Ngày hôm sau khi Vệ Mân tỉnh lại phát hiện đã không thấy Thẩm Tinh Hòa nữa, trên chăn còn lưu lại hương thơm của cô, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Anh gọi điện thoại, phát hiện không có người nhận, nghĩ đến hành động khác thường của cô ngày hôm qua, trái tim anh nặng trĩu, vội vã gọi một cú điện thoại đến bệnh viện, lại nghe được hôm qua Tần Thăng đã làm thủ tục chuyển viện, sáng sớm đã rời đi.
Lúc này luật sư cũng gọi đến, nói Tần Thăng rút đơn kiện, báo cáo đánh giá tinh thần của Thẩm Duyệt cho thấy bà ấy bình thường, có điều thỉnh thoảng sẽ có chút nôn nóng bất an, phối hợp trị liệu bằng thuốc bình thường là ổn.
Vệ Mân nắm chặt tay, trong lòng đã có đáp án, bọn họ hiển nhiên đã đạt được thỏa thuận gì đó, sự việc mới thuận lợi như vậy.
Bên kia, Thẩm Tinh Hòa ngồi trong xe, bên cạnh là Thẩm Duyệt tựa vào vai cô bình yên đi vào giấc ngủ, nét mặt yên tĩnh xinh đẹp, không có một chút dấu hiệu nổi điên.
Xe chầm chậm lái vào một ngôi biệt thự tư nhân, cô đánh thức Thẩm Duyệt, khẽ nói: “Mẹ, chúng ta đến nhà.” Nói xong, cô lại nở nụ cười tự giễu, đây là loại nhà gì? Cô làm gì còn có nhà.
Cô thu xếp ổn thỏa cho Thẩm Duyệt xong, mới chậm rãi đi về hướng thư phòng của Tần Thăng, bác sĩ tư nhân đang truyền dịch cho ông ta, ông ta mỉm cười đắc thắng với cô, quay sang nói với bác sĩ bên cạnh: “Anh ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ gật đầu, phức tạp nhìn nhìn Thẩm Tinh Hòa, sau đó đi ra ngoài.
“Ta biết con có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, hôm nay ta có thể nói cho con biết.” Ông ta chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.
Thẩm Tinh Hòa đến gần, nhìn xuống ông ta, giọng lạnh lùng nói: “Mẹ tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ông ta nhìn cô, chậm rãi nói ra sự thật nhưng sự thật này quá mức tàn khốc khác xa so với tưởng tượng của cô.
Mẹ cô quả thật có bệnh tâm thần, hơn nữa còn là di truyền từ dòng họ. Đây là lý do tại sao người chồng đầu tiên của bà, cũng chính là lý do cha ruột của Thẩm Tinh Hòa vứt bỏ bọn họ, bởi vì ông ta sợ con gái mình giống như người vợ, sau khi lớn lên trở thành bệnh tâm thần, cho nên ông ta chạy trốn, rất nhanh đã kết hôn sinh con với người khác.
Ngay từ đầu Tần Thăng cũng không biết Thẩm Duyệt có bệnh tâm thần, bởi vì chỉ khi nào bà chịu kích thích thật lớn mới có thể phát bệnh, chẳng hạn như một đêm khuya nọ, bà trông thấy Tần Thăng trốn trong thư phòng, nhìn ảnh của Thẩm Tinh Hòa tự an ủi, một là người chồng bà yêu sâu đậm, một là con gái, bà khó có thể chấp nhận sự thật này, lần đầu tiên bà phát điên trước mặt Tần Thăng.
Bà lấy gạt tàn thuốc trên bàn, đập lên đầu Tần Thăng, máu tươi chảy dọc xuống trán ông ta, ánh mắt ông ta từ không thể chịu đựng nổi chuyển sang thành khó có thể tin được, thậm chí còn có ghét bỏ và sợ hãi trong ánh mắt đó.
Thẩm Duyệt rất nhanh đã thanh tỉnh lại, bà khóc lóc nức nở, quỳ gối trước mặt ông ta, cầu xin ông ta tha thứ cho bà, đồng thời muốn ông ta cam đoan không được có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào đối với Thẩm Tinh Hòa.
Bà là một người có đầu óc yêu đương cực đoan, lại luôn tự đắc kiêu ngạo, bà thậm chí còn có thành kiến với Thẩm Tinh Hòa. Bà nghĩ, nếu không có con gái, có lẽ chồng trước của bà sẽ không bỏ đi, Tần Thăng cũng sẽ không bắt đầu lạnh nhạt với bà.
Khi bà nghĩ đến Tần Thăng bằng lòng duy trì cuộc hôn nhân chỉ có vẻ bề ngoài này, bà nghĩ chẳng qua do Tần Thăng không muốn mất đi Thẩm Tinh Hòa, bà lập tức phát điên hoàn toàn.
Thẩm Tinh Hòa yên lặng nghe xong, chịu đả kích liên tiếp làm cho cô không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, bệnh tâm thần, cô nghĩ tới bà ngoại mình, cả đời bị giam trong ngôi nhà nhỏ màu đen, tiếng la hét thê lương cách cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng, rơi vào trong tai cô, khi đó cô còn nhỏ, bây giờ nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Con cho rằng người đàn ông nào, cũng có thể tiếp nhận vợ mình là người bệnh tâm thần sao? Thậm chí đời sau của bà ta cũng có thể bị bệnh tâm thần, chỉ có ta, bằng lòng không giữ lại chút nào tiếp nhận mẹ con các con.” Tần Thăng nói xong lại tự cười, trên mặt lại hiện ra vẻ trách trời thương dân.
Thẩm Tinh Hòa đưa mắt nhìn cái chai treo của ông ta, chất lỏng trong suốt từ ống nhỏ chảy vào cơ thể ông ta, cô trầm mặc vươn ngón tay ra, trên mặt che phủ một tần sương lạnh, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tần Thăng nghi ngờ nhìn cô, trong mắt mang theo chút sợ hãi, “Con muốn làm gì?” Ông ta hiện tại động cũng không thể động, nếu cô thật sự phát điên giống như mẹ cô, nghĩ như vậy trên mặt ông ta hiện lên vẻ hoảng sợ.
Thế nhưng Thẩm Tinh Hòa chỉ cười cười, giúp ông ta chỉnh tốc độ chảy chậm lại một chút, sau đó vén chăn giúp ông ta, “Ông yên tâm, tôi sẽ không làm gì ông, bởi vì ông không có quan trọng đến vậy, tôi sẽ không lãng phí một phần cảm xúc nào trên người ông.”
Cô giống như vừa nghĩ thông, thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó ở trước mặt ông ta bấm gọi cho Vệ Mân.
Điện thoại vừa vang một tiếng chuông đã được đối phương vội vã nhận: “A lô, Tinh Hòa.”
Cô bấm mở loa ngoài, cho nên Tần Thăng nghe rất rõ ràng.
“Vệ Mân, em muốn hỏi anh một chuyện.” Vẻ mặt Thẩm Tinh Hòa bình tĩnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Thăng, cô nói chầm chậm: “Bệnh tâm thần của mẹ em là di truyền từ dòng họ, có khả năng em cũng có bệnh. Vậy anh còn đồng ý ở cùng một chỗ với em không?”
Hô hấp của đối phương rõ ràng dừng một chút, Tần Thăng lộ ra nụ cười giễu cợt, dáng vẻ đang xem kịch vui.
Thẩm Tinh Hòa siết chặt mười ngón tay, giọng nói trở nên khàn khàn, thất vọng nói: “Em hiểu rồi, tạm biệt.”
“Chờ một chút.” Anh vội ngăn cản, “Thật ra anh biết từ sớm.”
“Anh biết?” Thẩm Tinh Hòa kinh ngạc, truy vấn, “Khi nào thì biết?”
Vệ Mân “Ừ" một tiếng ngắn gọn, trả lời sự thật, “Học kỳ đầu tiên năm lớp 10, khi đó mẹ em tới tìm ông nội anh làm tư vấn tâm lý, trong lúc vô tình anh đã nghe được.”
Anh dừng một chút, lại nói tiếp, “Đáng tiếc sau đó ông nội anh qua đời, cho nên việc trị liệu cũng tức tốc bị bỏ dở.”
“Vậy mà anh còn yêu thầm em?” Ánh mắt Thẩm Tinh Hòa chua xót, trong nháy mắt ngũ vị tạp trần.
Đầu bên kia di động truyền tới tiếng cười trầm thấp, giọng điệu của anh cực kỳ cưng chiều: “Bằng không em nghĩ vì sao anh lựa chọn học tâm lý?”
“Đưa địa chỉ cho anh, bây giờ anh đến đón em.”
Tầm mắt của Thẩm Tinh Hòa bị hơi nước làm nhòe đi, cô cố nén âm thanh nức nở, gật đầu, sau đó ý thức được đối phương nhìn không thấy, lại run giọng nói câu: “Được.”
Cô cúp điện thoại, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt đọng lại trên mi. Cuối cùng lạnh lùng nhìn Tần Thăng không tiếng động ở trên giường, xoay người đi ra ngoài.
Lúc cô mở cửa, mới phát hiện Thẩm Duyệt đứng ở cửa, nhìn ánh mắt của bà, hẳn đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Thẩm Tinh Hòa cười cười, gọi một tiếng mẹ.
Thẩm Duyệt mở to hai mắt đẫm lệ, trong mắt có ân hận, có khó xử, càng nhiều hơn chính là đau lòng.
“Xin lỗi, Tinh Hòa.” Môi Thẩm Duyệt run rẩy, rốt cuộc nói ra điều chôn giấu trong lòng rất lâu rồi, bà ôm con gái mình, khóc, áy náy nói: “Là mẹ ích kỷ, mới có thể để cho con chịu nhiều ấm ức như vậy, xin lỗi.”
Thẩm Tinh Hòa với cơ thể căng thẳng cuối cùng đã thả lỏng hơn, trong nháy mắt cô dỡ xuống tất cả phòng bị, khóc nức nở ôm lấy Thẩm Duyệt.
Thế giới này, luôn có người thích sự kỳ lạ của bạn, sau đó chấp nhận bạn không hề ghét bỏ. Với bản thân bạn mà nói, thật ra bạn cũng không khác gì những người khác, cũng muốn yêu và được yêu.
Danh Sách Chương: