• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cố Tân Ngữ không hề biết tính toán trong lòng cô, cô bao trùm toàn thân kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt như nai con, thật giống như lần đầu tiên gặp mặt, từ trong kẽ hở của lá cây lộ ra ánh mắt của cô. Làm cho anh liếc qua là nhận ra cô ngay.
 
Tóc vàng vốn chỉ muốn dọa cô một chút, không nghĩ tới cô lại phản ứng lớn như vậy, lúc này lại có thêm tên con trai cao lớn làm chỗ dựa, anh ta xem xét thời cơ một chút, vẫn là chạy là thượng sách.
 
Thấy người đi rồi, Thẩm Tinh Hòa mới chậm chạp từ sau lưng người con trai đi ra, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu vô cùng chân thành, “Cảm ơn anh nha, Cố Tân Ngữ.”

 
Cố Tân Ngữ ngoài ý muốn nhíu mày, trong lòng như có con chim sẻ nhỏ nhảy nhót, “Em còn nhớ rõ tên tôi à?”
 
“Đó là đương nhiên.” Giọng nói cô nhẹ nhàng cao lên, còn mang theo chút ít kiêu ngạo, vừa nói vừa tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, khóe miệng giương lên lễ phép mà cười trúc trắc.
 
Hô hấp của Cố Tân Ngữ thoáng ngừng lại, giống như có vật gì đó lặng yên không một tiếng động nảy mầm cắm rễ trong ngực anh, sau đó nở ra một đóa hoa lộng lẫy.
 
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên một câu, vừa gặp đã yêu chẳng qua là thấy sắc nảy lòng tham thôi.
 
Hiện tại anh cũng rất muốn đem cô gái trước mặt này đặt dưới thân, làm cô đến khóc, ai bảo cô cười đẹp như vậy.
 
Có điều lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, anh rất nhanh hồi phục tinh thần lại, sói xám lớn mang mặt nạ hiền lành thành thật, nhắc nhở thân thiện: “Cô gái nhỏ không nên về nhà quá trễ, không an toàn.”

Thẩm Tinh Hòa gật đầu, cảm ơn cũng cảm ơn xong rồi, vì thế cô cười chỉ chỉ hướng về nhà, “Tôi về nhà đây, tạm biệt.”
 
Cố Tân Ngữ ừ một tiếng ngắn gọn, thấy cô cười vẫy vẫy tay với mình, đi vài bước còn quay đầu cười một cái, lúc này mới dần dần khuất hẳn ở góc đường.

 
Anh vẫn nhìn bóng lưng của cô an toàn rời khỏi con đường này, lúc này mới xoay người trở về.
 
Ở phương Bắc, đêm hè có gió vẫn còn chút cảm giác mát, nhưng anh lại cảm thấy thân thể như lửa rồi, từ ngực đốt thẳng tới lỗ tai.
 
Lục Tinh đi ra từ chỗ tối, xem ra đã đứng đấy được một lúc rồi, anh vứt tàn thuốc trong tay, trêu chọc: “Tiểu Cố tổng đột nhiên bỏ mỹ nhân với anh em, kết quả chạy đến đây làm hộ hoa sứ giả sao?”
 
Cố Tân Ngữ xoay người liếc anh ta một cái, hai tay lười nhác đút vào túi quần, “Về sau có dã chiến cũng đừng tìm tôi.”
 
“...”
 
“Ông đây đổi tính.”
 
Anh lái xe trở về nhà, bỏ qua giọng nói công kích của bạn chí cốt, trên bàn trà phòng khách đang chưng chậu hoa mắc cỡ mua về hôm qua, gần một ngày có chút héo héo rồi, một chút cũng không có dáng vẻ tức giận.
 
Anh đưa tay sờ một chút, cuống lá lập tức rủ xuống, phiến lá con cũng khép lại, chậc chậc, thật đúng có chút giống với người nào đó.
 
Vì thế đêm hôm khuya khoắt, tiểu Cố tổng nghiêm túc nhập vào ô tìm kiếm trên Baidu, “Làm thế nào để chăm hoa mắc cỡ?”
 
Làm thế nào để nuôi một cô gái giống như hoa mắc cỡ?
 
Ngày hôm sau, Cố Tân Ngữ cầm cái chậu hoa mắc cỡ mua nửa sống nửa chết đi đến cửa hàng hoa, Thẩm Tinh Hòa đang ngồi bên cửa sổ chuyên tâm cắm hoa, ngón tay nhợt nhạt cầm một nhánh hoa hồng nhỏ dài, tay phải cầm kéo tỉ mỉ tỉa bớt nhánh thừa, hàng mi dài dày tạo nên bóng trên mí mắt, làn da trắng như sứ cũng được nhuộm chút hồng của nhánh hoa.
 
Trong nháy mắt Cố Tân Ngữ xuất thần, chờ anh hồi phục lại Thẩm Tinh Hòa đã đi tới trước cửa sổ, đứng trước mặt anh, ánh mắt mang theo ý hỏi thăm nhìn anh.
 
“Tôi mua cây hoa mắc cỡ này ở chỗ em, giống như sắp chết.” Hắn giơ lên chậu hoa trên tay, lắc lắc hai lần trước mặt cô, lá cây ủ rũ cũng rung rung theo.
 
Cô chớp chớp mắt nhìn, nhận lấy từ tay anh quan sát một hồi, sau đó cười cười, “Là do con ốc sên đó, chỉ cần rắc ít bột vôi là được.”
 
Cố Tân Ngữ lộ ra nét mặt cái hiểu cái không, tuy rằng tối hôm qua đã có đáp án trên Baidu, nhưng anh vẫn giấu diếm dấu vết tìm một cái cớ cho bản thân.
 
“Hoa mắc cỡ thích ánh mặt trời, bình thường không cần đặt ở nơi quá khuất, phải cho nó được ánh mặt trời chiếu nhiều.”
 
“Tôi có thể thêm WeChat của em không?” Hắn đột nhiên hỏi.
 
“Hả?” Cô mờ mịt nhìn anh, tiếp đó trong mắt có vẻ cảnh giác hơn.
 
“Như vậy thì lần sau có vấn đề nữa, tôi có thể hỏi em qua WeChat vì công việc tôi cũng rất bận.” Anh mặt không đỏ tim không đập loạn lừa dối, dáng vẻ nghiêm trang làm cho Thẩm Tinh Hòa trong nháy mắt bỏ qua cảnh giác.
 
Anh lấy điện thoại di động ra quét danh thiếp của cô, nickname của cô là Thẩm Hỉ Hoan.
 
Thẩm Hỉ Hoan, Thẩm Tinh Hòa, những chữ cái đầu giống nhau, Hỉ Hoan chính là Thanh Hòa nha.



 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK