Cố Tân Ngữ ôm lấy chậu cây xấu hổ quay về công ty, nhưng đến cùng anh vẫn cảm thấy dường như bản thân đã quên mất gì đó. Anh cẩn thận quan sát chậu cây xấu hổ xanh xanh một màu kia một lúc sau đó mới đột nhiên bừng tỉnh, hình như vừa nãy cô ấy không đeo bao tay.
Buổi tối, anh dựa người vào đầu giường, trên đó vẫn đang đặt chậu cây xấu hổ kia. Sau đó anh hoảng hốt thấy được dường như Thẩm Tinh Hòa đã buông bỏ toàn bộ đề phòng rồi nhanh chóng lao vào trong ngực anh, sau đó hai người bọn họ đan chặt mười ngón tay vào nhau, cùng nhau té xuống giường lớn, da thịt cô vừa trắng nõn vừa mềm mại, chỉ cần hơi mạnh tay một chút thì nhất định sẽ để lại trên da thịt dấu vết xanh xanh tím tím.
Anh hôn một mạch từ trán xuống đến ngón chân của cô, nghe thấy tiếng cô liên tục thở dốc ngay bên tai anh, thân thể nhu nhược như không có xương của cô tự mình quấn lấy anh vừa tinh tế vừa chặt chẽ.
Từ hôn đến cắn, trên người cô dính dính ướt át vô cùng, một ngón tay của anh dừng trước cửa huyệt ướt át của cô rồi đưa vào rút ra nhưng anh vừa mới chỉ đưa một ngón tay vào trong thì cô đã nhanh chóng ầm ầm ĩ ĩ than đau, trên khuôn mặt vừa có vẻ đau đớn nhưng đồng thời cũng lại sung sướng vô cùng.
Tiếng nước dần dần rõ hơn, ngón tay của anh có bất cẩn trượt sâu vào trong. Da thịt bên trong vừa non mềm lại vừa chặt chẽ không thôi, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào một chút thì đã không ngừng tiết ra nước.
Cô nức nở rồi nhanh chóng đạt cao trào trước một màn ra ra vào vào của anh.
Sau đó anh cởi quần ra để lộ gậy thịt đã sớm thức tỉnh rồi nhanh chóng đè lên thân thể đã sớm xụi lơ của cô mà mạnh mẽ đi vào.
Cô run rẩy ôm chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng dịu dàng bảo anh nhẹ một chút, trên mặt cũng tràn ngập vẻ uất ức không thôi, vừa yếu ớt lại vừa quyến rũ.
Anh nuốt nước bọt đến ực một tiếng đồng thời động tác dưới thân lại càng thêm thô lỗ hơn, mỗi lần đi vào đều phải đưa vào đến nơi sâu nhất, miệng mồm cũng không hề nhàn rỗi mà cuốn lấy lưỡi cô, cả hai trao nhau nước bọt của đối phương.
Anh thở hồng hộc mà giật mình tỉnh giấc, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào đũng quần và ga giường bị bẩn sau đó lặng lẽ bước vào phòng tắm.
Quả nhiên là do gần đây trống vắng để không quá lâu rồi thế nên ngay cả mộng xuân anh cũng có luôn rồi.
Chờ đến khi anh bước ra từ phòng tắm thì thấy điện thoại để trên tủ đầu giường của mình sáng lên, anh đến gần cầm lên nhìn thử không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn mà mở to hai mắt.
"Hình như, hình như nhà tôi bị trộm ghé thăm rồi." Thẩm Tinh Hòa cầm điện thoại di động có chút bất lực mà co rúc ở góc giường.
"Chuyện này em hẳn nên tìm đến chú cảnh sát chứ nhỉ." Anh hơi mím môi vô cùng đâu ra đó mà nhắn tin trả lời, tuy trong lòng anh vui sắp nở hoa đến nơi nhưng trên mặt lại chẳng mảy may thay đổi chút gì cả.
"Vì không thấy bị mất bất cứ thứ gì, hơn nữa cũng không có dấu hiệu bị cạy cửa nên cảnh sát cũng chỉ tùy tiện hỏi mấy câu sau đó đi mất, bảo rằng nếu có thêm chuyện gì nữa thì gọi báo lại." Cô có chút không biết nên làm thế nào, bản thân cô một thân một mình đến một thành phố xa xôi cắm rễ, không có mấy người bạn bè xã giao gì cho nhiều, cẩn thận suy nghĩ một lát thì dường như cũng chỉ có thể nhờ vả anh một chút.
Vào lúc Cố Tân Ngữ đến nhà cô thì thấy cô đang ngồi xổm trước cửa nhà, bộ dạng có chút đáng thương, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng phấn, tóc thì đơn giản cột lên thành kiểu đuôi ngựa, nhìn giống học sinh hết sức, so ra mà nói thì thoạt nhìn còn dễ gần hơn một chút.
"Nếu đã khóa cửa thật kỹ mà cũng không mất đồ đạc gì, vậy làm sao cô biết được là có trộm ghé thăm?" Anh nhìn chung quanh căn nhà một chút, hai phòng ngủ và một phòng khách, nhìn chung thì tương đối nhỏ nhưng được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, trên ban công cũng được bảy đủ loại hoa hoa cỏ cỏ.
Thẩm Tinh Hòa đưa anh nhìn ảnh trước khi cô ra khỏi nhà đã chụp một chút, nếu so với tình trạng hiện tại thì có rất nhiều chỗ không giống nhau, tuy rằng đó chỉ là các chi tiết nhỏ, có thể người bình thường sẽ không phát hiện ra nhưng cô lại là một người tương đối cẩn thận tỉ mỉ vì thế nhạy bén nhanh chóng phát hiện được có chuyện không ổn.
"Vậy sao em không chuyển sang nơi khác?" Anh nghiêng đầu quan sát cô một chút sau đó mới hỏi ra chuyện mà anh không luôn không hiểu trong lòng.
Thẩm Tinh Hòa rót cho anh một ly nước trái cây sau đó vô cùng tự nhiên mà đưa cho anh: "Đây là của mẹ tôi để lại nên tôi nhất định phải trông chừng nó."
Cố Tân Ngữ đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay có chút không cẩn thận mà chạm một chút vào ngón tay cô, có cảm giác hơi mát mát, anh vô cùng lễ phép nói một câu cảm ơn sau đó đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó vô cùng ngạc nhiên mà đưa mắt sang nhìn cô gái đang có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh kia.
"Sao vậy?" Có lẽ là do ánh mắt của anh nhìn mình quá mức nóng bỏng, cô quay sang nhìn, vẻ mặt không nhịn được mà có chút nghi ngờ.
Cố Tân Ngữ lắc đầu theo bản năng sau đó lại xòe bàn tay ra giơ giơ trước mặt cô, "Không phải là em không thích người khác chạm vào mình sao?"
"Tôi chỉ không thích chạm vào đàn ông thôi." Cô vô cùng thành thật trả lời anh.
"À." Anh gật đầu, sau đó mới nhanh chóng phản ứng lại, mi tâm giật giật mà nhíu lại, "Lẽ nào tôi không phải đàn ông sao?" Quả thực vô cùng nhục nhã, có cần anh chứng minh một chút rằng anh vô cùng đàn ông không.
Dường như cô hết sức ngạc nhiên với phản ứng quá khích của anh mà cau mày giải thích: "Nhưng anh là gay mà."
Anh hít một hơi thật sâu sau đó hơi nhếch nhếch khóe miệng, sau cùng phun ra một câu hết sức kinh người, "Nếu vậy thì hai chúng ta ở chung đi."
Danh Sách Chương: