Khắc Tư Khắc bước ra từ phía sau đám người, hai tay khoanh trước ngực, cười đến đắc ý, “Xem ra cơ thể vật thí nghiệm lần này không tốt lắm nha!” Giọng nói pha chút tiếc nuối.
“Khắc Tư Khắc……” Triệu Nhiên ôm chặt Tỉnh Vân, phẫn nộ nhìn hắn, hai vành mắt phiếm đỏ, bộ dạng như sắp phát điên.
Anh lúc này như ngọn núi lửa đang đứng trên ranh giới phun trào. Dây thần kinh đã căng đến cực hạn, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhanh chóng đứt tung, hậu quả sau đó có muốn tưởng tượng cũng không nổi.
Triệu Nhiên chưa từng cảm thấy tức giận thế này, Khắc Tư Khắc đã động tới điểm trí mạng của anh, khiến anh sắp không khống chế nổi nữa.
“Tức giận cũng vô dụng, dù sao các ngươi cũng trốn không thoát.” Khắc Tư Khắc càng đắc ý nói.
“Nga? Trốn được hay không ai nói do ngươi định đoạt!” Một họng súng lạnh băng bất ngờ kề lên thái dương Khắc Tư Khắc, đồng thời, một giọng đàn ông tràn đầy trêu tức vang lên.
“Hừ ~ các ngươi muốn gì?” Khắc Tư Khắc ngược lại không hề giật mình, vẫn trấn định như trước.
“Tỉnh Vân!” Mễ Á Tư tháo mặt nạ bảo hộ chạy tới chỗ Triệu Nhiên. Nhìn toàn thân Tỉnh Vân trong lòng anh bắt đầu trắng xanh, nhíu mày hỏi, “Khắc Tư Khắc, ngươi đã làm gì cậu ấy?”
“Không muốn nói cho ngươi đấy!” Khắc Tư Khắc nghịch ngợm thè lưỡi, nhún vai.
“……” Mễ Á Tư đi tới trước mặt hắn, tống cho hắn một đấm thật mạnh.
Một quyền này chuẩn xác đánh thẳng vào bụng Khắc Tư Khắc, đau đến mức khiến hắn ôm bụng ngã quỳ trên đất. Quyển sổ ghi chép trong túi cũng vì thế rớt ra.
Mễ Á Tư xoay người nhặt lên cuốn sổ kia, đút trở lại túi mình, “Thứ không phải của ngươi thì đừng có nhặt loạn.”
“Ha ha ha ha, khụ……” Khắc Tư Khắc bỗng nhiên cười phá lên, từ trong túi lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, “Đứa con của Tỉnh Diệc Chi đã chết, các ngươi có làm gì cũng không cứu được nó đâu.” Hắn vừa nói vừa ấn xuống một cái nút trên điều khiển. Mặt đất dưới gối đột nhiên nứt ra, Khắc Tư Khắc nháy mắt rơi xuống, sau đó, cánh cửa lập tức đóng lại.
“Đáng giận, để hắn chạy mất rồi.” Mễ Á Tư tức giận kêu lên.
“Đừng nói nhiều nữa, rời khỏi đây trước đã. Tên Khắc Tư Khắc kia rất giảo hoạt, giờ để hắn chạy thoát, coi chừng ngay lập tức sẽ phái người đến bắt chúng ta.” Ba Kiều đánh mắt với anh em phía sau, bọn họ lập tức hiểu ý rời khỏi phòng.
Mễ Á Tư đi tới bên cạnh Triệu Nhiên, vừa định vươn tay dìu anh thì bị một ánh mắt lạnh như băng bắn tới bật ngược trở về.
Ba Kiều nheo mắt nhìn Triệu Nhiên một cái, lại nhìn sang Tỉnh Vân được Mễ Á Tư quan tâm, cuối cùng đi tới bên cạnh nắm lấy tay anh, “Đi mau! ….. Triệu Nhiên, nếu ngươi muốn cứu cậu ấy thì phải rời khỏi đây trước.”
Triệu Nhiên ngẩng lên nhìn Ba Kiều, “Là ngươi?”
“Đừng nhiều lời nữa, ngươi đi hay không?” Ba Kiều cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy để chờ, lập tức kéo theo Mễ Á Tư ra ngoài, cũng không quản anh có đồng ý hay không.
Qua một hồi, Triệu Nhiên vốn dĩ tức giận cũng đã bớt không ít. Sau khi lý trí trở về, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng ôm theo Tỉnh Vân theo đám người Ba Kiều chạy ra ngoài.
Khi bốn người vừa bước ra, Chi Khanh cũng được hai người khác mang tới. Không biết cậu bé bị ép dùng loại thuốc gì, cả người vô lực gục trên lưng người khác, nhìn thấy bọn họ cũng không nói gì, chỉ hơi híp mắt lại, một bộ dạng hữu khí vô lực.
Lần tới trại tị nạn này mọi người phải chịu không ít tra tấn. Ai cũng không ngờ sẽ có kết cục như thế, may mà gặp được Ba Kiều, bọn họ mới có thể thoát ra, nếu không, không biết sẽ còn bị tên biến thái Khắc Tư Khắc kia hành hạ thành cái dạng gì nữa.
“Cậu chắc chắn chúng ta có thể ra ngoài sao?” Mễ Á Tư lo lắng hỏi.
“Anh không tin tôi à? Từ nhỏ đến lớn, tôi đã bao giờ làm anh bị thương chưa? Trước kia rõ ràng lúc nào cũng tin tưởng tôi tuyệt đối như thế, giờ sao lại biến thành dạng người nghi thần nghi quỷ rồi?” Ba Kiều cố ý giả bộ tức giận, bĩu môi nói.
“Đừng đùa nữa, tôi đang nói nghiêm túc.” Mễ Á Tư đẩy hắn một cái, trừng mắt lườm.
“Kế hoạch chạy trốn này tôi và các anh em đã lên từ rất lâu, chỉ có điều chưa thực hiện thôi. Yên tâm, bọn tôi đã ở đây một khoảng thời gian, cũng coi như có chút quen thuộc. Các anh cứ đi theo là được.”
Bọn họ có tất cả mười lăm người, trong đó mười người là anh em của Ba Kiều. Mấy người đó trong tay đều cầm súng, trên lưng cũng đeo một chiếc túi thật to, bên trong dường như cũng đều là vũ khí.
Mễ Á Tư khi bám theo Ba Kiều đi cứu người cũng đã bị hắn bắt buộc thay một bộ đồ lính đặc công. Giờ trên tay anh cũng có một khẩu súng.
Hai thanh côn laser của Tỉnh Vân cùng đống lựu đạn của anh bị Khắc Tư Khắc lấy đi lúc trước cũng đã được Ba Kiều cầm về, nhét vào balo trên lưng Mễ Á Tư.
Cấu trúc nơi này rắc rối như mê cung, Ba Kiều đi trước rẽ ngang rẽ dọc một hồi, thật lâu sau, đoàn người mới nhìn thấy cửa ra.
Hết thảy đều thực thuận lợi, trên đường chạy ra cũng không gặp bất kỳ ai. Này không khỏi có chút quá mức dễ dàng.
Mễ Á Tư trong lòng lo lắng, nhỡ đâu đây là một cái bẫy thì sao? Nếu không, căn cứ tính cách của Khắc Tư Khắc, tuyệt không có khả năng khinh địch thả bọn họ đi.
Quả nhiên, dự cảm không lành của Mễ Á Tư rất nhanh đã ứng nghiệm.
Ngay lúc bọn họ sắp sửa thoát ra, trong căn cứ đột nhiên phát ra pháo sáng cảnh báo đỏ rực. Cổng ra ngay lập tức bị đóng lại, đám lính cũng không biết từ đâu ùa ra. Cánh cửa kia cho dù dùng súng bắn vào cũng không thấy suy suyển.
Đám lính phía sau đã đuổi tới gần, mắt thầy một hồi bắn giết là không thể tránh khỏi.
“Dùng cái này đi.” Mễ Á Tư từ trong balo lấy ra một quả lựu đạn đưa cho Ba Kiều, “Tôi tự chế tạo ra, không biết có thể phá cánh cổng kia không.”
“Cứ thử đi.” Ba Kiều nhận lấy cục tròn màu đen kia, ra hiệu cho mọi người lui lại phía sau.
Chính hắn cũng lùi lại vài bước, đem lựu đạn hết sức ném về phía cửa.
Sau lưng bọn họ đã bắt đầu vang lên tiếng súng, lựu đạn va vào cánh cửa “Oành” một tiếng, thần kỳ phá ra một cái lỗ trên cánh cổng súng bắn không thủng kia.
Từ đầu tới cuối Ba Kiều cẩn thận hộ Mễ Á Tư sau người, chỉ sợ anh bị mẩu lựu đạn văng trúng.
Nếu đã có đường ra, vậy không cần phải lãng phí thời gian nữa, bọn họ lập tức vừa chém giết đám người đuổi đánh vừa nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bên ngoài, ba chiếc xe quân dụng đã đỗ sẵn. Mà phía trước không xa, một bức tường làm bằng lưới sắt đang sừng sững mà đứng, phía bên kia, là hàng đống tang thi đói khát nhìn chằm chằm nơi này.
Mười lăm người rất trật tự chia thanh ba nhóm, ngồi vào trong xe.
Xe này là xe chống đạn, cho dù tiếng súng phía sau không dứt bên tai nhưng đối với người ngồi bên trong, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Ba Kiều cùng Mễ Á Tư chui lên một chiếc xe, hắn nhanh chóng ngồi lên ghế lái, Mễ Á Tư ngồi ghế đơn bên cạnh. Tỉnh Vân, Triệu Nhiên cùng Chi Khanh thì chui vào băng sau.
Ba Kiều sau khi lên xe không lập tức khởi động máy ngay mà còn quay sang giúp Mễ Á Tư đeo dây an toàn rồi mới quay lại xoay chìa nổ máy rời đi.
Ba chiếc xe thứ tự lái ra. Đám Ba Kiều đi sau cùng. Mễ Á Tư xuyên qua cửa kính xe nhìn đám tang thi bên ngoài lưới sắt, không khỏi sợ hãi nuốt một cái.
Xe rất nhanh đã chạy đến cổng ngoài, nơi đó có mấy người cầm súng đang đứng, nhìn thấy ba chiếc xe lao ra lập tức giương lên nã đạn.
Cũng may, chiếc xe này được thiết kế quả thực không tồi, đạn loại này căn bản không phá được vỏ bọc bên ngoài của nó.
Bọn họ cứ thế trực tiếp chạy khỏi trại tị nạn, xông ra đường lớn.
“Xem đi, đã nói tôi là thiên tài mà. Đem được mấy người ra rồi đấy.” Trại tị nạn vừa khuất bóng, Ba Kiều lập tức tự hào nói.
“Tỉnh Vân… cậu ấy không sao chứ?” Mễ Á Tư không để ý tới hắn, quay đầu nhìn về ghế sau. Thấy toàn thân Tỉnh Vân giờ đã trắng bệch cứng ngắc, anh thật sự rất lo. Còn có Chi Khanh nữa, phản ứng của cậu hoàn toàn không bình thường chút nào.
Ba Kiều bị lơ cực kỳ khó chịu, bĩu môi, bộ dạng như đang dỗi.
Vài năm không gặp, Mễ Á Tư không ngờ đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là người hay ỷ lại cùng quan tâm hắn nữa, Ba Kiều bỗng nhiên cảm thấy mất mát, dường như bản thân không hiểu sao lại trở nên thực vô dụng.
“Lão đại, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Từ tai nghe mini truyền tới giọng nói của anh em hỏi Ba Kiều bước tiếp theo.
Ba Kiều chỉnh lại tai nghe: “Cứ dựa theo kế hoạch mà làm.”
“Đã rõ!”
“Khắc Tư Khắc tiêm cho cậu ấy một loại thuốc, cùng loại với thứ năm đó đã tiêm vào người tôi. Có điều loại lần này tác dụng có vẻ mãnh liệt hơn.” Triệu Nhiên nhìn Tỉnh Vân vẫn đang hôn mê trong lòng, giờ chuyện duy nhất anh có thể làm chính là ôm lấy cậu, giữ ấm cho cậu, không để thân nhiệt cậu tiếp tục giảm nữa.
“Anh là nói, Tỉnh Vân cũng bị tiêm loại thuốc như chúng ta sao? Ai, cái tư vị kia quả thật không thú vị, đám người sống sót cũng chẳng còn là người nữa.” Ba Kiều tới tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khó chịu khi bị tiêm lần đó.
Chỉ một mũi tiêm mà quả thực sống không bằng chết. Những người chịu đựng được sẽ có một loại năng lực đặc biệt nào đó. Ví dụ như hắn, thị lực cùng thính giác bây giờ đều tốt hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể nhìn rất xa, nghe được những thanh âm dù có nhỏ đến thế nào. Đôi mắt này thậm chí còn nhìn được trong đêm, giúp hắn cho dù ở trong bóng tối mịt mùng cũng có thể nhìn rõ đến nhất thanh nhị sở.
Triệu Nhiên ôm Tỉnh Vân càng lúc càng chặt, hàn ý từ người cậu dần thấm vào da thịt, có điều anh đến cả mi mắt cũng không buồn nhăn, chỉ dị thường kiên trì ôm lấy.
Anh không biết năm đó bản thân làm sao sống sót, có điều cơ thể anh so với Tỉnh Vân tốt hơn nhiều lắm. Nhìn thân thể gầy yếu của cậu thế này làm sao có thể chịu đựng được?
“Chi Khanh, Chi Khanh, em thế nào rồi?” Mễ Á Tư nhìn sang ghế đằng sau, Chi Khanh vẫn tựa đầu bên cửa sổ, đôi mắt khép hờ, bộ dạng lờ đờ, cực kỳ lơ mơ.
Anh và Triệu Nhiên đều không có việc gì, nơi nối ghép với chân tay giả cũng đã hoàn toàn khép lại. Tỉnh Vân bị thương nặng nhất, giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, còn không biết có qua được hay không. Chi Khanh từ lúc gặp lại đến giờ vẫn chưa nói một câu, hai mắt trống rỗng nghiêng đầu không biết đang nhìn cái gì. Nói chuyện với cậu, cậu lại không buồn để ý hay trả lời, thoạt nhìn như không hề nghe thấy vậy.
Lúc này, dường như cảm thấy Mễ Á Tư đang gọi, Chi Khanh hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần hướng về phía Mễ Á Tư, sau đó lại cúi đầu, trầm mặc không nói.
Sắc mặt Mễ Á Tư giờ lại càng không tốt, đôi mày nhăn chặt, trầm mặc nhìn Chi Khanh.
Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy phản ứng này rất không bình thường. Rốt cuộc Chi Khanh đã xảy ra chuyện gì?
“Lúc người của cậu đi cứu Chi Khanh có phát hiện điểm gì không đúng không?” Mễ Á Tư quay đầu hỏi Ba Kiều.
Ba Kiều càng không vui, hỏi han chán chê một đống người mới bắt đầu chú ý tới hắn? Hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi ngay vấn đề chẳng liên quan.
Hắn bĩu môi, không đáp.
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Tâm tình Mễ Á Tư lúc này cực kỳ không xong.
Vô luận thế nào, trong đây anh cũng là người nhiều tuổi nhất. Cho dù anh vô pháp bảo hộ bọn họ lông tóc vô thương, nhưng chăm sóc bọn họ vẫn là nghĩa vụ của anh.
Tiến sĩ Tỉnh đã giúp anh rất nhiều lần, nay nếu như cả con trai ông ấy anh cũng cứu không được, cũng chiếu cố không tốt thì sau này, nếu có một ngày gặp lại ông, anh làm sao ăn nói được đây?
Còn có Chi Khanh nữa. Cậu bé vốn thực đáng yêu, thực khiến người ta thích, là một hài tử rất đúng mực. Giờ lại biến thành bộ dáng này, nhìn cứ như bị hút mất hồn phách vậy.
Mễ Á Tư lại quay đầu nhìn Chi Khanh, sắc mặt cậu bé tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã không mập mạp giờ lại càng như gầy hơn một vòng.
Mấy ngày qua tuy rằng thật không an ổn, mỗi ngày đều phải sống trong đề phòng cùng sợ hãi thế nhưng mọi người ở với nhau lại thấy thập phần vui vẻ. Chi Khanh là một cậu bé sáng sủa hoạt bát, dù trong thời kỳ đen tối, cậu vẫn khiến người ta cảm thấy lạc quan yêu đời hơn. Nếu ngay cả một tia sáng này cũng mất đi, như vậy thế giới này rồi sẽ ra sao đây?
Nghĩ đến đây, Mễ Á Tư không khỏi siết chặt nắm tay, cả người run đến lợi hại.
Khắc Tư Khắc — cái tên ma quỷ kia. Tên ma quỷ hủy hoại tất cả kia.
“Đừng mà, đừng mà …… Thật đáng sợ, đừng tới gần tôi!! Tôi không muốn nhìn, không muốn nhìn đâu!! A a a a a a a a!!” Ở phía sau, Chi Khanh đột nhiên gào lên như phát điên.
Ba Kiều lập tức đạp phanh dừng xe lại. Mễ Á Tư cùng Triệu Nhiên đều giật mình nhìn về phía cậu bé, trên mặt đều là biểu tình kinh ngạc.