổi của Cố Tân Ngữ.
Thẩm Tinh Hòa hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu ngốc ngốc hỏi người đàn ông, “Anh biết cô ấy?”
Cổ họng của Cố Tân Ngữ khô khốc, do dự một chút, vẫn gật đầu.
Trong lòng Thẩm Tinh Hòa hiểu rõ, kéo Cố Tân Ngữ qua một bên, sau đó nhìn về phía “Lâm Đại Ngọc” đang đứng bên ngoài cửa nói: “Có chuyện gì vào nhà ngồi xuống nói chuyện, thân thể của cô như thế này đứng lâu không tiện lắm.”
Sau khi Cố Tân Ngữ nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng hơi khẩn trương kích động một chút. Trước đây hai người đúng là đã có một thời gian yêu nhau nhưng anh vẫn luôn làm tốt biện pháp an toàn. Chỉ có duy nhất một lần uống quá chén, quên mang đồ bảo hộ. Đầu óc của anh rối loạn như một đống hồ nhão, ngay cả bản thân cũng không xác định được đứa bé này có phải là của mình hay không.
Người con gái ngồi trên ghế salon, trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi, nói ra hết mấy từ ngữ đã chuẩn bị từ sớm, “Tôi là Lâm Lâm, trước đây đã từng qua lại với Cố Tân Ngữ. Ban đầu, chúng tôi đã nói với nhau ở bên nhau được thì cũng có lúc chia tay. Nhưng gần đây tôi phát hiện tôi mang thai, bác sĩ cũng đã nói thân thể của tôi đặc thù. Nếu như phá bỏ sau này có khả năng là không thể có con được nữa.”
Sắc mặt của Cố Tân Ngữ tối sầm đến mức có thể chảy ra nước, vô thức đưa tay nắm lấy tay Thẩm Tinh Hòa, bị cô không chút dấu vết mà né tránh.
“Vì sao cô có thể xác định được đứa con trong bụng là của Cố Tân Ngữ?” Thẩm Tinh Hòa bình tĩnh ngoài dự đoán.
Lâm Lâm nhìn về phía Cố Tân Ngữ thấy anh không lên tiếng, đành phải tự mình giải thích: “Bác sĩ tính toán thời gian. Khi đó tôi cùng với Cố Tân Ngữ đang ở đảo Bali, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.” Cô ta cố gắng cường điệu câu cuối cùng, sau đó thấy sắc mặt của Cố Tân Ngữ ngày càng khó cói, nhưng lại không nói bất kỳ lời phản bác nào.
Thẩm Tinh Hòa cũng chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, trái tim cũng co rút đau đớn không chịu đựng được. Hai tay không ngăn được mà run rẩy, cô cố gắng kìm nén nước mắt chực tràn mi, nhìn về phía Cố Tân Ngữ đang im lặng nói: “Anh có gì muốn giải thích hay không?”
Cố Tân Ngữ nhìn thấy hốc mắt của Thẩm Tinh Hòa đỏ bừng, đau lòng không thôi, chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, anh còn chưa kịp nghĩ ra được biện pháp đối phó. Đứa bé này đúng là anh không hề muốn, nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là làm sao để xoa dịu cảm xúc của Thẩm Tinh Hòa. Chuyện này cho dù là giải quyết như thế nào cũng sẽ để lại một vết sẹo trong lòng cô.
Hắn cưỡng ép ôm Thẩm Tinh Hòa, người đang run rẩy toàn thân , trấn an nói, “Tinh Hòa, cho anh chút thời gian. Anh nhất định sẽ xử lý chuyện này thật tốt, cho em một lời giải thích.”
Thẩm Tinh Hòa đẩy anh ra, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, “Điều anh cần làm là giải thích cho người ta chứ không phải cho tôi.” Dừng lại một chút cô lại nói, “Anh đi ra ngoài cùng với người yêu cũ của anh đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy hai người.”
Danh Sách Chương: