Người kia nghe thấy tiếng động liền di chuyển, xoay mặt nhìn Mễ Á Tư.
“Đã lâu không gặp!” Chỉ thấy kẻ kia hơi nheo lại đôi mắt, khóe miệng tà khí nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn anh.
Mễ Á Tư đẩy gọng kính trên mũi, gật đầu, “Hóa ra là anh.” Nói xong liền dừng lại một chút, “Tìm tôi có chuyện gì? Anh muốn làm gì bạn bè tôi?”
“Gì chứ? Ta chỉ mời bọn họ uống trà thôi mà. À đúng rồi, trong đó có con trai của Tiến sĩ Tỉnh đúng không?” Người nọ đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi tới trước mặt Mễ Á Tư, giúp anh chỉnh lại vạt áo có chút xộc xệch, “Con của Tiến sĩ Tỉnh không ngờ đã lớn như vậy nha.”
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng làm gì cậu bé.” Vẻ mặt Mễ Á Tư lập tức trở nên nghiêm túc.
Người đứng trước mặt anh lúc này chính là tên biến thái có tiếng. Năm đó bọn họ học cùng một chỗ, anh đã sớm biết kẻ này là loại người nào. Hắn cực kỳ điên cuồng với những nghiên cứu của mình, dường như đã đạt tới cảnh giới phát rồ. Hắn chính là động vật máu lạnh chân chính, có thể vì nghiên cứu mà không từ thủ đoạn.
“Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Huống hồ, người ở cùng thằng nhóc kia ta cũng biết nha. Chúng ta chỉ là cùng nhau ngồi xuống uống chút trà ôn chút chuyện thôi, cậu lo lắng thế làm gì?” Kẻ kia cười rộ lên thực tà mị, vừa gặp đã biết không phải người tốt.
“Khắc Tư Khắc, anh ……”
“A! Ta còn tưởng cậu đã quên tên ta rồi chứ!” Khắc Tư Khắc đột nhiên rộng mở hai tay, ôm lấy Mễ Á Tư một cái thật chặt, “Nào, đến đây, vì cuộc hội ngộ bạn bè xưa đã lâu không gặp, ôm một cái nào.”
Mễ Á Tư trở tay không kịp, căn bản không thể đoán ra hắn muốn làm gì. Nhưng lập tức, trên lưng đột nhiên nhói một cái, sau đó trước mắt tối đen, cái gì cũng không biết nữa.
Khắc Tư Khắc vứt đi mũi tiêm trên tay, nhìn xuống Mễ Á Tư giờ đã hôn mê. Bản ghi chép trong túi áo anh cũng vì ngã xuống mà rơi ra.
Khắc Tư Khắc tò mò nhặt lên xem hai trang, sau đó có chút hưng phấn nở nụ cười, “Quả thật là ghi chép lý thú a!”
==================
Khi Triệu Nhiên tỉnh lại, anh phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường trong căn phòng nhìn có vẻ giống nơi thí nghiệm. Tay cùng chân đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Ngọn đèn trên trần chiếu thẳng vào mắt anh khiến đầu óc trở nên mơ hồ.
Anh cựa mình, lại bất ngờ phát hiện bản thân không cách nào nới lỏng đống dây nịt đang trói chặt chân tay.
Lại lướt mắt ra xung quanh, anh nhìn thấy Tỉnh Vân cũng đang bị trói chặt nằm ngủ trên một chiếc giường khác. Cậu vẫn còn chưa tỉnh, bộ dáng lúc ngủ so với khi thức hoàn toàn bất đồng, thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối khiến người ta không khỏi nổi lên tâm tư muốn bảo vệ.
“Tỉnh rồi?” Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên trong căn phòng, giọng nói mang theo một tia nghiền ngẫm, “Đã lâu không gặp, ta rất nhớ cậu đấy!”
Triệu Nhiên vừa nghe giọng nói này liền cảm thấy rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng cách đó không xa. Hai tay hắn đút trong túi quần, mái tóc vàng dài được buộc tùy ý rơi sau vai. Trên mũi gác một đôi kính viền vàng, đôi mắt rất đẹp, xanh thẳm như bầu trời.
“Là ngươi?” Triệu Nhiên nhận ra người đàn ông trước mặt, “Ngươi muốn làm gì?”
“Sao lại dùng giọng điệu lạnh băng như vậy mà nói chuyện với bạn bè cũ chứ? Thật sự là khiến người ta thương tâm mà.” Hắn cười cười bước về phía Triệu Nhiên, “Không ngờ cậu lại ở cùng một chỗ với con trai của Tỉnh Diệc Chi nha.”
Hắn dừng lại bên giường Triệu Nhiên, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh. Sắc mặt Triệu Nhiên lúc này hoàn toàn không hề hòa nhã, thế mà hắn chỉ cực kỳ thản nhiên nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của anh.
“Ta cảnh cáo ngươi, không được làm gì cậu ấy.” Triệu Nhiên tức giận nói, “Khắc Tư Khắc, mặc kệ ngươi muốn nghiên cứu cái thứ biến thái gì, cứ thử hết lên ta là được.”
“Sao thế?” Khắc Tư Khắc rút tay khỏi túi quần, vươn tay cởi xuống cúc áo Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên sắc mặt cực kỳ không tốt, hai mắt nhìn chằm chằm đôi tay đang bận rộn trên người mình mà không nói câu nào. Chỉ cần không động tới Tỉnh Vân thì tất cả tai ương có đổ hết lên đầu anh cũng không sao, càng không có gì phải kháng cự.
“Xem ra, cậu thật quan tâm đến thằng bé kia!” Khắc Tư Khắc đem quần áo Triệu Nhiên cởi xuống, lộ ra một màu da thịt như mật ong vàng óng.
Hắn vươn tay sờ lên vết sẹo trên ngực Triệu Nhiên, không ngừng vòng vòng quanh nó. Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên làn da khiến Triệu Nhiên hơi hơi nhíu mày.
“Thật đáng tiếc, vết sẹo này tựa hồ không cách nào khôi phục!” Hắn nói xong liền dời ngón tay đi, chuyển qua chiếc tay giả Tỉnh Vân lắp cho Triệu Nhiên, “Hửm? Sao lại thế này?”
Khắc Tư Khắc dường như rất có hứng thú với chiếc tay giả này, hắn cúi xuống thật sát trên người anh, chăm chú nghiên cứu nó hồi lâu.
Lúc thì dùng sức chọc chọc, lúc thì cẩn thận tỉ mỉ sờ soạng một lần, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.
Trong lòng Triệu Nhiên âm thầm mắng một câu: “Biến thái”
“Ưm……” Tỉnh Vân dần dần tỉnh lại. Vừa định mở mắt, ánh sáng trong phòng chói lòa khiến cậu hốt hoảng nhắm chặt, cố gắng thích ứng một hồi, mới chậm rãi mở ra lần nữa.
Sau đó, cậu phát hiện toàn thân bị trói đến không thể động đậy, cùng lúc nhìn thấy Khắc Tư Khắc gần như nằm sấp trên người Triệu Nhiên, và ánh mắt đang nhìn sang phía cậu của anh.
Nhìn thấy tư thế ái muội của hai người bọn họ, Tỉnh Vân đột nhiên có chút không vui. Cậu không biết cái người đang áp xuống Triệu Nhiên kia là ai, thế nhưng chỉ cần nhìn tư thế của kẻ đó cùng đôi tay đang vuốt lên thân thể Triệu Nhiên kia, cậu ngay lập tức cảm thấy tên kia chắc chắn không phải người tốt, thậm chí còn có một chút gì đó khiến người ta chán ghét, cho dù cậu cùng hắn một câu còn chưa nói qua.
Ánh mắt Triệu Nhiên nhìn cậu tràn ngập lo lắng, dường như đang hỏi Tỉnh Vân có chỗ nào không thoải mái không. Tỉnh Vân lại cố tình coi như không thấy, nghiêng đầu chuyển mắt sang hướng khác.
“A, nhân vật chính tỉnh lại rồi!” Khắc Tư Khắc đứng thẳng dậy, xoay người hướng về phía Tỉnh Vân.
“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Nhiên sốt ruột, lập tức khẩn trương quát.
Một tiếng quát của anh này lại bất ngờ khiến Tỉnh Vân giật mình. Cậu nhanh chóng quay đầu lại, ngay giây tiếp theo, một bàn tay không biết từ đâu nắm chặt lấy hàm dưới, khiến cậu hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
“Ừm, quả nhiên là con trai của Tỉnh Diệc Chi, lớn lên thật giống nhau, y như phiên bản hồi còn trẻ của hắn vậy. Chậc chậc, khuôn mặt này thật sự khiến người ta không thể không thích nha.” Khắc Tư Khắc vươn hai ngón tay, xoa lên đôi môi Tỉnh Vân, ở trên đó sờ soạng một trận.
Tỉnh Vân quả thật rất muốn há mồm hung hăng cắn hai ngón tay kia, đáng tiếc, cằm bị cố định, cậu căn bản chẳng thể nhúc nhích lấy một ly, chỉ có thể trừng đôi mắt lớn nhìn người đàn ông đang cười đến tà ác trước mặt.
Triệu Nhiên thấy Khắc Tư Khắc căn bản không buồn để ý tới mình liền không nói thêm gì nữa. Hai tay dùng sức muốn thoát khỏi dây trói. Nhưng thứ này quả thật buộc quá chặt, dù anh có một bên tay giả sức mạnh hơn người vẫn nhất thời không thể thoát khỏi.
Đúng lúc này, Khắc Tư Khắc buông cằm Tỉnh Vân, từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ ghi chép, lật lật vài tờ, rốt cục dừng lại ở một trang nào đó.
“Này, Thu Thu ở đâu? Các người đem Thu Thu tới chỗ nào rồi? Này, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?” Tỉnh Vân đột nhiên nhớ ra, trước khi cậu ngất xỉu, Thu Thu đã bị một tên đặc công mang đi. Mà người đàn ông trước mặt này, ở đây dường như cũng có chút địa vị.
“Khó trách các thí nghiệm trước đều không thành công, hóa ra là thiếu cái này!” Khắc Tư Khắc đọc ghi chép, tự lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không buồn để ý tới câu hỏi của Tỉnh Vân.
Sau đó, hắn cất quyển sổ đi, lại nhìn sang hai người đang nằm trên giường, tà khí cười cười, cuối cùng xoay người rời khỏi căn phòng.
Sau khi Khắc Tư Khắc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Tỉnh Vân trong lòng lo lắng cho Thu Thu, không biết hiện tại cô bé thế nào rồi. Nếu lúc trước bọn họ không sơ ý như vậy, cứ cho rằng đến được chỗ tị nạn là an toàn rồi mà thả lỏng thì giờ chắc đã không rơi vào tình cảnh này! Ai ngờ, trại tị nạn căn bản không hề an toàn như trong tưởng tượng. Mễ Á Tư cùng Chi Khanh không biết thế nào rồi. Cậu với Triệu Nhiên bị trói trong này, quả thực kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cái đống dây trói chết tiệt, sao lại chặt như vậy chứ, giãy mãi không lỏng chút nào. Chẳng lẽ chỉ có thể bị trói ở đây nằm im chịu chết sao?
“Cậu không bị thương chỗ nào chứ?” Qua thật lâu, Triệu Nhiên mới mở miệng nói chuyện. Thanh âm trầm thấp, có hơi khàn khàn.
Tỉnh Vân quay đầu lại, liếc mắt nhìn Triệu Nhiên một cái, “Ừ, tôi vẫn tốt. Anh thì sao?”
“Tôi cũng tạm ổn. Vấn đề hiện tại là làm sao xuống được giường, rời khỏi chỗ này.” Triệu Nhiên nói xong lại vận sức giãy dụa, thế nhưng đám dây trói vẫn không hề có dấu hiệu buông lỏng.
“……” Tỉnh Vân cũng không muốn nói gì. Tâm tình cậu lúc này cực không tốt, vừa rồi nhìn thấy tư thế ái muội của Triệu Nhiên cùng người đàn ông kia, cậu chỉ hận không thể ngay lập tức xuống giường cho gã kia một quyền, sau đó lại đạp Triệu Nhiên một cước.
“Khụ……” Triệu Nhiên bỏ cuộc giãy dụa, “Gã vừa rồi là Khắc Tư Khắc, chính là tên bác sĩ khi tôi còn làm lính đánh thuê đã tiêm loại thuốc kỳ quái kia vào người tôi. Thật không ngờ lại gặp hắn ở đây.”
Triệu Nhiên bất ngờ giải thích khiến Tỉnh Vân không hiểu sao cảm thấy khẩn trương.
“Thầy, anh không cần phải nói với tôi nhiều chuyện như vậy.” Tỉnh Vân không được tự nhiên nói.
“……” Triệu Nhiên cũng không đáp, chỉ nhìn không chuyển mắt về phía Tỉnh Vân.
Tỉnh Vân cảm giác anh đang nhìn mình, thế nhưng cậu lại không có can đảm quay đầu nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể chằm chằm ngước lên trần nhà, mong muốn phân tán lực chú ý của mình lúc này.
Có điều bị nhìn như vậy thực sự rất khó chịu, thậm chí cậu còn bắt đầu cảm thấy da gà đang nổi lên.
“Tôi bảo anh này……” Tỉnh Vân nghiêng đầu, đang muốn nói gì đó thì tầm mắt đột nhiên chạm phải ánh mắt Triệu Nhiên. Cái nhìn đầy ôn nhu thế này là lần đầu tiên cậu thấy. Trong tích tắc, Tỉnh Vân cảm giác như đôi mắt mình sắp mù.
Thầy, vì sao anh lại nhìn tôi như vậy? Anh làm thế rốt cuộc có nghĩa là gì? Cho tôi một chút hy vọng rồi lại tạt thêm một chậu nước lạnh để tôi triệt để tuyệt vọng sao?
Giờ tôi đã không còn sức lực chơi mèo vờn chuột với anh nữa. Nếu anh thật sự không thích tôi, vậy xin đừng làm tôi thêm hy vọng. Tôi không thích cảm giác tự mình trèo lên cao rồi bị người ta đẩy xuống đâu, cảm giác tan xương nát thịt như vậy hoàn toàn không vui chút nào.
Thầy à…… Chẳng lẽ anh không biết tôi càng ngày càng thích anh hơn sao? Tôi đã không còn đường quay lại nữa.
Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra, Khắc Tư Khắc đẩy một xe chất đầy chai lọ đi vào. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười biến thái bất biến như trước, dường như đang tính toán gì đó.
Rõ ràng là khuôn mặt tươi cười lại khiến người ta vô thức có một loại cảm giác âm u tăm tối.
Hắn đẩy xe tới bên giường Tỉnh Vân, lấy ra một chiếc ống nghiệm, nhỏ thêm vài giọt chất lỏng màu đỏ vào trong. Dung dịch trong ống vốn trong suốt nháy mắt bị nhiễm đỏ.
Tiếp theo, hắn lại nhỏ thêm vào vài giọt dung dịch màu vàng và màu lam khác, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, ống nghiệm nháy mắt biến thành màu lục, hơn nữa còn bốc lên một màn khói mỏng, nhìn qua cực kỳ buồn nôn.
Làm xong mọi việc, hắn mới cẩn thận lấy ra ống nghiệm khác chứa một loại dung dịch trong suốt, lại dùng ống hút lấy ra vài giọt này nhỏ vào ống nghiệm màu lục kia. Tích tắc khi hai thứ dung dịch gặp nhau, từ miệng ống nghiệm bốc lên một làn khói dày đặc. Sau khi khói tan đi, chất lỏng màu lục bên trong không ngờ đã bị tinh lọc hoàn toàn, biến thành một màu trong suốt vô sắc vô vị.
Khắc Tư Khắc nhìn nhìn Tỉnh Vân, nhếch môi, ý cười càng lúc càng đậm.
Hắn lấy ra một ống tiêm, đem chất lỏng trong suốt kia bơm vào, sau đó buông xuống ống nghiệm, cầm lấy xilanh đi tới bên cạnh Tỉnh Vân, từ trên cao nhìn xuống.
“Ta tin rằng cậu sẽ trở thành mẫu thí nghiệm hoàn hảo nhất.” Nói xong, bàn tay đang cầm xilanh chậm rãi hạ xuống, hướng về phía cánh tay Tỉnh Vân, định đâm vào.
“Khắc Tư Khắc, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám làm gì cậu ấy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Triệu Nhiên rống lên, bắt đầu điên cuồng giãy dụa, dốc hết sức lực muốn thoát khỏi dây trói lao tới.
Khắc Tư Khắc căn bản hoàn toàn không sợ lời cảnh báo của anh, không hề do dự một kim đâm xuống, thong thả đem toàn bộ thứ kia tiêm vào người Tỉnh Vân.
“A……” Mũi tiêm đâm vào cơ thể có chút đau, nhưng rất nhanh, đã bị cái đau khi dung dịch kia tiến vào thay thế.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Tỉnh Vân cảm thấy chất lỏng kia thực nóng, khi nó vừa tiến vào cơ thể, cậu chỉ cảm thấy cả người như sắp bị nung chảy.
Cậu không sợ bị tiêm, trước đây cũng không phải chưa từng tiêm qua. Thế nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy lần tiêm này rất dài, thời gian thống khổ mãi không chấm dứt. Cảm giác nóng rực cùng đau đớn truyền tới từ cánh tay càng lúc càng mãnh liệt, cả người Tỉnh Vân không chỗ nào thoải mái.
“Ngươi tiêm cho cậu ấy cái gì? Giống thứ ngày trước sao?” Triệu Nhiên cực kỳ sốt ruột, trên trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi.
“A, đương nhiên không có khả năng giống nhau rồi. Khi đó thứ thuốc tiêm cho cậu có chút khiếm khuyết. Lần này nhờ ghi chép của Tỉnh Diệc Chi, ta đột nhiên nảy ra một ý, cho nên đã thay đổi một chút, dùng thí nghiệm lên người con trai hắn, ha ha, không biết khi hắn nghe thấy chuyện này sẽ có vẻ mặt thế nào đây.” Khắc Tư Khắc rút ra xilanh, tùy tay vứt xuống xe đẩy. Sau đó hắn khoanh tay trước ngực, đứng một bên, tràn đầy hưng phấn nhìn phản ứng của Tỉnh Vân.
Nháy mắt khi đầu mũi tiêm được rút ra, giống như kỳ tích, cảm giác khó chịu đột nhiên biến mất, quả thật tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Tỉnh Vân nhìn sang Triệu Nhiên đang sốt ruột vạn phần, định cười một cái để anh yên tâm. Ai ngờ, câu nói còn chưa ra khỏi cổ, cậu đã mạnh mẽ cảm thấy cả người như bị hỏa thiêu. Lục phủ ngũ tạng như đang sôi lên sùng sục. Cái loại cảm giác như tưới một thùng xăng vào cơ thể rồi châm lửa kia khiến cậu nhịn không được hộc ra một ngụm máu.
Chuyện gì vậy? Thứ này rốt cuộc là loại kỳ quái gì? Cậu bị tiêm vào thuốc gì vậy? Nhìn hình ảnh Triệu Nhiên dần dần trở nên mơ hồ trước mặt, nghe giọng nói đang hô tên mình càng lúc càng rời xa, Tỉnh Vân mờ mịt mở to hai mắt, trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Nơi đó trắng đến chói mắt, chói đến nỗi mọi thứ dường như nhòa đi, biến mất.
“Tỉnh Vân…… Tỉnh Vân…… Chịu đựng a…… Cậu không thể chết được……”
Tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Triệu Nhiên khi gần khi xa. Trong tai cậu, thứ chất lỏng ấm áp gì đó chảy ra, trong mũi cũng có, trong miệng cũng có, dường như cả thất khổng đều đang chảy máu vậy.
Không chịu đựng được nữa sao? Quả nhiên, vẫn là không thể bước tiếp… Cậu còn chưa cứu được Thu Thu, còn chưa tìm được cha, còn chưa được yêu một lần. Cái gì đều không có mà đã chết thế này sao?
Thật không cam lòng! Nhưng còn có thể làm sao!
Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu! Có ai tới cứu cậu không? Cậu không muốn phải tiếp tục chịu đựng nữa. Cậu cũng là người, cậu cũng có thời điểm yếu đuối. Cho dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ có lúc yếu mềm.
Cho nên, lần này…… Cậu cái gì cũng không muốn lo nữa, nhắm mắt lại, cứ như vậy đi……